Bất Báo

Chương 33: Gặp lại (1)



Vào cuối xuân đầu hạ, khí hậu ôn hòa, gió đêm thổi qua mặt, làm người ta thoải mái không thôi, toà nhà của Cảnh gia sáng lên ánh đèn ấm áp, hương hoa thoang thoảng trong vườn, vô cùng hấp dẫn.

Cảnh Hạo tùy ý đứng dựa vào ban công, lẳng lặng nhìn xuống dưới, thật lâu không cử động.

Hội nghị dự định cử hành vào bảy ngày sau, các thế lực muốn thị trường buôn bán vũ khí đang dần tụ về Nhất Duyên, tranh thủ có thể cướp được một chiếc ghế, cùng nhau chia sẻ chiếc bánh ngọt này.

Khu chín tới khu mười hai là vùng đất có diện tích lớn nhất thế giới, phạm vi chiến tranh lớn dẫn tới nhu cầu vũ khí đạn dược không ngừng gia tăng, bớt đi giao dịch giữa các nước, thị trường còn lại vẫn vô cùng rộng lớn, dù cho vài người họ liên kết cũng rất khó tiêu hóa hoàn toàn, cộng thêm một vài tổ chức lớn mạnh trước đó đã cố định đường dây vận chuyển, cũng có giao tình không ít với thương nhân buôn bán vũ khí bản địa, bởi vậy trong đó khẳng định sẽ có thêm vài thế lực ở khu khác, sau đó có thể hình thành liên minh, khiến cho lợi ích đạt được mức cao nhất.

Thị trường tuy tốt, nhưng không phải cá nhân nào cũng có thể chiếm lĩnh, vậy nên trước khi mở cuộc họp liên kết đầu tiên, họ cần mở một cuộc họp khác để xác định danh sách cuối cùng.

Cuộc họp này được sắp xếp vào năm ngày sau.

Cảnh Hạo không biết sẽ có bao nhiêu thế lực tham gia, nhưng hắn biết rõ hầu như mỗi khu vực đều sẽ có người tới, dưới tình huống này tỉ lệ hắn có thể tìm được Thiệu Trạch là rất cao. Tên khốn kia dù sao cũng thuộc về nhóm người ít ỏi, hơn nữa bối cảnh tựa hồ không đơn giản, đặc biệt trên người y mơ hồ cất giấu nhuệ khí, cho nên nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chắc cũng là người trong thế giới ngầm.

Những người có mặt trong ngày đó khả năng cao sẽ có người biết Thiệu Trạch, thậm chí cùng một tổ chức với y. Nếu có, thì cơ hội của hắn đã tới rồi.

Hai năm trước hắn từng nghĩ, chỉ cần mình đứng ở chỗ đủ cao, trước sau gì cũng sẽ chộp lại tên khốn kia vào lòng, mà không phải bị động sai người đi tìm khắp nơi. Hiện tại rốt cuộc hắn đã đợi được ngày này rồi.

Lần này hắn sẽ không để Thiệu Trạch chạy trốn khỏi bản thân mình nữa.

Đường Nhất Ninh từ ngoài tiến vào, thấy trong phòng ngủ không có ai, liền nhìn ra ban công. Hai năm qua chỉ cần rảnh rỗi Cảnh Hạo liền sẽ đứng ở đó lẳng lặng suy nghĩ mọi việc, có đôi khi hắn thậm chí sẽ khiến người khác có cảm giác hắn đang đắm chìm trong một thế giới khác.

Đường Nhất Ninh từng hiếu kỳ hỏi, nhưng Cảnh Hạo vẫn không đáp, dần dà gã đành từ bỏ.

Đường Nhất Ninh nhìn bóng dáng ngoài ban công, chậm rãi tiến lên. Cảnh Hạo vẫn đứng yên, ánh trăng từ chân trời rọi lệch xuống, nhuộm cơ thể hắn một lớp sáng bạc, tôn lên thân hình cao ngất, to lớn, như vị chiến thần không thể công phá.

Hai năm qua thế lực của Cảnh gia bành trướng rất rộng, danh tiếng mơ hồ có xu thế vượt qua Lý gia, cuối cùng ngay cả ba Cảnh cũng bị kinh động, từ ngàn dặm xa xôi gấp gáp trở về xem thằng con trai nổi điên của nhà mình, còn không đợi ông mở miệng giáo dục đã bị Cảnh Hạo lấy lý do nhân lực không đủ mà đẩy ông tới thành phố Z. Từ đó Đường Nhất Ninh được điều về bên cạnh Cảnh Hạo, bắt đầu cùng hắn phát triển thị trường khu mười.

Trong hai năm Cảnh Hạo đã nuốt mấy tổ chức buôn bán vũ khí nhỏ, dẫn tới không ít người đỏ mắt, có một thời gian thậm chí chuyện bị ám sát đã thành cơm bữa. Có thể nói Cảnh Hạo có được địa vị ngày nay, có được sức ảnh hưởng lớn như thế ở khu mười, tất cả đều là cứng rắn chồi lên trong mưa bom bão đạn.

Cạnh tranh tàn khốc khiến khí thế trên người hắn càng lớn mạnh, giống như một thanh kiếm sắc bén rút ra khỏi vỏ, hơi thở tàn bạo không thể nói rõ thành lời, khiến người người không dám tới gần.

Sau khi nghe thấy âm thanh phía sau, Cảnh Hạo quay đầu nhìn lướt qua, phát hiện là Đường Nhất Ninh, hắn liền bước ra từ trong bóng tối, chậm rãi rảo bước vào phòng ngủ, sắc đèn ấm áp chiếu xuống, có thể thấy rõ trên chiếc áo ngủ có một con vịt nhỏ đáng yêu màu vàng.

Đường Nhất Ninh “…”

Đường Nhất Ninh vẫn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Cảnh Hạo mặc bộ quần áo này từ ngày mình từ thành phố Z trở về, gã đoán lúc ấy mình có hai phút không thể nói chuyện, tuy đã qua lâu như vậy và đã có chuẩn bị tâm lý, thế nhưng mỗi khi nhìn thấy, gã vẫn sẽ không kiềm chế được mà câm nín một lúc.

Gã từng hỏi lý do, Cảnh Hạo chỉ thản nhiên nói là A Trạch đưa, Đường Nhất Ninh nói “Vậy cậu cũng đâu cần mặc đâu.” Cảnh Hạo trầm mặc không nói.

Tại sao đột nhiên lại quyết định mặc nó, Cảnh Hạo cũng không nói rõ được, có lẽ thời gian đó quá ngắn ngủi, trôi qua quá nhanh, khiến người ta có cảm giác không chân thật, chỉ khi nhìn thấy những đồ đạc liên quan tới Thiệu Trạch, hắn mới có thể cảm giác đó không phải là một giấc mộng hoang đường, cũng mới có thể cảm thấy tên khốn kia thật sự đã từng dừng lại trong thế giới của hắn.

Đường Nhất Ninh thấy hắn không đáp, liền thở dài trong lòng, không hỏi nhiều nữa, tiếp đó gã phát hiện ngay cả như vậy, khí thế trên người Cảnh Hạo vẫn không hề giảm sút, khiến gã quả thực không biết có nên khen ngợi một chút hay không.

Cảnh Hạo đi tới quầy rượu rót hai ly rượu, đưa cho gã một ly, rồi đi tới sofa ngồi xuống “Có chuyện gì à?”

Đường Nhất Ninh nhận lấy, gật đầu “Mới nhận được tin, người của DR đã tới Nhất Duyên, trước mắt chỉ thấy Bạch Triệt của tầng trung tâm, còn có những người khác hay không tạm thời chưa rõ.”

Tay của Cảnh Hạo hơi khựng lại, hắn hoàn toàn không có thiện cảm với tổ chức này. Thứ nhất Thịnh Tước là người của DR, mà bất cứ Alpha nào có liên quan tới Thiệu Trạch hắn đều ghét, thứ hai là Thiệu Trạch có khả năng ở DR, nhưng hắn sai rất nhiều người tìm hiểu tin tức lại không có một chút thu hoạch nào, điều này làm cho hắn càng thêm ghét tổ chức này.

Có điều lần này nếu họ đã đến đây, đúng lúc hắn có thể hỏi xem họ có biết Thiệu Trạch không, nhưng tốt nhất là đừng có quen biết. Thế lực DR quá lớn, cách nơi này lại xa, nếu Thiệu Trạch thật sự ở đó, hơn nữa DR quyết tâm không giao người, hắn thật đúng là không có cách gì với họ.

Đường Nhất Ninh nói “Bạch Triệt là quản lý bên làm ăn chính nghĩa, nếu chỉ có hắn tới, khả năng cao không phải vì thị trường vũ khí, mà là tìm cậu.”

Quốc gia mới thành lập ở khu mười tên là Hi Quốc, ý nghĩa là hi vọng, Cảnh Hạo và Lâu Huy đứng sau lưng bỏ vốn cho tổng thống, có thể hưởng thụ đặc quyền ở mức độ nhất định, một vài hạng mục lớn họ có thể có được trong tay trước những người khác. Nếu Bạch Triệt tìm tới Cảnh Hạo hẳn là có dự định mở thị trường thứ hai ở Hi Quốc.

Cảnh Hạo nghĩ một lát “Lợi nhuận từ buôn bán vũ khí rất lớn, trước đây DR có từng làm ăn với chiến khu, lần này không thể nào từ bỏ được.”

Đường Nhất Ninh lắc đầu “Không biết nữa, có lẽ lần này Bạch Triệt đến đây thuận tiện bàn cả về chuyện buôn bán vũ khí?”

Cảnh Hạo thản nhiên nói “Hôm đó sẽ biết thôi.”

Đường Nhất Ninh ừ một tiếng, ngồi một lát đột nhiên hỏi “Cậu làm xong áp phích chưa?”

“Rồi, cho cậu xem thử này.” Cảnh Hạo vừa nói vừa đứng dậy bước đi, Đường Nhất Ninh liền đi theo hắn tới phòng làm việc, thấy một bức tranh cuộn đặt ngang trên giá sách chiếm hết cả một mặt tường, gã không khỏi nhướn mày “Đây là?”

“Đúng.” Cảnh Hạo kéo dây ra, cả một tấm áp phích lập tức hạ xuống.

Nếu Cảnh Hạo biết Thiệu Trạch từng đoán ngày nào đó hắn sẽ cầm một tấm hình cho mấy tổ chức kia xem, hắn nhất định sẽ cười nói “Bảo bối, em thật sự quá ngọt ngào rồi đấy.”

Vì đề phòng nhìn không rõ, ông chủ Cảnh đã tìm vài tấm hình từ tòa báo lá cải và camera theo dõi trong nhà mình, ghép lại với nhau tạo thành một tấm áp phích cỡ bức tường, góc độ nào cũng có, nhất định có thể khiến người ta nhìn rõ mồn một.

Đường Nhất Ninh ngửa đầu nhìn cả buổi, há miệng “… Không tệ.”

Cảnh Hạo cũng không nói tiếp, lẳng lặng nhìn người trong hình, trên mặt người đó tựa hồ luôn mang theo nụ cười nhàn nhạt, trông ôn hoà, ngoan ngoãn, mỗi một động tác đều quyến rũ vô cùng.

Đường Nhất Ninh thấy hắn xuất thần, liền lùi về sau vài bước, không quấy rầy hắn nữa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.