Bất Báo

Chương 19: Tình địch



Thiệu Trạch đã đồng ý với ông chủ Cảnh là gần đây sẽ thành thật một chút. Nay tiền đã gửi đi, y không còn niềm vui đếm tiền nữa, nên liền im lặng rúc người trong sofa xem TV. Phòng ngủ sáng lên ánh đèn ấm áp, y mặc bộ đồ ngủ mềm mại, trên tay cầm ly sữa, bộ dáng vô cùng ngoan ngoãn.

Trước sau bộ đồ ngủ này in hình con vịt màu vàng mập mạp, là ông chủ Cảnh đích thân chọn cho y. Lúc ấy y vốn thích một bộ đồ đắt tiền, thế nhưng Cảnh Hạo bỗng nhiên nhìn thoáng qua bộ này liền cầm lại. Y trầm mặc một lát, bảo “Anh có thể suy nghĩ lại không?” Cảnh Hạo nói hắn muốn cái này, y lại càng trầm mặc, biết đây là Cảnh Hạo cố ý chỉnh mình, nên đành phải phục tùng.

Tuy nói bộ đồ ngủ này trông hơi ngốc, nhưng với ngoại hình xuất sắc và khí chất không tầm thường của Thiệu Trạch, mặc trên người lại tìm không thấy một điểm buồn cười nào, trái lại bộ đồ này càng làm cho bề ngoài của y thêm lừa tình.

Lúc Cảnh Hạo đẩy cửa tiến vào chính là nhìn thấy hình ảnh này, hắn thản nhiên nhìn vài lần, chậm rãi đi qua, ngồi xuống bên cạnh Thiệu Trạch. Thiệu Trạch ngồi xích về phía hắn, cười mở miệng “Hôm nay anh về sớm đấy.”

Cảnh Hạo ừ một tiếng, hắn tuyệt đối sẽ không nói với y, là bởi vì bị y chỉnh tới không có gì để nói, thế nên hắn mất đi ý muốn làm việc, ngồi trong phòng làm việc một lát liền đi ra.

Trong tập văn bản là tài liệu người nhận tiền, hồ sơ rất sạch sẽ. Nếu ở góc hình thẻ không dán hình của Thiệu Trạch thì càng hoàn mỹ hơn.

Hắn lật qua, phía dưới là báo cáo của cấp dưới, viết những kiểm tra cơ bản xác định hồ sơ này là giả. Cậu Trạch hẳn là thông qua cách nào đó tạo một cái tên giả ở trong viện phúc lợi, làm ra ngô ra khoai, nếu không kiểm tra cẩn thận thì rất khó phát hiện có vấn đề.

Vì thế ông chủ Cảnh tỉnh ngộ, ban ngày Thiệu Trạch bảo vệ sĩ giúp gửi tiền, căn bản là đang công khai gửi cho chính mình. Dù sao đó cũng là tiền mặt, đem theo bên người rất phiền toái, nên tên khốn này liền nghĩ ra một biện pháp tốt như vậy.

Sau khi bưu kiện được gửi tới, người trong viện phúc lợi sẽ giúp y ký nhận, thích đáng bỏ vào trong văn phòng của Thiệu Trạch, chờ tên khốn này trở về liền có thể gỡ niêm phong. Dựa theo tình huống trước mắt, khả năng cao là tên khốn này không định giao tiền cho viện phúc lợi mà là giữ làm của riêng.

Hắn thề là lúc ấy tuy hắn không tin Thiệu Trạch sẽ làm từ thiện, nhưng hắn thực sự có suy xét tới khả năng tên khốn này có lẽ còn mặt khác. Vậy mà ngay sau đó suy nghĩ này liền bị hiện thực vô tình cười nhạo, chà đạp, phảng phất như có giọng nói vang bên tai hắn, mày đúng là một thằng rất ngốc, rất khờ.

Trán của hắn khẽ nảy lên, không biết là lần thứ mấy nảy sinh xúc động muốn bóp chết Thiệu Trạch, nhưng ngẫm lại tên khốn kia làm như vậy không phải vì người khác, hắn lại cảm thấy khó chịu vào ban ngày dần dần biến mất, không hiểu sao lại thấy rất thoải mái, liền lấy lại bình tĩnh bắt đầu công việc, nhưng một lát sau lại không nhịn được mà trở lại.

Hắn hiểu ra, Thiệu Trạch áp dụng cách này có lẽ kế hoạch của y là chờ gom đủ số tiền liền rời đi. Người này là một câu đố, tự do như một cơn gió. Nếu cứ như vậy mà đi, sau này không biết còn có thể gặp lại không nữa.

Trải qua khoảng thời gian ở chung này, thật ra hắn biết rõ Thiệu Trạch không thể nào dừng lại bên cạnh hắn quá lâu, cũng không thể nào để hắn sử dụng, nhưng hắn vẫn không muốn buông tay.

Nguyên nhân là vì Thiệu Trạch là nhóm người đặc thù kia hay là khả năng y chính là Thiếu Chu, hay là bản thân hắn không nỡ? Ông chủ Cảnh nghĩ một lát, âm thầm lắc đầu, hắn là người có tự trọng, tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình huống thứ ba.

Thiệu Trạch thấy hắn nhìn mình, không khỏi nhướn mày “Sao?”

Cảnh Hạo lấy lại tinh thần, khẽ sờ đầu y “Sau khi gom đủ mười triệu, cậu định đi đâu?”

Thiệu Trạch ngẩn ra, nhìn hắn “Anh yêu tôi rồi?”

“Không.”

“Vậy anh có xem xét tới khả năng ở bên tôi không?” Thiệu Trạch vẫn nhìn hắn “Lý Thiếu Chu chết rồi, đời này anh có cùng người khác kết hôn không?”

Cảnh Hạo nghĩ một lát “Nếu có thể gặp được người mình thích thì có lẽ sẽ kết hôn.”

“Ừ, thật ra cẩn thận nghĩ lại, anh cũng đâu có tiếp xúc nhiều với Lý Thiếu Chu. Ngay cả cậu ta là dạng người gì anh cũng đâu biết rõ. Anh thích chỉ là một lớp sương mù hoặc biểu hiện giả dối bên ngoài thôi. Cho tới nay đều là anh tự nhận mình rất thích cậu ta.” Thiệu Trạch đối diện với hắn “Tôi thì khác, tôi ở ngay trước mắt anh, anh nhìn thấy tôi, cũng chạm được vào tôi. Hiện tại vì tiền đánh cược, trong tiềm thức của anh liền phủ định khả năng ở bên tôi, nếu gạt trò chơi này qua một bên, thì tôi có chỗ nào không tốt chứ?”

Mặt của Cảnh Hạo đầy bình tĩnh “Cậu nên hỏi cậu có chỗ nào tốt mới đúng, khó hầu hạ lại có năng lực giày vò người khác, cậu cho rằng tôi là đồ ngốc à?”

“…” Thiệu Trạch giải thích “Tôi làm tất cả đều là vì kiếm tiền. Nếu không phải kiếm tiền, tôi thật sự rất ngoan. Thật đấy.”

“Hi vọng là thế.”

“…” Thiệu Trạch thương tâm, yên lặng rời xa hắn, ôm cái ly không nói lời nào.

Cảnh Hạo nhìn Thiệu Trạch, lời tên khốn này nói không phải không có đạo lý. Ký ức của hắn về Thiếu Chu đã dừng lại ở thật lâu trước kia, nhưng Thiệu Trạch thì khác, họ gặp nhau, quen biết nhau, tiếp đó chậm rãi phát triển cho tới tình huống bây giờ, mỗi một ấn tượng người này cho hắn đều khiến hắn khắc sâu trong lòng. Hắn không thể không thừa nhận, người này xuất sắc hơn Thiếu Chu, cũng… tươi ngon hơn Thiếu Chu.

Cảnh Hạo quan sát y mấy lần, đột nhiên hỏi “Cậu nói những lời đó có liên quan gì tới câu hỏi ban đầu của tôi?”

Thiệu Trạch uống hết sữa, rồi đứng dậy khẽ nói “Chờ lúc nào anh yêu tôi, tôi sẽ nói cho anh mình sẽ đi đâu, thậm chí nói cho anh biết… tôi có ở lại bên anh hay không.” Y sâu xa nhìn hắn một cái, rồi không nói thêm gì nữa, bước lên trên giường.

Cảnh Hạo sững sờ trong giây phút ngắn ngủi, trầm mặc hai giây, hắn hoài nghi nhìn qua “Cậu nói những lời đó là muốn tôi nói tôi yêu cậu, sau đó cậu sẽ thắng đúng không?”

Thiệu Trạch chớp mắt mấy cái, vô tội chui vào chăn, từ từ cuốn chăn lại, thẹn thùng co người lại thành một quả bóng.

Cảnh Hạo “…”

Ông chủ Cảnh cảm thấy hắn nhất định không thể nhìn tên khốn này bị người ta ngược đãi được.

Hai người muốn ở lại thành phố Z bốn ngày, nay đã là ngày thứ ba, hôm sau sẽ rời đi.

Hừng đông càng ngày càng đến sớm. Nắng sớm chiếu qua khe hở của tấm rèm, không gian tràn đầy sức sống, Cảnh Hạo khẽ động đậy, mơ hồ cảm nhận được cái gì. Hắn không khỏi mở mắt ra, không biết từ lúc nào cơ thể của Thiệu Trạch đã bò vào lòng hắn, đang níu lấy người hắn ngủ say. Từ góc này nhìn xuống có thể thấy rõ đôi lông mi dày cong của y, trông vô cùng xinh đẹp.

Ông chủ Cảnh nheo mắt, theo bản năng muốn kéo tên khốn này ra, nhưng lúc ánh mắt của hắn chạm vào khuôn mặt này, hắn nhớ y sẽ không ở lại quá lâu, nên hắn dừng lại nửa phút, cuối cùng xoa đầu y.

Sau khi Đường Nhất Ninh trở về, gã càng nghĩ lại càng thấy tức. Hôm nay quả thật tới tìm Thiệu Trạch đi uống cà phê. Vệ sĩ làm tròn bổn phận báo cáo chuyện này cho ông chủ Cảnh. Ông chủ Cảnh ừ một tiếng, thản nhiên tiếp tục công việc, qua mười phút thì đứng dậy đi ra ngoài.

Tuy nói tên khốn kia đã đồng ý sẽ ngoan ngoãn, nhưng ai biết y có thể thừa cơ lót đệm cho sau này không, nên hắn rất không yên lòng.

Vì thế ông chủ Cảnh mang theo trợ lý của công ty, thành công ngăn chặn hai người đang đứng gần cổng nhà lớn đã trò chuyện với nhau được một lúc, vừa định xuất phát. Ông chủ Cảnh bảo Đường Nhất Ninh xuống xe, bảo trợ lý liệt kê công việc còn lại một lần, sau đó vừa lòng vỗ vai bạn tốt “Cậu có thể đi làm việc rồi.”

Đường Nhất Ninh “…”

Sau khi hai người đối diện một lúc lâu, Đường Nhất Ninh nói “Chẳng lẽ cậu không cảm thấy dục vọng chiếm hữu của cậu với cậu ta là cùng một kiểu với Alpha độc chiếm Omega của mình sao?”

Mặt Cảnh Hạo không chút thay đổi “Cậu không hiểu đâu.”

Sau khi hai người lại đối diện một lúc lâu, thì nghe thấy một tiếng thắng xe chói tai đột nhiên vang lên, cả hai nhanh chóng nhìn qua, thấy một chiếc xe dừng lại, tiếp đó có một người từ trong đi ra, bước nhanh tới chỗ Thiệu Trạch đang đứng ngắm cảnh cách đó không xa, cất cao giọng gọi “A Trạch!”

Hai người ngẩn ra trong phút chốc, Thiệu Trạch cũng ngẩn ra, hơi nghiêng đầu, có chút phản ứng “Là anh.”

Người bước tới không phải là ai khác, chính là cậu ấm bị y và Thịnh Tước tính kế trước đây.

Cậu ấm nào đó chạy tới gần, nhìn y không chớp mắt “Đúng là cậu rồi. Lần đó… cậu không sao chứ?”

Gã chỉ bị tên bắt cóc trói lại rồi quăng đi thôi. Ví tiền, điện thoại di động và chiếc xe thể thao đều được ném ở khách sạn, không có tổn thất gì. Bởi vậy gã và cảnh sát đều cho rằng mục đích thật sự của kẻ bắt cóc chính là Thiệu Trạch. Sau đó cảnh sát tìm khắp thành phố cũng chỉ phát hiện ra tên bắt cóc, còn Thiệu Trạch lại biến mất như không khí. Vì thế bọn họ đều cho rằng e là y đã bị tên bắt cóc dùng thủ đoạn hiểm độc hủy xác rồi. Ai ngờ hôm nay lại tình cờ gặp lại.

Nói chung, Alpha chỉ biết mình sẽ nảy sinh dục vọng thân cận với Omega, còn đối với Beta lại không có cảm giác gì, thế nhưng không biết vì sao, kể từ ánh mắt đầu tiên gã liền cảm thấy Beta này rất đặc biệt, muốn kéo y lên giường thử xem. Sau khi gặp chuyện không may gã rất tiếc, tìm nhiều người tương tự nhưng ngoại trừ vẻ nhã nhặn ra, họ đều không có khí chất thần bí kia, khiến gã càng thấy tiếc nuối, rất muốn gặp lại người đó một lần.

Hiện tại, nguyện vọng của gã rốt cuộc đã thành sự thật.

“Sau khi xảy ra chuyện kia, tôi tìm rất lâu vẫn không tìm được cậu, còn tưởng cậu đã…”

Thiệu Trạch cười tít mắt “Tôi không sao, còn anh?”

“Tôi rất tốt.” Cậu ấm kia nhìn y, chần chừ hỏi “Cậu thật sự không sao?”

Gã có để ý chuyện sau đó, nghe nói Alpha kia khá hung bạo và điên rồ, Thiệu Trạch ở cùng với loại người đó nói thế nào thì tình cảnh của y cũng không thể tốt được chứ nhỉ?

Thiệu Trạch mỉm cười gật đầu “Thật đó.”

Cậu ấm liền không rối rắm đề tài này nữa “Sao cậu lại ở đây? Định đi đâu vậy?”

“Đi uống cà phê với bạn.”

Cảnh Hạo đứng cách đó không xa nhìn qua, không khỏi nheo mắt lại, địa chỉ của viện phúc lợi là ở khu một, nên trong tiềm thức của hắn cảm thấy Thiệu Trạch cũng là người khu một, bởi vậy chưa từng nghĩ tới chuyện tại địa bàn của hắn, ngay dưới mí mắt của hắn không hiểu sao lại nhảy ra một Alpha đi ngang qua, mà Alpha này có vẻ quen với Thiệu Trạch, hơn nữa… còn ôm dục vọng nào đó với Thiệu Trạch.

Hắn chỉ cảm thấy nhìn rất gai mắt, không khỏi đi qua, thân thiết đặt tay lên vai Thiệu Trạch “Bạn à?”

Cậu ấm vừa rồi chỉ nhìn thấy mỗi Thiệu Trạch, căn bản không chú ý tới hai người bên cạnh. Giờ phút này vừa thấy, gã liền co rút trong nháy mắt. Má ơi, đây không phải là Cảnh Hạo sao? Không phải hắn đang ở Nhất Duyên à? Trở về từ lúc nào vậy?

Thiệu Trạch ừ một tiếng “Gặp mặt một lần.”

Cảnh Hạo gật đầu, lực tay tăng lên “Chỉ gặp có một lần?”

Thiệu Trạch nhìn hắn, có chút vô tội “Đúng vậy, không thì sao hả?”

Chỉ gặp một lần mà đã có thể khiến người ta đối xử với cậu như vậy, cậu đúng là tai họa. Cảnh Hạo nhìn y một cái, rồi nhìn cậu ấm kia “Tôi và A Trạch đang định đi ra ngoài, có chuyện gì sao?” Khí thế quanh người hắn rất mạnh, đồng thời có uy hiếp khá rõ rệt, cậu ấm kia bị đè ép tới mức lông tóc toàn thân đều dựng lên, hoàn toàn không dám tới gần mà run rẩy lùi về phía sau “Không… không… không có việc gì, tôi chỉ lên tiếng chào… chào… chào hỏi thôi. Thật đấy. Tạm… tạm… tạm biệt…” Nói xong gã liền bỏ chạy, nhanh chóng lên xe, lái đi.

Khó chịu trong lòng Cảnh Hạo bớt đi chút ít, hắn quét mắt nhìn thuộc hạ, rồi mang Thiệu Trạch đi uống cà phê. Thuộc hạ hiểu ý của ông chủ. Hiệu suất làm việc của họ rất cao, Cảnh Hạo vừa ngồi xuống sofa trong tiệm cà phê, họ đã mang một cái laptop tới, ý bảo ông chủ xem một đoạn video.

Cảnh Hạo mở ra, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt là Thiệu Trạch cùng cậu ấm kia đang vào phòng mình thuê, gân xanh trên trán của hắn lập tức nảy lên, còn chưa phát tác đã thấy phía sau họ có một người, tiếp theo tên đó nhanh chóng xông vào phòng, mười phút sau đỡ cậu ấm kia đi ra khiến hắn không khỏi kinh ngạc. Xem tiếp thì thấy người kia tới rạng sáng mới trở về, sau đó vào sáng sớm ngày thứ ba, người nào đó hốt hoảng, đáng thương bỏ chạy.

Cảnh Hạo “…”

Thiệu Trạch ngồi bên cạnh hắn, hiếu kỳ lại gần “Xem gì vậy?”

Cảnh Hạo tạm dừng video lại, nắm cằm của Thiệu Trạch, kéo y tới gần, ánh mắt chuyển qua chuyển lại giữa y và hình ảnh trong máy tính, khi hoàn toàn xác định người bên trong chính là y, hắn liền khẽ nhíu mày “Cậu…”

“Sao?”

Ông chủ Cảnh giống như đám cảnh sát kia. Kể cả có bổ đầu ra cũng không đoán tới chuyện hai người kia cướp bóc của cậu ấm này là vì không có chỗ ở. Vì thế hắn cũng cho rằng Thiệu Trạch bị người ta hiếp bức. Trong nháy mắt, hắn không rõ trong lòng mình có cảm giác gì, chỉ cảm thấy nhìn một người phóng khoáng như vậy bị bắt nạt, hắn vô cùng không thể chịu đựng.

Thiệu Trạch bị hắn làm cho khó hiểu, y quét mắt nhìn vào video rồi “a” một tiếng.

Cảnh Hạo vươn ngón cái ra, chậm rãi sờ má y, giọng nói chầm chậm “Có gì muốn giải thích không?”

Thiệu Trạch quan sát ánh mắt của ông chủ Cảnh, sáng suốt hạ mí mắt xuống, sắc mặt lộ chút yếu ớt “Anh đừng hỏi, thời gian đó rất đáng sợ, tôi không muốn nhắc tới nữa.”

Trong lòng Cảnh Hạo càng dâng lên khó chịu, hắn sờ đầu y an ủi “Hai người đã có đụng chạm?” Hắn dừng một chút, không biết vì sao, hiện tại chỉ cần thấy ai tới gần Thiệu Trạch, hắn đều có một suy nghĩ, liền hỏi “Tên đó thích cậu?”

Thiệu Trạch ừ một tiếng “Là loại người rất điên cuồng. Tôi phải dùng rất nhiều cách mới không để hắn chạm vào mình, sau đó tìm cơ hội chạy trốn…” Y vừa nói vừa xích người lại gần, thử thò tay chạm vào cơ thể của Cảnh Hạo, định lợi dụng thời cơ tốt để kích thích ý muốn bảo vệ của ông chủ Cảnh.

Cảnh Hạo chần chừ một chút, cuối cùng vươn tay, ôm y vào lòng.

Hai người ngồi đến trưa, cuối cùng Cảnh Hạo tới công ty dạo một vòng, sau đó cùng Thiệu Trạch lên chuyên cơ xuất phát tới khu mười.

Hiện nay toàn thế giới chia làm mười hai khu. Sau khi kết thúc chiến tranh thế giới về phân biệt giới tính trước đây, tuy nói vấn đề này tạm thời được xoa dịu, thế nhưng sự bất công và mâu thuẫn trong xã hội lại theo thời gian trôi qua mà gia tăng liên tục. Cuối cùng bạo phát vào vài năm gần đây, một vài quốc gia vì chiến loạn dẫn tới kinh tế bị tổn thất nghiêm trọng bị buộc phải bắt đầu khuếch trương con đường quân sự, chiến tranh từ mười hai khu luôn ảnh hưởng tới khu mười, không biết lúc nào mới có thể bình ổn nữa.

Nơi Cảnh Hạo muốn tới là một đất nước nhỏ trong khu mười, chỗ đó lúc nào cũng có nguy cơ bị chiến tranh ảnh hưởng. Thân là nhà cung cấp vũ khí đạn dược nổi tiếng, hắn vào đó là định bàn bạc một cuộc làm ăn lớn với chính phủ.

Chiều tối đoàn người mới tới nơi, đi qua hành lang sang trọng tới trước phòng họp. Lúc này chỉ nghe thấy một góc quẹo phía trước truyền đến vài câu đối thoại, trong đó có một người nói “Chính là như vậy, làm sạch sẽ một chút.” Người kia bình tĩnh vâng một tiếng, nghe không ra cảm xúc gì.

Thiệu Trạch nhất thời nhướn mày, cảm thấy giọng nói này quen quen, sau đó y liền kinh ngạc ngẩng đầu. Hai người phía trước vừa vặn rẽ vào, hai bên đối mặt trong nháy mắt. Trong hai người có một người mặc đồ vest, người còn lại mặc bộ quần áo bình thường, chính là Thịnh Tước.

Thịnh Tước “…”

Thiệu Trạch “…”

Cảnh Hạo “…”

Tiểu kịch trường

Thường mỗ: “Này, Thiệu Trạch nói cậu thích cậu ta, tình cảm rất điên cuồng đấy.”

Thịnh Tước: “…”

Thường mỗ chớp mắt mấy cái, lặp lại “Thiệu Trạch nói…”

Thịnh Tước quay đầu bỏ đi.

Thường mỗ: “Này, cậu đi đâu vậy?”

Thịnh Tước điên cuồng nhìn xung quanh, cuối cùng tìm thấy một chiếc máy kéo, liền lái đi.

Thường mỗ: “Cậu làm gì vậy?”

Hai mắt Thịnh Tước đỏ ngầu, lái rầm rầm đi về phía khu chín “Nghiền chết tên khốn kia!”

Thường mỗ: “Cậu sẽ bị bắt đấy.”

Thịnh Tước: “Tôi biết.”

Thường mỗ: “Thật ra Thiệu Trạch sắp tới khu mười rồi.”

Thịnh Tước: “Thật không?”

Thường mỗ: “Thật.”

Thịnh Tước bình tĩnh, định bụng chờ.

Vài ngày qua đi, đoàn người rốt cuộc gặp mặt!

Thịnh Tước tức giận rít gào “Grào grào, meo meo, gâu gâu!”

Cảnh Hạo “…”

Thiệu Trạch “…”

Thịnh Tước “…”

Cảnh Hạo rất vừa lòng, nghĩ rằng loại người này hoàn toàn không phải đối thủ của mình, không cần lo lắng.

Thiệu Trạch chớp mắt mấy cái, tốt bụng nhắc nhở “Xin anh hãy nói tiếng người. Cảm ơn.”

Thịnh Tước nhìn bọn họ, lại nhìn kịch bản.

Trong kịch bản viết: Gâu gâu! Gâu gâu! Gâu gâu!

Thịnh Tước “…”

Thịnh Tước ném kịch bản, rồi quay đầu bỏ đi.

Thường mỗ: “Cậu lại đi đâu vậy?”

Thịnh Tước: “Mẹ kiếp, thật cảm ơn cô! Xin cho tôi biến mất khỏi thế giới này đi.”

Thường mỗ: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.