Bất Báo

Chương 25: Tâm tư (1)



Cảnh Hạo xoay người, dùng sức đặt Thiệu Trạch dựa lên cửa ban công, một tay đè eo y, một tay bóp cằm y, bắt y phải ngẩng đầu, quấn lấy lưỡi của y, hôn càng lúc càng sâu.

Bóng đêm yên tĩnh, tiếng thở dốc rất nhỏ và tiếng nước miếng ái muội nghe vô cùng kích thích, không ngừng xông lên thần kinh, khiến người ta hận không thể cứ trầm luân như vậy.

Thiệu Trạch bắt lấy cổ tay của hắn, đầu ngón tay bởi vì ngạt thở mà có chút run rẩy. Nụ hôn này quá sâu, y chợt có ảo giác như bị ăn vào bụng, khiến trong lòng có chút hoảng hốt, không khỏi lùi về sau né tránh, bởi vì xâm chiếm này quá cuồng nhiệt, y không thể kiểm soát được mà phát ra vài tiếng rên rỉ.

Đáy lòng Cảnh Hạo chấn động, hô hấp nhất thời trở nên ồ ồ, tay hắn theo bản năng trượt từ cổ Thiệu Trạch xuống, xoa ở trên vai, rồi mò vào trong áo ngủ của y, vuốt ve từ xương quai xanh xuống dưới.

Thiệu Trạch hơi kinh hãi, lập tức ngăn hắn lại “Khoan đã, đừng như vậy…”

Đồng tử của Cảnh Hạo trong chốc lát chợt lóe lên một tia tỉnh táo, hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần, thở dốc mấy hơi, trong khoảng cách gần chăm chú nhìn người trước mắt. Hắn cảm thấy mình thật sự điên rồi, trong thoáng chốc vừa nãy thế nhưng hắn lại rất muốn đi đến cùng. Nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên hắn có loại suy nghĩ này đối với người khác.

Là bởi vì nhu cầu sinh lý sao? Hắn nheo mắt lại, tưởng tượng nếu đổi thành một người khác, nhưng ngay sau đó hắn lập tức bác bỏ.

Không, hắn chỉ muốn người này thôi.

Cảnh Hạo chưa bao giờ là người không chịu đối mặt với hiện thực cả, hắn cảm nhận được nhịp đập kịch liệt của trái tim và nhiệt độ cơ thể mình giờ phút này, lại liên hệ với sự khác thường trong thời gian gần đây, rốt cuộc hắn cũng chịu nhìn thẳng vào một vấn đề: Hắn động lòng với tên khốn này rồi.

Cuộc sống không gợn sóng mấy năm nay của hắn sau khi Thiệu Trạch xuất hiện đã mang tới cho hắn một tia sáng. Có lúc y vô liêm sỉ khiến người ta muốn bóp chết, có lúc y im lặng lại vô cùng ngoan ngoãn, khiến người ta muốn ôm vào lòng xoa nắn. Toàn bộ người này là một bí ẩn, thông minh giảo hoạt, tao nhã hăng hái, sở hữu tất cả những thứ chết tiệt thu hút người khác.

Hắn không khỏi nhớ tới vài Alpha kia, đồng tử càng trở nên thâm sâu.

Hắn tuyệt đối không cho phép cuối cùng mình cũng biến thành một vị khách qua đường giống như bọn họ. Nếu hắn đã thích Thiệu Trạch thì hắn sẽ nghĩ ra cách để có được y trong tay.

Người này không thể rời đi, không thể nhìn qua người khác, càng không thể liên quan mờ ám với người khác.

Người này là của hắn, chỉ có thể hoàn toàn thuộc về một mình hắn, vô luận là thân xác hay linh hồn.

Đôi mắt của Thiệu Trạch mang theo làn nước mỏng, có vẻ hơi thất thần và bất lực, có điều đây chỉ là chuyện của vài giây, y khôi phục rất nhanh, cong lên một nụ cười, khẽ hỏi “Thế nào, yêu tôi rồi?”

Cảnh Hạo biết tên khốn này thuần túy là vì tiền đặt cược mà thử mình, nhưng hắn cũng không nổi giận, chậm rãi vươn tay, lau nước miếng trên môi y, thản nhiên nói “Không biết, chờ thêm vài ngày nữa tôi sẽ nói cho cậu.”

Hắn không thể để trò chơi này chấm dứt nhanh như vậy được. Nếu tâm tư hiện tại của Thiệu Trạch đều đặt trên người hắn thì cách tốt nhất là kéo dài thời gian, sau đó nghĩ biện pháp giữ y ở bên cạnh mãi mãi.

Y chỉ có thể nhìn hắn, cũng chỉ có thể nghĩ về hắn.

Ánh đèn trong phòng ngủ theo khe hở của tấm rèm hắt ra, chiếu sáng khuôn mặt của hai người. Thiệu Trạch nhìn Cảnh Hạo ở khoảng cách gần, y chỉ cảm thấy cảm xúc trong mắt hắn rất sâu, lộ ra độc chiếm nguy hiểm và ý tứ đi săn, phảng phất như có thể hóa thành vật hữu hình bám vào làn da, cuốn lấy cơ thể, nuốt sống con người.

Sau lưng y thoáng chốc rùng mình một cái, không khỏi hơi nín thở, trong không khí hơi thở của Alpha nồng đậm, hung bạo, độc đoán, rõ ràng, mãnh liệt, giống như một con sư tử đực vào lúc thức tỉnh vậy.

Đây là lần đầu tiên y cảm nhận được cảm xúc nồng đậm như thế trên người Cảnh Hạo, cũng là lần đầu tiên y nhận thức được vị Alpha xuất sắc này có tính công kích như thế nào.

Y theo bản năng hỏi lại một lần “… Yêu tôi rồi?”

“Không biết, chắc là chưa.” Cảnh Hạo chậm rãi vuốt ve bờ môi của y “Xem ra cậu còn phải cố gắng nhiều. Trò chơi có thể kéo dài, lúc nào cậu thắng, lúc ấy tôi sẽ cho cậu tiền.” Nói xong, hắn sờ đầu y, bước qua y, đi vào phòng.

Sau này của sau này Cảnh Hạo từng vô số lần nhớ tới cảnh tượng đêm nay, có đôi khi hắn sẽ nhịn không được nghĩ rằng có phải lúc này Thiệu Trạch cũng có cảm giác với hắn? Nếu đêm nay hắn nói thật, Thiệu Trạch có vì hắn mà ở lại không? Cho dù có cái khảo hạch chết tiệt cũng không sao cả, y lại có thể trở về, như vậy hắn đã có thể đặt y ở trên giường muốn làm gì thì làm từ lâu rồi.

Thế nhưng mỗi khi hắn hỏi như vậy, Thiệu Trạch cuối cùng đều sẽ cười tít mắt đáp “Có, khi đó không phải em đã hỏi mấy lần là anh yêu em rồi sao.” Khiến hắn hoàn toàn không biết là thật hay giả. Có điều nếu y đã nói là có, vậy hắn cứ coi như là có đi.

Thiệu Trạch đứng ở ban công nhìn bóng lưng của hắn, trầm mặc thật lâu, y chậm rãi thở ra một hơi, đứng một mình trong chốc lát rồi mới vào phòng. Cảnh Hạo đang tắm trong phòng tắm, phòng ngủ rất im lặng, y trèo lên giường, thoáng nhìn qua bộ đồ ngủ đã giặt sạch đặt ở một bên, chắc đêm nay ông chủ Cảnh lại lấy cớ không sạch mà không mặc đây.

Y nghĩ một lát, nghiêng tai lắng nghe tiếng nước, sau đó chầm chậm đi qua, khẽ mở cửa phòng tắm.

Để giảm bớt cảm giác khô nóng, Cảnh Hạo dùng nước lạnh tắm, trong phòng không có hơi nước bốc lên, có thể dễ dàng nhìn thấy bóng người bên ngoài qua lớp kính mờ, hắn tắt vòi nước, hỏi “Ai?”

“Là tôi.” Thiệu Trạch ngoan ngoãn đáp “Vừa nãy có chà vào ban công một lúc, tôi vào rửa tay, anh không cần quan tâm đến tôi đâu.”

Cảnh Hạo ừ một tiếng, im lặng chờ, thấy y thật sự đi, hắn lại cảm thấy có chút thất vọng, liền đơn giản tắm tiếp, định lau khô rồi đi ra ngoài, nhưng ngay sau đó hắn liền câm lặng.

Trong phòng tắm chỉ còn mỗi một cái khăn mặt nhỏ, tất cả khăn tắm và quần áo hắn đem vào để thay đều không cánh mà bay, thay vào đó là bộ đồ ngủ có hình con vịt đáng chết, một là hắn mặc vào, hai là… trần truồng.

Cảnh Hạo “…”

Ông chủ Cảnh trầm mặc hai giây, nổi giận “Cậu vào đây cho tôi!”

Bên ngoài lặng như tờ, giống như không có ai cả. Trán Cảnh Hạo nảy lên, hắn nghĩ, chi bằng cứ lõa thể đi ra ngoài, sau đó thuận tiện đè Thiệu Trạch trên giường, hung hăng chơi một trận, tên khốn đó đúng là thiếu giáo huấn mà.

Có điều hắn biết Thiệu Trạch không phải người chịu thiệt, nếu thật sự làm như vậy, nói không chừng y sẽ hận hắn, vậy nên suy nghĩ này cũng chỉ là nghĩ mà thôi. Hắn lật bộ đồ ngủ lên, may mà tên khốn kia không có lấy luôn quần lót đi, liền nhanh chóng mặc vào, bình tĩnh đi ra ngoài.

Thiệu Trạch đang cuộn mình trên giường ngoan ngoãn đợi hắn, thấy thế y liền ngẩn ra, thầm nghĩ Cảnh Hạo sao cũng có thể vô liêm sỉ như vậy, y khẽ thở dài “Tôi thích vải chiếc áo kia, ôm sẽ rất thoải mái, anh đã bảo sẽ phối hợp với tôi mà.”

Cảnh Hạo trèo lên giường, vô cùng trấn định “Bị ướt rồi, không mặc được nữa.” Hắn vươn tay “Lại đây.”

Thiệu Trạch nhìn lồng ngực trần trụi của hắn, yên lặng lùi về phía sau, tìm chỗ nằm tốt “Cứ như vậy đi, ngủ ngon.”

Cảnh Hạo “…”

Tên khốn này đang chê hắn?

Ông chủ Cảnh lại gần, định kéo y vào lòng, lúc này lại thấy y nhảy xuống giường, khiến hắn không khỏi nhướn mày “Sao?”

“Sao anh đột nhiên lại phóng khoáng như vậy?” Thiệu Trạch hoài nghi đánh giá hắn, nghĩ một lát thì thử đề nghị “Nếu anh nói yêu tôi, thì tôi sẽ ngoan ngoãn đi qua.”

Cảnh Hạo không hề nhúc nhích “Hửm?”

Thiệu Trạch đối diện với hắn, sâu trong lòng lại nhận thấy cảm giác nguy hiểm như có như không kia, y sửng sốt hai giây, lập tức sáng suốt nói “… Không có gì, tôi đi vệ sinh đây.”

Y nhanh chóng rời đi, tiếp đó chạy về, cầm theo chiếc áo ngủ “Đâu có ướt đâu, rất sạch mà, mặc đi, đừng có cởi trần.” Y dừng một chút, vô tội bổ sung “Bộ đồ ngủ trước của anh tôi không cẩn thận đạp chân vào, thật xin lỗi…”

Cảnh Hạo “…”

Cảnh Hạo quan sát y, đoán là tên khốn này có thể là không quen tiếp xúc với da của người khác, vậy nên mới tránh né, nếu đêm nay hắn không mặc áo vào, tên khốn này tuyệt đối sẽ có vô số biệp pháp cách xa hắn.

Mặc vào là có thể ôm Thiệu Trạch, không mặc trong lòng sẽ thấy thoải mái… Ông chủ Cảnh rơi vào tình trạng đấu tranh.

Thiệu Trạch im lặng nhìn hắn, ánh mắt trong sáng như con thú nhỏ “Anh bảo sẽ phối hợp với tôi mà. Chỉ còn hai ngày, đây là tự tôi chọn cho anh đấy, mặc đi.”

Ông chủ Cảnh trầm mặc trong thoáng chốc, rồi chậm rãi mặc vào, tiếp theo lia mắt nhìn hình vẽ, sau đó xanh cả mặt, cả người bốc lên hơi thở tăm tối.

Thiệu Trạch không quan tâm khí thế của hắn dọa người biết bao nhiêu, thỏa mãn dang hai tay ôm hắn, thuận tiện cọ vào người hắn, tâm tình sung sướng “Quả nhiên là thoải mái.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.