Bất Báo

Chương 64: Biến thái



Phòng làm việc rộng rãi sáng sủa, lấy màu sáng làm tông màu chính, sắc đỏ làm phụ, giữa giản đơn lộ ra vẻ xa hoa, có vẻ rất khác biệt mà lại thanh lịch. Thiệu Trạch nhìn chung quanh một vòng, y đoán căn phòng này là thiết kế riêng cho Huyền Mộc Yến, bởi vì dù là đồ trang trí hay cách bày bố đều phù hợp với thẩm mỹ của tên biến thái này.

Trong phòng đặt một bộ sofa quý giá, Huyền Mộc Yến vừa ngồi ở đó vừa đọc thư. Gã mặc chiếc áo blouse trắng, trước mặt đặt một tách trà nóng, càng tôn lên khí chất tao nhã. Toàn bộ hình ảnh đều khá có tính thưởng thức.

Thiệu Trạch thong thả bước tới ngồi đối diện với gã, mỉm cười nhìn gã.

“Cậu bị đánh dấu rồi?” Huyền Mộc Yến nhanh chóng nhận thấy chất dẫn dụ trên người y đã thay đổi, gã ít nhiều cũng có chút kinh ngạc, ôn hòa nói “Tôi thật không biết đến cùng là ai có thể khiến cậu cam tâm tình nguyện như vậy đấy.”

“Ông sẽ biết ngay thôi.” Thiệu Trạch nói xong, thấy Cảnh Hạo đang ngồi xuống bên cạnh mình, y liền cười tít mắt dựa vào hắn, Cảnh Hạo tự nhiên ôm y, nhìn Huyền Mộc Yến “Hân hạnh.”

Huyền Mộc Yến nhìn hắn, hai giây sau, gã lịch sự cười “Hóa ra là anh Cảnh.”

Cảnh Hạo gật đầu, im lặng quan sát gã, chỉ cảm thấy ánh mắt gã tuy ôn hòa nhưng trong mắt lại hoàn toàn không có nhiệt độ, trông không giống như đang nhìn một con người mà là đang nhìn một vật phẩm.

Thật khiến người ta khó chịu.

Huyền Mộc Yến không để ý tới vẻ thăm dò của hắn, nhìn qua Kiều Tịch đi theo vào, cười cười, chào đàn em của mình. Kiều Tịch hờ hững ừ một tiếng, không nói nửa câu, hiển nhiên không muốn trò chuyện với gã. Huyền Mộc Yến đã quen với tính của anh từ lâu rồi, nên hoàn toàn không để ý chuyện bị làm lơ. Gã chuyển mắt, bắt đầu quan sát Lâu Huy và vài trợ lý tới cùng họ, tựa hồ muốn nhìn thử xem có vật liệu nào thích hợp không.

Đám Thịnh Tước bị gã nhìn chằm chằm tới mức có chút không được tự nhiên, họ chịu đựng cảm giác tức giận, im lặng đứng đó. Lâu Huy đĩnh đạc ngồi xuống sofa, lười biếng mặc cho gã nhìn.

Tầm mắt của Huyền Mộc Yến tạm dừng trên người Lâu Huy một chút, sau đó nhanh chóng thu hồi, quay lại nhìn Thiệu Trạch, vui vẻ hỏi “Thành phẩm của tôi đâu?”

“Còn đang bị nhốt trong ***g sắt, không có cách nào khiêng tới.” Thiệu Trạch cười nói “Có điều ông yên tâm đi, ông sẽ được thấy anh ấy.”

Huyền Mộc Yến gật đầu, đổi qua đề tài trước “Hiện tại đột nhiên cậu bị đánh dấu, chất dẫn dụ trên người bị che hết rồi, chắc là cậu biết tôi và Tu Dung muốn lấy tuyến Omega nguyên chất nhỉ.”

Thiệu Trạch nhướn mày “Vậy thì sao?”

“Không được tốt lắm, chỉ là nghe nói quá trình dùng thuốc tiêu trừ chất dẫn dụ Alpha không mấy dễ chịu, tôi khá đau lòng cho cậu đấy.” Sắc mặt Huyền Mộc Yến ôn hòa “Với lại, nếu Tu Dung biết có một người không phải người của DR có thể kiềm chế cậu, chắc ông ta sẽ vui lắm.”

Cảnh Hạo hiểu những lời này ý là Thiệu Tu Dung có thể sẽ lấy mạng của hắn uy hiếp Thiệu Trạch, hắn hơi nheo mắt, không cảm thấy khó chịu, mà ngược lại, hiện tại hắn ước gì Thiệu Tu Dung có thể tìm tới cửa, bởi vì chỉ cần giết chết người này, hắn liền có thể kéo vợ về nhà tổ chức hôn lễ, tuyên bố với cả thế giới Thiệu Trạch là của hắn.

Thiệu Trạch quyết định tới khu mười là vì muốn giải quyết Thiệu Tu Dung, giờ phút này y hoàn toàn không sợ hãi, mà cười tít mắt “Nếu ông ta chịu tới tìm tôi, tôi cũng sẽ rất vui.”

“Tôi biết cậu sẽ nói như vậy mà.” Huyền Mộc Yến nở nụ cười, bảo trợ lý pha trà, sau đó cầm lấy phong thư trước mặt, định bỏ lá thư vào.

Thiệu Trạch quét mắt nhìn, giấy viết thư tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt, ngồi ở đây cũng có thể ngửi thấy. Y nhìn nét chữ thanh tú và *** xảo trên phong bì “To: Bác sĩ Huyền”, nhất thời đùa cợt hỏi “Thời đại này đâu còn ai viết thư nữa, đây là gì vậy?”

“Thư tình hôm nay được gửi tới.” Khóe miệng Huyền Mộc Yến khẽ cong lên “Là một cô bé thẹn thùng viết, nói do dự lâu lắm rồi mới lấy can đảm viết lá thư này. À, nhìn thấy cũng rất để tâm và khẩn trương, còn viết sai chính tả mấy chỗ nữa, thật đáng yêu.”

Cảnh Hạo có chút ghê tởm, không khỏi nhích về phía sau, thầm nghĩ, cái người thích gã đúng là bị mù rồi. Thiệu Trạch và Huyền Mộc Yến ở chung một thời gian, y biết người này tuy rất biến thái, nhưng ngoại hình và khí chất đều khiến người khác rất thích, thường xuyên thu hút một đám người không biết rõ về gã mà đòi sống đòi chết vì gã, bởi vậy y cũng không bất ngờ, mà tốt bụng đề xuất “Nếu thấy được thì gả mình cho đi.”

“Tôi sẽ xem xét.” Huyền Mộc Yến tùy tay đưa thư cho trợ lý, nhìn Thiệu Trạch “Lời đề nghị trước kia của tôi cậu nghĩ thế nào rồi?”

Mặt Thiệu Trạch đầy thành khẩn “Tôi cũng sẽ xem xét.”

Huyền Mộc Yến ừ một tiếng, đang muốn hỏi họ mục đích tới đây thì lại nghe cửa phòng bị gõ vài cái, tiếp theo là tiếng mở cửa, một giọng nữ dịu dàng vang lên “Bác sĩ Huyền, anh có ở đây không?”

Vì thế Huyền Mộc Yến đứng dậy đi qua, dịu dàng nhìn cô y tá bên ngoài. Hai má cô y tá nhỏ đỏ ửng, đưa cho gã một cái cà mèn “Cơm cho anh đấy, nhân lúc còn nóng anh ăn đi nhé.”

“À, cám ơn.”

“Nên… nên mà.”

Thiệu Trạch thấy thú vị, liền quét mắt nhìn trợ lý của Huyền Mộc Yến, nhỏ giọng hỏi “Là cái cô viết thư đó hả?”

Tuy đổi khuôn mặt khác, nhưng ấn tượng trong đầu trợ lý về Thiệu Trạch vẫn khắc sâu vô cùng, bởi vì lúc trước chính người này đã chuốc thuốc cho ông chủ của bọn họ, với lại còn cười tít mắt, chống cằm ngồi trên ghế, nhìn ông chủ quằn quại trên mặt đất nửa tiếng, đây cũng là lần đầu tiên từ khi họ theo Huyền Mộc Yến mà thấy gã chịu thiệt.

“… Không phải.” Trợ lý nói “Là người khác.”

Thiệu Trạch hiếu kỳ “So với người viết thư, ai xinh hơn?”

“Không khác mấy, gen cô này tốt hơn một chút, thế nhưng vẫn quá yếu, khiến tôi không có hứng thú làm thí nghiệm.” Huyền Mộc Yến không đợi trợ lý mở miệng liền cười đi trở về, đặt cà mèn lên bàn uống nước “Muốn ăn thử không? Là cô ấy tự làm đấy. Tuy cô nàng bảo mua cơm ở căn tin nhưng không lừa được tôi đâu.”

Thiệu Trạch ngửi thử, cảm thấy có lẽ không tệ, liền nhận đôi đũa ăn một miếng.

Huyền Mộc Yến vốn hoài nghi đám người này có thể sẽ cẩn thận tìm một Omega, sau đó đánh dấu, khiến gã không thể phát hiện ra chất dẫn dụ của Thiệu Trạch, dẫn tới không phân rõ thật giả, mãi cho tới lúc này gã mới yên tâm, bởi vì dù sao tiếng tăm của gã cũng bày ở đó, nếu là giả thì sẽ không dám tùy tiện ăn thứ gã đưa cho đâu, ngoại trừ Thiệu Trạch biết rõ về gã thôi. Huyền Mộc Yến ôn hòa hỏi “Thế nào?”

“Mùi vị rất ngon.” Thiệu Trạch không keo kiệt khen ngợi, lại ăn một miếng nữa rồi lau miệng “Có thể sánh bằng đồ tôi nấu.”

“…” Cảnh Hạo trầm mặc nhìn y, thầm nghĩ, em thật không biết xấu hổ.

Thiệu Trạch hoàn toàn không biết ông chủ Cảnh đang oán thầm, tâm tình vui vẻ nói tiếp “Người này cũng có thể gả, cả cô viết thư tình cũng được, ba người các người có thể bên nhau, dù sao ông cũng là Beta, có thể sinh con, cứ ngoan ngoãn nằm đó, sinh vài đứa cho các cô ấy chơi đùa, lỡ gen xuất sắc, ông liền có người kế nghiệp.”

Mọi người “…”

Huyền Mộc Yến nghĩ một lát “Gen của mấy cô nàng đó không tốt bằng cậu đâu, hay là chúng ta sinh một đứa đi?”

Trán Cảnh Hạo nảy lên, mặt lập tức đen đi, Thiệu Trạch vỗ hắn trấn an, cười lắc đầu “Gen của Thiệu Tu Dung mạnh hơn tôi, hay là ông đi tìm ông ta đi.”

“Cũng có thể.” Huyền Mộc Yến nói một câu qua loa sau đó đổi đề tài “Khi nào cậu cho tôi xẻo mấy nhát lấy tuyến Omega xuống? Tôi còn chưa thử qua cách thay đổi chất dẫn dụ của một người đâu. Cậu yên tâm, tôi thương cậu như vậy, nhất định sẽ không khiến cậu khó chịu.”

Thiệu Trạch lắc ngón tay “Không bàn nữa.”

“Tôi thấy cậu nên học theo các Omega khác, phải ngoan ngoãn một chút.”

“Tôi cũng thấy ông nên học theo các Beta khác, bình thường một chút không tốt sao?”

Hai người tùy ý trò chuyện, tuy nói vài chuyện nghe có vẻ nguy hiểm, nhưng không khí lại không khiến người ta khẩn trương.

Cảnh Hạo kinh ngạc trong đáy lòng, cảm thấy quan hệ của Thiệu Trạch và Huyền Mộc Yến còn phức tạp hơn tưởng tượng của hắn. Huyền Mộc Yến với ánh mắt không bao giờ có độ ấm lại đang nhìn Thiệu Trạch với một tia nóng cháy, mà Thiệu Trạch luôn thông minh cẩn thận, nhưng lại vừa ăn mấy miếng đồ ăn mà không có chút chần chừ nào, hiển nhiên y biết Huyền Mộc Yến sẽ không hại mình.

Hắn hơi nheo mắt, nhớ tới Huyền Mộc Yến từng nói “đề nghị trước kia”, như vậy có khi nào liên quan tới nguyên nhân tạo thành tình huống này không?

Kiều Tịch cũng thấy bất ngờ, ngồi bên cạnh nhìn, đẩy mắt kính, rơi vào trầm tư.

Thời gian Thiệu Trạch trò chuyện với Huyền Mộc Yến không dài, bởi vì cửa phòng lại bị gõ vang, vẫn là một người theo đuổi Huyền Mộc Yến, nhưng có điểm khác là người này mạnh bạo hơn người kia, hắn túm lấy cổ tay của Huyền Mộc Yến, nhất định đòi gã ăn cơm với mình “Anh đã thoái thác hai ngày rồi, đừng có trốn tránh nữa.”

“Tôi có khách.” Huyền Mộc Yến ôn hòa giải thích “Với lại tôi không có trốn, là có việc thật sự, anh có thể buông tay không?”

“Không, tôi muốn nói chuyện với anh.”

“Tôi không rảnh.” Huyền Mộc Yến nói xong liền phát hiện lực trên tay mình gia tăng, khiến gã không khỏi ôn hòa khuyên bảo “Anh bình tĩnh một chút, xin đừng như vậy, anh khiến tôi thấy khó xử quá…”

Biểu tình của đám người Cảnh Hạo, Thịnh Tước và Lâu Huy thoáng chốc cứng đờ. Thiệu Trạch cười, hứng thú nhìn. Kiều Tịch chợt nhớ tới thời gian ở khu tám, anh thấy ghê tởm vô cùng, dây cung trong đầu liền đứt đoạn, bỗng nhiên đứng dậy bước nhanh tới, nâng tay dùng sức tới gần sau gáy Huyền Mộc Yến, chuẩn bị đánh ngất tên biến thái này rồi cho người khiêng đi.

Huyền Mộc Yến giống như có mắt phía sau, gã lập tức nghiêng đầu né tránh. Một cú tấn công này của Kiều Tịch không thành công, anh liền đổi tư thế tiếp tục tiến đánh. Tốc độ của Huyền Mộc Yến rất nhanh, trong lúc đánh nhau liền thoát ra khỏi kìm hãm, lùi về sau nửa bước sau đó đột nhiên nhấc đầu gối, nhanh chóng đạp qua.

Kiều Tịch vội vàng tránh ra, phía sau anh chính là anh chàng theo đuổi Huyền Mộc Yến, Huyền Mộc Yến không thu đòn tấn công lại được, thoáng chốc đạp bay người ta, khiến anh chàng kia đột ngột đập vào bức tường ngoài hành lang, rầm một tiếng.

Giọng điệu của Huyền Mộc Yến lại không mảy may thay đổi “Tôi không cố ý, anh không sao chứ?”

Sắc mặt người theo đuổi trắng bệch, gắng gượng chống đỡ chút sức lực “… Không… sao…”

“Vậy là thì tốt rồi, không thì tôi áy náy lắm. Hôm nay tôi thật sự có việc, hôm khác chúng ta nói chuyện có được không?”

“… Đ… được…”

Vì thế Huyền Mộc Yến hài lòng đóng cửa lại, nhẹ giọng nói “Đôi khi thật muốn mở đầu loại người này ra, xem bên trong rốt cuộc chứa cái gì nữa.”

Trợ lý của gã đã quen từ lâu, liền cung kính hỏi “Ông chủ cần chặt không? Đêm nay chúng tôi bắt tới cho ông nhé?”

“Không cần.” Huyền Mộc Yến dặn dò “Tìm hai người đánh hắn một trận, sau đó đánh gãy cái tay vừa dùng để túm tay tôi là được.”

“Vâng.”

Huyền Mộc Yến cười nhìn về phía Kiều Tịch “Em vẫn như cũ, tính tình vẫn nóng nảy như vậy, sao có thể làm bác sĩ được chứ?”

Kiều Tịch quả thực không muốn nán lại với hắn ngay cả một giây, anh trở lại sofa rồi ném hết kết quả lên bàn uống nước. Huyền Mộc Yến xem một chút “Đây là?”

Thiệu Trạch vốn định dựa vào lỗ hổng lúc nói chuyện để dời sức chú ý của Huyền Mộc Yến lên người Thiệu Tu Dung, lúc này thấy thế y liền bất đắc dĩ cười cười, lười biếng dựa vào lòng Cảnh Hạo “Đây là kết quả kiểm tra của tôi, chẳng có vấn đề gì hết. Ông nói có động tay động chân trên người tôi, dĩ nhiên nghe chẳng có chút thuyết phục nào.”

Huyền Mộc Yến đi qua ngồi xuống “Hả?”

“Chỉ vào kỳ phát tình ý thức của tôi mới khá mơ hồ thôi.” Thiệu Trạch quan sát gã “Nếu ông có làm thủ thuật gì thì trên người tôi lẽ ra nên có miệng vết thương hoặc sẹo do dao chứ, nhưng khi đó tôi lại không có, đương nhiên ông cũng có thể tiêm thuốc vào, thế nhưng Kiều Tịch xét nghiệm máu cũng không thấy có vấn đề, vậy tới cùng ông đã làm cái gì? Ông muốn thành phẩm thì chí ít cũng đưa ra điều kiện để chúng tôi có thể trao đổi chứ.”

Huyền Mộc Yến im lặng nghe, sau đó ôn hòa nói “Tôi nhắc cho cậu một điều. Cậu có nhớ trước khi cậu phát tình tôi ở bên cạnh cậu mở một đoạn nhạc không?”

Hai mắt của Kiều Tịch tối đi, hơi thở trên người lập tức xuống tới điểm đóng băng.

Thiệu Trạch nhìn chằm chằm người trước mặt, khóe miệng vẫn cong lên nụ cười nhẹ, ánh mắt lại có chút lạnh lẽo “Ông… thôi miên tôi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.