Bất Báo

Chương 69: Khúc chiết



Tuy thời gian Thiệu Trạch ở chung với Thiệu Tu Dung không lâu lắm nhưng y vẫn rất hiểu ông ta. Người này thông minh, quả quyết, mạnh mẽ, nguy hiểm, có tính tự chủ rất cao, cho dù lúc trước bị một đám Alpha đánh mất lý trí đè xuống đánh tơi bời làm cho mắt xanh tím, chật vật tới không chịu nổi thì khí thế đó cũng không mảy may hao tổn.

Quen biết đến nay, Thiệu Trạch chưa từng thấy Thiệu Tu Dung có cảm xúc dao động rõ rệt, thế nhưng giờ phút này trên mặt ông ta lại đầy khiếp sợ, hiển nhiên không thể kiềm chế. Y nhận ra người vừa lên tiếng là ông già của mình, thấy một câu của ba đã có thể làm cho Thiệu Tu Dung mất khống chế, trong lòng y thoáng chốc có chút sung sướng khi người gặp họa, ngay cả cảm giác khó chịu khi bị thôi miên cũng dần bình phục lại, có điều ngay sau đó y lại có chút lo lắng, Thiệu Tu Dung cố chấp với ba quá sâu, hiện tại ba lại chủ động tới nước A tất nhiên ông ta sẽ buông tha cho họ.

Đương nhiên, nếu ba y có thể không màng tới lời hứa hẹn với mẹ y, khí phách giải quyết tên biến thái này sau đó trước khi người của đối phương đuổi tới mà nhanh chóng rời khỏi khu mười một thì rất hoàn mỹ.

Thần kinh của y vẫn căng chặt bởi vì sự xuất hiện của ba có chút chậm chạp, nhưng y không quay đầu lại mà vẫn nhìn Thiệu Tu Dung. Người kia kinh ngạc trong thoáng chốc liền nhanh chóng lấy lại *** thần, nhìn không chớp mắt về phía cửa chính, ánh mắt cực kỳ nguy hiểm và khiếp người, ý tứ đoạt lấy và chiếm hữu không cần nói cũng biết. Y hơi nheo mắt vừa âm thầm đề phòng vừa chờ ba mình.

Cảnh Hạo không biết là ai đến, nghe vậy liền nhìn ra sau, tiếp theo hắn nhanh chóng thấy một người mang theo vài thuộc hạ thong thả rảo bước vào trong tòa nhà. Người này có diện mạo anh tuấn, khóe miệng mang theo ý cười, khí thế trên người rất mạnh, nhìn bễ nghễ trên cao, phóng khoáng vô cùng.

Hắn lập tức ngẩn ra, lúc trước vì tìm Thiệu Trạch, hắn từng phái người điều tra DR, cũng từng thấy hình chụp của ông chủ Cố Tiêu, bởi vậy nhìn thoáng qua liền nhận ra đây là ba vợ tương lai của mình, hắn không khỏi bắt đầu tự hỏi người này đột nhiên xuất hiện rốt cuộc là có mục đích gì.

Thiệu Trạch cũng đang suy nghĩ về vấn đề này, thấy ba tới bên cạnh y liền hỏi “Ba đến từ lúc nào, định làm gì?”

“Ba đến từ sớm rồi, vốn định cùng cậu của con tâm sự trên đường về nhà, kết quả bị con làm xáo trộn, cậu của con về sớm nên ba liền tới đây.” Cố Tiêu thuận miệng đáp, xoa đầu con trai, nhìn Thiệu Tu Dung, ngữ khí bình tĩnh “Đã lâu không gặp, thời gian qua sống có tốt không?”

Ánh mắt của Thiệu Tu Dung thâm thúy, nhìn theo người kia từng bước đi tới, ông chỉ cảm thấy ***g ngực phảng phất như bị một bàn tay lớn bóp chặt khiến ông thậm chỉ có chút không thể hít thở.

Thiệu Tu Dung nhớ người này tới điên rồi, từ ngày bày tỏ bị từ chối, sau vài lần ép buộc đều không thành công, quan hệ của hai người liền trở nên căng thẳng, mấy năm nay dù ông ta dùng vô số biện pháp cũng chưa thể khiến Cố Tiêu cam tâm tình nguyện tìm đến mình, mà nay người này rốt cuộc lại đứng ở trước mắt ông, trong phút chốc, Thiệu Tu Dung quả thực muốn tiến lên nhai nát người này rồi nuốt vào bụng.

“… Bảy năm, từ lần tôi lấy Tiểu Thiệu ra uy hiếp cậu tới bây giờ đã là bảy năm rồi, đây là đầu tiên cậu chủ động tới tìm tôi.” Thiệu Tu Dung vẫn mang theo nụ cười nhẹ, hơi thở trên người càng lúc càng mạnh, chậm rãi hỏi “Cậu nói xem tôi sống có tốt không?”

“Tôi thấy rất tốt, không thiếu tay thiếu chân, hình như còn hơi mập lên đấy.” Cố Tiêu đơn giản quan sát sau đó chuyển tới đề tài chính “Tôi không muốn trốn tránh nữa, cậu theo tôi về khu một nhé?”

Thiệu Tu Dung chịu đựng xúc động muốn đẩy ngã Cố Tiêu, cười gật đầu “Được, nhưng trước đó tôi phải bàn giao công việc trong công ty cho xong đã, cậu ở lại chờ tôi, chúng ta cùng nhau đi.”

“Không được, bên kia tôi có việc gấp.” Cố Tiêu nhìn Thiệu Tu Dung “Nếu cậu không vội thì về cùng tôi đã, chuyện còn lại có thể nói qua điện thoại, thế nào?”

Biểu tình của Thiệu Tu Dung không hề có sơ hở “Để tôi suy nghĩ đã.”

“Bao lâu?”

“Một lát.”

“Tôi hiểu rồi, cậu đang muốn chờ người của mình tới sau đó trói tôi lại.” Cố Tiêu khẽ thở dài “Tôi thật vất vả để nhận ra vậy mà cậu lại không chịu phối hợp một chút nào.”

“Không phải không phối hợp, chỉ là hạnh phúc tới quá đột ngột, dù gì cậu cũng phải cho tôi thư thả chút. Uống nước không? Tôi rót nước cho cậu.” Thiệu Tu Dung nói xong liền muốn đi vào phòng bếp, kết quả còn chưa xoay người liền nghe người kia kéo dài giọng “Đứng lại.”

Thiệu Tu Dung hơi khựng lại, ôn hòa hỏi “Sao?”

Cố Tiêu thấy ông ta hoàn toàn không mắc câu, bộ dáng dây dưa với mình, rốt cuộc ông không lãng phí thời gian nữa mà phất tay với người ở sau. Người phía sau nhận được lệnh liền nhanh chóng gia nhập đội ngũ *** nhuệ của Cảnh gia, cầm súng vây quanh vài vệ sĩ của Thiệu Tu Dung. Cố Tiêu quét mắt nhìn, nâng cằm “Muốn sống thì ném hết súng xuống cho tôi.”

Vài vị vệ sĩ do dự mấy giây, không hẹn mà cùng nhìn về phía ông chủ nhà mình.

Nguy hiểm trong đáy mắt Thiệu Tu Dung càng đậm, bẻ ngón tay, mỉm cười ra lệnh “Hướng nòng súng vào tôi, nếu cậu ta dám ra tay, các cậu cho một phát tiễn tôi xuống trước, sau đó hãy đầu hàng.”

Vài vị vệ sĩ lập tức kinh sợ, quả thực cảm thấy Thiệu Tu Dung điên rồi, nhưng mệnh lệnh của ông chủ không thể cãi, bọn họ cử động, nghe lời mà đồng loạt chuyển súng hướng về phía ông ta.

Thiệu Tu Dung vừa lòng nhìn người trước mắt “Thế nào, cậu yêu tôi như vậy, cam lòng để tôi chết sao?”

Cố Tiêu nheo mắt nhìn Thiệu Tu Dung, trầm mặc không nói.

Cảnh Hạo kiềm chế xúc động muốn đánh bất tỉnh vợ mình, sau đó phân phó thuộc hạ bắn tên biến thái kia thành cái sàng, hắn im lặng nhìn Cố Tiêu, Thiệu Trạch cũng nhìn ba mình, nhíu mày “Ba không giết thì con sẽ tự nghĩ cách giết.”

“…A Trạch, con không hiểu đâu.” Biểu tình của Cố Tiêu có chút sâu xa, chậm rãi nói “Mẹ con đi rồi, ông ngoại con cũng chỉ còn lại mình cậu ta. Ba đã khiến ông ngoại con mất đi một cô con gái, không thể để ông ấy ngay cả cậu con trai này cũng không còn. Cậu của con có thể chết nhưng không thể chết trước mặt ba, con có hiểu không?” Ông lại xoa đầu con trai, nhìn Thiệu Tu Dung “Tu Dung, đừng cố chấp như vậy, cậu buông tay đều tốt cho mọi người.”

“Không thể nào.” Thiệu Tu Dung đối diện với Cố Tiêu, cười hỏi “Nói xem, đưa tôi tới khu một là muốn làm gì?”

Sắc mặt Cố Tiêu không đổi “Cùng cậu bồi dưỡng tình cảm.”

“Lại gạt tôi, mấy năm nay cậu mời chào không ít thiên tài y học, phần lớn đều là chuyên gia về điều chế thuốc, tâm lý và não khoa, cậu cho rằng tôi không biết sao? Cậu đưa tôi về là muốn thử thay đổi ký ức của tôi, để tôi quên cậu có đúng không?” Thiệu Tu Dung chậm rãi thu ý cười “Tiêu, cậu thật tàn nhẫn.”

“Tôi chỉ không muốn chúng ta đi tới tình cảnh không thể vãn hồi thôi. Cậu có nhớ chúng ta từng là bạn bè tốt, anh em tốt không có gì giấu nhau không? Thời điểm đó tình cảm tôi đối với cậu thật sự…” Cố Tiêu đang nói thì bước mạnh tới, nắm chặt tay hung bạo đánh vào bụng Thiệu Tu Dung.

Thiệu Tu Dung đang lắng nghe, nét mặt vừa hơi buông lỏng, thấy thế ông ta có chút kinh hãi, theo bản năng lùi về phía sau nhưng tốc độ của Cố Tiêu quá nhanh, Thiệu Tu Dung vẫn không thể né được hoàn toàn, lập tức kêu rên lên một tiếng.

Cố Tiêu rất hài lòng “Được rồi, tiết mục nói chuyện vui vẻ dừng ở đây thôi.”

“… Cậu vẫn vô liêm sỉ như vậy, thiếu fk.” Thiệu Tu Dung dựa vào lỗ hổng lúc mở miệng nhanh chóng lùi về sau, đồng thời chống chọi cú tấn công tiếp theo của Cố Tiêu, trong phút chốc hai người liền đánh nhau.

Một màn này rất đột ngột, Thiệu Tu Dung chớp mắt liền dời khỏi tầm ngắm của đông đảo họng súng, vệ sĩ của ông ta căn bản không kịp phản ứng, chỉ đành sững sờ nhìn hai người, hoàn toàn không dám nổ súng.

Cảnh Hạo quyết định rất nhanh, lập tức sai thuộc hạ chế trụ bọn họ, cảm thấy đại cục đã định, hắn liền hơi nghiêng đầu “A Trạch, lại đây.”

Thiệu Trạch ừ một tiếng, nhào vào lòng hắn, cọ cọ lên hõm cổ hắn, không đi quan sát chiến cuộc, miễn cho lát nữa Thiệu Tu Dung bất ngờ chết, y cũng xui xẻo theo.

Cảnh Hạo ôm y trong lòng xoa nắn, ý tứ sâu xa “Gen di truyền của em không tệ đâu.”

Thiệu Trạch biết hắn nói tới trình độ vô sỉ, y khẽ cười, an tâm dựa vào hắn không nói nhiều lời. Cảnh Hạo ôm chặt lấy y, chăm chú nhìn hai người kia.

Thân thủ của Cố Tiêu và Thiệu Tu Dung đều vô cùng tốt, tốc độ cũng rất nhanh, tuy nói phía trước Thiệu Tu Dung chịu thiệt thòi, nhưng tạm thời vẫn chưa rơi xuống thế hạ phong. Trong lúc đánh nhau Cố Tiêu bắt lấy cánh tay của Thiệu Tu Dung “Cậu đoán xem mấy tên thuộc hạ kia của cậu còn đến được không?”

Thiệu Tu Dung làm như mắt điếc tai ngơ, nhanh chóng lật cổ tay bắt lấy Cố Tiêu, dùng sức tiếp cận thắt lưng người kia, đồng thời nâng gối, hung bạo húc qua. Cố Tiêu để ngang khuỷu tay chống đỡ, thấy Thiệu Tu Dung hoàn toàn không thất thần, ánh mắt ông liền đảo qua, bỗng nhiên nghiêng cả người về phía trước, trực tiếp va chạm vào người ông ta. Thiệu Tu Dung không kịp đề phòng, lùi về phía sau nửa bước, cẳng chân đụng tới sofa, nhất thời té ngã.

Cố Tiêu thuận thế đặt Thiệu Tu Dung dưới thân, bắt lấy tay của ông ta vặn ra sau lưng, ánh mắt ông bởi vì giao chiến ngắn ngủi vừa qua mà mang theo chút nguy hiểm, dán vào tai Thiệu Tu Dung thong thả nói “Đã nhiều năm như vậy cũng nên kết thúc thôi, theo tôi trở về, lúc nào cậu quên tôi đi hoàn toàn lúc đấy tôi sẽ đưa cậu trở lại.”

Đồng tử của Thiệu Tu Dung hơi co lại, hơi thở trên người âm trầm mà nguy hiểm, ông ta vừa muốn mở miệng thì lại phát hiện một ánh sáng mạnh bỗng nhiên rọi qua, nhất thời Thiệu Tu Dung nhắm chặt mắt lại. Cố Tiêu nghe thấy rõ tiếng xe, trên tay tăng thêm chút sức lực, vẫn đè Thiệu Tu Dung, nheo mắt lại, xuyên thấu qua cửa sổ sát đất mà nhìn chiếc xe bên ngoài.

Cảnh Hạo cùng Thiệu Trạch cũng nhìn qua, ngay sau đó chỉ thấy một cánh cửa phòng bị mở ra, vài thuộc hạ Cố Tiêu để lại ở bên ngoài từng chút một rút lui vào trong, sắc mặt của mọi người đều ngưng trọng.

Cố Tiêu bình tĩnh hỏi “Sao thế?”

Ông vừa dứt lời thì truyền tới một tiếng rầm, cánh cửa còn lại bị đá văng, đập vào trên tường không rừng lung lay.

Mọi người đồng loạt chăm chú nhìn qua bên kia, chỉ thấy trong tầm mắt bỗng nhiên thêm một chiếc giày quân sự, sau đó là chiếc còn lại, tiếp theo cả người đều xuất hiện ở trước mắt, người này mặc một bộ quân trang, trên vai đeo quân hàm cao cấp dưới ngọn đèn chiếu xuống tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, người kia nhìn chung quanh một vòng, trầm giọng hỏi “Muộn như vậy không ngủ mà ầm ĩ cái gì?”

Cố Tiêu cùng Thiệu Tu Dung gần như đồng thời biến sắc, nhanh chóng tách ra, Cố Tiêu hít vào một hơi “Ba.”

Thượng tướng Thiệu không đáp, chậm rãi tiến lên, trên người ông cụ mang theo sát khí lưu lại ở chiến trường, toát ra sự độc đoán mạnh mẽ, người hai bên bất giác tránh ra tạo thành một con đường, có chút kiêng kị nhìn ông.

Thiệu Tu Dung sửa sang lại quần áo, sắc mặt bình tĩnh “Ba, sao ba lại tới đây?”

Thượng tướng Thiệu vẫn không đáp, đi đến trước mặt, không nói hai lời trực tiếp cho Thiệu Tu Dung một cước, thoáng chốc đạp Thiệu Tu Dung ngã trên mặt đất, tiếp theo đụng vào sofa, vang rầm lên một tiếng. Thượng tướng Thiệu cũng không thèm nhìn tới Thiệu Tu Dung, ngay sau đó lại cho Cố Tiêu một cước, đồng dạng đạp bay người kia, lạnh giọng hỏi “Đừng tưởng rằng chuyện bê tha này của các anh tôi không biết, muốn ầm ĩ tới khi nào? Không thấy xấu hổ sao? Còn dám mang theo súng, các anh muốn làm gì?” Ông cụ nói xong thì quay đầu, nhìn về phía Thiệu Trạch và Cảnh Hạo.

Thiệu Trạch chớp mắt mấy cái, sững sờ nửa giây, vội vàng níu người Cảnh Hạo lui về phía sau, lộ ra ánh mắt khô cằn nhìn thượng tướng Thiệu, Cảnh Hạo đứng yên, tự nhiên che trước mặt y.

Thượng tướng Thiệu đi được nửa bước, đôi mắt thoáng chốc có chút phức tạp, vẫy tay với Thiệu Trạch “Con chính là con của Tiểu Nhu? Lại đây, để ông ngoại nhìn xem.”

Thiệu Trạch nhất thời giật mình, y luôn biết nắm lấy cơ hội, liềm chậm chạp đi qua, rụt rè mở miệng “… Ông ngoại.”

Thượng tướng Thiệu quan sát y, chậm rãi sờ đầu y “Mắt của con rất giống mẹ con.”

“Dạ, ba con cũng nói như vậy ạ.” Thiệu Trạch nói rất nhỏ “Vốn bề ngoài của con rất giống mẹ…”

Tay của thượng tướng Thiệu khựng lại “Vốn? Con đã sửa mặt?”

“… Đều là chuyện quá khứ rồi, không thể trách cậu hết được, là tại con giống mẹ quá, cậu không thích cũng có cái lý trong đó.”

Thượng tướng Thiệu lập tức đoán ra đại khái tình huống, con ngươi trầm xuống, bỗng nhiên xoay người lại đạp cho Thiệu Tu Dung một phát. Thiệu Tu Dung vừa đứng lên liền bị trúng thêm một cú, ông cắn chặt răng, nhìn chằm chằm vào cháu ngoại mình.

Thiệu Trạch hoàn toàn không để ý tới ông ta, vội vàng kéo thượng tướng Thiệu, nghẹn ngào khuyên “Ông ngoại, đừng đánh cậu, tại cậu thích ba con quá nên mới làm vậy. Thật ra cậu chỉ sửa mặt con lại chứ không làm gì quá đáng với con hết. Kể cả lúc trước con tới thời kỳ phát tình cậu ném con cho bảy tám Alpha, thế nhưng chỉ để họ ở ngoài ***g sắt, họ không có vào trong được, cậu chỉ đùa con thôi, thật đó.”

Cảnh Hạo “…”

Thượng tướng Thiệu nghe xong lại càng nổi giận, tiếp tục đá cho Thiệu Tu Dung mấy cái “Chuyện này là khi nào?” Ông cụ nói xong còn chưa hết giận, xoay người lại đá cho Cố Tiêu một phát “Con trai mình mà không bảo vệ được, anh làm được cái gì hả?”

Thiệu Trạch yên lặng nhìn người cha đáng thương của mình, chớp mắt mấy cái, tạm thời im miệng.

Cố Tiêu khẽ thở dài, trầm mặc không nói.

Thượng tướng Thiệu không nhiều lời nữa, phất tay với cảnh vệ, chỉ vào bọn họ “Trói hết lại cho tôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.