Bát Bảo Trang

Chương 51: Thái tử bị hãm hại



Edit: Hoa Tuyết

Beta: Linh Xốp

Hiện tại Hầu thị hận thái tử và thái tử phi thấu xương, thế nhưng sau một tháng ở nhà tĩnh dưỡng, thì khi gặp lại thái tử phi nàng vẫn là một Thịnh quận vương phi dịu dàng hiền huệ. Tuy rằng sắc mặt nàng có hơi tái nhợt, nhưng vẫn mang dáng vẻ nói cười rạng rỡ, khiến không ai cảm thấy nàng vẫn chìm đắm trong cơn đau buồn khổ sở lúc trước.

Lễ Trùng Cửu là một ngày lễ lớn, Khải Long đế vì để tỏ rõ tấm lòng nhân hiếu của mình nên đã đặc biệt cùng hoàng hậu đích thân đi đến một đạo quán ở Kinh Giao cầu phúc cho thái hậu, trong đội ngũ đi cùng còn có con cháu của bộ tộc Yến thị, dù sao cầu phúc cho thái hậu cũng là bổn phận của đám con cháu bọn họ.

Khi đến Tam Thanh quan, tất cả nữ quyến dựa theo thân phận cao thấp mà lần lượt xuống xe, Hoa Tịch Uyển là vương phi cho nên đi cùng đoàn với các vương phi khác, nàng xuống xe không lâu thì thấy Hầu thị đang nói chuyện cùng một nhóm nữ quyến khác.

Gần một tháng không gặp, thoạt nhìn Hầu thị hơi gầy gò hơn trước, thế nhưng đôi mắt vẫn rất có thần, con ngươi đen lay láy.

Điều này làm cho nàng không tự chủ được nhớ tới lời đồn đại nàng nghe được vài ngày trước, rằng Hầu thị bị thương tổn bên trong, sau này nếu muốn mang thai là chuyện vô cùng khó khăn. Lời đồn này không có bằng chứng, nhưng nếu đó là sự thật thì đối với Hầu thị mà nói không nghi ngờ gì chính là tai ương ngập đầu.

Thân là chính thê lại không thể có thai, như vậy nàng ta chỉ có hai lựa chọn, một là nhận một đứa trẻ trong tộc làm con thừa tự, thế nhưng điều này nhất định phải có sự đồng ý của hoàng đế và trượng phu của nàng ta, hai là để cho thị thiếp mang thai một đứa bé, sau đó bỏ mẹ giữ con, coi đứa bé như con của mình mà nuôi lớn.

Thế nhưng thế gian này không có bức tường nào gió không lọt qua được, ai có thể bảo đảm chắc chắn rằng đứa bé này sau khi lớn lên sẽ không biết mẫu thân ruột thịt của mình đã bị dưỡng mẫu hại chết? Coi như đứa bé thật sự không biết việc này, thế nhưng có nữ nhân nào lại không muốn có đứa con của chính mình, chứ không phải nuôi con của chồng mình với nữ nhân khác?

Nghĩ vậy, Hoa Tịch Uyển cau mày, không nhìn Hầu thị nữa, mà xoay người đi tới chỗ thế tử phi Từ vương phủ, với nàng mà nói, đi chung với một người trung lập như thế tử phi Từ vương phủ sẽ thoải mái hơn.

Dường như Ninh thị cũng biết dụng ý của Hoa Tịch Uyển, nhưng nàng ta vẫn không cự tuyệt Hoa Tịch Uyển, ngược lại còn thân thiết nói: "Xem ra tinh thần của vương phi rất tốt."

"Vậy hả?" Hoa Tịch Uyển sờ sờ gò má mình, khẽ cười nói: "Có lẽ là bởi vì cả ngày chỉ ăn uống vui chơi, sống quá nhàn nhã nên vậy?"

Ninh thị thấy dáng vẻ này của nàng cũng cười theo, trong lòng thấy hơi hâm mộ. Nàng tuy là thế tử phi Từ vương phủ, thế nhưng phía trên còn có một mẹ chồng uy nghiêm, dưới gối mình lại không có đứa con trai nào, ở trong phủ phải cẩn thận đủ điều, không dám để lộ nửa điểm sơ suất, sống an nhàn như Hiển vương phi là điều nàng nghĩ cũng không dám nghĩ.

"Có thể ăn ngon ngủ tốt, chính là có phúc khí," Ninh thị quay đầu lại, liếc nhìn Hầu thị cách đó không xa giọng điệu thương xót nói, "Nếu chuyện này cũng không làm được, thì thật đúng là gian khổ."

Biết nàng ta thông cảm với Hầu thị, Hoa Tịch Uyển thở dài một tiếng: "Làm nữ nhân luôn không dễ dàng."

Ninh thị nghe vậy cười nói: "Sao cô lại nói lời này, hôm nay trong kinh thành ai chẳng biết Hiển vương đối với cô thâm tình như biển, ôn nhu săn sóc, trong phủ không có một thị thiếp thông phòng nào, nếu ngay cả cô cũng cảm thấy làm nữ nhân không dễ, thì những người như bọn tôi biết làm sao đây?"

Hoa Tịch Uyển cười cười, từ chối cho ý kiến nói: "Có lẽ là vậy."

Kỳ thực trong lòng Ninh thị cũng hiểu rõ, có thể phu thê Hiển vương cũng chẳng ân ái như lời đồn bên ngoài. Huống chi cho dù thật sự là như vậy thì sao chứ? Trên đời này, có vô số nữ nhân hết lòng yêu thương phu quân mình nhưng có mấy người được thế nhân khen ngợi? Còn nam nhân thì chỉ cần chung tình bằng một nửa nữ nhân thôi đã trở thành chuyện lạ trên đời.

Một nữ nhân được nam nhân tán thưởng thì phải là người hiền lành rộng lượng hoặc là người hết lòng lo nghĩ cho nam nhân, thói đời thật bất công, sao làm nữ nhân lại khó khăn đến thế?

Nghĩ vậy, nụ cười trên mặt Ninh thị nhạt đi nhiều, hơi buồn bã nói: "Cô nói đúng, làm nữ nhân thật không dễ."

Hoa Tịch Uyển hơi bất ngờ liếc nhìn Ninh thị, trong ấn tượng của nàng Ninh thị luôn là một người dịu dàng điềm tĩnh, một nữ nhân có thể nói ra những lời này thì tính tình sẽ không như vậy mới phải.

"Có mấy lời tôi cũng không ngại nói với cô," Ninh thị thấy nàng nhìn mình nên cười nói, "Tôi và cô đều là tục nhân, trong lòng chúng ta biết là làm nữ nhân không dễ nhưng cũng không có cách nào thay đổi được, điểm khác biệt so với những người khác bất quá chỉ là chúng ta là con sâu rượu tỉnh táo mà thôi."

Trong lòng Hoa Tịch Uyển chấn động, một lúc sau mới nói: "Đúng vậy, có khác gì những người khác đâu?" Nàng xuyên qua đã hơn mười năm, ngoại trừ việc có nhiều hơn người khác một đời ký ức, thì có khác gì với những quý nữ thế gia nơi này chứ? Cẩm y ngọc thực, mỹ tỳ vây quanh, thủ đoạn mưu kế, không thua ai điều gì. Đáng tiếc, nàng sống lại một đời, còn không thông suốt bằng một nữ nhân chưa được hai mươi tuổi như Ninh thị.

"Một ngày nào đó sẽ tốt hơn thôi," Hoa Tịch Uyển thoải mái cười, "Cho dù không phải hiện tại, nhưng thế gian này không có gì là vĩnh hằng không đổi cả."

Tán gẫu một mạch đến Tam Thanh quan, nam nữ tách ra vào trong cầu phúc, nam đi phía trước, nữ ở phía sau.

Nghi lễ thờ phụng của đạo gia rất được chú trọng, không phải chỉ quỳ vài cái là xong, Hoa Tịch Uyển và những người khác đều nghiêm túc thực hiện toàn bộ nghi lễ, sau đó đạo sĩ mang ra một khay túi hương, tên gọi hoa mỹ là túi quang phúc, nói là có thể trừ tà và mang đến may mắn cho người khác.

Tuy Hoa Tịch Uyển không tin những việc này lắm, nhưng vẫn để Bạch Hạ thu nhận túi hương, sau đó nghe một vị lão đạo sĩ tóc đen giảng đạo. Nàng nghe cả buổi trời, mặc dù cảm thấy hơi bịp bợm, nhưng thấy một số câu cũng hơi có đạo lý.

Vì để tránh cho bản thân ngủ gà ngủ gật, Hoa Tịch Uyển uống vài hớp trà để tinh thần tỉnh táo, đợi đến khi thái giám vào thông báo phải lên đường trở về nội thành thì nàng mới thở phào nhẹ nhõm, xem ra nàng đúng là không có duyên với đạo giáo rồi.

Tam Thanh quan rất lớn, có chút mùi vị của đạo quán được hoàng gia ngự dụng, từng ngọn cây cọng cỏ bên trong tuy rằng không quá xa hoa, thế nhưng lại mang theo khí thế đạo gia trang nghiêm xuất trần, Hoa Tịch Uyển nhìn ngắm phong cảnh dọc đường đi, cũng hiểu được phần nào.

Sau khi ra cửa, Hoa Tịch Uyển vẫn tiếp tục đi cùng với Ninh thị, bởi vì xung quanh đều có người nên hai người bọn họ cũng không nói nhiều như lúc đến nữa, chỉ nói về mấy việc như son phấn của cửa hàng nào tốt, tay nghề làm trâm cài chỗ nào đẹp.

Ngay khi các nữ quyến sắp bước ra khỏi cửa chính thì đột nhiên nghe được một tiếng thét chói tai từ phòng bên cạnh truyền đến, tất cả nữ quyến đều hoảng sợ dừng bước.

"Có chuyện gì vậy?" Hoàng hậu đi ở phía trước sắc mặt khó coi nhìn cung nữ đang sợ hãi đến xanh mặt kia, "Ở nơi thánh địa tu hành, các ngươi lại bày ra dáng vẻ hốt hoảng như vậy, còn ra thể thống gì nữa?!"

Cung nữ kia "bịch" một tiếng quỳ gối trước mặt hoàng hậu, cả người không ngừng run rẩy, một câu nói cũng không thốt lên được.

Bọn hộ vệ thấy tình hình không ổn, nên tất cả đều rút binh khí ra xông vào phòng, kết quả bọn họ bị cảnh tượng bên trong làm cho kinh sợ đến mức hận không thể tự móc mắt mình.

Tên đội trưởng dẫn đầu xông vào vô cùng tuyệt vọng, bởi vì bọn họ có khả năng rất lớn sẽ bị giết người diệt khẩu, hắn nhìn những huynh đệ đồng cam cộng khổ với mình nhiều năm ở phía sau, dứt khoát cắn răng xoay người đi về phía hoàng hậu, dùng một âm lượng không quá cao nhưng đủ để các nữ quyến hoàng thất khác nghe được, nói: "Khởi bẩm hoàng hậu nương nương, mạt tướng cùng những hộ vệ khác phát hiện, thái tử cùng... cùng Lệ mỹ nhân bất tỉnh trên giường."

Thay vì chờ hoàng hậu diệt khẩu, chi bằng bọn họ đem sự tình nói toạc ra, hôm nay ở đây có nhiều nữ quyến hoàng thất có mặt như vậy, coi như hoàng hậu bất mãn trong lòng, cũng chỉ có thể nhẫn nhịn. Một mình hắn chết thì không có gì hối tiếc, nhưng hôm nay có nhiều huynh đệ ở đây như vậy, mọi người đều là những nam nhân có mẹ già con nhỏ, không thể bị chôn chung với tên thái tử ngu ngốc này được.

Thái tử và nữ nhân của hoàng thượng cùng nhau bất tỉnh trên giường? Nơi này là thánh địa đạo giáo, hôm nay lại là ngày hoàng thượng đặc biệt đi cầu phúc cho thái hậu nương nương, nhưng thái tử lại cùng bất tỉnh với sủng phi mới của hoàng thượng trên một cái giường nhỏ, thế gian này sao lại có chuyện trùng hợp như thế?

Hơn nữa có phải chỉ bất tỉnh hay không còn chưa chắc, không thấy sắc mặt của mấy hộ vệ này khó coi đến vậy sao? Nếu quả thật là bất tỉnh, sao vẻ mặt của những hộ vệ này lại khó coi như vậy?

Hoa Tịch Uyển nhìn sắc mặt trắng bệch của hoàng hậu, bèn thở dài thông cảm, thái tử đúng là tên chuyên báo hại cha mẹ, liên tục cắm đầu tìm đường chết, ngu không ai bằng.

"Ngươi nói bậy bạ gì đó, làm sao thái tử và Lệ mỹ nhân có thể ở cùng một chỗ được, nếu không câm miệng lại thì cẩn thận cái đầu của ngươi," Thịnh quận vương phi đột nhiên lớn tiếng mắng, "Còn không nhanh chóng đi vào kiểm tra một chút."

Dứt lời, nàng cũng không quan tâm sắc mặt hoàng hậu khó coi thế nào, nói thẳng: "Hoàng hậu nương nương, không bằng chúng ta cùng vào xem chuyện gì đã xảy ra, biết đâu trong chuyện này có hiểu lầm gì đấy?"

Hoàng hậu cứng họng, nhìn dáng vẻ tươi cười chu đáo của Hầu thị, hận không thể tát nàng ta một cái, thế nhưng bà không thể.

Cũng may Đoan Hòa công chúa phản ứng nhanh nhẹn, vội vàng nói: "Việc này chắc chắn có hiểu lầm, chúng ta thân là nữ quyến sao có thể vào xem, không bằng để mấy hộ vệ này vào đó thăm dò một chút, làm rõ hiểu lầm."

Hai chữ "làm rõ" bị nhấn mạnh hơn mấy phần, đây là Đoan Hòa công chúa đang cảnh cáo bọn hộ vệ nên thức thời, mặc dù trong lòng bọn hộ vệ có muôn vàn bất mãn, nhưng lại không có cách nào nói ra một chữ "không". Thế nhưng hắn còn chưa kịp tiến vào, bỗng thấy Lệ mỹ nhân quần áo xốc xếch từ trong nhà chạy vụt ra, lao mạnh vào tường, chỉ nghe vang một cái "cốp", máu tươi bắn đầy tường.

Để nghênh đón hoàng thượng đến cầu phúc chuyến này nên bức tường vừa được quét vôi lại, giờ đã bị máu của Lệ mỹ nhân nhuộm đỏ một mảng lớn, cũng nhuốm đỏ cả cái váy hồng nhạt trên người nàng ta. Khiến hoàng hậu muốn đè việc này xuống, cũng không cách nào làm được.

Lệ mỹ nhân không nói một câu, nhưng còn giá trị hơn thiên ngôn vạn ngữ, hành động tự sát của nàng ta đã không tiếng động mà lên án mọi việc, khiến hoàng hậu muốn đè việc này xuống cũng không cách nào làm được.

Khi Lệ mỹ nhân ngã xuống, nhóm nữ quyến hoàng thất hoảng sợ thét lên, thậm chí có vài người nhát gan trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Trái tim Đoan Hòa công chúa vô cùng lạnh lẽo, nàng nghe những tiếng thét inh ỏi xung quanh mơ hồ cảm thấy lần này thực sự phiền phức lớn rồi.

Cưỡng ép phi tần của phụ thân, gây ra loại chuyện này, thái tử... xong rồi.

Hoa Tịch Uyển khẽ nhìn Ninh thị bên cạnh đang lảo đảo như sắp ngã, cũng dứt khoát loạng choạng hai chân, hai mắt nhắm lại, thẳng tắp ngã xuống.

"Vương phi, vương phi!" Bạch Hạ đưa tay đỡ lấy Hoa Tịch Uyển, kinh hoàng nói, "Vương phi, ngài làm sao vậy?"

Kỹ năng diễn xuất của nha đầu Bạch Hạ này thật có thể đạt điểm tuyệt đối.

Hoa Tịch Uyển đang được đám nha hoàn đỡ nghĩ như thế.

Sau đó, nàng chợt nghe thấy tiếng kêu hoảng sợ của bọn nha hoàn bên cạnh Ninh thị.

Được rồi, bên cạnh mỗi một chủ tử diễn xuất tốt đều có mấy nha hoàn giỏi diễn phụ họa, sự cống hiến chuyên nghiệp của các nàng rất đáng khen ngợi.

Trong lòng nàng, vết máu bắn tung tóe trên tường kia vô cùng rõ ràng, rõ ràng đến mức nàng nhắm mắt lại cũng có thể miêu tả được đường nét của những vệt máu đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.