Trong tòa nhà có phòng họp, mấy người cùng nhau ngồi xuống cẩn thận lắng nghe sự việc đã xảy ra.
Lúc ấy Bạch Triệt đang chuẩn bị đi ăn cơm, đứng ở lề đường chờ thuộc hạ lái xe tới, nhưng ai ngờ từ góc chếch bỗng nhiên xông ra một chiếc xe chạy cấp tốc, tiếp đó két một tiếng dừng ở trước mặt, từ trong có hai người nhanh chóng bước xuống.
Trợ lý của Bạch Triệt thấy thế liền cảnh giác, lập tức phản ứng, vội vàng kéo xe lăn lùi về sau, cùng lúc đó tay đặt lên khẩu súng chuẩn bị lúc nào cũng có thể rút ra, nhưng hai người qua đường phía sau lại đột nhiên tiến lên, dùng súng ngăn họ lại.
Trợ lý cứng đờ, còn chưa mở miệng hai người phía trước liền xông lại đây, dùng sức ôm lấy Bạch Triệt nhét vào trong xe, nghênh ngang lái đi, những người còn lại đợi vài giây thấy chiếc xe kia biến mất trong tầm mắt liền tước vũ khí của trợ lý, mau chóng ngồi lên một chiếc xe khác, đi về hướng ngược lại. Toàn bộ quá trình đều rất gọn gàng, nhìn đơn giản nhưng lại được tính toán cực kỳ chu đáo chặt chẽ, đặc biệt đối phương có thể khiến trợ lý không tìm ra chỗ sơ hở để phản kích hiển nhiên là thực lực không tầm thường.
Cảnh Hạo là người đứng đầu trong thế giới ngầm ở thành phố này, nay bạn của vợ hắn lại bị bắt ngay dưới mí mắt khiến sắc mặt hắn không khỏi có chút âm trầm, nhưng mà chưa đợi hắn phát biểu ý kiến liền nghe Thiệu Trạch và Kiều Tịch gần như đồng thời mở miệng “Tình thế có lợi cho chúng ta.”
Hắn hơi khựng lại, nhìn qua.
Thiệu Trạch cười tít mắt “Thứ nhất, chỉ số thông minh của Triệt Triệt rất cao.”
“Thứ hai.” Kiều Tịch đẩy mắt kính “Chúng cho rằng Bạch Triệt tàn phế, sẽ dễ buông lơi cảnh giác. Nếu chúng có chuyện rời đi sẽ không để lại quá nhiều người trông chừng cậu ta. Bạch Triệt cũng hiểu điểm này nên sẽ không để bại lộ.”
Cảnh Hạo nhịn không được hỏi “Vậy gần đó vừa vặn có một con chó lớn thì sao?”
Thiệu Trạch và Kiều Tịch đồng loạt im lặng, Thiệu Trạch tự hỏi một chút, chần chừ đáp “… Anh ấy chắc không có không khuôn phép như vậy đâu nhỉ?”
Cảnh Hạo nghe vậy liền biết y cũng không xác định, nhất thời hết lời, sau đó hắn lại hỏi “Thân thủ anh ta thế nào? Giỏi không?”
Kiều Tịch trầm mặc nửa giây, nhàn nhạt đánh giá “Đầu óc phát triển tứ chi đơn giản, thân thủ của cậu ta giống như cái chân tàn phế của cậu ta vậy, hoàn toàn là vật trang trí.”
Thiệu Trạch gật đầu “Anh ấy nhã nhặn hơn tôi, nói chuyện đánh giết là của người thô tục, làm chúng tôi vô cùng muốn chỉnh chết anh ấy.”
Cảnh Hạo lại hết lời, tiếp đó hắn chuyển qua chính sự “Năm đó Tham Lang gây náo động lớn ở khu mười một một thời gian, Huyết Sát có thù với hắn, nếu Bạch Triệt thật sự bị Huyết Sát bắt vậy chúng có thể là muốn trao đổi Tham Lang, Tham Lang trong tầng trung tâm của các cậu rốt cuộc có phải là người chúng muốn tìm không?”
Trợ lý của Bạch Triệt và Thịnh Tước khống chế mình không nhìn qua Thiệu Trạch mà nhìn Cảnh Hạo hỏi “Hắn đã làm cái gì?”
“Hắn chỉ xuất hiện có một lần, tôi chỉ nghe đồn thôi, chắc cũng không sai mấy…”
Tổ chức xã hội đen nổi tiếng và Huyết Sát của khu mười một đều ở nước A, năm ấy Tham Lang tới đó, cũng đầy khí phách giết chết ông chủ của cả hai tổ chức, tiếp đó lại cho ông chủ tập đoàn lớn nổi tiếng ở nước A một viên đạn, có điều lại không may mắn nên không giết chết được đối phương.
Mấy sự kiện này đã gây chấn động lớn ở khu mười một, hai tổ chức lớn và tập đoàn kia cùng nổi giận, bắt đầu liên kết tìm người. Tham Lang bất đắc dĩ chỉ đành rút lui, từ đó biết mất. Có người nói hắn bị thương trong vòng vây bắt, không được điều trị nên chết, có người lại nói hắn tới khu khác, mai danh ẩn tích, cũng có người nói hắn vẫn ẩn náu ở khu mười một, có lẽ một ngày nào đó trong tương lai sẽ nhảy ra, tiếp tục tạo ra sóng to gió lớn, có điều dù cách nói đa dạng nhưng Tham Lang vẫn chưa từng xuất hiện lại, hắn và mấy thế lực kia rốt cuộc có thù hận gì cũng không có cách nào tìm kiếm.
Huyết Sát vẫn xem chuyện này là mối nhục của chúng, thề phải bắt được Tham Lang, bởi vậy cái tên Tham Lang tới nay vẫn đứng ở đầu bảng ám sát của chúng.
Cảnh Hạo đơn giản thuật lại, sau đó nhìn bọn họ “Là hắn sao?”
Trợ lý của Bạch Triệt và Thịnh Tước thầm nghĩ Thiệu Trạch luôn mảnh mai, chắc không hung tàn như vậy đâu, hai người không khỏi thả lỏng, lẳng lặng chờ người nào đó trả lời.
Thiệu Trạch chớp mắt mấy cái, mặt đầy thuần khiết “Tôi cũng không biết, tôi không quen hắn.”
Trợ lý của Bạch Triệt và Thịnh Tước “…”
Mấy người đều biết rõ tính cách của Thiệu Trạch, một khi y đã nói như vậy liền chứng minh Tham Lang mà Huyết Sát muốn tìm thật sự là y, cơ mặt họ liền giật giật, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình để tránh lộ tẩy.
Cảnh Hạo đương nhiên không biết nội tâm họ đang sóng cuộn gió gào, hắn có chút kinh ngạc hỏi “Các em không phải đều ở tầng trung tâm sao?”
Thiệu Trạch nghiêm túc đáp “Không giống với quản lý chi nhánh, hắn bề bộn rất nhiều việc.”
Cảnh Hạo thản nhiên ừ một tiếng, tự hỏi một lát, thầm nghĩ, nếu phải thì DR nhất định sẽ không giao người, có lẽ là lấy một người giả mạo, nếu không phải thì thật ra không có gì khác với giả mạo, bởi vì chỉ cần tùy tiện phái một người, Huyết Sát căn bản không biết là thật hay giả, đối phương phỏng chừng cũng có thể nghĩ tới nước này, bởi vậy sẽ không dễ dàng thả Bạch Triệt ra, nên khẳng định là còn có chiêu sau.
Hắn đứng dậy xoa đầu Thiệu Trạch “Tạm thời chắc chúng sẽ không làm Bạch Triệt bị thương, nơi này là địa bàn của tôi, tôi sẽ phái người đi tìm, tụi em ở nhà chờ, xem chúng có chủ động liên lạc không.”
Thiệu Trạch không có ý kiến, ngoan ngoãn tiễn hắn đi, rồi nhanh chóng trở về, quét mắt nhìn trợ lý của Bạch Triệt, an ủi “Yên tâm đi, Bạch Triệt sẽ không sao đâu.” Nói xong, y tỏ ý bảo họ ra ngoài. Trong lòng mấy người kia có một đống câu hỏi, nhưng biết là y muốn nói chuyện riêng với Kiều Tịch nên liền gật đầu, đi ra đóng cửa lại cho hai người.
Thiệu Trạch nheo mắt lại, mỉm cười bẻ ngón tay “Nếu Cảnh Hạo tìm không được đối phương, chờ bên kia liên lạc với chúng ta, anh liền giao em cho chúng, sau đó mọi người ngồi xuống ôn hòa nói chuyện.”
“Sau đó nữa thì sao?” Kiều Tịch quan sát y “Để một tên còn sống trở về báo tin cho Thiệu Tu Dung, nói với ông ta em đang ở khu chín?”
“Sao anh có thể nghĩ như vậy chứ.” Thiệu Trạch nghiêm túc phản bác “Chúng chọc tới DR, em hợp lẽ trả thù thôi.”
“Được, mặc kệ mục đích của em là gì đều coi như có một phần của anh.” Kiều Tịch đang nói thì khựng lại, đổi đề tài “Sao nãy em không nói thật với Cảnh Hạo?”
“Nếu em nói thì nhất định anh ta sẽ hỏi em có ân oán gì với chúng.” Mặt Thiệu Trạch đầy thành khẩn, bộ dáng vì nghĩ cho đối phương “Em sợ anh ấy không chịu nổi, vẫn nên để sau này tìm cơ hội rồi hẵng nói.”
Kiều Tịch đẩy mắt kính, lạnh như băng kết luận “Tìm chỗ chết.”
Thiệu Trạch “…”
Hai người trò chuyện vài câu liền nhanh chóng đi ra ngoài, Thiệu Trạch căn dặn trợ lý của Bạch Triệt hủy bỏ toàn bộ lịch xã giao chiều nay của Bạch Triệt, tiếp đó điều hết người của DR ở khu chín đi tìm người, sau đó y liền lẳng lặng ở nhà chờ tin tức.
Buổi chiều bất tri bất giác trôi qua, Thiệu Trạch và Cảnh Hạo nói chuyện qua điện thoại, biết hắn còn có việc, y liền cùng Kiều Tịch ăn tối, sau đó ngồi ở sofa kiên nhẫn chờ, thấy đối phương vẫn không liên hệ với họ, y liền dứt khoát đứng dậy đi qua tòa nhà của Cảnh gia.
Ban đêm Cảnh Hạo mới trở về, theo thường lệ hôn Thiệu Trạch rồi vào phòng tắm tắm rửa. Thiệu Trạch ngoan ngoãn ở trên giường chờ hắn, cúi đầu đọc sách, mà đúng lúc này cửa phòng ngủ lại bị nhẹ nhàng gõ, y hơi giật mình, đi ra mở cửa.
Người đứng ngoài là một Beta mặc đồ vest, đi giày da, trong tay cầm một tập tài liệu, nhìn thấy y người đó không khỏi ngẩn người “Xin hỏi anh Cảnh có ở đây không?”
Thiệu Trạch mỉm cười gật đầu “Anh ấy đang tắm, anh có việc gì?”
“A, tôi tới đưa đồ cho anh ấy.”
Thiệu Trạch cảm thấy ánh mắt của người kia nhìn mình mang theo vẻ thăm dò không rõ ràng, nhất thời y kinh ngạc, ôn hòa đưa tay ra “Đưa cho tôi đi, tôi sẽ giao lại cho anh ấy.”
Beta kia lắc đầu mạnh.
Thiệu Trạch hơi ngạc nhiên, cảm thấy người này có chút kiêng kị, y liền nói “Tôi nhất định sẽ giao tận tay cho anh ấy.”
Beta kia lại lắc đầu.
Thiệu Trạch càng thêm kinh ngạc, mỉm cười hỏi “Xin hỏi anh là?”
“Tôi là bác sĩ riêng của anh Cảnh.”
Trong lòng Thiệu Trạch khẽ động, liên hệ với sắc mặt kỳ lạ của người này, y đưa tay ra sau đóng cửa lại, chậm rãi mỉm cười, vô cùng xinh đẹp “Là tới đưa kết quả xét nghiệm phải không?”
Bác sĩ ngẩn ra “Cậu biết?”
“Ừ, anh ấy có nhắc với tôi.” Thiệu Trạch thừa dịp vị bác sĩ kia sững sờ liền nhanh rút tập tài liệu trong tay anh ta, mở ra xem một chút, mặt không biến sắc nói “Tôi đã bảo mình là Omega mà anh ấy lại không chịu tin, giờ rốt cuộc đã chịu tin rồi. Được rồi, giao cho tôi đi, tôi sẽ đưa cho anh ấy.”
Vị bác sĩ kia đương nhiên biết quan hệ của y và Cảnh Hạo, cũng biết là không thể trêu chọc vào, anh liền gật đầu, trước khi đi thì chần chừ một chút, nhìn y “Xin lỗi cho tôi hỏi, thuốc ức chế cậu dùng là làm ở đâu vậy?”
“Muộn quá rồi, sau này chúng ta có thời gian thì tiếp tục thảo luận đi.”
Bác sĩ không biết rõ rốt cuộc y có sẵn lòng nói hay không, chỉ đành từ bỏ, nhanh chóng rời đi.
Thiệu Trạch cầm tập tài liệu xoay người vào phòng, nhìn xung quanh, còn chưa nghĩ ra nên giấu ở đâu thì liền nghe chuông điện thoại di động của Cảnh Hạo vang lên một tiếng, có chút không yên lòng, y cầm ra xem, quả nhiên thấy tin nhắn của bác sĩ nói là đã đưa kết quả tới, trong đó đúng là có chất dẫn dụ của Omega.
Y nhất thời nheo mắt lại, vô tình xóa đi, tiếp đó đặt nguyên vị trí, lấy điện thoại di động của mình nhắn tin cho Kiều Tịch “Theo dõi tên bác sĩ riêng đi từ Cảnh gia ra, em mặc kệ anh dùng cách nào, phái người trộm di động của anh ta cho em.”
Kiều Tịch kinh ngạc “Sao vậy?”
“Lát nữa em giải thích với anh sau. Mau lên!” Thiệu Trạch nhấn nút gửi, bỗng nhiên phát hiện tiếng nước trong phòng tắm không biết ngừng từ khi nào, tiếp đó cửa phòng truyền ra tiếng cạch nho nhỏ, hiển nhiên ông chủ Cảnh sắp đi ra. Y hơi hoảng sợ, mau chóng nhét tập tài liệu xuống dưới gối, rồi đứng dậy.
Cảnh Hạo tiến lên ôm y hôn một cái “Sao không nằm trên giường?”
Thiệu Trạch vùi đầu vào cổ hắn, trầm mặc không nói. Cảnh Hạo xoa đầu y “Đang lo lắng cho Bạch Triệt?”
“… Ừm”
“Anh ta sẽ không sao đâu.” Cảnh Hạo bế lấy y, đi về chiếc giường lớn.
“Khoan đã.”
Cảnh Hạo dừng lại “Sao thế?”
Thiệu Trạch nhảy xuống khỏi lòng hắn, trầm mặc hai giây, chậm rì rời xa chiếc giường lớn, nghiêm túc nói “Tôi thấy một con gián bò qua, đêm nay anh đừng mong tôi ngủ ở đây.”
Cảnh Hạo ngẩn ra một chút, dựa theo tính sạch sẽ của Thiệu Trạch, nếu không giải quyết vấn đề này hoàn toàn nói không chừng về sau tên khốn đó sẽ không tới đây ngủ nữa, hắn lập tức trấn an “Mai tôi bảo người cẩn thận quét dọn lại, đổi cả giường với chăn, ha?”
Thiệu Trạch đưa tay níu người hắn “Phải để tôi giám sát đấy.”
“Được.”
Thiệu Trạch vừa lòng, đơn giản thay quần áo, trở về tòa nhà kế bên ngủ. Lúc này Kiều Tịch vừa từ phòng thí nghiệm đi ra, đang chuẩn bị nghỉ ngơi, nhìn họ, anh không khỏi dừng lại, vì thế Thiệu Trạch vỗ vai ông chủ Cảnh ý bảo hắn đi lên trước. Cảnh Hạo đoán họ có chuyện muốn thương lượng, liền thản nhiên ừ một tiếng, rời đi.
Kiều Tịch đẩy mắt kính “Nói đi, là sao?”
Thiệu Trạch nhanh chóng thuật lại sự việc, chờ mong nhìn anh “Anh có thể làm cho em một tờ kết quả giả không?”
Sắc mặt Kiều Tịch lãnh đạm, nhìn y thật lâu, chậm rãi sờ đầu y “Mấy ngày nay anh bớt thì giờ làm ra ít thuốc, em mang theo bên người đi.”
“Bổ sung thể lực, mất công tới lúc đó em lại bị f*ck chết.”
Thiệu Trạch “…”
Thuộc hạ của Bạch Triệt nhớ rõ kiểu dáng và biển số của hai chiếc xe đó, người của Cảnh gia và DR chia thành mấy nhóm đảo qua đảo lại, ngày đêm không ngừng tìm kiếm ở Nhất Duyên, mở rộng phạm vi từng chút một, mãi tới sáng sớm hôm sau mới có tin tức, Cảnh Hạo cúp máy, nói “Tìm thấy chiếc xe ở ngoại ô.”
Thiệu Trạch nhìn bản đồ, nhất thời nheo mắt lại.
Cảnh Hạo nhướn mày “Sao thế?”
“Thế lực của anh ở Nhất Duyên rất mạnh, mặc dù là người của Huyết Sát cũng không dám liều mạng đâu.” Thiệu Trạch chỉ vào vùng ngoại thành “Ở đây rất gần khu mười, chúng có thể dễ dàng trốn qua đó, lại dễ dàng chuyển tới khu mười một hơn. Vậy nên nếu có thể ép Tham Lang tới đương nhiên là tốt nhất, ép không được cũng không sao, chúng còn có Bạch Triệt…”
Kiều Tịch nghe vậy thì đi tới gần, ánh mắt ngưng tụ, liếc nhìn y “Chúng là muốn đem Bạch Triệt tới khu mười một, ép ông chủ lộ diện?”
“Em thấy khả năng đó rất lớn.” Thiệu Trạch nhớ tới khúc mắc giữa Thiệu Tu Dung và ba mình, y lại nheo mắt “Hiện tại ngăn chúng lại là không kịp rồi, phái người tiếp tục tìm kiếm, xem dáng vẻ của chúng thì kể cả thật sự liên hệ với chúng ta để trao đổi chắc cũng sẽ chọn một địa điểm ở khu mười. Hiện tại tôi sẽ tới đó, dù thế nào cũng phải ngăn chúng lại.”
Cảnh Hạo lập tức nói “Tôi đi cùng em.”
Thiệu Trạch biết Cảnh Hạo cũng có thế lực ở khu mười, liền không từ chối mà gật đầu, mấy người liền lên xe, nhanh chóng xuất phát.
Cùng lúc đó, người giúp việc của Cảnh gia đang vâng lời quét dọn phòng, tiếp đó nhanh chóng phát hiện dưới gối có một tập tài liệu, họ đương nhiên không dám mở ra, liền giao cho quản gia, quản gia không biết là cái gì, nhưng cảm thấy có vẻ rất quan trọng, vì thế ông cung kính đặt nó lên trên bàn trong phòng làm việc của Cảnh Hạo.
Tiểu kịch trường:
Người Huyết Sát khiêng Bạch Triệt đi về phía trước, chuẩn bị đổi xe, lúc này đối diện đường lớn bỗng nhiên có một con chó lớn chạy ra.
Chó lớn “Gâu!”
Bạch Triệt trầm mặc nửa giây, nhanh chóng nhảy xuống, tiến lên sờ “Đẹp quá.”
Chó lớn “Gâu!”
Bạch Triệt “Ngoan.”
Huyết Sát “…”
Tên đầu sỏ của Huyết Sát kích động tới giọng run rẩy, chỉ vào y “Trói trói trói… trói lại! Nhanh lên!”