Bất Báo

Chương 54: Nóng lên (1)



Lúc này Trình Tứ cảm thấy có chút hỗn loạn, nghe Kiều Tịch thuật lại một lúc lâu sau hắn vẫn chưa lên tiếng. Kiều Tịch biết hắn cần chậm rãi tiêu hóa tin tức này, anh liền đứng một bên kiên nhẫn đợi, thuận tiện âm thầm đề phòng, miễn cho hắn lại mất đi lý trí. Trình Tứ trầm mặc một lát, ngẩng đầu nhìn anh, giọng nói rất bình tĩnh “Tôi hiểu sơ sơ rồi, Tiểu Thiệu đâu?”

“Đang ở tầng ba truyền chất dinh dưỡng, để tôi đi hỏi xem cậu ấy có muốn gặp anh không.” Kiều Tịch hơi dừng lại “Đừng hiểu lầm, cậu ấy không trách anh lỡ tay làm cậu ấy bị thương đâu, chỉ là cậu ấy sắp tiến vào thời kỳ phát tình, mà anh lại vừa vặn biến thành Alpha, đối với mùi đó cậu ấy khá mẫn cảm.”

Trình Tứ nở nụ cười “Tôi hiểu, em ấy vẫn luôn rất ghét Alpha, hiện tại sắp phát tình, sao lại không chích thuốc trì hoãn?”

Kiều Tịch không đáp lại, anh biết A Trạch không thích Alpha, ban đầu anh tưởng rằng là do di chứng huấn luyện đặc biệt trước khi về DR, thế nhưng thời gian vừa qua A Trạch đột ngột phát tình, sự phản cảm đối với chất dẫn dụ của Alpha không hề bình thường, lúc này anh mới nhìn ra là có vấn đề.

“Anh biết nguyên nhân tại sao cậu ấy lại ghét Alpha không?”

Trình Tứ gật đầu.

“Là gì?”

Trình Tứ trầm mặc một lúc “Tôi không biết em ấy có muốn cho các cậu biết không.”

“Lúc cậu ấy gặp chuyện không may là vào mười tám tuổi.” Kiều Tịch lạnh lùng nói “Chính là độ tuổi Omega bắt đầu tiến vào kỳ phát tình, sau đó cậu ấy bị tên biến thái khu tám đưa tới khu mười một, trong quá trình này hoặc nói trong thời gian đó, cậu ấy đã xảy ra chuyện gì?”

Trình Tứ lại trầm mặc một lúc, sau đó lắc đầu “Thật ra không phải chuyện gì quá nghiêm trọng, cậu có thể tự đi hỏi em ấy.”

Kiều Tịch quan sát hắn vài lần, thấy hắn rất kiên trì liền không hỏi tiếp nữa, bảo hắn chờ ở đây, còn mình đi lên lầu tìm Thiệu Trạch.

Thiệu Trạch đã nhận được tin bạn mình thức tỉnh hoàn toàn, lúc này thấy Kiều Tịch vào cửa, liền cười hỏi “Giờ anh ấy thế nào?”

“Tình trạng cũng tạm ổn, anh ta nói muốn gặp em.”

Thiệu Trạch biết chất dẫn dụ của Alpha trên người Trình Tứ cũng không mạnh, do dự một lát, cuối cùng y cầm theo chai truyền dịch đứng dậy “Em gặp, nhưng không thể ở trong phòng em được.”

Kiều Tịch ngăn y lại, bảo thuộc hạ đi tìm Bạch Triệt đòi một chiếc xe lăn, sau đó để Thiệu Trạch ngồi xuống, đẩy y đi qua phòng khách nhỏ nằm ở cuối hành lang.

Thiệu Trạch đang trong giai đoạn đặc thù, đám người Kiều Tịch liền dặn dò các trợ lý Alpha cố gắng tránh không đi lại ở tầng này, hơn nữa còn cố ý tìm vài thuộc hạ Beta ở lại bên cạnh, để lúc cần thiết có thể giúp một tay. Hiện tại hai người giúp đỡ cho Thiệu Trạch chính là Beta, một người cầm chai truyền dịch giơ lên, một người cầm cái giá để treo chai truyền dịch, kính cẩn đi theo.

Kiều Tịch chậm rãi đẩy xe lăn cho Thiệu Trạch, thấy y khẽ nhúc nhích, anh không khỏi hỏi “Sao thế?”

Ở tầng này Alpha quả thật ít hơn dĩ vãng, nhưng Thiệu Trạch đang trong gian đoạn mẫn cảm nên y vẫn nắm bắt được chất dẫn dụ của Alpha trong không khí, nhất thời y nhíu mày lại, tất cả các dây thần kinh trên cơ thể đều căng chặt lên “Cảnh Hạo đâu?”

“Còn đang ở công ty, trưa mới về.”

Thiệu Trạch theo bản năng muốn gọi điện cho Cảnh Hạo, sau đó y hơi khựng lại, ừ một tiếng rồi không lên tiếng nữa. Kiều Tịch nhìn vào hai mắt y, biết y quen được chiều chuộng, hiện tại nếu hỏi Cảnh Hạo ở đâu có lẽ là do cảm thấy bất an, có điều tính tự chủ của y rất tốt nên liền nhịn xuống.

Kiều Tịch xoa đầu y, bước vào phòng khách, treo chai dịch truyền lên, bảo thuộc hạ đi gọi Trình Tứ, cậu thuộc hạ vâng một tiếng liền nhanh chóng rời đi, trong phòng nhất thời chỉ còn lại hai người. Kiều Tịch rũ mắt nhìn y, nhớ tới y là người không để bản thân chịu thiệt, anh liền quyết định hỏi một chút “Em ghét Alpha như vậy sao?”

“Chắc là do thời kỳ tiền phát tình, nên em ghét Alpha tới gần mình.” Thiệu Trạch ngoan ngoãn đáp “Còn bình thường… thật ra em không có phản cảm lắm, dù là người xa lạ, mấy trợ lý như Thịnh Tước đó, em còn khá thích nữa.”

“Vậy sao lại ghét tới mức muốn ói luôn?” Kiều Tịch khẽ hỏi “Lúc em được cái tên biến thái kia cứu là năm mười tám tuổi nhỉ?”

Thiệu Trạch hơi giật mình, vì phòng ngừa Kiều Tịch suy nghĩ lung tung, y bèn cười “Ngày em gặp chuyện đã có dấu hiệu phát tình, sau đó em bị đưa tới khu mười một, hoàn toàn tiến vào kỳ phát tình, Thiệu Tu Dung muốn lấy chất dẫn dụ của em, nên không thể tiêm thuốc thử cho em, mà em tự dưng lại trở thành chuột bạch cho họ làm thí nghiệm đương nhiên sẽ thấy khó chịu, với lại chất dẫn dụ của Alpha trên người Thiệu Tu Dung quá mạnh, nên em liền bảo hắn cút đi.” Y nhớ lại “Khi đó thần chí của em có chút mơ hồ, nhớ không rõ lắm, có lẽ em phản kháng quá kịch liệt, có lẽ là nói quá khó nghe, có lẽ ông ta chợt có hứng thú, em chỉ nhớ sau đó ông ta nhốt em vào một cái lồng sắt, sau đó ném bảy tám Alpha ở bên ngoài.”

Trong lòng Kiều Tịch căng thẳng, ánh mắt nhất thời lạnh đi.

“Mấy Alpha đó nhanh chóng bị chất dẫn dụ của em ảnh hưởng làm cho mất đi lý trí, lắc lồng sắt muốn tiến vào đánh dấu em, điều này khiến em cảm thấy rất ghê tởm và cũng rất sợ hãi, không thể nào đi vào giấc ngủ cho được…”

Thiệu Trạch đang nói thì nhớ tới cái gì, y cười nheo mắt lại “Có điều ông ta chỉ nhốt em ba ngày, vì lúc đó em chịu đựng qua một cơn nóng phát tình, nói với đám Alpha kia ai có thể đánh Thiệu Tu Dung một trận, em sẽ cân nhắc người đấy làm bạn đời của mình, sau đó đợi Thiệu Tu Dung lại tới lấy chất dẫn dụ của em, chỉ số thông minh bị báo hỏng của mấy Alpha kia liền thật sự đè ông ta xuống đất, tới khi ông ta đứng lên, hai mắt đều xanh đen.”

Xứng đáng! Kiều Tịch thầm sảng khoái.

“Em biết ông ta sẽ không giết em, vậy nên ông ta càng không cho em được dễ chịu, em lại càng dày vò ông ta, không chỉ ông ta mà dày vò cả tên biến thái khu tám kia nữa.” Thiệu Trạch cười, thở ra một hơi “Hiện tại ngẫm lại, đó là thời gian gà bay chó sủa nhất trong mười tám năm sống trên đời của em.”

Kiều Tịch an ủi xoa đầu y, đang muốn mở miệng thì thấy Trình Tứ đến, anh liền để hai người trò chuyện riêng với nhau, còn mình đi ra ngoài nhìn đồng hồ, thấy sắp tới trưa, anh liền gọi điện cho Cảnh Hạo, bảo hắn nếu không có việc gì thì về ở với A Trạch đi. Hiện tại Cảnh Hạo lấy vợ làm chuẩn, đương nhiên không nói hai lời liền chạy về nhà, đối với thái độ này của hắn Kiều Tịch rất hài lòng, vì thế anh liền đi qua phòng thí nghiệm.

Phòng khách cũng không lớn, Trình Tứ quan sát Thiệu Trạch “Hiện tại ngoại hình của em không tệ đâu.”

Thiệu Trạch không đáp, lùi ra sau, lười biếng nâng cằm lên “Cách em xa một chút.”

Trình Tứ không nói gì, chỉ đành tạo ra khoảng cách, Thiệu Trạch có chút vừa lòng, nhìn hắn “Sao anh lại ra nông nỗi này? Em nhớ sau khi phòng thí nghiệm nổ anh đã bỏ chạy mà.”

“Ừ, kết quả tự do được vài năm lại gặp phải tên khốn khu tám kia.” Trình Tứ chỉ lớp băng trên mặt “Vết sẹo này là lúc đó để lại, anh bị hắn cải tạo một năm, rốt cuộc biến thành thành phẩm, sau đó hắn bắt đầu nghĩ cách khiến anh nghe lời, nửa năm qua anh thật sự rất hỗn loạn.”

“Hiện tại hắn nhất định sẽ muốn đưa anh về.” Thiệu Trạch khuyên “Hay là tạm thời anh cứ trốn ở chỗ em đi.”

“Được.” Trình Tứ sảng khoái đáp “Kể cả em bảo anh đi theo em cũng không có vấn đề gì.”

Thiệu Trạch nhướn mày “Em nhớ hồi trước bảo anh theo em tới khu một, anh không đồng ý mà, sao giờ lại… hửm?”

“Cái này em không hiểu đâu, làm người là phải biết rõ thời thế.” Trình Tứ nghiêm túc đáp, đang muốn nói tiếp thì thấy ngoài cửa xuất hiện một người, nhất thời hắn thò đầu ra nhìn theo.

Thiệu Trạch quét mắt nhìn, thấy Bạch Triệt rốt cuộc khôi phục tự do, mỉm cười dắt chó đi dạo, y lập tức nở nụ cười “Anh, anh tỉnh lại đi.”

Trình Tứ lấy lại tinh thần “À, chắc là thành thói quen mất rồi.”

“Vậy anh mau điều chỉnh lại đi, lỡ mà thích cậu Bạch của tụi em là xong rồi đó, anh nhất định không được đùa đâu.”

Trình Tứ trầm mặc nửa giây “Tại sao? Anh có chỗ nào không tốt chứ?”

Thiệu Trạch không đáp, cười tít mắt nhìn hắn.

Trình Tứ ngẩn ra một lúc, biết là mình tự tròng cổ vào, hắn lập tức thỏa hiệp “Anh thật sự có thiện cảm với cậu ấy, mấy ngày nay ngày nào cậu ấy cũng cười với anh, còn đọc thơ cho anh nghe, tính cách vừa tốt lại vừa hiền lành, tuy anh không biết đây có phải là yêu không, nhưng tình cảm có thể từ từ vun đắp, anh nghĩ nên phát triển thử xem, em có đề xuất gì không?”

“Đi tìm tên biến thái khu tám, bảo hắn giúp anh biến thân đi.”

“Biến thành Beta? Không cần đâu, Alpha cùng Beta cũng có thể kết hợp mà.” Trình Tứ nói “Với lại em đừng xem giờ anh là Alpha, nhưng mà anh không có phản ứng với chất dẫn dụ của Omega, nên sẽ không lăng nhăng bên ngoài đâu.”

“Không, ý của em là bảo hắn biến anh thành con chó lớn, cậu Bạch của tụi em thích chó.”

Trình Tứ “…”

“Còn nữa, gia tộc cậu Bạch của tụi em rất cổ hủ, phân biệt giới tính nghiêm trọng lắm, người được chọn làm chủ dòng họ nhất định phải là Alpha, cậu Bạch của tụi em là Beta nên không thể nào được xem trọng.” Thiệu Trạch chậm rãi nói “Chất dẫn dụ trên người anh lại không mạnh, về nhà với cậu Bạch nhất định sẽ bị coi thường, tới lúc đó nếu anh ngang ngược một lần, xé hết đám Alpha được gọi là tài giỏi kia…”

“Cái này thì dễ.” Trình Tứ vỗ đùi, vui mừng “Anh lấy lại danh dự cho cậu ấy, cậu ấy sẽ sống cùng anh?”

“Không.” Thiệu Trạch cười tít mắt “Mấy người đó đều là người thân của anh ấy, cậu Bạch nhất định sẽ hận anh đến chết.”

Trình Tứ “…”

Thiệu Trạch nhìn bộ dáng của hắn, chỉ cảm thấy chút khó chịu ban đầu rốt cuộc bình phục lại, y cười nói “Anh, anh chỉ tạm thời tỉnh táo thôi.”

Trình Tứ giật mình, chợt hiểu ra “Anh hiểu rồi, anh sẽ tiếp tục giả ngốc.”

Thiệu Trạch tán thưởng gật đầu, trò chuyện với hắn một lát liền muốn trở về. Trình Tứ biết y không chịu cho mình tới gần, vì thế hắn đi nói với Kiều Tịch. Kiều Tịch nhanh chóng lên lầu, thấy chai dịch truyền vừa vặn hết, liền thuận tiện rút kim luôn cho y, đẩy y rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.