Bất Báo

Chương 31: Hai năm (1)



Mấy ngày sau Thịnh Tước rốt cuộc gặp được vị trợ lý còn lại, cũng biết lý do tại sao gã không cần huấn luyện, một Alpha đã có bạn đời đúng là sẽ không bị Omega khác ảnh hưởng nữa.

So ra hắn không được may mắn như vậy, chất dẫn dụ phát ra vào thời kỳ phát tình của Thiệu Trạch là một món ăn ngon cám dỗ, mỗi lần đều có thể dễ dàng khơi mào bản năng Alpha của hắn, khiến cho hắn rơi vào tình trạng động dục bị động. Điều may mắn duy nhất của hắn là mùi vị này thuộc về Thiệu Trạch, bởi vì chỉ cần nhớ tới khuôn mặt kia, nhiệt độ cơ thể hắn liền giảm xuống một chút.

Trác Tiếu Nam từng đến xem vài lần, gã sờ mũi “Ồ, tôi cảm thấy vẫn là của vợ mình dễ ngửi nhất.” Gã nhìn Thịnh Tước bị vây trong ranh giới sụp đổ, cảm khái “Loài người ấy, phải gắng gượng trôi qua khó khăn như vậy sao?”

Thịnh Tước ngồi trên chiếc ghế chế tạo đặc biệt, đáy mắt mang theo chút tơ máu, gân xanh trên trán bởi vì nhẫn nại mà nảy mạnh lên, hắn trầm mặt “Nếu vợ cậu bỗng nhiên phát tình nằm trước mặt cậu, cậu có nhẫn nhịn được không?”

“Sao tôi phải nhịn? Tôi cũng đâu phải kẻ ngốc, đó là vợ tôi mà, tôi trực tiếp nhào vô là được.” Trác Tiếu Nam nói rất hiển nhiên “Tôi muốn ăn thế nào liền ăn thế đó.”

Thịnh Tước “…”

Trác Tiếu Nam sững sờ hai giây dưới ánh mắt ăn thịt người của Thịnh Tước, gã đoán là lời mình nói rất kích thích, nên liền vỗ vai hắn “Cậu cố gắng lên, nếu chịu không nổi thì đi kiếm vợ đi. Vợ vừa mềm mại lại vừa nghe lời, còn vô cùng ngon miệng, cậu sẽ thích.” Gã dừng một chút “Chất dẫn dụ của cậu Trạch lưu lại trên cơ thể cậu nhiều lần như vậy, chẳng lẽ trong tiềm thức của cậu không yêu cậu ấy sao?”

Mặt Thịnh Tước đờ đẫn ra “Không bao giờ nảy sinh loại chuyện ngu xuẩn đó đâu.”

“Sao vậy?” Trác Tiếu Nam kinh ngạc “Cậu Trạch của chúng ta xuất sắc như vậy, ngoại hình đẹp, tính cách tốt, đối xử với mọi người vô cùng ôn hòa, chẳng có chút kiêu căng nào, đặc biệt là ở cuộc thi cạnh tranh tàn khốc này còn trổ hết tài năng, nói thật tôi sắp thành fan cuồng của cậu ấy rồi, cậu bất mãn với cậu ấy ở điểm nào chứ?”

“… Cậu tỉnh lại đi.”

Trác Tiếu Nam hoàn toàn không thể hiểu suy nghĩ của hắn, thấy hắn muốn tiếp tục rèn luyện, gã liền rời đi.

Khảo hạch lần này gã vốn đã buông tay, nào ngờ có thể được đề bạt lên làm việc ở tầng trung tâm, cảm giác sự nghiệp và tình yêu đều đạt được thật quá tuyệt vời, thoáng chốc gã đã cảm thấy mãn nguyện với cuộc đời này, quyết định dùng hết sức xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với cấp trên, cố gắng kiếm tiền nuôi vợ.

Gã bước vào văn phòng, thấy Thiệu Trạch đang lên mạng, liền chạy xoẹt tới “Cậu Trạch.”

Thiệu Trạch mỉm cười gật đầu “Pha cho tôi một tách cà phê đi.”

“Có ngay.” Trác Tiếu Nam xoay người rời đi, nhanh chóng bưng cà phê trở về, gã thuộc phe hành động, hơn nữa khả năng chấp nhận rất mạnh. Hồi trước vì theo đuổi vợ, gã đã học một đống kỹ năng ở nhà, bao gồm nấu cơm, nấu canh, pha cà phê, pha trà, mát xa cùng N cách hầu hạ vợ mình tắm rửa và làm thế nào để cởi quần áo của vợ mình nhanh nhất, vân vân…

Thiệu Trạch uống một ngụm, không keo kiệt mà tán dương “Rất ngon, tiếp tục cố gắng, tôi rất coi trọng anh đấy.”

Trác Tiếu Nam nhất thời kích động “Tôi sẽ cố gắng, nhất định không phụ kỳ vọng của cậu.”

“Tốt.”

Vòng cuối cùng của khảo hạch mãi tới khi chấm dứt mới công bố với nội bộ, mọi người nhìn đống điều kiện kia thì lặng im hai giây, sau đó thoáng chốc liền oanh tạc “Mẹ nó, cái này con người có thể hoàn thành sao? Đừng có đùa chứ.”

“Đúng vậy, người được thăng chức rốt cuộc làm sao mà kiếm được tiền?”

Dù sao cũng là nhân tài của tổ chức, vài người nào đó đã có hành động quá mất mặt trong khảo hạch này, vì nghĩ tới tâm tình của họ, ông chủ quyết định không công bố quá trình cụ thể, theo lời của ông nói là cảm giác huyền bí mới có thể gia tăng sự sùng bái của mọi người với người thắng cuộc, bọn họ chỉ cần biết kết quả là được.

Sâu trong lòng Thiệu Trạch cảm thấy lý do này rất lừa dối người khác, ông già của y chẳng qua không muốn người ta biết con mình đi làm kẻ thứ ba thôi, vậy nên mới lôi ra một cái cớ đường hoàng như vậy, đương nhiên y sẽ không nói ra, bởi vì cứ như vậy thì mấy tên khốn của tầng trung tâm cũng sẽ không biết, nhìn bộ dáng phát điên của họ, y cảm thấy khá hài lòng.

Thịnh Tước là một người khác hiểu rõ tình hình, có điều hắn chỉ biết Thiệu Trạch từng làm tình nhân của Cảnh Hạo, còn mặt khác thì cũng không biết gì. Hiện tại hắn là trợ lý của Thiệu Trạch dĩ nhiên không thể bán đứng thủ trưởng, bởi vậy cũng giữ kín miệng như bưng, tiếp tục quá trình tập luyện của mình.

Dần dần thích ứng với chất dẫn dụ, thời gian kiên trì của hắn càng lúc càng dài, từ mười phút ban đầu tới một tiếng, rồi tới hai tiếng, ba tiếng, bốn tiếng, thậm chí lâu hơn.

Hắn chậm rãi thở ra một hơi, nuốt một viên thuốc, thấy Kiều Tịch thu dọn đồ đạc, hắn không khỏi hỏi “Phải bao lâu mới được?”

Kiều Tịch đóng tủ chứa đồ, lãnh đạm nói “Tới khi cậu hoàn toàn không chịu ảnh hưởng mới thôi.”

Thịnh Tước khẽ nhíu mày “Là xem xét thế nào?”

“Ít nhất bảy ngày, trong bảy ngày nếu cậu không có gì mới tính là đủ tư cách.”

Thịnh Tước biết đây là thời hạn của kỳ phát tình, tuy nhiên hắn vẫn có chút ngạc nhiên “Thật ra tôi chỉ cần kiềm chế tới khi đưa cậu ta đến nơi an toàn là được mà.”

“Không, không ai biết sẽ phát sinh chuyện gì, cậu cần phải giữ bình tĩnh trong suốt quá trình.” Kiều Tịch nhìn hắn một cái “Thuốc ức chế trên cơ thể A Trạch không giống với loại thuốc thông thường. Bình thường cậu ấy chảy máu hoặc ra mồ hôi sẽ không bại lộ chất dẫn dụ của Omega, trừ phi quá nhiều thôi.”

Thịnh Tước hơi giật mình, lập tức hỏi “Vậy nên cậu ta mới không thể chảy quá nhiều máu?”

“Ừ, khi cậu ấy chảy tám mươi phần trăm lượng máu mất người bình thường có thể chịu đựng được thì chất dẫn dụ Omega sẽ hoàn toàn lộ ra.” Kiều Tịch dừng một chút, sắc mặt lạnh dần “Nhưng bởi vì trước đó bị ức chế triệt để, nên ở thời điểm bộc lộ ra sẽ tiến thẳng tới thời kỳ phát tình, hậu quả này sẽ nghiêm trọng cỡ nào tôi tin rằng không cần mình phải nói ra.”

Thịnh Tước âm thầm hít sâu, nếu thật sự chảy máu nhiều như vậy, lúc nào mạng sống của Thiệu Trạch cũng bị đe dọa, đã thế còn tiến vào thời kỳ phát tình, mà chung quanh vừa vặn có Alpha độc thân, vậy rất có khả năng Thiệu Trạch… sẽ chết.

Kiều Tịch nhìn thẳng vào hắn “Trong tình huống đó, nếu ngay cả thân là trợ lý như cậu cũng mất đi lý trí, vậy với A Trạch mà nói không thể nghi ngờ đó sẽ là một tai nạn.”

Thịnh Tước thu hồi chút nghi ngờ lúc nãy, nghiêm túc gật đầu “Tôi hiểu rồi.” Hắn dừng một chút, đột nhiên hỏi “Hồi trước anh nói phải chú ý không để cậu ta chảy máu ở khu mười một, sao lại như vậy?”

“Cậu chỉ cần biết ở đó có kẻ thù của cậu ấy là được.”

Thịnh Tước không hỏi nhiều nữa, từ đó bắt đầu chủ động tăng cường huấn luyện. Nửa tháng sau, hắn rốt cuộc có thể chống đỡ qua ba ngày. Kiều Tịch nói đây là điểm ranh giới, chịu đựng qua giai đoạn này sẽ đỡ hơn nhiều. Tạm thời ngừng hai ba ngày, xem thử có phản tác dụng lại không, nếu có thì phải lặp lại. Thịnh Tước đáp lại, qua loa nghỉ ngơi một lát, rồi đi tới phòng làm việc.

Việc thay đổi nhân sự tầng trung tâm về cơ bản đã được quyết định, Thiệu Trạch tiếp nhận ngành tình báo, người ở tầng trung tâm đều có tên hiệu để đối ngoại, tuy nói bình thường vẫn dùng tên khai sinh, nhưng vì ngành cơ mật như tình báo và ám sát có tính chất đặc thù, nên đồng loạt dùng tên hiệu. Ông chủ DR từng hỏi ý của Thiệu Trạch, Thiệu Trạch cười cười “Lấy Tham Lang đi ạ, dù sao trước đó cũng từng dùng.” (Tham Lang = Con sói tham lam)

Ông chủ DR trầm mặc một chút, sâu xa nhìn y vài lần, sau đó không phản đối, tiếp theo tìm một thời gian công bố với bên ngoài, vì thế từ đó tổ chức không có Thiệu Trạch, mà chỉ có một Tham Lang.

Ông chủ và vài vị tầng trung tâm biết rõ bản tính của Thiệu Trạch. Có lẽ là sợ y chê công việc quá mệt mỏi lại giở trò các kiểu, vì thế mới phái hai trợ lý tới, vậy nên công việc cơ bản đều rơi xuống đầu hai trợ lý.

Lúc Thịnh Tước tiến vào văn phòng thì Thiệu Trạch đang giả bộ cầm một văn bản, Trác Tiếu Nam ngồi trước cái bàn bên cạnh, đầu chôn trong một đống tài liệu, đang ra sức làm việc, hắn trầm mặc nửa giây, rồi chậm rãi đi qua.

Thiệu Trạch nhìn hắn một cái, cười tít mắt dặn dò “Vừa đúng lúc, Bạch Triệt nói còn một vài văn bản chưa lấy tới đây, anh đi lấy đi.”

Thịnh Tước không có ý kiến, đi tìm Bạch Triệt.

Lúc trước Bạch Triệt là người quản lý cục tình báo và một phần làm ăn ngoài sáng. Nay Thiệu Trạch được thăng chức, ông chủ liền ném cục tình báo cho y, sau đó đem một phần buôn bán chính nghĩa khác cho Bạch Triệt.

Sự hiểu biết của Thịnh Tước về Bạch Triệt không nhiều, hắn chỉ biết người kia là Beta, chỉ số thông minh rất cao, rất có thiên phú trên thương trường, có điều trước kia hình như từng xảy ra điều gì bất trắc, nên hiện tại mỗi ngày y đều ra vào trên chiếc xe lăn.

Lúc này Bạch Triệt đang đọc sách, nhìn thấy Thịnh Tước bèn cười cười. Diện mạo của y thanh tú, nụ cười ôn hòa, giống như thư sinh nho nhã, khiến người ta vừa thấy đã nảy sinh thiện cảm. Thịnh Tước từng hỏi, người kia không phải cũng là Omega chứ, kết quả nhận được là đáp án phủ định, hắn liền không hề hoài nghi nữa.

“Đây là tài liệu.” Bạch Triệt tươi cười ôn hòa “Thật ra đây vốn là công việc của A Trạch, cậu ta vẫn không chịu làm, nên ném qua cho tôi. Giờ cậu ta rốt cuộc không từ chối được nữa rồi.”

Thịnh Tước vẫn không biết rõ thân phận thật sự của Thiệu Trạch, nhưng có thể đoán ra đại khái là không đơn giản, nên hắn liền đáp lại.

“À, còn có cái này.” Bạch Triệt đứng dậy, lấy một hộp hồ sơ trên giá sách, trở lại ngồi xuống chiếc xe lăn, đưa cho hắn “A Trạch hơi lười, sau này các cậu phải đảm đương hơi nhiều đó. Chăm sóc A Trạch cho tốt, cậu ấy là người rất tốt đấy.”

Thịnh Tước gật đầu, xoay người rời đi, qua năm giây, hắn chạy bình bịch trở về “Khoan đã, vừa nãy có phải anh đứng dậy không?”

“Ừ, sao?”

“Không phải anh…” Thịnh Tước dừng một chút, do dự một lát, cảm thấy nói trắng ra là người ta tàn tật thì không hay lắm.

“À, chân tôi không sao hết.” Bạch Triệt nhẹ nhàng thở ra một hơi “Chỉ là đi đường rất mất công thôi.”

“…” Vì thế Thịnh Tước câm lặng đi ra ngoài.

Sau này sống chung với một đám như thế thật sự không có vấn đề gì chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.