Bởi vì muốn thử giải trừ thôi miên, Thiệu Trạch và Cảnh Hạo liền ở lại khách sạn nhỏ mới thuộc về Lâu thị hai ngày.
Mới đầu Kiều Tịch định đổi khách sạn khác nhưng lại bị Thiệu Trạch ngăn cản, lý do là anh đổi xong thì Lâu Huy vẫn có thể đi theo, công ty lính đánh thuê ở khu năm dựa vào chiến tranh kiếm được không ít tiền, mua mấy cái khách sạn đối với Lâu Huy mà nói quả thực không hề có áp lực, còn anh lại uổng phí công sức, vẫn nên đừng có giằng co thì hơn.
Cảnh Hạo ngồi ở bên cạnh nghe, nghe vậy thì nghĩ một lát, bổ sung nói nơi này là thắng địa du lịch, khách sạn bình thường đều rất dễ kiếm tiền, kể cả Lâu Huy ra giá cao cũng không thể nào nhanh chóng thuyết phục người ta đồng ý nhanh như vậy được, vậy nên nhất định là dùng biện pháp nham hiểm nào đó, dưới tình huống này anh chạy tới chỗ nào cũng vô dụng, không bằng thành thật ở đây, dù sao cũng có vệ sĩ và Trình Tứ, Lâu Huy không thể làm gì anh được, chẳng lẽ anh còn sợ hắn không thành công sao?
Kiều Tịch tuy biết hai người này nói nghe có vẻ có đạo lý, nhưng vẫn cảm thấy mục đích căn bản của bọn họ là muốn xem kịch vui, anh liền lạnh như băng nhìn về đôi vợ chồng ra vẻ đạo mạo kia, đẩy mắt kính “Nếu tôi cũng dùng chút thủ đoạn mua một khách sạn thì sao? Hắn còn có thể làm gì được?”
Thiệu Trạch không khỏi nhìn qua Cảnh Hạo, ánh mắt mang theo dò hỏi, hắn quen biết Lâu Huy có lẽ sẽ đoán được suy nghĩ của Lâu Huy. Cảnh Hạo xoa đầu vợ, suy nghĩ qua loa một lúc, bình tĩnh đáp “Cái này thì dễ, một là anh ta bắt ông chủ khách sạn để anh tìm không thấy người, hai là anh ta cầm một ngọn đuốc đốt sạch khách sạn sau đó bồi thường là xong.”
Kiều Tịch “…”
Kiều Tịch trầm mặc vài giây, nghĩ rằng dù sao cũng ở không lâu, liền quyết định mặc kệ Lâu Huy.
Lúc trước ông chủ bảo anh tới khu chín là sợ Thiệu Trạch xảy ra chuyện ngoài ý muốn dẫn đến chất dẫn dụ bị bại lộ, bởi vì mất máu quá nhiều cộng thêm kỳ phát tình sẽ khiến Thiệu Trạch lúc nào cũng có khả năng mất mạng, có điều nguy cơ lớn nhất vừa vượt qua thì ngay sau đó lại biết chuyện thôi miên, vậy nên anh mới tiếp tục ở lại.
Hiện tại ông chủ và Huyền Mộc Yến đều đang ở khu mười một, Thiệu Tu Dung và vấn đề thôi miên có thể cùng xử lý, đợi giải quyết xong chuyện này anh sẽ về tổng bộ của DR, từ nay về sau rời xa cái tên gây rối đó.
Kiều Tịch qua loa suy nghĩ xong, mặt không chút thay đổi đứng dậy, đi gọi mấy vị chuyên gia thôi miên kia.
Huyền Mộc Yến thôi miên Thiệu Trạch thật sự rất trái với bình thường, các chuyên gia đều nhất trí cho rằng bình thường tuyệt đối không đạt được trình độ này, ngoại trừ dùng loại thuốc nào hoặc bí thuật mà không ai biết, vì thế họ đồng loạt nhìn Thiệu Trạch, trong lòng hi vọng y có thể nhớ ra chút gì. Thiệu Trạch nhún vai, nói lúc đó y đang trong kỳ phát tình, chỉ nhớ là có nghe thấy tiếng nhạc, còn mặt khác thì y không biết.
Các chuyên gia bất đắc dĩ, thương lượng một lát liền quyết định trước tiên thử xem, kết quả hai ngày qua đi lại không có một chút tiến triển nào khiến họ hô to thần kỳ, vô cùng muốn gặp mặt Huyền Mộc Yến, có điều bọn họ đều biết thận phận đám người Thiệu Trạch, cũng biết những người này có thù hận với Huyền Mộc Yến, nguyện vọng này của họ e rằng không thể thực hiện, cho nên chỉ cần có thời gian họ liền vây quanh bên Thiệu Trạch.
Có người đề nghị không bằng lại thôi miên Thiệu Trạch để y quên đi một nội dung, nhưng lời vừa ra lập tức bị phản bác, nói đùa, ông có thể làm tới trình độ như Huyền Mộc Yến sao? Trước đây Thiệu Trạch không thể động đậy có lẽ Huyền Mộc Yến đã dùng bí thuật gì còn lưu lại trong cơ thể cậu ấy, có thể thôi miên đồng dạng của chúng ta có tác dụng, cho nên tất yếu phải thử một lần, nói không chừng có thể tìm được cửa đột phá. Những người khác nói suy nghĩ của ông có chút kỳ lạ đó, với lại Huyền Mộc Yến đâu phải kẻ ngốc, sao có thể để người khác lợi dụng kẽ hở.
Các chuyên gia nhanh chóng bắt đầu tranh luận, phỏng chừng trong khoảng thời gian ngắn không có cách nào đạt chung một nhận thức.
Cảnh Hạo im lặng lắng nghe một lát, đầu bị làm cho đau lên, dứt khoát đóng cửa lại cho họ, tới phòng bên cạnh tìm vợ mình.
Lúc này Thiệu Trạch đang đứng ở ban công nói chuyện với Trình Tứ. Nay y đã biết nội dung thôi miên, chỉ cần không chạm đến điểm mấu chốt, y hoàn toàn có thể sinh hoạt bình thường, cho nên lợi thế của Huyền Mộc Yến đã bị giảm đi nhiều, mà Trình Tứ dùng để làm điều kiện trao đổi không cần phải chịu thiệt nhốt mình ở trong ***g nữa, mà có thể đĩnh đạc đi ra ngoài.
Lúc này nghe thấy tiếng mở cửa, hai người không khỏi quay đầu nhìn xem, Thiệu Trạch cười tít mắt nhướng mày “Thế nào, có kết quả không?”
Cảnh Hạo từ phía sau ôm y vào lòng, thân mật xoa đầu vợ mình “Không có, họ còn đang thương lượng.”
Thiệu Trạch cũng không bất ngờ, y khẽ cười “Huyền Mộc Yến từng nói trên đời này chỉ có mình gã mới có thể giải.”
“Để họ thử xem, có khi có tác dụng. Nếu không được cũng không sao, nếu em vẫn muốn giết Thiệu Tu Dung, anh sẽ nghĩ cách giúp em giết ông ta.”
Thiệu Trạch ừ một tiếng, ngoan ngoãn dựa vào hắn, Cảnh Hạo đặt cằm lên vai y, theo thói quen hít ngửi mùi ở hõm cổ y rồi hôn y một cái.
Trình Tứ ở bên cạnh nhìn, sâu trong lòng cảm thấy mình là người dư thừa, hắn đang định rời xa đôi vợ chồng kích thích người khác này thì ánh mắt đảo qua chiếc xe dừng ở dưới lầu, tiếp đó cửa xe mở ra, một chiếc xe lăn được đặt xuống đất. Tim của hắn chấn động mạnh một cái, hai mắt tỏa sáng, trực tiếp nhảy thẳng từ tầng ba xuống.
Phịch một tiếng.
“…” Thiệu Trạch cùng Cảnh Hạo sững sờ nửa giây, đồng loạt nhìn xuống dưới, chỉ thấy Trình Tứ nhanh chóng đứng dậy, chẳng có chút tổn thương nào, hiển nhiên loại chuyện này đối với hắn mà nói chỉ như ăn một bữa sáng.
Trình Tứ hoàn toàn không để ý tới phản ứng của hai người kia, nhanh chóng chạy tới. Vệ sĩ từ trong xe bước xuống cũng bị hành động từ trên trời rơi xuống của hắn làm cho chấn động, lúc này thấy hắn xông lên phía trước, liền lập tức giữ súng bên hông, cảnh giác nhìn hắn. Trình Tứ rất nhanh nhận ra người này không phải trợ lý của Bạch Triệt, nhất thời hắn dừng lại.
“Sao thế?” Trong xe vang lên một giọng nói ôn hòa, tiếp đó một bàn tay vươn ra, chậm rãi vịn vào xe lăn ngồi xuống, người nay mang theo nụ cười nhẹ, tao nhã, thế nhưng lại là Huyền Mộc Yến, gã mỉm cười nhìn Trình Tứ “Đã lâu không gặp, thấy cậu sinh long hoạt hổ như thế tôi rất vui, là ra đón tôi à?”
Biểu tình của Trình Tứ cứng đờ, đè nén kích động muốn tiến lên xé xác gã, hắn cười lạnh một tiếng, quay đầu đi trở về “Nằm mơ đi.”
“Tôi cũng nghĩ vậy.” Huyền Mộc Yến khoanh tay, thoáng tự hỏi một chút, rất nhanh liền hiểu ra người này hiểu lầm mình là Bạch Triệt, gã không khỏi có chút bất ngờ “Cậu đang yêu?”
Trình Tứ không muốn để ý tới gã, căn bản không cùng gã nói lời thừa mà đi thẳng vào trong.
Huyền Mộc Yến cũng không để ý chuyện bị làm lơ, gã nhanh chóng phát hiện vài ánh mắt, không khỏi ngẩng đầu, tiếp đó chạm vào mắt Thiệu Trạch, gã ôn hòa cười “Dạo này khoẻ không?”
“Rất khoẻ.” Thiệu Trạch thấy cổ chân phải của gã quấn băng, y cười tít mắt hỏi “Ông bị sao thế?”
“Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn ấy mà.” Huyền Mộc Yến đơn giản đáp, ôn hòa nói “Cùng uống một tách trà chứ?”
Thiệu Trạch đương nhiên sẽ không khước từ, bảo gã tới đại sảnh ngồi đi, sau đó y ra khỏi phòng, vui vẻ nói với Cảnh Hạo “Em đoán không chừng gã đã chọc vào một người muốn sống muốn chết với gã, nhưng lần này khá điên cuồng, anh tin không?”
Đáy mắt Cảnh Hạo mang theo chút ý cười “Bảo bối, em thật thông minh.”
Bước chân của Thiệu Trạch khựng lại, nếu dựa theo lẽ thường hắn sẽ phải trả lời là “tin” hoặc “có lẽ” chứ không phải là câu trả lời này. Y chăm chú nhìn Cảnh Hạo một hồi “Có phải anh biết cái gì không?”
“Anh biết một ngày trước khi rời khu mười hắn gặp tai nạn giao thông.” Cảnh Hạo ôm eo vợ, cùng y xuống lầu “Đáng tiếc chỉ làm gãy một chân của hắn.”
Thiệu Trạch quan sát Cảnh Hạo, càng cảm thấy sự việc không đơn giản, có điều hiện tại y cần ứng phó Huyền Mộc Yến, nên tạm thời kiềm nén lòng hiếu kỳ, để sau này hỏi lại. Hai người nhanh chóng đi đến đại sảnh, Huyền Mộc Yến đã dời lên ngồi trên sofa, nhìn thấy bọn họ gã bèn cười. Thiệu Trạch đi qua ngồi xuống, thong thả pha trà “Tôi biết nội dung thôi miên rồi.”
Huyền Mộc Yến gật đầu “Tâm tư của Tu Dung quá sâu.”
Khi đó Thiệu Tu Dung còn không biết chất dẫn dụ của Thiệu Trạch có thể dung hợp với mình, phỏng chừng cũng không nghĩ tới điểm này, thôi miên y chẳng qua là để dự phòng cho chuyện có thể phát sinh trong tương lai thôi, không ngờ lại có thể dùng tới trong trường hợp này.
Thiệu Trạch miễn bình luận chuyện này, y rót trà vào mấy cái tách “Tạm thời đừng nhắc tới ông ta, nói chuyện thôi miên đi. Tôi tìm người, họ nói hiệu quả không thể nào mạnh như thế, vậy nên có hạn chế đúng không?”
“Hửm?”
“Là số lần, khoảng cách hay mặt hạn chế khác?” Thiệu Trạch cười tít mắt quan sát gã “Thật ra ông không nói cũng không sao, cùng lắm thì lần sau giết Thiệu Tu Dung tôi sẽ không tự mình ra tay nữa.”
“Quả thật là có hạn chế, nhưng nó là bí mật, nếu cậu muốn học chi bằng bái tôi làm thầy đi.”
Thiệu Trạch biết người này vẫn muốn y tới khu tám cùng gã, nhưng không rõ gã rốt cuộc muốn làm gì, nghe vậy y cười “Hiếm khi có thể lọt vào mắt của ông.”
“Như thế nào?”
Thiệu Trạch tuyệt đối sẽ không gọi tên biến thái này là thầy, y lắc lắc ngón tay “Tạm thời không có hứng thú.”
“Ừ, tôi không miễn cưỡng, về phần thôi miên…” Giọng điệu của Huyền Mộc Yến ôn hòa “Như vậy đi, tôi giải trừ cho cậu, hơn nữa không cần thành phẩm, nhưng phải có điều kiện trao đổi, cậu ngoan ngoãn cho tôi cắt vài tuyến Omega thế nào? Yên tâm đi, không chết được đâu.”
Thiệu Trạch nhướng mày “Đây là mục đích ông tới đây?”
“Xem như vậy đi.”
Thiệu Trạch không khỏi kinh ngạc, y biết Huyền Mộc Yến đồng ý giúp Thiệu Tu Dung là do có hứng thú với đề án “Thay đổi chất dẫn dụ với điều kiện tiên quyết là không thay đổi giới tính”, nhưng nhiều năm như vậy qua đi, với tính cách của người này, nếu thật sự muốn thử thật ra hoàn toàn có thể lấy người khác ra làm thí nghiệm, chứ không phải vẫn chờ tuyến Omega của y, kể cả muốn tìm được chất dẫn dụ có thể dung hợp không phải chuyện đơn giản, nhưng mà tuyệt đối sẽ không đến mức vì nó mà buông tha thành phẩm.
Trừ phi… người này có mục đích khác.
Thiệu Trạch nheo mắt lại, bỗng nhiên có một suy đoán lớn mật, Huyền Mộc Yến luôn luôn thích tìm người có gen xuất sắc làm nguyên liệu, Thiệu Tu Dung – một Alpha mạnh mẽ đặt ở trước mặt như vậy, sao tên biến thái này có thể không động tâm? Nhưng Thiệu Tu Dung vừa thông minh lại vừa có thực lực, không dễ chọc vào, bởi vậy Huyền Mộc Yến chỉ có thể chậm rãi tìm kiếm cơ hội.
Người này vẫn luôn rất kiên nhẫn với nguyên liệu mình coi trọng, bình thường đều có thể ngồi canh tới nửa năm hay một năm, vậy nên hao phí nhiều năm như vậy với Thiệu Tu Dung không phải không có khả năng, đặc biệt hiện tại ông ngoại y tham gia vào chuyện này, nói không chừng Thiệu Tu Dung sẽ bắt tay làm hòa với bọn y, bởi vậy Huyền Mộc Yến mới muốn lấy được tuyến Omega trước khi mọi chuyện kết thúc… Tên biến thái này sẽ thuận theo tự nhiên đem Thiệu Tu Dung đặt lên bàn thí nghiệm.
Thiệu Trạch sâu trong lòng cảm thấy gã đúng là một nhân tài, y bình tĩnh nhìn gã, thử hỏi “Ông thật sự không muốn thành phẩm?”
“Nếu cậu ta không bị đàn em tôi chữa khỏi thì tôi muốn, nhưng hiện tại đã tỉnh táo rồi thì bỏ đi.” Huyền Mộc Yến mỉm cười “Dù sao cũng là vật thí nghiệm, chi bằng tôi tìm người tốt hơn.”
“À, hóa ra là như vậy.”
“Đề nghị của tôi thế nào, tôi giải thôi miên cho cậu, cậu ngoan ngoãn cho tôi cắt mấy nhát, hửm?”
Thiệu Trạch cười cười “Tôi sẽ suy nghĩ.”
Huyền Mộc Yến cũng không ép y, gã gật đầu, nói chuyện với y một lát rồi nhanh chóng xin phép ra về.
Mấy vị chuyên gia thôi miên nghe tin Huyền Mộc Yến đến liền vội vàng chạy xuống lầu, quả thực muốn giậm chân bình bịch “Sao lại để hắn đi?”
Thiệu Trạch nhướng mày “Không thì sao?”
Các chuyên gia tựa hồ có vẻ can hệ với phần tử xã hội đen lâu rồi, họ liền thốt lên “Trói hắn lại, bắt hắn nói ra thôi miên thế nào, rốt cuộc động tay động chân vào cái gì.” Họ dừng một chút, cảm thấy không thể chỉ thỏa mãn mỗi sự tò mò của mình được, nên liền bổ sung “Sau đó khiến bảo hắn giải trừ cho cậu, nếu không thì không thả người!”
Cảnh Hạo liếc nhìn bọn họ một cái “Nếu ngoài miệng ông ta bảo cần dùng thuốc, thật ra là muốn âm thầm động tay động chân, các ông có phân biệt được thật giả không?”
Các chuyên gia không khỏi nghẹn lời, bọn họ không nghiên cứu về dược liệu mấy, huống chi Huyền Mộc Yến rất có tiếng trong y học, ai biết gã sẽ dùng thuốc gì chứ.
“Loại chuyện này ngay cả Kiều Tịch còn không nắm chắc, Huyền Mộc Yến kia… nếu không phải tự nguyện, ép thế nào cũng vô dụng, bằng không người xui xẻo ngược lại lại chính là mình.” Thiệu Trạch cười đứng dậy “Cho nên không bằng thả hắn đi.”
Cảnh Hạo cùng rời đi, buông mắt nhìn y, thấp giọng hỏi “Ngay cả thành phẩm đều có thể buông tay, em có thấy Huyền Mộc Yến rất cố chấp với thí nghiệm này không?”
“Ừ, nhưng nếu là có mưu đồ khác thì sao?” Thiệu Trạch nhướng mày, nói ra suy đoán của mình.
Cảnh Hạo nhất thời trầm mặc, Huyền Mộc Yến luôn không có giới hạn gì, ngoài miệng đáp ứng hỗ trợ Thiệu Tu Dung nhưng thật ra là muốn bắt người ta làm thí nghiệm, quả thật là chuyện gã có thể làm ra.
Hắn nghĩ một lát “Thiệu Tu Dung thông minh như vậy, ông ta không nhận ra sao?”
Thiệu Trạch cười, thở ra một hơi “Biết đâu ông ta đã sớm có đối sách, ai biết được chứ.”
Cảnh Hạo ừ một tiếng, không nghĩ tới hai tên biến thái đó nữa.
Lúc này Huyền Mộc Yến đã ngồi trên xe, trợ lý của gã ngồi bên cạnh, trầm mặc một lát, nhịn không được hỏi “Ông chủ thật sự quyết định bỏ qua Trình Tứ?”
“Ừ, cậu ta đang yêu.”
Trợ lý “…”
Cái này có liên quan gì sao?
Huyền Mộc Yến nhìn trợ lý một cái, ôn hòa nói “Tình yêu là một thứ rất kỳ lạ. Người như Tu Dung rõ ràng có thể sống tốt hơn bất kỳ ai, kết quả lại bởi vì Cố Tiêu mà làm mình rơi vào tình cảnh gần như điên cuồng, còn có Lâu Huy, hồi ở khu tám Kiều Tịch chỉ đút cho hắn một miếng cơm vậy mà hắn có thể nhớ tới tận bây giờ… Cho nên tôi vẫn nói mình muốn mở đầu những người như thế ra xem bên trong rốt cuộc chứa cái gì.”
Gã dừng một chút, chuyển tới đề tài chính “Nay Trình Tứ đã tỉnh táo cũng có người cậu ta yêu, vì Bạch Triệt có lẽ cậu ta có thể kích phát tiềm lực vô hạn, tôi có dùng thuốc nhiều hơn nữa, nói không chừng cậu ta cũng sẽ khôi phục thần trí, giữ một người như vậy ở lại bên người cũng chẳng có tác dụng gì. Dù sao cậu ta cũng chỉ là vật thí nghiệm, tôi muốn có một người khác, các cậu thấy Tu Dung thế nào?”
Gã tổng cộng coi trọng hai người, một là Thiệu Trạch, người còn lại chính là Thiệu Tu Dung, có điều Alpha thì trội hơn Omega, cho nên hiện tại Thiệu Tu Dung chính là người lý tưởng nhất gã muốn chọn.
Trợ lý nhắc nhở “Ông chủ, ông ta cũng có người mình yêu.”
“Cái này không giống nhau, tính cách Trình Tứ và Thiệu Tu Dung khác nhau, thủ đoạn khác nhau, người họ yêu cũng khác nhau. Tu Dung không có một chút cơ hội nào, theo đuổi nhiều năm như vậy nhất định sẽ có lúc nản lòng, tôi chỉ cần phóng đại cảm xúc đó lên mấy lần, Tu Dung đương nhiên sẽ không đấu lại.” Huyền Mộc Yến khẽ cười “Theo đuổi một người không thích mình có gì thú vị chứ, các cậu nói xem?”
Làm vật thí nghiệm cho ông chủ chẳng lẽ thú vị sao? Trợ lý oán thầm ở trong lòng, thấy đã đến khách sạn liền mở cửa xe cho gã, mặt đầy cung kính “Dạ.”
Một trợ lý khác đang ở đại sảnh chờ bọn họ, thấy thế liền bước nhanh đến “Ông chủ, người của thượng tướng Thiệu vừa nãy mới đến, nói muốn gặp ông chủ.”
“Hửm?” Huyền Mộc Yến trầm ngâm một lúc, ý cười ở khóe miệng nhất thời gia tăng, giọng nói cực kỳ ôn hòa “Đi đáp lại, nói tôi đồng ý gặp mặt… càng sớm càng tốt.”