“Thầy không có tới.” Cảnh Minh Tuấn nhìn ba mình, nghĩ một lát, nó thuần khiết đề nghị “Hay là cho con tới trường đi?”
Cảnh Hạo hơi khựng lại, Thiệu Trạch nói muốn ở lại đây một thời gian, theo lý thuyết giáo viên phải đi cùng chứ, sao lại không tới?
“Thầy giáo nói thấy trong người không khỏe lắm nên xin nghỉ vài ngày, tối nay sẽ tới.” Thiệu Trạch không đợi hắn hỏi liền mở miệng trước, thong thả rót cho mình một tách trà, cười tít mắt bổ sung “Em thấy nên tăng thêm chút tiền lương đi.”
Cảnh Hạo vừa nghe liền biết phỏng chừng là bị con trai mình chỉnh tới mắc bệnh tim luôn, hắn quét mắt nhìn thằng con đáng lo nhà mình, lại nhớ tới còn phải ăn bà xã, thế là hắn liền đồng ý “Được rồi, lát nữa ba sẽ liên lạc với nhà trường.”
Cảnh Minh Tuấn vui mừng, chạy tới bên cạnh Thiệu Trạch “Cha ơi, đưa con đi học đi.”
Trán Cảnh Hạo nảy lên, ôm chầm lấy vợ “Lớn rồi phải tự mình đi. Ba sẽ gọi điện ngay, giờ con qua luôn đi, cũng sắp tới giờ vào lớp rồi.”
Tâm trạng của Cảnh Minh Tuấn rất tốt, không rối rắm việc có người đưa đi học không nữa, nó gật đầu liền lên lầu thu dọn đồ đạc.
Thiệu Trạch nhìn thoáng qua, cười hỏi “Thật sự để mình con nó đi?”
“Có người đi cùng, không xảy ra chuyện gì đâu.” Cảnh Hạo hôn vợ một cái, nhịn không được nhấc bổng y lên, bế về phòng đặt ở trên giường, sau đó đi gọi điện, chờ hắn nói xong với bên nhà trường, Cảnh Minh Tuấn vừa vặn từ phòng ngủ đi ra, trong tay còn kéo theo một cái vali.
“Con chuyển nhà à?”
“Không, đây đều là thứ con muốn dùng, như quần áo nè, thức ăn nè, laptop nè…” Cảnh Minh Tuấn giải thích “Ví dụ lỡ quần áo của con bị dơ không có đồ để thay thì làm sao? Lỡ thức ăn ở trường không ngon thì con phải làm sao? Lỡ chán quá thì con biết làm sao? Lỡ…”
“Được rồi, tùy con đó.” Ông chủ Cảnh cũng lười dây dưa với nó, dặn dò “Ở trường thì phải biết chú ý một chút, phải nghe lời thầy cô, đừng có gây phiền phức cho ba, biết chưa?”
“Con biết rồi.”
“…” Ông chủ Cảnh có chút bất đắc dĩ, gọi vệ sĩ tới xách vali, ý bảo thằng con mình mau lăn đi đi.
Cảnh Minh Tuấn đi theo vệ sĩ, còn dặn dò bên trong vali có điểm tâm dễ vỡ không thể để xóc, phải ôm cho kỹ, sau đó nó nhìn ba mình “Con đi đây.”
Ông chủ Cảnh thản nhiên ừ một tiếng, tiễn thằng bé ra cửa, nhìn nó ngồi lên xe, xe chạy ra khỏi tòa nhà mới thu hồi tầm mắt. Hắn xoay người vào phòng, đang muốn đi tìm vợ thì nghe thấy bảo mẫu chăm sóc con mình hoảng hốt chạy xuống lầu, sắc mặt trắng bệch, giọng nói run rẩy “Ông… ông chủ, không xong rồi, cậu út không… không… không thấy…”
Đồng tử của Cảnh Hạo lập tức tối đi “Sao lại thế?”
Bảo mẫu quả thực bị hù chết, run cầm cập kể lại sự việc, nói lúc ấy cậu út đang ở trong phòng ngủ nhìn cậu cả thu dọn đồ đạc, cậu chủ nhỏ bảo cô qua phòng trò chơi bên cạnh tìm một món đồ chơi, nhưng cô tìm cả buổi cũng không tìm ra, đợi cô nản lòng trở về báo lại thì trong phòng ngủ đã không còn một ai hết.
Cảnh Hạo thoáng chốc nhớ tới cái vali thằng con cả mình kéo theo, dây thần kinh mang tên lý trí liền đứt đoạn, hắn lập tức lấy điện thoại ra gọi cho thuộc hạ, nhấn từng từ “Có phải Tiểu Tuyên bị thằng ngốc kia bắt đi không?”
Con út nhà mình vừa yên tĩnh vừa nghe lời, đầu sỏ của chuyện này nhất định là thằng ngốc kia.
Thuộc hạ khóc không ra nước mắt “Ông chủ sáng suốt, cậu cả nói sợ em trai ở nhà chán nên mang theo tới trường.”
Trời mới biết lúc Cảnh Minh Tuấn làm ảo thuật xách cậu út ra khỏi vali, bọn họ xém nữa đều bị dọa tới mắc bệnh tâm thần luôn, chỉ bảo vệ Cảnh Minh Tuấn thôi cũng đã đủ làm cho bọn họ khẩn trương rồi, hiện tại lại thêm một cậu út vô cùng quý giá, lỡ xảy ra sai lầm gì, họ có mười cái mạng cũng không đủ đền.
Cảnh Hạo siết điện thoại di động, trán nảy mạnh lên, đang định bảo thuộc hạ đem con út mình về thì thấy Thiệu Trạch xuống lầu, hắn không khỏi khựng lại. Thiệu Trạch nhìn hắn một cái, hỏi làm sao vậy. Cảnh Hạo bất đắc dĩ nói lại sự việc.
Thiệu Trạch thấy không sao cả “Xem như là mang Tiểu Tuyên đi chơi một vòng thôi, tùy nó đi.” Y thấy Cảnh Hạo nhíu mày liền cười tít mắt đưa ra kết luận “Anh yên tâm đi, nó nhất định sẽ không ở lại trường lâu đâu, có khi lát nữa là về liền đấy. Dù sao cũng có người đi cùng, không xảy ra chuyện gì đâu.”
Cảnh Hạo trầm mặc một hồi, cuối cùng từ bỏ, dặn dò thuộc hạ phải trông tụi nhỏ cho kỹ vào.
Thuộc hạ run cầm cập cúp máy, hoảng sợ nhìn cậu út ngồi trong lòng Cảnh Minh Tuấn, chỉ thấy trên đầu cậu bé đội tóc giả trông rất thật, mặc đầm công chúa, làm tôn lên khuôn mặt kia, quả thực xinh y như búp bê, một cậu em trai xinh xắn liền bị Cảnh Minh Tuấn biến thành một cô em gái. Mọi người do dự thật lâu, cuối cùng không dám gửi hình chụp cho ông chủ, cam chịu số phận đưa hai đứa nhỏ tới trường.
Ngôi trường này là một trường học quý tộc danh tiếng ở khu mười, bất luận là giáo viên hay trang thiết bị đều thuộc hạng nhất, Cảnh Hạo là một trong số cổ đông, hắn đột ngột muốn cho con trai tới học mấy tiết dĩ nhiên hiệu trưởng không dám từ chối.
Điều kiện tốt lại có nhiều cơ hội khiến rất nhiều phụ huynh đổ xô vào. Họ đều đến từ những gia đình phổ thông, tuy trường học gắn mác quý tộc nhưng cũng không từ chối nhân tài, bởi vậy hàng năm đều sẽ dựa vào thành tích tuyển chọn một số học sinh, còn xây dựng nhiều chương trình học bổng.
Lớp học là sắp xếp ngẫu nhiên, không chia lớp giỏi lớp kém. Lúc Cảnh Minh Tuấn tới đã có người chờ ở đó, thấy nó xuống xe, liền dẫn nó đi chọn lớp.
Lần này Cảnh Minh Tuấn đến trường liền nhét em trai vào trong vali, còn lại không lấy thêm thứ gì hết. Hiện tại nếu đã ôm em trai ra thì cái vali đó cũng liền ném ở trên xe. Nó ôm Cảnh Minh Tuyên đi lòng vòng, cuối cùng chọn đại một lớp đi vào.
Lúc này còn chưa vào lớp, mọi người thấy một đứa bé xinh trai ôm một bé gái đáng yêu đi vào thì đều hiếu kỳ nhìn theo. Chủ nhiệm lớp là một Beta nữ, cô cũng có chút kinh ngạc, đang muốn mở miệng lại phát hiện trợ lý của hiệu trưởng đang đứng ở cửa ngoắc cô, thế là cô liền vội vàng đi ra.
Lần đầu tiên Cảnh Minh Tuấn bị nhiều bạn cùng lứa vây xem như vậy, nó chớp mắt mấy cái, lộ ra nụ cười dễ nhìn “Chào các cậu, tớ mới tới, mong các cậu giúp đỡ nhiều.”
Trong lớp lập tức bùng nổ, tiếp tục nhìn nó, ngoại hình của Cảnh Minh Tuấn và em trai đều rất bắt mắt, hai đứa đứng chung trông rất đẹp đôi, các học sinh khác liền nhanh chóng vây quanh, bắt đầu nhiều chuyện hỏi han.
“Cậu tên là gì? Gần đây cũng đâu có tổ chức thi cử gì đâu, cậu vào bằng cách nào vậy?”
“Sao chỉ thấy hai người các cậu, ba mẹ cậu đâu?”
“Đứa bé trong lòng cậu là em gái cậu à? Nó tên gì thế? Chỗ tớ có đồ ăn nè, cho em ấy ăn đi.”
“Bé ấy trông ngoan quá nha, lại xinh nữa, tớ có thể ôm một cái không?”
Cảnh Minh Tuấn lui về phía sau nửa bước bảo vệ em trai mình, kiêu ngạo nói đây là em gái ruột của nó, tuy ba mẹ không tới nhưng mà không sao, em gái sẽ cùng nó lên lớp. Các học sinh đồng loạt kinh ngạc, nói sao cậu có thể ôm em gái lên lớp được, ba mẹ cậu không quản các cậu sao? Cảnh Minh Tuấn im lặng nghe một hồi, đoán là hình như không được cho phép, nó suy nghĩ một lát liền khẽ nói “Ba mẹ tớ đều làm công bên ngoài, trong nhà chỉ có tớ với em gái tớ thôi.”
Các học sinh lại kinh ngạc “Thế các cậu làm sao mà sinh hoạt? Ai nấu cơm cho ăn?”
“Tớ tự làm.” Giọng của Cảnh Minh Tuấn càng nhẹ, êm tai nói tới, nói là điều kiện trong nhà không tốt, việc nhà đều là do nó làm, tuy nó muốn đến trường nhưng nhà không có tiền, cũng không yên tâm em gái nên vẫn không có tới trường học, chỉ có thể vào buổi tối nhìn lên bầu trời, một mình thầm lặng cầu nguyện. Có lẽ nguyện vọng của nó được ông trời nghe thấy, nên có một ít người hảo tâm tới nhà, không chỉ mua quần áo mới cho hai anh em nó mà còn cho nó tới trường. Có điều nó vẫn không yên lòng với em gái, vả lại nghe nói trường học cung cấp bữa cơm trưa miễn phí nên nó mới ôm em gái theo tới đây.
Cảnh Minh Tuyên ngoan ngoãn cuộn mình trong lòng anh hai, phát hiện giọng của anh hai mình tựa hồ nghe có chút đáng thương, bé liền ôm cổ nó cọ cọ, mềm mại lên tiếng “Anh hai.”
Cảnh Minh Tuấn đối với chuyện này quả thực không thể vừa lòng hơn, nó thầm khen bé, ôm bé vỗ nhẹ “Ngoan, anh hai nhất định sẽ không rời xa em đâu.”
“Dạ.”
Cảnh Minh Tuấn biểu diễn một phen anh em tình thâm, tiếp đó nhìn về phía mọi người, thuận miệng thêm thắt vào cuộc sống hàng ngày, muốn bao nhiêu khổ cực là có bấy nhiêu khổ cực. Toàn bộ quá trình nó đều chưa nói mong mọi người giúp đỡ, nhưng lúc cô giáo trở lại lớp thì các học sinh đều vây tới hô to.
“Cô ơi, đừng đuổi anh em cậu ấy đi có được không?”
“Đúng đó cô, cho em gái cậu ấy ở lại luôn đi, tụi con sẽ giúp cậu ấy chăm sóc em gái.”
“Dạ, tụi con sẽ phụ trách chăm sóc, không khiến cô thêm phiền đâu. Híc, anh em cậu ấy thật tội nghiệp.”
“Phải đó, trong nhà chỉ có hai anh em cậu ấy, thật đáng thương, hu hu.”
Cô giáo vừa từ miệng trợ lý của hiệu trưởng biết được cậu chủ nhỏ này vô cùng quý giá, liền tiến vào sắp xếp chỗ ngồi cho nó, ai ngờ lại gặp tình huống này, cô làm cho tụi nhỏ bình tĩnh lại một chút rồi hỏi nguyên nhân, tiếp đó liền nghe chúng đua nhau nói, hơn nữa giọng nói còn mang theo nghẹn ngào mà kể lại. Nếu trở thành tin tức xã hội thì đại khái chính là “Cậu bé nghèo khó gian khổ mong được tới trường”, “Mang theo em gái tới trường học, cậu bé sáu tuổi một mình gánh vác gia đình”, “Để thế giới thêm ấm áp, mong hãy quan tâm tới con trẻ”,…
Cô giáo nghe xong thì sửng sốt, cô sững sờ khoảng vài giây thì vội vàng kinh sợ nhìn Cảnh Minh Tuấn, thấy mặt nó đầy vô tội, nhất thời cô nuốt xuống một búng máu, trong lớp bỗng nhiên có một tiểu tổ tông đến đây, sau này cô còn có ngày lành mà qua sao?
Cảnh Minh Tuấn không biết suy nghĩ của của cô giáo, nó nhìn cô hỏi “Em con có thể ở lại không cô?”
Đối với chuyện này, vệ sĩ theo tới của Cảnh gia đã nói qua, cô giáo cũng có chút khó xử, nói sợ ảnh hưởng tới học sinh khác lên lớp, nhưng hiện tại tất cả các em đều hỗ trợ xin cho, cộng thêm thân phận của Cảnh Minh Tuấn không phải bình thường, cô đương nhiên không thể phản đối, run rẩy đưa ngón tay chỉ vào chỗ trống “Có thể, con… con cứ ngồi ở đó đi.”
Cảnh Minh Tuấn thật hài lòng, trong tiếng hoan hô của đám học sinh, nó ôm em trai qua.
Các học sinh theo sát phía sau nó, còn mang rất nhiều đồ ăn vặt tới, nói còn chưa biết tên của nó. Cảnh Minh Tuấn nghĩ một lát, cảm thấy nếu nói gia đình khó khăn thì tốt nhất đừng dùng tên thật, nó liền đáp “Tớ tên là Tiểu Ca, các cậu gọi tớ là Tiểu Ca là được rồi, em gái tớ tên là Tiểu Tuyên.”
Các học sinh sôi nổi gật đầu, tiếp tục nói chuyện với nó, càng lúc càng thấy hai anh em nó đáng thương, muốn giúp đỡ một chút. Lớp trưởng cũng có mặt ở đây, nói hay là quyên tiền đi. Các học sinh lập tức hô được, bắt đầu góp tiền, tiếp đó còn chạy tới trước mặt cô giáo ngửa đầu hỏi “Cô ơi, cô không quyên chút nào sao?”
Cô giáo nhìn một đám thiên sứ nhỏ thiện lương bị gạt, cả trái tim cô đều rỉ máu, cô hít sâu vài cái, cảm thấy không thể xóa bỏ tính tích cực làm việc tốt của tụi nhỏ được, cũng không đành lòng khiến tụi nó còn nhỏ tuổi như vậy đã bắt đầu nghi ngờ cuộc sống, vậy nên cô không nói sự thật ra, huống chi cô căn bản không thể trêu vào vị cậu chủ đó được, thế là liền bỏ tiền túi ra “Cô quyên chứ…”
Trong lớp không hề thiếu con nhà giàu, ra tay khá rộng rãi. Cảnh Minh Tuấn không biết còn có thể có thu hoạch như vậy, nhìn tiền trước mắt, nó lập tức thấy rất vui.
Mấy vệ sĩ bị gắn mác “nhân viên làm việc công ích” đứng ở cửa trơ mắt nhìn cậu chủ nhà mình thu tiền, tiếp đó còn đứng dậy đi lên bục giảng nghiêm túc phát biểu cảm nghĩ, vẻ mặt vô cùng thê thảm mà quay đầu lại.
Chuyên gia nói rất đúng, chỉ số thông minh của cậu chủ quá cao, quả thật không thích hợp đến trường. Nếu không, không phải nó đầu độc mầm non mà chính là có một ngày lời nói dối bị vạch trần sẽ bị bạn học vung dao phay lên chém. Còn có, cậu chủ đích thực là chân truyền của cậu Trạch. Năm đó nghe nói lúc cậu Trạch kiếm tiền trong tay tốt xấu gì cũng có một ngàn tiền vốn, cậu chủ hiện tại thuần túy là tay không tròng sói trắng mà.
Con hơn cha là nhà có phúc, chỉ cần đừng quá tàn nhẫn là được.
Bọn họ yên lặng xem xong, rời khỏi cửa, tìm chỗ thích hợp trông giữ cậu chủ nhà mình, tranh thủ bảo toàn trách nhiệm bảo vệ.
Chuông vào lớp không hẹn mà vang lên, Cảnh Minh Tuấn trở lại chỗ ngồi, theo bản năng nhìn qua người bạn ngồi cùng bàn. Đó là một Omega nữ, từ đầu vẫn luôn ngồi im nhìn mọi người, nửa câu cũng chưa nói, cũng không góp tiền, có vẻ không hòa đồng với các bạn chút nào, nhưng hiện tại cô bé đó lại mỉm cười nhìn Cảnh Minh Tuấn, không biết là có ý gì.
Cảnh Minh Tuấn ôm em trai, quan sát bé gái kia một lúc, thấy đầm của con bé đó thế nhưng lại đẹp hơn của em trai mình, nó bĩu môi, quay đầu không thèm để ý tới cô nhóc nữa.
“Tôi tên là Huyền Cẩn.” Cô bạn bên cạnh cười mở miệng, nhỏ giọng “Cậu diễn tốt lắm.”
Cảnh Minh Tuấn có chút kinh ngạc, lại nhìn qua, nghĩ xem mình để lộ sơ hở gì, nó hỏi “Cậu thấy tụi này ăn mặc quá đẹp sao? Cậu không biết đâu, đây thật ra đều là mấy người hảo tâm cho đấy.”
Hiện tại tuổi còn nhỏ sẽ không để ý thế nào là hàng hiệu, học sinh trong lớp bao gồm cả Cảnh Minh Tuấn đều không biết quần áo trên người mình có giá ra sao, nó chỉ biết có lẽ không rẻ, nhưng chẳng lẽ Huyền Cẩn có thể nhận ra?
“Không liên quan tới quần áo, chuyện này nhìn là biết.” Huyền Cẩn cười nói “Cậu trông chẳng giống người phải trải qua cuộc sống khổ cực chút nào.”
Cảnh Minh Tuấn thuận miệng à một tiếng, cũng không để ở trong lòng.
Huyền Cẩn nhìn vào mắt Cảnh Minh Tuấn “Không sợ tôi nói ra ngoài sao?”
“Không quan trọng.” Cảnh Minh Tuấn vẫy tay “Cậu không có chứng cớ, tôi có thể nói cậu ghen tị tôi được một số tiền lớn, với lại vừa nãy cậu cũng không quyên tiền, hình như còn không được các bạn thích, vậy nên nói không chừng tụi nó còn hợp lại đánh cậu một trận đó, sau đó cào mặt cậu, tôi cần gì phải sợ chứ.”
Huyền Cẩn lại nhìn vào mắt Cảnh Minh Tuấn “Cậu rất thông minh.”
“Đúng đó.” Cảnh Minh Tuấn ngẩng đầu lên, nghiêng mắt nhìn cô bé “Tôi vẫn luôn rất thông minh, IQ cao tới mức mà bạn bè như cậu không biết là trình độ gì đâu. Đó chính là bản chất của tôi đấy.”
Huyền Cẩn “…”
Cảnh Minh Tuấn dừng một chút, bổ sung “Đương nhiên, trừ em gái tôi ra.”
Nói xong nó đặt em trai lên đùi, điều chỉnh tư thế ôm lấy bé, còn thuận tiện xoa đầu bé. Huyền Cẩn cũng nhìn qua Cảnh Minh Tuyên, quan sát vài lần, cảm thấy rất xinh, nó không khỏi nhéo mặt bé một cái, nhưng rất nhanh liền bị Cảnh Minh Tuấn đẩy ra.
“Đừng có tùy tiện chạm vào, chạm hư là ba tôi có thể xé xác cậu đó.” Cảnh Minh Tuấn sờ mặt em trai, thay bé chỉnh lại đầm, tiếp đó nhớ tới cái gì, nó quay đầu qua nhìn cô bạn cùng bàn.
“Gì vậy?”
Cảnh Minh Tuấn nhẫn nhịn, lại nhẫn nhịn, cuối cùng nhịn không được “Đầm cậu mua ở đâu vậy? Tôi muốn mua một bộ cho em gái mình.”
Nó với cô út của nó đều có chung một suy nghĩ đó chính là Cảnh Minh Tuyên vừa ngoan vừa xinh như vậy, mặc đầm vào nhất định trông rất đáng yêu, vậy nên thỉnh thoảng sẽ mua mấy cái đầm trông đẹp về nhà. Chuyện này ông chủ Cảnh ngăn cản thế nào cũng không được, có điều cô cháu hai người có thể được như ý muốn thì phải với tiền đề là không có ông chủ Cảnh bên cạnh. Nếu có, đừng ai nghĩ tới chuyện ép buộc Cảnh Minh Tuyên.
Huyền Cẩn nghe nó nhắc tới đầm, mặt liền đen đi, tựa hồ bị người ta chọc tới điểm yếu hại, thoáng chốc Cảnh Minh Tuấn thậm chí nhận ra một tia mùi vị của đồng loại, nó vội vàng nhìn chằm chằm cô bé, còn ghé sát vào ngửi thử, phát hiện đúng là Omega, nhất thời nó liền nhíu mày.
Chắc là ảo giác, nó nghĩ vậy.
Huyền Cẩn né qua bên kia, mau chóng khôi phục, nó cười cười, chữ thoát ra từ kẽ răng “Không biết, ông chú thân ái làm thế nào cũng không chết được của tôi mua cho tôi đó, cậu đi hỏi ông ta đi.”
“Thế thì phiền lắm.” Cảnh Minh Tuấn cười vô cùng đẹp, chân thành nhìn cô bé “Xét ở mặt chúng ta là bạn cùng lớp, cậu mang một bộ đến cho tôi đi.” Nó hơi dừng lại, nắm tay em trai vẫy vẫy với cô bé, còn ngượng ngùng õng ẹo một chút “Được không?”