Bất Báo

Chương 67: Ám sát



Tập đoàn của Thiệu Tu Dung ở nước A rất nổi tiếng ở khu mười một, không chỉ có thực lực mạnh mẽ mà còn liên quan tới nhiều lĩnh vực, hiện tại chiến tranh phạm vi lớn ở khu mười một đã chấm dứt, các ngành nghề đều đang khẩn cấp khôi phục. Lúc này Thiệu Tu Dung bận tới tối mày tối mặt, liên tiếp tham gia mấy buổi thảo luận, tiếp theo còn có buổi tiệc rượu thương nghiệp.

Lần này bên tổ chức cũng là người tập đoàn lớn của địa phương như Thiệu Tu Dung, quan hệ với Thiệu Tu Dung vẫn rất tốt, nếu không có điều gì bất trắc, khả năng cao Thiệu Tu Dung sẽ có mặt. Thiệu Trạch biết được chuyện này trong tin tức gửi tới, y liền không nói hai lời mà vội vàng đến đây. Lúc y cùng Cảnh Hạo tới thành phố này là cách buổi tiệc rượu còn có ba ngày.

Thuộc hạ của Cảnh Hạo đã chuẩn bị hết bản đồ chi tiết của địa điểm đó và xung quanh. Thiệu Trạch xem kỹ, sau đó đội mũ lưỡi trai, định làm bộ như người qua đường đi khảo sát thực tế, Cảnh Hạo kiên nhẫn đi cùng y, thấp giọng hỏi “Lần trước em giết ông ta thế nào?”

“Bắn lén, nhưng lần này có lẽ không thể thực hiện được.” Thiệu Trạch ngẩng đầu nhìn xung quanh tòa cao ốc, hơi nheo mắt “Theo tin tức mấy năm nay em thu được, sau chuyện lần đó vệ sĩ của Thiệu Tu Dung liền cẩn thận hơn, tới lúc đó e rằng đều sẽ kiểm tra công trình phụ cận một lượt, kể cả em gắng gượng tìm được vị trí bắn cũng sẽ rất khó chạy đi.” Y dừng một chút, khẽ nói “Còn có, Thiệu Tu Dung rất thông minh, có lẽ ông ta nghi ngờ người trước đó chính là em, bởi vậy sẽ không cho em cơ hội bắn lén lần hai đâu, ông ta muốn em tới gần tấn công sau đó sẽ tìm cơ hội bắt em lại.”

Cảnh Hạo im lặng nghe, sờ đầu y “Em muốn làm sao?”

“Đó là buổi tiệc rượu lớn, nhất định sẽ có rất nhiều người, nếu hỗn loạn lên thì sẽ dễ dàng trốn chạy.” Thiệu Trạch cười tít mắt “Vậy nên trước tiên chúng ta trà trộn vào, xem thử xem có cơ hội nào ra tay không.”

Cảnh Hạo đương nhiên không có ý kiến, cùng y đi dạo một vòng rồi nhanh chóng trở về.

Buổi tiệc được tổ chức ở một khách sạn nổi tiếng của địa phương, Cảnh Hạo cho thuộc hạ một ngày đi thăm dò xem người nào hoặc tổ chức nào được mời, tối đó liền có được tư liệu, hắn tựa vào đầu giường ôm Thiệu Trạch vào lòng, nghiêng đầu hôn y một cái “Đây là danh sách sơ lược.”

Thiệu Trạch đang lật xem bày bố của khách sạn, nghe vậy y nhìn qua, nhướn mày “Dàn nhạc?”

“Ừ, có hai nhóm, nghe nói còn có một nghệ sĩ dương cầm rất tài hoa.” Cảnh Hạo thuận miệng giải thích, hắn nói “Hiện tại có mấy cách, thứ nhất, anh có người quen trong đó, có thể liên hệ với họ, xem thử xem họ có thể hỗ trợ chúng ta hai lá thư mời không. Thứ hai, ra tay với dàn nhạc, để họ mang thêm hai người nữa đi vào. Thứ ba, tìm hai người bình thường chặn đường, đánh bất tỉnh rồi trói lại, sau đó lấy thư mời giả mạo họ. Thứ tư, giả làm nhân viên khách sạn, em chọn đi, hay là em có cách khác?”

Thiệu Trạch tìm đến vị trí thoải mái, lười biếng dựa vào hắn, tiếp tục lật bản đồ xem, im lặng nghe xong, cười nói “Bạn của anh thì thôi, ai biết họ có quen Thiệu Tu Dung không, lỡ quen lại không cẩn thận để lộ tin tức ra, tới lúc đó người xui xẻo chính là chúng ta. Chọn dàn nhạc đi, tính nguy hiểm thấp, không dễ làm người ta chú ý cũng không dễ khiến người ta hoài nghi, kiểu tiệc rượu này nhất định sẽ có người dẫn theo bạn, cho dàn nhạc chút tiền, nói là nghe đồn có người mang bạn là ngôi sao nào đó vào, chúng ta là fan hâm mộ của người đấy, muốn vào xem, cam đoan là sẽ không gây phiền toái.”

Cảnh Hạo nghĩ một lát, cảm thấy tính khả thi rất cao, liền thản nhiên ừ một tiếng.

Hai nhóm trưởng đó đồng ý hay không không quan trọng, trong dàn nhạc thể nào chẳng có một hai người yêu tiền, họ chỉ cần cho đối phương đủ tiền liền có thể có được hai tấm thẻ nhân viên giả, sau đó bảo người đó tìm cơ hội nói với bảo vệ một tiếng còn có hai người ở phía sau, như vậy họ liền có thể thành công tiến vào khách sạn, tới lúc trở ra ném tấm thẻ đi, từ nay về sau liền không có liên can gì với dàn nhạc, chuyện này có thể kiếm tiền lại không bị liên lụy đương nhiên sẽ có người đồng ý làm.

“Hôm đó mang quần áo theo.” Thiệu Trạch nói “Hoạt động của nhân viên bị giới hạn, tiếp cận Thiệu Tu Dung có chút khó khăn, trước tiên chúng ta giả làm người hâm hộ trà trộn vào, sau đó đổi trang phục.”

Cảnh Hạo chợt nhớ tới cảnh gặp nhau hai năm trước, khóe miệng hắn không thể không thoáng co rút lại “Lần này em lại muốn mặc cái gì?”

Thiệu Trạch sâu sắc hiểu được ý tứ từ trong giọng điệu của hắn, y lập tức vui vẻ quay đầu quăng cho hắn một ánh mắt quyến rũ “Em mặc đồ nữ bộ không đẹp sao?”

Y vừa tắm xong, mặt nạ đã sớm tháo ra, Cảnh Hạo nhìn y, nâng cằm y lên “Nếu dùng khuôn mặt này anh còn miễn cưỡng chấp nhận, nếu dùng khuôn mặt lần trước… em vẫn nên tỉnh lại đi.”

“Nói cả buổi hóa ra anh chỉ thích mặt của em thôi, à, còn thêm chất dẫn dụ nữa.” Thiệu Trạch lại gần hôn hắn, khẽ cười, trong lúc thân thiết y nhẹ giọng mở miệng “Alpha các anh thật khiến người ta thất vọng, em cảm thấy có lẽ mình nên suy nghĩ lại xem sau khi kết thúc việc này có nên ở lại cùng anh không nữa.”

Cảnh Hạo bị y trêu chọc tới ngứa ngáy khó chịu, thầm nói một tiếng “yêu nghiệt”, rồi dùng sức giữ gáy y bắt đầu nụ hôn sâu, sau đó kéo đồ ngủ ra, trở mình đặt y dưới thân, cắn bờ môi y “Đừng có nằm mơ, đời này anh sẽ không thả em đi đâu.”

Thiệu Trạch ôm cổ hắn đáp lại một hồi, thở dốc tựa vào trán hắn, trầm mặc một lúc “Thật ra anh có thể ở bên ngoài tiếp ứng cho em, không cần phải cùng em đi vào đâu…”

“Im miệng.” Cảnh Hạo nhanh chóng cắt ngang, ôm chặt y vào lòng “Chuyện này không thương lượng.”

Thiệu Trạch đối diện với hắn, biết khuyên bảo cũng vô dụng, y liền không nhiều lời, sau đó nhận thấy hai chân mình bị tách ra, phía sau có một ngón tay thò vào, y không khỏi rên rỉ một tiếng, cọ vào hõm cổ hắn, mặc cho bản thân trầm luân.

Thời gian thoáng cái đã qua, rất nhanh đến ngày tổ chức tiệc rượu, hai người đeo thẻ nhân viên, mang theo túi lớn thuận lợi trà trộn vào. Do là nhân viên công tác nên tới rất sớm, lúc này trong đại sảnh cũng không có nhiều khách, hai người vừa vặn có thể nhân cơ hội này vào WC đổi trang phục.

Hai người mang mặt nạ Kiều Tịch đặc biệt chế tạo, chất liệu không chỉ rất mỏng mà còn dùng rất tốt, tựa như đổi thành một người khác, mặt nạ lấy hình tượng phổ thông, ném vào trong đám đông thì trông hoàn toàn bình thường, hiệu quả khá tốt. Cảnh Hạo nhanh chóng thay xong bộ đồ vest, đứng ở bên ngoài chờ vợ mình.

Động tác của Thiệu Trạch rất chậm, nửa tiếng sau mới đi ra. Y tháo mặt nạ ra, trang điểm lên, mặc bộ đầm màu sáng, trông xinh đẹp vô cùng, y bước lên mấy bước, thân thiết kéo cánh tay Cảnh Hạo “Anh yêu, chúng ta đi thôi.”

Cảnh Hạo “…”

“… Đừng nhìn em như vậy.” Thiệu Trạch ngượng ngùng cúi đầu “Đó là mặt nạ của nam, nếu em đeo nó mà mặc đầm… Anh có thể tưởng tượng một chút về hình ảnh đó.”

Cảnh Hạo cũng có suy xét dưới loại tình huống này Thiệu Trạch sẽ không mặc đồ nữ, nên hắn không để ý quần áo y mang theo, ai ngờ tên khốn này lại quăng mặt nạ đi. Hắn trầm mặc hai giây, nâng cằm Thiệu Trạch lên “Em muốn làm cái gì?”

Thiệu Trạch cầm tay hắn, tội nghiệp nói “Như vậy quá khó coi, em sợ anh ghét em.”

“… Cũng không ai ép em mặc đầm cả!” Cảnh Hạo quan sát y “Nói thật cho anh biết đi, rốt cuộc em muốn làm gì?”

Thiệu Trạch thở dài “Vệ sĩ của Thiệu Tu Dung đều biết em là Omega, cho nên Omega nam nhất định sẽ là mục tiêu bị giám sát, em cũng là thân bất do kỷ.”

Cảnh Hạo lại trầm mặc hai giây, thầm nghĩ dù sao mặc kệ xảy ra chuyện gì thì cũng có mình đi cùng, thôi theo em ấy đi.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, khách mời dần dần tăng nhiều, hai người tìm tới một góc không gây chú ý, vừa ăn vừa đứng nói chuyện phiếm, kiên nhẫn chờ Thiệu Tu Dung đến. Hai người đều từng thấy cảnh tượng lớn, cũng từng giết người lại hạ quyết tâm mạnh mẽ, bởi vậy cũng không khẩn trương, trái lại trông còn khá nhàn nhã tự tại.

Người đi qua không thể kiềm chế được mà đặt tầm mắt lên người Thiệu Trạch, tiếp đó nhìn qua Cảnh Hạo với gương mặt tê liệt bên cạnh, hình như không phải nhân vật lớn ở khu mười một, trong lòng không khỏi thở dài, thầm nghĩ, một mỹ nhân đẹp thế sao lại chọn một Alpha có ngoại hình xấu như vậy chứ. Thật đáng tiếc, Alpha này nhất định là thừa dịp người ta tiến vào thời kỳ phát tình mà chiếm tiện nghi rồi, cho nên mới có được người ta.

Cảnh Hạo sâu sắc nhận thấy ánh mắt của mọi người, nhất thời hắn trầm mặc.

“Anh yêu.” Thiệu Trạch thuần khiết, vô tội đưa tay níu người hắn, đáng thương nhỏ giọng nói “Sao họ cứ nhìn chúng ta thế? Người ta hơi sợ đó…”

Trán Cảnh Hạo nảy lên, nghĩ rằng trở về tiếp tục tính sổ, sau đó hắn liền ôm vai tên khốn này, vỗ lên trấn an, hơn nữa cái sau lại vỗ mạnh hơn cái trước.

Thiệu Trạch ngoan ngoãn dựa vào hắn, im lặng quan sát xung quanh, rồi nhanh chóng phát hiện rất nhiều người đều nhìn qua cửa, vì thế y cũng nhìn qua, tiếp đó y lập tức nắm chặt ly rượu trong tay “… Thiệu Tu Dung.”

Cảnh Hạo ngẩng đầu, bên kia có rất nhiều người, nhưng có một người vô cùng dễ khiến người khác chú ý, ngũ quan người này khắc sâu, ngoại hình anh tuấn, khóe miệng mang theo ý cười nhàn nhạt, trong ánh mắt lộ ra lạnh lùng và ngạo mạn, trông khí thế rất thịnh, ông ta đứng ở đó, đám đông dường như theo bản năng lùi xuống một chút, trở nên quy củ, không ai dám tùy ý lỗ mãng.

Người này là Thiệu Tu Dung.

Cảnh Hạo nhỏ giọng hỏi “Định ra tay lúc nào?”

Thiệu Trạch biết Thiệu Tu Dung vừa đến nhất định sẽ phải bận rộn xã giao, y liền gợi lên một nụ cười xinh đẹp “Không cần vội, cứ đợi đã.”

Cảnh Hạo đương nhiên không có ý kiến, chuyên tâm đứng cùng y.

Giờ phút này khoảng cách tới lúc bắt đầu còn một thời gian ngắn, Thiệu Trạch lẳng lặng nhìn qua bên kia, thấy khách mời bắt chuyện với Thiệu Tu Dung dần dần giảm bớt, y trầm ngâm một lúc, nhìn Cảnh Hạo “Bom cay và đạn khói có mang theo đúng không?”

Cảnh Hạo hơi giật mình “Ừ, giờ em muốn hành động?”

“Ừ.”

“Giữa con mắt của bao người giết ông ta?”

Vẻ sắc bén trong đáy mắt Thiệu Trạch gia tăng, y cười tươi gật đầu “Trong thời điểm náo nhiệt như vậy mà có tử vong bi thảm thì tốt biết bao nhiêu.”

Cảnh Hạo nhìn y một cái “Đi thôi, anh đi cùng em.”

Thiệu Trạch ừ một tiếng, kéo cánh tay chậm rãi đi qua.

Tốc độ của hai người không nhanh, cũng không đi thẳng qua, hơn nữa thỉnh thoảng sẽ dừng lại ăn một chút đồ, nhìn không khác gì khách mời phổ thông, căn bản sẽ không khiến người khác hoài nghi.

Thiệu Trạch lấy lưỡi dao trong cổ tay áo ra, kẹp ở giữa ngón tay, vừa nói chuyện với Cảnh Hạo vừa thong thả tiến tới. Theo khoảng cách tới gần, cơ bắp tay phải y không chỉ căng chặt lên, mà còn nhanh chóng điều chỉnh tới trạng thái tốt nhất, chỉ bằng cánh tay với sức lực khủng bố này, trong thoáng chốc sượt qua Thiệu Tu Dung là y có thể cắt đứt khí quản của ông ta, sau đó ném đạn khói, dễ dàng trốn thoát khỏi một mảnh hỗn loạn.

Lúc này Thiệu Tu Dung vừa cầm ly rượu ứng phó xong với đám người bên cạnh, ánh mắt đảo qua, thấy bên cạnh có hai người đi tới, người nữ nghiêng đầu thân mật trò chuyện với người nam bên cạnh, mái tóc xoăn mềm mại buông xuống che khuất non nửa khuôn mặt, từ nơi này nhìn qua chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp và hàng lông mi. Thiệu Tu Dung đơn giản nhìn qua, đoán có lẽ không phải tới tìm mình, liền nhanh chóng quay tầm mắt lại.

Thiệu Trạch đi tới gần, thấy thế không khỏi nheo mắt lại, đột nhiên đưa tay lên, thoáng chốc đặt đến trên cổ Thiệu Tu Dung, nhưng mà đúng lúc này cơ thể y lại cứng đờ, không chịu khống chế mà thu lưỡi dao về, xung lực rất lớn không thể triệt tiêu, y bị lực mô men quán tính tác động, cơ thể lập tức nghiêng về phía trước.

Đầu tiên Thiệu Tu Dung kinh ngạc, tiếp đó nhanh chóng lấy lại *** thần, túm lấy cổ tay y, dùng sức kéo qua bên này, nghiêng người nhìn mặt y mấy giây, sau đó khẽ cười một tiếng “Bảo bối, cháu luôn gây bất ngờ cho mọi người đấy.”

Thiệu Trạch lập tức tránh Thiệu Tu Dung ra, lúc di chuyển thì đụng tới một cánh tay còn lại của ông ta, thoáng chốc gạt hết ly rượu xuống đất, xoảng một tiếng giòn tan.

Người chung quanh ngẩn ra, vội vàng nhìn qua, không gian trở nên tĩnh lặng.

Thiệu Trạch chịu đựng cảm xúc cuồn cuộn dâng lên trong lòng, ôm ngực lùi về sau, sắc mặt mang theo chút sợ hãi, nhưng nhiều hơn là kinh hoảng, y nghẹn ngào nói “Ông… ông muốn làm gì? Tôi có bạn đời rồi, xin… xin ông tự trọng.”

Cảnh Hạo không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng chuyện này không gây trở ngại cho việc hắn và Thiệu Trạch diễn trò, hắn liền ôm vợ vào lòng, cố tình làm bùng nổ không khí đang bị đè nén, hắn lạnh lùng nhìn qua “Vô liêm sỉ.”

Thiệu Tu Dung “…”

Ý cười và vẻ nguy hiểm trong đáy mắt Thiệu Tu Dung đồng thời gia tăng “Tôi và cậu ấy có chút hiểu lầm. Hay là như vầy, tôi mời các cậu ăn cơm, chúng ta nói chuyện cho rõ ràng.”

“Không cần.” Cảnh Hạo liếc nhìn Thiệu Tu Dung, kéo Thiệu Trạch nhanh chóng bước vào trong đám đông, hạ giọng “Là sao thế?”

Bởi vì lúc thu tay lại dùng sức quá lớn, tay Thiệu Trạch bị dao cứa vào một cái, máu tươi từ bàn tay chậm rãi chảy xuống, y nhìn nhìn, ánh mắt không khỏi trở nên sắc bén, chữ thoát ra từ kẽ răng “Đi mau, rời khỏi nơi này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.