Bất An Vu Thất

Chương 15



Ôn Thường Thế cúi đầu nhìn Dụ Tễ, một lát sau mới hỏi: “Thế nào rồi?”

Dụ Tễ không nghĩ là Ôn Thường Thế thật sự muốn biết, chỉ cho là hắn theo lễ tiết mà hỏi thôi. Cậu ngẩng đầu nhìn Ôn Thường Thế, lại phát hiện hình như hắn quan tâm tới mình nhiều hơn cậu tưởng

Ánh mắt của Ôn Thường Thế còn rất nghiêm túc, khi nói chuyện với Dụ Tễ cũng nghiêm túc hơn nhiều so với khi vừa gặp.

Dụ Tễ lắc lắc đầu, nói với Ôn Thường Thế: “Kết quả xét nghiệm của ông em đã có, không tốt lắm.”

Cậu tóm tắt lại lời Trương Uẩn Chi nói cho hắn.

Có rất nhiều từ chuyên ngành mà Dụ Tễ không nhớ được, cậu lại thất thần, nói chuyện cũng rất mơ hồ. Tuy vậy, Ôn Thường Thế cũng không lộ ra sự thiếu kiên nhẫn, yên lặng nghe cậu nói xong.

Dụ Tễ bỗng nhiên nhớ tới video về hôn lễ của Dụ Ấu Di, trước khi những chuyện xấu phát sinh thì hôn lễ ở giáo đường kia cũng là hồi ức thực đẹp.

“Mẹ của em…” Dụ Tễ nói một câu lại không biết nên biểu đạt như thế nào, im lặng một lúc mới đối diện với Ôn Thường Thế.

“Anh biết.” Ôn Thường Thế nói.

Dụ Tễ ngơ ngác nhìn Ôn Thường Thế, từ bề ngoài cho đến tính tình Ôn Thường Thế đều là kẻ không nhìn ra nổi nửa điểm kiên nhẫn. Chính là kiểu sếp lớn sẽ không cho phép cấp dưới nói mấy lời vô nghĩa ấy.

Nhưng Dụ Tễ cảm thấy Ôn Thường Thế hôm nay rất nhẫn nại, bởi vì Ôn Thường Thế lại nói thêm với cậu: “Em muốn nói cái gì cũng được, anh đang nghe.”

Dụ Tễ bình tĩnh nhìn Ôn Thường Thế vài giây, nói: “Em chỉ tùy tiện nói thôi.”

Cậu có một loại cảm giác tin cậy kì dị đối với Ôn Thường Thế, bởi vì hắn là người ngoài cuộc, ý chí lại kiên định. Có lẽ hắn là kiểu người không gì không làm được nên mới khiến Dụ Tễ cảm thấy, nói với hắn những chuyện không thể để người khác biết cũng sẽ không sao.

“Lúc còn nhỏ, em từng học chung với Uẩn Chi.” Dụ Tễ nói: “Lúc ấy sức khỏe của ông ngoại em còn chưa kém như vậy. Ông ấy ở trong căn nhà gần trường học của em, vẫn thường xuyên tới thăm em. Khi đó ba em cả ngày đều xuất hiện trên mục tin tức, ở bên ngoài quen với nữ minh tinh, còn có con riêng.”

“Nghi thị bé như vậy, dù mỗi ngày đều ở trong trường học em cũng không thể không biết. Uẩn Chi khuyên em, nói mỗi người đều có số mệnh riêng không phải ai cũng có duyên phận sâu nặng với cha mẹ. Duyên phận của Uẩn Chi với cha mẹ cậu ấy cũng không dài, cậu ấy còn nói ít nhất thì em còn có ông ngoại. Đây cũng là trời cao ban ân cho em, cậu ấy ngay đến ông ngoại cũng không có.”

“Đừng nghĩ em luôn ở bên ngoài chơi bời lêu lổng, thật ra em chỉ có một mình Uẩn Chi làm bạn. Uẩn Chi lớn hơn em, nên khi cậu ấy ra nước ngoài học đại học em cũng chỉ còn mình ông ngoại ở bên.”

“Trước khi Uẩn Chi về nước một năm, ông ngoại em được chuẩn đoán mắc bệnh Parkinson, Thiệu Anh Lộc liền đưa ông ấy vào bệnh viện an dưỡng kia. Ban đầu ông ấy còn có thể nhận ra em, sau đó bệnh biến chứng nhiều rồi không còn nhận biết được nữa. Chỉ khi em mặc đồ của mẹ, ông mới có thể thoáng nhớ ra một chút, nhưng cũng không nhiều lắm.”

“Nếu như chỉ có một mình em, em cũng sẽ không phải sợ hãi ——”

Dụ Tễ dừng lại, không nói tiếp.

Cậu cô độc, co quắp ngồi trên sofa trong nhà, trên người mặc đồ ngủ lụa đắt tiền, hai tay nắm lại. Trên ngón áp út còn có một nốt ruồi son nho nhỏ, tươi đẹp tới mức làm người muốn chạm tới, muốn thử xem đây có phải sự thực hay không.

Dụ Tễ sợ rất nhiều thứ, cậu sợ ông ngoại không sống được bao lâu, sợ Thiệu Anh Lộc sẽ trói buộc mình thật chặt, sợ Ôn Thường Thế bị phát hiện, sợ Ôn Thường Thế tỉnh táo lại sẽ không nhận mình nữa.

“Không phải em có ý muốn anh phải làm gì…” Dụ Tễ nói.

Cậu vốn cũng không muốn ra vẻ đáng thương trước mặt Ôn Thường Thế, nhưng vì vậy mà lại trở nên càng đáng thương hơn.

“Anh biết.” Ôn Thường Thế lại nói. Hắn ngồi trên chiếc sofa khác cách Dụ Tễ không xa, chăm chú nhìn cậu.

Dụ Tễ bị Ôn Thường Thế nhìn đến có hơi đỏ mặt, không muốn tiếp tục đề tài này. Cậu càng không muốn không khí giữa hai người trở nên ái muội như vậy, ánh mắt ngó nghiêng khắp nơi muốn lảng sang chuyện khác.

Thấy trên bàn còn có mấy lá bài chưa dọn xong, Dụ Tễ duỗi tay chỉ, ra vẻ thoải mái mà nói: “Hay là chơi bài đi.”

“Chơi cái gì?” Ôn Thường Thế hùa theo.

“Bài poker a,” Dụ Tễ đứng lên, xếp lại đống bài lộn xộn rồi nói với Ôn Thường Thế: “Được không? Em ngủ không được.”

Ôn Thường Thế gật gật đầu, Dụ Tễ liền chia bài.

Từ đầu vận khí của Dụ Tễ đã rất tốt, cậu thắng một ván rồi đánh giá trên dưới Ôn Thường Thế một phen, nói bây giờ toàn thân Ôn Thường Thế đều không có đồ gì đáng giá. Sau đó cầm một tờ giấy ghi chú, viết hai chữ ‘đầu heo’ rồi ngang ngược dán lên mu bàn tay Ôn Thường Thế.

Ván thứ hai Dụ Tễ lại thắng, cậu viết một tờ ‘Hoàng Thế Nhân’ (*) muốn dán lên mặt Ôn Thường Thế, nhưng hắn lại hơi tránh người đi khiến cậu càng thêm hăng hái. Dụ Tễ kéo bả vai Ôn Thường Thế một hai đòi dán lên. Ôn Thường Thế không lay chuyển được cậu, cho phép cậu dán lên mười giây.

Dụ Tễ cũng không dám quá phận, cậu đếm tới mười cũng không dám chụp ảnh mà vội bóc ra. Không ngờ Ôn Thường Thế còn dị ứng với miếng dán ghi chú, làn da đỏ lên một mảng nhỏ. Dụ Tễ lại gần nhìn nhìn còn dùng tay chạm vào một chút, khó có thể tin mà nói: “Anh có phải quá lắm không, làm sao còn nhạy cảm hơn cả em.”

Ôn Thường Thế lạnh lùng nhìn cậu, bảo cậu phát bài tiếp.

Vận khí của Dụ Tễ hôm nay tới đây là ngừng. Ôn Thường Thế thắng được một lần, Dụ Tễ liền xé một tờ giấy ghi chú, ý đồ lừa dối nói: “Đến lượt anh viết.”

Ôn Thường Thế lấy tờ giấy ghi chú, vò thành một khối ném vào thùng rác, nhìn Dụ Tễ cười cười: “Hôm nay Trương Uẩn Chi nói với anh, mấy năm trước em thường xuyên cùng người ta chơi bài thoát y.”

Dụ Tễ lập tức mắng một câu th0 tục, lại nhịn không được cười, nói: “Anh ta cũng thật không biết xấu hổ.”

Đó là chuyện lúc Dụ Tễ mới vừa vào đại học, một lần cậu đang đi chơi với Trương Uẩn Chi thì gặp phải anh trai hắn Trương Uẩn Khải.

Thái độ của Trương Uẩn Khải đối với Trương Uẩn Chi chẳng ra gì, Dụ Tễ liền thay bạn tốt xuất đầu lộ diện, nói với Trương Uẩn Khải hôm nay không đánh bạc, ai thua thì phải c0i quần áo.

Cuối cùng, dưới sự vây xem của mọi người Trương Uẩn Khải thua đến đỏ cả mắt, tới khi kém chút nữa phải c0i cả qu4n lót Dụ Tễ mới ném bài, nói hôm nay dừng ở đây rồi bỏ đi.

Sau đó Thiệu Anh Lộc còn gọi điện thoại cho Dụ Tễ, bảo cậu làm việc thu liễm một chút, đừng quá mức khiến hắn khó ăn nói.

“Chơi cái này đi.” Ôn Thường Thế chỉ chỉ bả vai Dụ Tễ, yêu cầu cậu: “Trước tiên c0i áo khoác ra.”

Bên ngoài áo ngủ Dụ Tễ còn mặc một lớp áo khoác, cậu nhìn Ôn Thường Thế một cái dứt khoát c0i áo khoác ra, ném sang một bên, nói: “Được thôi.”

Dụ Tễ đang muốn tráo bài, Ôn Thường Thế lại lấy bài từ trong tay cậu qua: “Để anh làm.”

“Anh không tin tưởng em.” Dụ Tễ giả vờ tức giận nói, muốn đoạt lại bài nhưng bị Ôn Thường Thế nhìn một cái lại thu tay về.

“Đúng vậy,” Ôn Thường Thế thẳng thắn thừa nhận: “Không thể tin em.”

Ván tiếp theo Dụ Tễ lại thua rồi.

“C0i đi.” Ôn Thường Thế bình tĩnh mở bài ra cho Dụ Tễ xem.

Dụ Tễ nhấc một chân lên sô pha, trừng mắt nhìn Ôn Thường Thế: “Anh học giọng điệu lưu manh này ở đâu vậy?”

Đôi mắt cậu xoay chuyển, lại nói: “Dây lưng áo ngủ cũng coi như một kiện quần áo.”

Dứt lời liền c0i dây lưng ném lên trên mặt đất, tiền trảm hậu tấu.

Ôn Thường Thế nhường Dụ Tễ, nói: “Được.”

Ván tiếp theo, Dụ Tễ kiên trì muốn tự mình chia bài, không ngờ vẫn không thắng.

Ôn Thường Thế cũng không nói gì đợi Dụ Tễ tự mình c0i.

Dụ Tễ nắm lấy vạt áo ngủ im lặng liếc nhìn hắn, sau khi cân nhắc lợi hại thì quyết định chơi xấu.

“Không chơi, không chơi.” Cậu chống tay đứng lên, nhanh chân muốn lên lầu nhưng còn chưa bước qua chỗ Ôn Thường Thế ngồi đã bị hắn bắt được.

Ôn Thường Thế kéo cậu một cái, trọng tâm của Dụ Tễ không vững liền ngã xuống sofa. Cậu trợn mắt vờ giận dỗi: “Anh làm gì thế.”

“Đã đánh cuộc thì phải chịu thua.” Ôn Thường Thế nhắc nhở Dụ Tễ.

“A,” Dụ Tễ mặt dày muốn rút cổ tay khỏi tay Ôn Thường Thế, nói: “Dù sao em cũng sẽ không c0i, muốn c0i thì anh c0i cho em đi.”

Thấy Ôn Thường Thế không động đậy, Dụ Tễ lại nói: “Anh không c0i thì em đi đây.”

Cậu còn chưa đứng vững đã bị Ôn Thường Thế túm trở lại.

Ôn Thường Thế không cho cậu đi, lại cũng không chạm vào Dụ Tễ, giống như thật sự đang đợi cậu thực hiện hứa hẹn. Dụ Tễ nhìn hắn một lúc, lại nắm tay Ôn Thường Thế đặt lên vạt áo rối loạn của mình: “Thật sự không c0i giúp em sao?”

Tay Ôn Thường Thế bị Dụ Tễ cầm lấy, ngón giữa và ngón trỏ đụng phải làn da trên nguc Dụ Tễ nhưng không chuyển động. Lòng bàn tay hắn thực nóng, Dụ Tễ vốn cũng chỉ muốn nói giỡn nhưng dán sát vào Ôn Thường Thế như vậy thân thể lại bị hắn làm nóng lên.

“Dụ Tễ,” Ôn Thường Thế hỏi Dụ Tễ: “Lúc em chơi với người khác cũng như vậy?”

Dụ Tễ ngẩn người, đột nhiên cười rộ lên trong mắt đều là chế nhạo, hỏi lại Ôn Thường Thế: “Tiểu Trương không nói kết quả cho anh sao?”

Cậu nâng tay chạm lên vai Ôn Thường Thế, hắn vẫn nhìn cậu như vậy. Dụ Tễ thò lại gần, đôi môi đã gần chạm tới Ôn Thường Thế, lúc chỉ còn cách nhau một khoảng cậu lại dừng lại.

Qua vài giây, cũng có lẽ là mười mấy giây, Ôn Thường Thế cúi đầu trước chạm lên môi Dụ Tễ. Nụ hôn cũng không vội vàng, thực mềm, thực nhẹ.

Dụ Tễ rất ít khi được người thương yêu như vậy, cậu nghĩ những người hàng ngày đều được người nhà yêu thương, quý trọng có phải cũng có loại cảm giác này hay không.

Chờ Ôn Thường Thế rời khỏi người Dụ Tễ, áo ngủ của cậu đã hoàn toàn mở ra. Nửa người trên lộ ra dưới ánh đèn mờ nhạt, ấm áp trắng nõn, chỉ có khớp xương và xương quai xanh phiếm hồng. Cậu lười nhác nằm đó, chân cong lên một khúc, đôi mắt nhắm hờ liếc xéo Ôn Thường Thế. Dụ Tễ dùng giọng nói cực kỳ mềm mại hỏi: “Ôn Thường Thế, anh có ý gì?”

Dụ Tễ không trả lời vấn đề ban nãy của Ôn Thường Thế nhưng hắn lại tựa hồ đã biết được đáp án, hắn cũng tương tự mà tránh đi câu hỏi của cậu: “Đi lên ngủ đi.”

“Không đi được.” Dụ Tễ đùa giỡn duỗi tay ra, được một tấc lại muốn tiến một thước mở ra động tác muốn Ôn Thường Thế ôm.

Ôn Thường Thế đứng đó nhìn Dụ Tễ rồi thật sự cúi người dùng sức ôm cậu lên.

Lần đầu tiên Dụ Tễ được người ta ôm ngang bế lên, nhất thời ngây ngẩn cả người. Ôn Thường Thế đi được vài bước cậu mới phản ứng lại, giơ tay ôm lấy cổ hắn.

Vừa rồi cậu vốn đang muốn hỏi Ôn Thường Thế một chút, quan hệ của bọn họ như vậy thì được xem là gì. Nhưng khoảnh khắc thân thể được ôm lên, Dụ Tễ lại cảm thấy không còn quan trọng nữa.

Ôn Thường Thế giống như một ngã rẽ trong cuộc đời của Dụ Tễ, từ cái đêm mà cậu chạy bộ ngày ấy hắn đã bắt đầu bước tới. Hai người cùng dẫm qua bụi gai mà đi, đi nửa ngày đường lại không ngờ thực sự là đi chung một đường, lại không cam lòng lui lại phía sau, đành phải nhường một người đi trước.

Cũng may Dụ Tễ chưa từng được đi qua đoạn đường thoải mái thênh thang, cậu không sợ phải đi đường vòng.

Dù sao cũng đã đi rồi, cứ tiếp tục thôi.

Đêm hôm nay, Dụ Tễ bỗng nhiên phát hiện cầu thang nhà mình thực sự dài.

Ôn Thường Thế không mở nhiều đèn, lúc đi qua chỗ ngoặt ánh sáng liền bị vách tường trang trí che khuất. Tầm nhìn của Dụ Tễ vốn được dư quang của ánh đèn chiếu sáng nay lại biến mất, không gian trước mắt trở nên tối tăm.

Dụ Tễ ôm lấy bả vai Ôn Thường Thế, bên tai chỉ có hơi thở trầm thấp của hắn và tiếng dép vang lên quy luật đều đặn khi chạm tới sàn cầu thang bằng gỗ. Cánh tay Ôn Thường Thế vững vàng ôm lấy eo cậu, Dụ Tễ nín thở tiếp cận, dựa đầu lên vai hắn, cẳng chân cũng theo động tác lên lầu của Ôn Thường Thế mà lắc nhẹ.

Hô hấp của Ôn Thường Thế dán sát bên người, người hắn lại rất nóng, hoàn toàn tương phản với không khí lạnh lẽo trong nhà, cho nên Dụ Tễ cũng không có cảm giác lạ gì, phảng phất cảm thấy đây là chuyện đương nhiên.

Cửa phòng của Dụ Tễ mở ra, Ôn Thường Thế bước qua đặt cậu lên trên giường, nói ngủ ngon rồi muốn rời đi nhưng bị Dụ Tễ kéo lại. Lúc Dụ Tễ nắm lấy tay áo của Ôn Thường Thế liền thầm nghĩ, hôm nay mình lôi kéo Ôn Thường Thế thực nhiều, mỗi lần lại là một mục đích khác nhau.

Lần này cũng không giống.

“Làm gì thế, sao lại chạy trốn nhanh như vậy.” Dụ Tễ ở trong bóng tối sờ s0ang bắt được lòng bàn tay Ôn Thường Thế, nhè nhẹ kéo, hắn cũng thuận theo mà lại gần một chút.

Dụ Tễ nhớ tới lúc cậu mới nhặt Ôn Thường Thế về, khi đó hắn không tin cậu một chút nào, cả người đều là sát khí dày đặc trên mặt như muốn viết ‘người sống chớ lại gần’. Khi ấy Dụ Tễ muốn tiến vào phạm vi 5m quanh hắn cũng phải giơ ra đôi tay sạch sẽ, còn phải đưa ra chứng cứ ‘tôi thực sự có việc, không phải tùy tiện tiếp cận anh’. Dụ Tễ đều đã quên mình đối với Ôn Thường Thế tốt như thế nào, nhưng đối với Dụ Tễ mà nói Ôn Thường Thế là người tốt, chính là rất tốt.

Dù sao Dụ Tễ cũng không có người khác để so sánh.

Ôn Thường Thế vẫn đứng đó không có động tác gì, Dụ Tễ đành phải cố nói: “Đêm nay anh ngủ trong phòng em đi.”

“Vì sao?” Ôn Thường Thế hỏi cậu, lời nói rất bình tĩnh.

“Bởi vì không nhìn thấy anh em sẽ lo lắng, sợ ba em nửa đêm lại tới đây.” Dụ Tễ giải thích, trên tay lại dùng sức muốn kéo Ôn Thường Thế đến gần một chút, lần nữa hỏi lại: “Anh ngủ ở đây đi.”

Ôn Thường Thế không suy xét được bao lâu đã nằm xuống bên cạnh Dụ Tễ.

“Giường của em lớn hơn so với giường trên thuyền, anh không cảm thấy sao?” Dụ Tễ tìm lời để nói, dịch dịch sang chỗ Ôn Thường Thế một chút.

Cậu duỗi tay ra, đầu ngón tay chạm phải cánh tay Ôn Thường Thế. Ôn Thường Thế thoáng ngừng lại, hỏi Dụ Tễ: “Lớn sao?”

Dụ Tễ còn chưa nói lời nào, ngón tay đã bị Ôn Thường Thế nắm lấy. Ôn Thường Thế kéo Dụ Tễ qua để cậu dính sát vào người hắn, ôm cậu vào trong nguc.

“Anh thật thuần thục nha,” Dụ Tễ nhấp nhấp môi, kéo dài thanh âm mà nói: “Có phải trước đây mỗi đêm anh đều ôm người khác ngủ như vậy không?”

“Không phải.” Ôn Thường Thế bắt được cái tay đang sờ loạn trên người mình của Dụ Tễ, nói với cậu.

“Làm sao anh biết được, anh còn không nhớ rõ.” Trong lòng Dụ Tễ thực hồi hộp liền bắt đầu nói hươu nói vượn: “Nói không chừng mỗi ngày anh đều thay đổi người.”

Ôn Thường Thế nói “Anh không có”, cảnh cáo Dụ Tễ không cần bịa đặt.

(*) Hoàng Thế Nhân: ý chỉ những người xấu tính, hay chèn ép, bắt nạt người khác.

- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.