Thời gian Cảnh gia đến Nhất Duyên còn ngắn, tòa nhà không có bề dày lịch sử như Lý gia. Có điều dù gì cũng là sào huyệt của ông trùm một phương, bởi vậy kiến trúc không chỉ có phong thái mà còn rất nghệ thuật. Nếu không biết còn tưởng chủ nhân căn nhà này là người rất biết thưởng thức và theo đuổi cái đẹp đấy. Không biết phong cảnh nơi đây có phải là do ông chủ Cảnh nghĩ tới một ngày sẽ đón cậu út nhà họ Lý đến sống mà đặc biệt mời kiến trúc sư hay không.
Trong sân trồng một loài hoa không biết tên gì, thời tiết này là lúc nở rộ, gió đêm vừa thổi qua liền tràn ngập mùi thơm thoang thoảng. Lý Cố hoàn toàn không có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp, sau khi xuống xe liền bước thẳng vào tòa nhà. Hắn vẫn mặc Âu phục trong hôn lễ, một màu thuần đen vẽ ra đường cong cơ thể, nhìn cao lớn, thẳng tắp.
Người thân tín kiêm bạn tốt của hắn đi theo bên cạnh, bình tĩnh đánh giá xung quanh. Dù lúc tiến hành xong hôn lễ trong mong muốn, Lý Cố vẫn trưng ra vẻ mặt lạnh nhạt, nhìn không ra là hài lòng hay thất vọng. Nhưng bây giờ khoảng cách tới tòa nhà không ngừng ngắn lại, đồng tử của hắn lại dần có chút sắc bén và càng phát ra vẻ lạnh lùng. Người kia trầm mặc một lát, nhịn không được hỏi “Cậu vẫn cảm thấy việc này là do Thiếu Chu làm?”
Lý Cố hơi khựng lại rồi đi tiếp “Có thể nhanh chóng thoát khỏi nhiều người tài giỏi lùng bắt như vậy, nếu không phải người đó có thân thủ rất tốt thì chính là rất quen với Lý gia. Tôi nuôi lính đánh thuê cũng không phải để ngồi không, xác suất lý do thứ nhất rất thấp.” Hắn quay đầu, con ngươi lạnh lùng ở dưới ánh đèn khiến người ta sợ hãi “Vậy nên Tiểu Chí, người đó chắc chắn là Thiếu Chu.”
Người được gọi là Tiểu Chí tên đầy đủ là Lưu Chí. Lúc này nhìn lại vào mắt hắn, đáy lòng anh không khỏi run lên, khẽ thở dài, hiểu được khả năng lớn là Lý Cố tự nói cho hắn nghe.
Lúc trước vì cứu Lý Cố mà Lý Thiếu Chu bị bom nổ trên biển cùng chết với sát thủ. Tuy sau đó đội cứu hộ tìm kiếm hơn nửa tháng vẫn chưa vớt được thi thể nhưng mọi người đều biết lành ít dữ nhiều, chỉ có Lý Cố vẫn không chịu chấp nhận sự thật này.
Việc này kéo dài gần một tháng, những người trong họ Lý không thể kiên nhẫn được nữa mà nói nên cử hành tang lễ, Lý Cố không nghĩ ngợi đã lạnh lùng từ chối. Người nhà họ Lý đỏ ngầu hai mắt nói “Thiếu Chu vì mày mà trả giá nhiều như vậy. Nay nó qua đời, thằng khốn kiếp mày cũng không cho nó về. Mày có còn là con người không?”
Từng câu một như chém vào tim hắn, nhưng sắc mặt Lý Cố vẫn không thay đổi, sau một lúc lâu trầm mặc hắn rốt cuộc đồng ý, ngay sau đó thì ngã quỵ, trải qua một cơn bệnh nặng.
Đã năm năm trôi qua, cuộc sống vốn là sóng yên biển lặng, thế nhưng Lý Cố lại đột nhiên lên cơn động kinh muốn làm minh hôn. Lưu Chí không hiểu, hỏi ra mới biết người này quả là có ý định làm người góa vợ, nhưng nhiều hơn là hi vọng Lý Thiếu Chu còn sống.
“Tôi cảm thấy có lẽ cậu ấy quá thất vọng với tôi, không chịu tha thứ cho tôi nên mới chậm chạp không trở lại.” Lý Cố khẽ nói “Nếu cậu ấy không muốn giữ mối quan hệ với tôi, tôi sẽ dùng hôn lễ này ép cậu ấy trở về.”
Vì thế dưới sự điều khiển của Lý Cố, tin tức này được truyền ra cho mọi người biết, hơn nữa Lý Cố còn cố tình triệu tập đội lính đánh thuê tinh nhuệ nhất của Lý gia, nguyên nhân chính là có thể giữ Lý Thiếu Chu ở lại.
Lưu Chí vốn cho rằng Lý Cố điên rồi, ai ngờ hôm nay lại thật sự có người xâm nhập. Thế nhưng ngay sau đó anh lại thất vọng, bởi hôn lễ được cử hành khá thuận lợi, căn bản không xuất hiện tình huống phá hỏng như mong đợi. Anh đoán Lý Cố sẽ có chút tuyệt vọng, đang định an ủi vài câu lại nghe nói vệ sĩ canh chừng trong phòng Lý Thiếu Chu bị đánh bất tỉnh, họ liền vội vàng chạy tới hiện trường, sau đó lập tức dùng tới lính đánh thuê. Kết quả lục soát tới giờ vẫn không thấy một bóng người, nên lúc này mới đến đối chất với Cảnh gia.
Dù sao… những hành động của Cảnh Hạo ở Lý gia rất kỳ lạ, khiến người ta không thể không nghi ngờ cho được.
Lưu Chí nhìn Lý Cố, thử nói “Cậu không nghĩ có lẽ là người kia rất có bản lĩnh sao? Hơn nữa y là Beta, đặc biệt còn có thể tránh được camera theo dõi thần không biết quỷ không hay mà đánh ngất hai Alpha, Thiếu Chu không có bản lĩnh này.”
“Omega chỉ cần dùng thuốc ức chế chất dẫn dụ là sẽ có bề ngoài giống với Beta.” Lý Cố nhàn nhạt nói “Còn bản lĩnh… thời gian năm năm cậu ấy có thể thay đổi rất nhiều.”
Thế nhưng với cơ thể yếu ớt của Lý Thiếu Chu dù cho mười năm cũng chưa chắc đã lợi hại được như vậy, Lưu Chí oán thầm trong lòng, cuối cùng không đành lòng đả kích người bạn tốt của mình, nhưng anh không thể để hắn có hi vọng quá lớn, mất công sau đó lại tuyệt vọng, anh liền hỏi “Thế ngộ nhỡ thì sao?”
Lý Cố trầm mặc thật lâu, mới chậm rãi nói “Không có ngộ nhỡ.”
Lưu Chí hơi chấn động, thấy ánh mắt hắn càng sắc bén hơn, trong thoáng chốc anh liền hiểu ra cậu ta thật ra cũng không nắm chắc, có điều Lý Cố không cho phép mình suy nghĩ như thế, mà cương quyết đè xuống, thế nên nhìn như đang công kích vậy.
“Tôi cũng không chấp nhận ngộ nhỡ ở đây.” Lý Cố nói câu cuối cùng, chậm rãi bước lên bậc thang, đi vào nhà chính của Cảnh gia.
Cảnh Hạo ra tiếp đón, mời họ ngồi xuống sofa rồi nhìn Lý Cố “Hình như tôi còn chưa nói chúc mừng. Chúc mừng anh nhé.”
“Cảm ơn.” Lý Cố gật đầu, nói “Tôi có việc muốn hỏi.”
Cảnh Hạo hơi kinh ngạc, hắn vốn nghĩ rằng ít nhất Lý Cố cũng sẽ hàn huyên vài câu, ai ngờ người này mở miệng liền đi thẳng vào vấn đề như vậy, xem ra sự việc đúng là không đơn giản, tên khốn kia rốt cuộc trộm cái gì chứ?
Cảnh Hạo thả lỏng cơ thể, dựa vào phía sau “Anh nói đi.”
“Anh có biết Beta nói chuyện cùng anh ở nhà tôi hôm nay đi đâu không?”
Cảnh Hạo trầm ngâm, dựa theo tốc độ tên khốn kia trở về, phỏng chừng trước khi Lý gia mở rộng phạm vi lùng bắt đã thuận lợi chuồn mất. Mà Lý Cố cho rằng người kia còn ở nhà mình, nên dưới tình huống đó không có khả năng sai người giám sát Cảnh gia. Nói cách khác, khả năng cao là Lý Cố còn chưa biết tên đó đang ở đây.
Cảnh Hạo hơi nhướn mày “Tôi mới quen cậu ta không lâu, sao mà biết cậu ta đi đâu chứ? Với lại nếu tôi thật sự có giao tình với cậu ta, hôm nay hoàn toàn có thể dẫn cậu ta theo, cậu ta cũng đâu cần dùng trăm phương nghìn kế để trà trộn vào.”
Lý Cố đương nhiên hiểu rõ điều này, hắn lại càng hiểu tính cách của Cảnh Hạo, kể cả muốn che giấu ai đó cũng tuyệt đối không làm chuyện ngu xuẩn như dán bình hoa, cho nên hẳn là bị người kia gài bẫy, Lý Cố hỏi như vậy là hi vọng Cảnh Hạo sẽ biết chút gì, chỉ là hiện giờ thì đành phải từ bỏ “Vậy hai người làm sao mà quen nhau? Nói những gì với nhau? Cậu ta có nói là người ở đâu, tên là gì không? Hai người…” Lý Cố dừng một lát “Có nhắc tới tôi hay Thiếu Chu không? Nếu có, cậu ta đã nói gì?”
Cảnh Hạo thấy thái độ của Lý Cố rất kỳ quái, không giống như đang bắt trộm, hắn liền có ý thăm dò, nghĩ một lát liền dứt khoát kể quá trình ra, đương nhiên là có lược đi nội dung quan trọng như “không sợ Alpha uy hiếp và viên ngọc”. Sau đó hắn quan sát phản ứng của Lý Cố “Chính là như vậy, sau đó tôi không gặp cậu ta nữa, còn tưởng bây giờ cậu ta nhất định đã bị các anh bắt rồi chứ. Hóa ra là chạy thoát, cậu ta thật sự trộm đồ của nhà anh hả?”
Lưu Chí nghe rất rõ ràng, trong lòng nguội lạnh đi, phong cách hành xử của người này hoàn toàn khác với Lý Thiếu Chu. Lý Thiếu Chu là một người nhã nhặn, còn tên này lại có chút vô liêm sỉ.
Sắc mặt của Lý Cố không thay đổi, ánh mắt lại rất sắc bén “Cậu ta không nói gì khác sao?”
“Không có.”
Lý Cố trầm mặc vài giây, đơn giản nói cảm ơn liền đứng dậy rời đi. Cảnh Hạo tiễn hắn đến cửa, thấy hắn đi vài bước bỗng nhiên quay đầu, tựa hồ muốn hỏi cái gì, nhưng ngay sau đó liền xoay người, bước nhanh xuống bậc thang.
Cảnh Hạo kinh ngạc nhướn mày, cảm thấy tối nay Lý Cố thật sự có chút kỳ lạ.
Lý Cố không để ý tới vẻ thăm dò của Cảnh Hạo, trước khi lên xe gật đầu với hắn liền rời đi.
Tuy Omega dùng thuốc ức chế chất dẫn dụ là có thể ngụy trang thành Beta, nhưng mồ hôi và máu vẫn có thể lộ ra vị ngọt, vừa rồi hắn muốn hỏi Cảnh Hạo có xác định người kia chắc chắn là Beta không, thế nhưng lời tới miệng lại lập tức nuốt về. Thứ nhất là quan hệ của hắn và Cảnh Hạo chỉ trên phương diện lợi ích, chuyện này hắn không muốn để đối phương biết, đặc biệt người kia cũng là Alpha. Tuy nói Cảnh Hạo chỉ gặp Thiếu Chu có mấy lần, nhưng hắn vẫn cảm thấy khó chịu. Thứ hai là hắn không muốn hỏi, bởi vì chỉ cần không có lời xác định cuối cùng thì hắn vẫn còn hi vọng.
Bên trong xe tối mờ, đèn neon lập lòe hắt vào, sáng tối đan xen, Lưu Chí chỉ cảm thấy có chút áp lực, anh thử hỏi “Cậu vẫn cảm thấy người đó là Thiếu Chu?”
Lý Cố gật đầu, căn dặn “Tiếp tục tìm, phái vài người tới theo dõi Cảnh gia.”
Lưu Chí không cần phải nhiều lời nữa, anh biết Lý Cố đang xem kẻ xâm nhập kia trở thành cọng rơm cứu mạng. Nếu thật sự là Lý Thiếu Chu dĩ nhiên là chuyện đáng mừng. Nếu không phải vậy kẻ xâm nhập kia chính là nguyên nhân khiến Lý Cố trải qua quá trình từ hi vọng đến tuyệt vọng, chỉ cần bắt được, kết cục của y tuyệt đối chỉ có một chữ “thảm” để hình dung.
Cảnh Hạo nhanh chóng lên lầu, Thiệu Trạch vẫn ngoan ngoãn nằm trên giường, tựa hồ đang ngủ. Hắn nhìn chăm chăm vào y mấy lần, nhớ tới mình còn chưa hỏi tên của người này, liền dứt khoát đi vào phòng tắm lục lọi quần áo của y.
Từ khi phát hiện Thiệu Trạch có lẽ thuộc nhóm người ít ỏi kia, hắn liền đoán ra lai lịch người này không đơn giản. Hiện giờ tên kia đang ngủ, hắn vừa vặn có thể nhân cơ hội xem thử trong túi quần túi áo của y có giấy tờ gì không.
Ông chủ Cảnh nghĩ xong, cũng thật sự tìm ra được một thứ, mà khi hắn thỏa mãn lật mặt trước ra thì liền câm nín, bởi trên dòng họ tên viết ba chữ “Nghê Lao Điệp” hoàn toàn đồng âm với từ “Cha của mày” Hắn xem qua chỗ hình chụp thì thấy trống trơn, nháy mắt liền xé tờ giấy chứng nhận thành hai mảnh, ném đi. [ Nghê Lao Điệp /ní láo dié/; Cha của mày /nǐ lǎodiē/]
Thiệu Trạch bị vài tiếng động rải rác đánh thức, y vừa ngáp vừa đi tới, đúng lúc thấy cảnh tượng này, y lười biếng hỏi “Sao lại làm hư đồ của tôi? Tờ giấy chứng nhận giả này phải mất hai trăm đồng đó.”
“Tôi thích thế đấy.” Ông chủ Cảnh ném quần áo đi, ngang ngược nói.
“Tùy anh thôi. Dù sao đây cũng là hàng mẫu, tôi thấy thú vị nên liền thừa dịp người ta không để ý mà trộm lấy.” Thiệu Trạch khẽ thở dài “Tôi rất nghèo, không có tiền để mua mấy thứ cao cấp kiểu phương Tây như thế này đâu.”
Cảnh Hạo “…”
“Anh lại không tin tôi?”
“Tôi nói rồi muốn lấy cớ thì chọn cái nào cho giống chút.” Cảnh Hạo nhìn y “Cậu có đầu óc có bản lĩnh, không có tiền vẫn có thể đi chém giết kiếm chút ít, làm sao mà nghèo cho được.”
Thiệu Trạch nghĩ, nếu trong điều kiện của khảo hạch không có “tự nguyện trả thù lao” thì y đã đi trộm tiền từ lâu rồi, còn phải khổ cực đi trộm đồ làm gì? Nhưng lời này y không thể nói ra, chỉ đành nói tin hay không thì tùy anh, sau đó nhặt quần áo lên, rồi ra sofa ngồi xuống xem TV.
Cảnh Hạo đi theo ra ngoài “Không ngủ à?”
“Tôi chợt nhớ mình phải xem kết quả xổ số trực tiếp, xem xong mới đi ngủ.” Thiệu Trạch mở đúng kênh rồi lấy ra hai tờ vé số, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào màn hình TV.
“… Cậu còn có sở thích này?” Cảnh Hạo dừng một chút “Thật sự thiếu tiền?”
“Ừ.” Thiệu Trạch cười khẽ, điều kiện khảo hạch rất khắc nghiệt, họ chỉ có thể đánh cược vào vận may. Chắc Thịnh Tước cũng nghĩ tới điểm đó nên hắn cũng mua một tờ vé số, có điều bị y trộm mất rồi.
Cảnh Hạo có rất nhiều lời muốn hỏi, nhưng hắn vẫn kiên nhẫn cùng y xem hết chương trình. Kết quả trong đó có một tờ trúng một trăm đồng. Tuy chút tiền đó trong mắt hắn có cũng như không, nhưng vẫn không keo kiệt mà chúc mừng một tiếng.
“Cảm ơn.” Thiệu Trạch rất vui mừng “Tờ vé số này là tôi trộm đó.”
Cảnh Hạo “…”
Thiệu Trạch vui mừng cất kỹ tờ vé số đi, chuẩn bị tìm cơ hội đi đổi giải thưởng. Hôm nay là ngày thứ bảy của khảo hạch, qua hôm nay thì thời gian quy định là thật hay giả liền sẽ biết rõ. Tuy y cắt đuôi nhóm giám sát, nhưng mấy người tầng trung tâm đều rất biến thái, tuyệt đối có thể thông báo tới y trong vòng ba ngày.
Cho nên nếu trong vòng ba ngày không nhận được bất cứ tin tức gì, thời gian kia chính là giả, y chỉ cần ngoan ngoãn cùng ông chủ Cảnh chơi hết trò này thôi.
Tiểu kịch trường:
Thịnh Tước lật tờ báo buổi sáng, muốn xem có tin tức gì về mình không, lật tiếp thì chợt thấy số trúng thưởng xổ số hàng tuần “xxxxxx2222”. Hắn thầm gật đầu, biết mình trúng liền bước tới cửa hàng bán vé số “Tôi muốn đổi giải thưởng.”
Ông chủ cửa hàng ừ một tiếng, đưa tay đòi tờ vé số.
Thịnh Tước gật đầu, bắt đầu lục túi, lục từng cái túi trên người, sau đó trầm mặc một lúc lâu.
Ông chủ nhìn hắn.
Sắc mặt Thịnh Tước không đổi nhìn lại.
Một giây, hai giây, ba giây, bốn giây…
Thịnh Tước nói “… Tôi đi nhầm.”
Ông chủ nghĩ, tên này bị thần kinh à?
Thịnh Tước “Biểu tình đó của ông là gì vậy?”
Ông chủ bị khí thế của hắn hù dọa, lập tức run rẩy “Không, không, không có gì…”
Chiếc TV đặt một góc trong cửa hàng đang phát một tin “Vụ việc cậu hai tập đoàn Tế Thời bị tấn công hiện vẫn đang điều tra làm rõ. Đối tượng tình nghi là một Alpha nam giới…”
Ông chủ nhìn hình ảnh trong TV, lại nhìn Thịnh Tước, sắc mặt đột biến.
“…” Mặt Thịnh Tước vẫn không hề thay đổi nhìn lại.