Bất Báo

Chương 34: Gặp lại (2)



Thiệu Trạch không đến Nhất Duyên cùng Bạch Triệt, theo lời y nói chính là mục tiêu của Bạch Triệt quá lớn, dễ gây chú ý, nên cần phải tách ra. Y vốn định cùng Kiều Tịch tới trễ vài ngày, nhưng ông già của y không đồng ý, vì thế y đành phải tới Nhất Duyên vào hai tiếng sau.

Sâu trong lòng Thịnh Tước cảm thấy đây rõ là lừa mình dối người, hắn nhìn y một cái, nhắc nhở “Dù cậu có tới trễ cả mười tiếng, cuối cùng vẫn phải tham gia cuộc họp thôi.”

Thiệu Trạch mỉm cười “Anh dám có ý kiến, tôi sẽ nói cho anh ta là lúc trước tôi bỏ trốn cùng anh đấy.”

Thịnh Tước “…”

Mẹ nó, quá vô liêm sỉ, đây là chuyện con người có thể làm sao?

Thịnh Tước lập tức im miệng, nghe lời ngồi xổm trên mặt đất, yên lặng cùng thủ trưởng nhà mình và tên đồng nghiệp ngu ngốc đếm kiến trong hai tiếng, sau đó mới di chuyển tới Nhất Duyên.

Ông chủ DR vô cùng yêu thương con trai mình, càng biết rõ con trai mình quá được cưng chiều, không chịu nổi một chút khổ sở, vì thế ông chuẩn bị cho y một toà nhà xa hoa lộng lẫy. Nghe nói toà nhà kỳ lạ này từ một năm trước đã bắt đầu khởi công xây dựng, vô luận là phong cách hay bố cục đều phù hợp với khiếu thẩm mỹ của Thiệu Trạch, khuyết điểm duy nhất chính là nó vừa vặn được xây cạnh tòa nhà của Cảnh gia, khoảng cách giữa hai nhà không quá bốn trăm mét.

Thiệu Trạch nhìn nơi này, câm lặng khoảng nửa phút, y dám khẳng định, sau khi Hi Quốc tuyên bố thành lập, ông già nhà mình e rằng đã đoán được cục diện hiện nay sẽ xuất hiện, vậy nên ông đã chuẩn bị xong nhà ở từ lâu.

Thịnh Tước kinh ngạc “Sao vậy, có vấn đề gì à?”

Thiệu Trạch nhìn hắn, mặt đầy chân thành “Tin tôi đi, anh sẽ không muốn biết đâu.”

Thịnh Tước càng thêm kinh ngạc, đang do dự có nên hỏi tiếp không, liền thấy Bạch Triệt được thuộc hạ đẩy lại đây, ôn hòa nói “Bên cạnh chính là Cảnh gia, tôi thấy sáng mai chúng ta nên qua đó chào hỏi.”

Thịnh Tước “…”

“Không, em mảnh mai lắm.” Thiệu Trạch vùi vào trong sofa “Gấp rút lên đường quá mệt mỏi, em phải nghỉ ngơi hai ba ngày đã.”

Chỉ số thông minh của Bạch Triệt cao tới dọa người, từ lúc ông chủ quyết định phái Thiệu Trạch tới Nhất Duyên y đã đoán ra nhất định là có ẩn tình. Hồi trước vì chuyện làm ăn, y từng cho người điều tra qua sự việc và thói quen sinh hoạt của Cảnh Hạo, cũng không phát hiện ra điểm gì kỳ lạ, giờ phút này thấy bộ dáng của ông chủ và Thiệu Trạch, y liền lập tức cho người cẩn thận điều tra chuyện hai năm trước của Cảnh Hạo, chẳng qua tài liệu tới giờ vẫn chưa đưa đến.

Y nhìn Thiệu Trạch, càng cảm thấy có ẩn tình, hơn nữa việc này khả năng cao có liên quan tới khảo hạch. Bạch Triệt không bắt buộc mà tùy theo Thiệu Trạch, y đơn giản về phòng nghỉ ngơi một đêm, cũng điều chỉnh lại thời gian sai lệch, sáng sớm hôm sau xuất phát tới Cảnh gia.

Cảnh Hạo cũng không bất ngờ với việc y tới chơi, ngược lại nghe y nói ở ngay bên cạnh, hắn liền không khỏi nhíu mày. Nếu hắn nhớ không lầm tòa nhà đó được xây vào một năm trước, rốt cuộc là bây giờ DR mới mua… hay là đã chuẩn bị từ lâu?

Bạch Triệt không để ý tới vẻ thăm dò của hắn, mỉm cười dựa vào xe lăn trò chuyện với hắn. Cảnh Hạo quan sát y, người này giống Thiệu Trạch, đều thuộc kiểu hình tao nhã, chỉ khác biệt ở chỗ trên người Thiệu Trạch có sự cao quý không thể bỏ qua, người này thì không có, nhưng cũng không khiến người ta khó chịu.

Hai người nhanh chóng nói tới chuyện làm ăn ở Hi Quốc, Bạch Triệt cười hỏi “Kể cả là người bỏ vốn, tổng thống cũng sẽ không cho các anh làm thái quá nhỉ?”

Cảnh Hạo đương nhiên hiểu đạo lý này, có điều trong đám nghị sĩ còn có người của hắn và Lâu Huy, lúc nào họ cũng có thể dùng một viên đạn để đổi người lãnh đạo, nhưng dù sao đây cũng không phải là biện pháp tốt nhất và cũng không phải là kế sách lâu dài, bởi vậy hắn và Lâu Huy đang suy nghĩ làm sao để kiểm soát hoàn toàn quốc gia này.

Giọng của Bạch Triệt ôn hòa “Anh có biết khi anh có thể kiểm soát kinh tế của một quốc gia, anh sẽ không cần quan tâm rốt cuộc ai là người ngồi ở vị trí cao nhất không, mà tôi có lòng tin có thể cho các anh ngồi yên ổn trên vị trí đó hơn.”

Cảnh Hạo hơi nheo mắt.

Cảnh Hạo vốn muốn tới công ty, nhưng bởi vì Bạch Triệt đến thăm, nên mãi tới gần trưa hắn vẫn chưa dời chỗ. Hai người trò chuyện khoảng ba tiếng, đều rất hài lòng với nhau. Lúc Bạch Triệt xin phép về, Cảnh Hạo liền gọi y lại.

“Tôi có chuyện muốn hỏi một chút.” Cảnh Hạo đứng dậy đi đến trước giá sách, mở tấm áp phích ra “Người này, không biết anh có từng gặp không?”

Bạch Triệt nhìn khuôn mặt quen thuộc của ai đó, nhưng sắc mặt không hề thay đổi, ôn hòa nói “Hình như trông quen quen, tôi phải về nghĩ lại, bốn ngày sau sẽ trả lời cho anh.”

Đồng tử Cảnh Hạo lập tức tối đi, bốn ngày sau vừa vặn là lúc mở cuộc họp, ý của Bạch Triệt rõ ràng là quen Thiệu Trạch, tên khốn kia thật sự là người của DR?

Hắn đè nén suy nghĩ lung tung, gật đầu, tiễn y đến cửa.

Bạch Triệt được thuộc hạ đẩy tới trước xe, chậm rãi ngồi lên rời đi, cười hỏi “Điều tra thế nào rồi?”

“Chỉ điều tra được trước đây Cảnh Hạo có một tình nhân, nghe nói hắn rất thích, cưng chiều vô cùng, nhưng mà hắn ta còn một cô vợ chưa cưới họ Tiết, Tiết gia không chịu được, thừa dịp Cảnh Hạo không chú ý đã tìm tới tình nhân kia, có tin là bị giết rồi, có tin là bị đuổi đi, cụ thể thế nào còn chưa rõ, chỉ biết từ đó tình nhân kia liền biến mất.” Tên thuộc hạ kia dừng một chút, tiếp tục nói “Giới truyền thông ở Nhất Duyên sợ gợi lên chuyện không vui của Cảnh Hạo nên đã xóa hết tin tức, tạm thời chưa điều tra được tư liệu về tình nhân kia.”

“À, hóa ra là vậy.” Bạch Triệt mỉm cười “Được rồi, không cần điều tra nữa.”

“Vâng.”

Bạch Triệt rất có thiên phú trong thương trường, tuy nói DR rất có thế lực ở khu một, quan hệ với nghị sĩ các nước không tệ, nhưng bởi vì có mấy gia tộc lớn tồn tại, DR cũng không đạt được mức độ kiểm soát quốc gia, mà y vẫn muốn thử xem cảm giác kiểm soát kinh tế một quốc gia là thế nào, hiện tại cơ hội rốt cuộc đã đến.

Y nhanh chóng trở lại tòa nhà, ngồi trên xe lăn mỉm cười với Thiệu Trạch.

Thiệu Trạch cảm thấy ánh mắt Bạch Triệt nhìn mình tựa như nhìn một đống tiền mặt lớn, vả lại trong đó còn mang theo một ý tứ nào đó nóng cháy, y không khỏi rụt người vào bên cạnh, hồn nhiên hỏi “Anh sao vậy?”

Bạch Triệt hiểu ra ông chủ nhất định đã biết rõ khúc mắc giữa Thiệu Trạch và Cảnh Hạo từ lâu, nếu đồng ý để Thiệu Trạch tới, liền nói rõ là không có nguy hiểm, vậy nên y mới bắn tín hiệu cho Cảnh Hạo là mình quen Thiệu Trạch, còn việc hứa hẹn sẽ trả lời, hôm đó Thiệu Trạch sẽ đích thân đến tham dự, lúc đấy Cảnh Hạo liền có thể thấy người hắn cần.

Y xoa đầu Thiệu Trạch, quả thực hài lòng tới mức không thể hài lòng hơn “A Trạch, phải ngoan ngoãn nghe lời đó, biết chưa?”

Thiệu Trạch “…”

Bạch Triệt lại xoa đầu y, không nói thêm nhiều lời nữa, bảo thuộc hạ đẩy mình đi.

Thiệu Trạch lấy cớ là mảnh mai, ngoan ngoãn rúc trong nhà bốn ngày, qua ngày hôm sau chính là ngày mở cuộc họp, y ngồi ở ban công, chậm rãi ngâm một tách trà, lẳng lặng uống.

Trác Tiếu Nam bị y sai tới phòng bếp làm đồ ăn khuya, Thịnh Tước thì bị bảo ở lại uống trà. Thịnh Tước biết y muốn tìm người nói chuyện, hắn trầm mặc một hồi, nhịn không được nói “Thật ra hắn thích cậu như vậy, chắc là sẽ không làm tổn thương cậu đâu.”

“Chưa chắc, trước khi tôi bỏ đi, anh ta đã liên minh với bộ trưởng rồi. Anh ta và Lâu Huy đều là người có dã tâm, làm việc này tất cả là vì lợi ích, tìm tôi chỉ là nhân tiện thôi.” Thiệu Trạch cười, thở ra một hơi “Lúc trước dù sao cũng là tôi đùa giỡn anh ta, sao tôi biết được anh ta điên cuồng tìm tôi như vậy có phải là vì không cam lòng không?”

Thịnh Tước nghĩ một lát “Nhưng cậu cũng đâu thể xác định hắn chắc chắn không thích cậu.”

“Ừm.”

Thịnh Tước quan sát y vài lần, đột nhiên hỏi “Cậu có cảm giác gì với hắn?”

Thiệu Trạch mỉm cười uống trà, cũng không mở miệng, chung quanh nhất thời có chút tĩnh lặng, qua thật lâu, lâu đến mức ở cầu thang vang lên giọng nói của Trác Tiếu Nam, thời điểm Thịnh Tước cho rằng y sẽ không trả lời, thì lại nghe y khẽ nói “Tôi cũng không biết.”

Hội nghị được tiến hành ở một biệt thự ngoại ô, cách đó không xa là biển khơi xanh thẳm, trông vô cùng xinh đẹp.

Đại diện các thế lực đã đến từ sớm, sôi nổi ngồi xuống. Đây là gia sản riêng của nhà họ Cảnh, đương nhiên Cảnh Hạo ngồi ở vị trí chủ nhân, lẳng lặng chờ người đến đông đủ, thỉnh thoảng hắn lại nhìn ra bên ngoài, hi vọng có thể nhanh chóng nhìn thấy Bạch Triệt.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, có người nhịn không được hỏi tới khi nào mới bắt đầu, Cảnh Hạo đang định trả lời, thì thấy thuộc hạ bước nhanh đến, không biết sao giọng nói lại mang theo chút cứng ngắc “Ông chủ, người của DR đến.”

Vừa dứt lời xung quanh chớp mắt xôn xao một trận, tất cả đồng loạt nhìn ra cửa, nhất là người khu hai, khu ba. Tuy khu một, hai, ba đều chung một vùng, nhưng so ra thì diện tích lại ít đến đáng thương, phần lớn vùng này đều thuộc về khu một, mà DR lại là chúa tể của khu một, tới một mức độ nào đó thì bọn họ đều tranh nhau mượn sức và dựa vào đối phương.

Cảnh Hạo cũng vội vàng nhìn qua, theo bản năng đứng lên, tiếp đó hắn chỉ thấy cửa phòng họp bị đẩy ra, một người mỉm cười bước vào “Xin lỗi, tôi bị kẹt xe trên đường, đã tới trễ rồi.”

Đồng tử của Cảnh Hạo đột nhiên co lại, thoáng chốc nắm chặt hai tay.

Hắn từng nghĩ vô số lần cảnh tượng gặp lại người này, lại chưa từng nghĩ tới tình cảnh hôm nay, bởi vì từ trước đến nay hắn chưa bao giờ cho rằng y sẽ chịu ngoan ngoãn chủ động xuất hiện trước mặt hắn.

Thiệu Trạch vẫn giữ bộ dáng đó, tươi cười ôn hòa, cử chỉ tao nhã, cao quý bức người, cứ tự nhiên như vậy đi tới chỗ hắn, như là… như là chưa từng rời đi.

Đồng tử của Cảnh Hạo tối đi, tay hơi run rẩy, gần như dồn hết sức lực toàn thân mới kiềm nén được xúc động muốn khiêng tên khốn này ném lên giường. Hắn nhìn chằm chằm vào người trước mắt, nhìn y thong thả bước tới, cảm giác mỗi bước đi đó đều đang dẫm lên trái tim hắn, khiến hơi thở của hắn cũng có chút khó khăn.

Thiệu Trạch rất nhanh dừng lại, mỉm cười vươn tay “Anh Cảnh, chào anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.