“Ý, luyện tinh sư đội kì tích sao đã đi lên trước rồi?”
“Tô đại đại nhà ta chẳng lẽ không chỉ luyện tinh siêu phàm, pháp thuật còn nghịch thiên nữa ư?”
“Nếu ta nhớ không lầm, Tô Hàn cũng vì tư chất quá kém, đến một Ngự hỏa thuật cũng phóng không ra nổi, cho nên mới bị đày đến Khí Phong…”
“Phóng không nổi Ngự hỏa thuật?? Ngươi đùa ta hả! Hắn có một trúc mã có thể chơi Ngự hỏa thuật ra hoa, bản thân lại phóng không nổi?”
“Ha ha, ta còn có một trúc mã chỉ số thông minh thấp đến đáng sợ, nhưng chỉ số thông minh của ta vẫn là một trăm tám đó thôi.”
“…”
“Xin hãy tha cho con bò kia, nó không hề muốn lên trời.”
Chỗ nhận nhiệm vụ vô cùng náo nhiệt, người người đều lộ ra ánh mắt mong đợi, chờ đợi đội kì tích bùng nổ, đánh cho tên Lam Nhược Tùng đáng ghét kia tan nát luôn!
Người trên khán đài bí cảnh Tả Vân vì ở ngay hiện trường, gào thét càng trực tiếp: “Lam Nhược Tùng cặn bã! Lam Nhược Tùng cút đi! Tô Hàn mau mau đập nát y đi!”
Còn có người chủ động xin đi giết giặc: “Nếu thực sự không được thì để ca ca lên! Đảm bảo giúp các ngươi báo thù rửa hận, muốn đánh thành cái dạng gì thì đánh thành cái dạng đó, tuyệt đối không sai lệch!”
Lại có người bóc trần hắn: “Không phải ngươi muốn phần thưởng của bí cảnh Tả Vân đó chứ?”
Người chủ động xin đi giết giặc kia lập tức hét lớn: “Ông đây là hạng người như vậy hả? Ông đây không thiếu tiền! Đánh Lam Nhược Tùng xong tự ta nhảy xuống lôi đài, chủ động xin loại! Để đội sau lên đánh tiếp!”
“Ái chà, phương pháp này hay đấy, chúng ta luân phiên lên, xài tiền mua cái sướng!”
Đội kì tích: “…”
Lam Nhược Tùng nghe vào tai, giận tím người, một bước sai từng bước sai, từ khi y vứt bỏ Quân Báo y chưa từng làm được việc gì thông thuận hài lòng! Nhưng hôm nay tất cả sẽ chấm dứt, y muốn giải quyết Quân Báo, muốn kết liễu đội Khí Phong, muốn thoát ra khỏi vòng tuần hoàn ác tính này!
Hai mươi mấy người này ghét y thì đã làm sao? Chỉ cần y ra khỏi bí cảnh Tả Vân, an tâm ẩn núp một thời gian, cẩn thận tỏ ra yếu ớt một chút, thì có thể dễ dàng đổi hướng dư luận!
Hiện tại chỉ cần có thể hủy diệt đội Khí Phong này, thì có bảo y phải khép na khép nép mấy năm cũng đáng!
Lam Nhược Tùng nhìn chằm chằm Tô Hàn, cất giọng nói: “Không bằng các ngươi cùng tiến lên đi ha?”
Tô Hàn mặc dù là một thiên tài luyện tinh, nhưng tu vi thấp đến đáng thương, thực sự đánh nhau, ngay đến một đệ tử Hạ Phong cũng không bằng.
Đội Khí Phong lúc này, Quân Báo phế rồi, Thẩm Tiêu Vân ngay đến nửa cái Ngự hỏa thuật cũng phóng không nổi, Lâm Tiểu Phi thì phỏng chừng yếu ngang ngửa Tô Hàn, chỉ còn một mình Tưởng Tinh còn có thể chạy có thể nhảy.
Nhưng một mình y thì không cứu nổi bốn người này!
Tô Hàn chả thèm để ý tới những lời này của y, chỉ khẽ nói: “Trên người Quân Báo có ba mươi bốn vết thương, ba vết xuyên thấu ngực, sau lưng có bảy vết, tay trái sáu vết, tay phải bảy vết, chân trái năm vết, chân phải…”
Hắn liệt kê từng cái một, tất cả mọi người có chút mờ mịt.
Lam Nhược Tùng cũng híp mắt lại: “Vậy thì sao!”
Khóe miệng Tô Hàn khẽ động một cái, thanh tuyến trầm thấp, âm sắc lại hết sức rõ ràng: “Hoàn trả gấp mười.”
Lam Nhược Tùng bỗng trợn trừng mắt, tiếp đó y cười to nói: “Ta cũng muốn xem người làm sao…”
Ầm một tiếng!
Tiếng nổ vang trời khiến lời nói của Lam Nhược Tùng bị cắt ngang, cũng khiến cho tất cả mọi người ở đây bị dọa sợ.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Phía trên lôi đài mây đen ùn ùn, tựa như gọi đến trời phạt, từng tia chớp đánh xuống, thanh thế to lớn, khiến tất cả mọi người trên khán đài run rẩy hồn vía!
Dẫn lôi thuật?
Tô Hàn vậy mà lại là lôi tu? Nhưng sao có thể? Dù có là lôi tu, bọn họ cũng chưa từng thấy lôi tu nào mà không cần pháp khí vẫn có thể dẫn lôi!
Phải biết rằng Quân Báo đã là đơn lôi linh căn hiếm thấy trong thiên hạ, nghe nói tư chất của hắn trăm năm khó gặp, nhưng dù vậy, hắn muốn phóng ra Dẫn lôi thuật cũng không thể rời xa thanh Lôi Quang Kiếm kia!
Điều này cũng có quan hệ với sự bá đạo cường hãn của thuộc tính lôi, nhân loại không đủ sức chống đỡ, nếu như không có một chất môi giới thích hợp dẫn dắt, tùy tiện dẫn lôi chỉ sợ sẽ tự bạo mà chết.
Mà Tô Hàn bây giờ, yên ổn đứng ở đó, trong tiếng sấm ùng ùng, bóng dáng thon dài phảng phất giống như lôi thần giáng lâm!
Ở trên khán đài mà đã thấy uy áp đáng sợ như vậy, chín người thân ở lôi đài lĩnh hội càng sâu.
Đám người Thẩm Tiêu Vân mặc dù đứng ở vị trí an toàn, nhưng lúc này cũng bị chấn động nói không nên lời, đặc biệt là Thẩm Tiêu Vân, nhìn bóng lưng trước mặt, một hình ảnh mơ hồ thoáng hiện trong đầu, cảm giác quen thuộc lại xa lạ kéo tới, trong khoảnh khắc này trái tim dường như muốn ngừng đập!
Tưởng Tinh sợ ngây người, lời nói run run rẩy rẩy: “Đây… đây là chuyện gì? Tô sự đệ không phải…”
Còn kinh hãi hơn cả y đó chính là Lam Nhược Tùng đang ngay trong lôi trận.
Sặt mặt y trắng bệch, kèm theo đó là mùi khét lan tỏa, sau lưng y dường như đã bị thiêu cháy, đau nhức khiến đại não tê liệt, ngay đến chuyện tự hỏi cũng làm không xong.
Sao có thể? Tô Hàn sao lại… có sức mạnh cường đại đến vậy?
“Đây không phải Dẫn lôi thuật, là Dẫn Lôi Phù!” Trên khán đài rốt cục có người nhìn ra chân tướng!
Trong tiếng sấm chớp rền vang, thiếu niên áo đen mặt mày bình tĩnh, giữa ngón tay trắng nõn kẹp một tấm phù màu xanh nhạt, tấm phù chỉ lớn bằng bàn tay, khẽ bay bay tựa như không chịu nổi một cơn gió thổi, nhưng lúc này lại tản ra tia chớp chói mắt, dẫn dắt tiếng sấm từ tận chân trời, phóng ra sức mạnh khổng lồ kinh hãi tâm hồn!
Hóa ra là Dẫn Lôi Phù… vậy thì thủng rồi.
Vật này là sản phẩm của chế phù sư, có thể thông qua ngôn chú cùng với sử dụng môi giới đặc biệt để triệu hoán sức mạnh cường đại, có thể công kích cũng có thể phòng ngự, là sức mạnh cường đại ngay cả người thường cũng sử dụng được.
“Dẫn Lôi Phù lợi hại đến vậy ý hả?” Lập tức có người lên tiếng chất vấn.
Ở đây tốt xấu gì cũng đều là tu sĩ Luyện Khí trung giai, nhập môn đã lâu, cũng biết sơ sơ vài thứ của Tu Chân Giới. Bọn họ cũng từng tiếp xúc với phù chú, nhưng đều là những loại tương đối bình thường, ví như lúc ra ngoài làm nhiệm vụ thì tất phải mang theo Dẫn Lộ Phù, lại nếu như vào nước thì sẽ dùng đến Tị Thủy Phù, còn có gấp rút lên đường ban đêm thì dùng đến Chiếu Minh Phù,..v…v…
Những phù chú thông thường dùng rất thuận tiện này, mọi người đều rất quen thuộc, giá cả cũng không đắt, tuy rằng đều chỉ dùng một lần duy nhất, nhưng bởi vì vô cùng nhẹ, một lá phù cũng chả chiếm bao diện tích, đối với những đệ tử chỉ có vài chiếc túi Càn Khôn không gian khá là chật hẹp mà nói, mang theo cực kì thuận tiện.
Dẫu sao mua một chiếc túi Càn Khôn có không gian lớn quá đắt, có thể lợi dụng triệt để không gian là một khóa học bắt buộc khi phải ra ngoài.
Phù chú thông thường mọi người đều biết cả, về phù chú có tính công kích, lại chưa tiếp xúc nhiều lắm.
Dẫn Lôi Phù, Ngự Hỏa Phù, Giáng Thủy Phù… những phù chú này đã nghe nói qua, cũng đã từng thấy có người dùng, nhưng đều có vẻ không có mấy tác dụng.
Suy cho cùng mọi người đều là tu sĩ, chỉ cần không phải thuần đơn linh căn, cơ bản đều có thể phóng ra Ngự hỏa thuật, dù sao thuộc tính hỏa là một trong những nguyên tố thường thấy nhất trong Long Trung Sơn Mạch.
Dẫn Lôi Phù và Giáng Thủy Phù ngược lại cũng có chút tác dụng, nhưng những người đã từng dùng đều biết, thứ này đắt chết đi được, chưa kể còn chỉ sử dụng được một lần, hơn nữa uy lực còn giảm bớt nhiều, nếu thực sự muốn dùng nó để chiến đấu, trừ phi là thần hào, không thiếu tiền, mua một Dẫn Lôi Phù của chế phù sư đỉnh cấp mới có thể có tính công kích cường đại.
Ví như Dẫn Lôi Phù của Tô Hàn trước mặt đây…
Bên ngoài bí cảnh Tả Vân không hiếm người có nhãn lực, chỉ nghe người nọ kêu lên: “Tấm Dẫn Lôi Phù này, mang tới phòng đấu giá, giá khởi điểm ít nhất phải một vạn điểm cống hiến.”
Một đám người hít sâu: “Khoa trương thế á! Một vạn điểm cống hiến? Đây chính là một trăm vạn linh thạch đó!”
“Vậy ngươi tưởng thế nào? Nhìn thử uy lực của Dẫn Lôi Phù kia xem, nếu nó mà mang đi chiến đấu thì phải tương đương với mội lôi tu đại năng!”
Nhắc tới cũng phải… quy mô thế này, thời gian kéo dài thế này, một mình đấu với một tu sĩ Trúc Cơ cũng không phải nói chơi!
Thế nhưng cũng quá đắt!
Tô Hàn giơ tay lên đốt chính là một trăm vạn linh thạch đó, mẹ ơi, con của dân nghèo đâu dám nhìn, trái tim đang tí tách nhỏ máu!
“Nếu nói thế, tại sao Tô Hàn lại có Dẫn Lôi Phù lợi hại như vậy? Nhà hắn trâu bò như vậy cơ á?”
“Tô gia Long Trung đó!Ngươi không biết hả?” Người này khoa trương nhìn về phía người đưa ra câu hỏi kia.
Người hỏi mặt mờ mịt: “Long Trung tứ đại gia tộc không phải là Từ, Chu, Quân, Lý à? Nhưng dù là vị đại tiểu thư kia của Chu gia cũng không có bản lĩnh mang một trăm vạn linh thạch ra đốt chơi như vậy đâu!”
Người đứng bên cạnh hắn như nhìn kẻ ngốc mà nhìn hắn: “Ngươi thế mà lại không biết đến nhân vật truyền thuyết của Cửu Huyền Tông…”
Đệ tử này sắp vội chết chết rồi: “Rốt cuộc là gì vậy!”
“Lão nhị Tô gia Tô Tuyết đó! Thiên tài chế phù thiên hạ vô song!”
“Thiên tài chế phù?”
“Đúng vậy, nghe nói tám năm trước tấm phù y chế ra đấu giá cao tới mười triệu lận!”
“Đờ mờ, mười triệu linh thạch? Đây là muốn mua nửa cái Long Trung Thành luôn đó!”
“Ha ha… ai bảo với ngươi là mười triệu linh thạch?”
“Ngươi vừa nói thôi…”
“Ông đây nói là mười triệu tiên thạch!”
“Tiên, tiên, tiên, tiên thạch?” Cậu nhóc này nói lắp không còn ra dạng gì, hơn nữa đầu cũng đặc sệt rồi, “Đổi ra linh thạch là bao nhiêu a…”
Vị để tự từ nhỏ học đếm đã không giỏi biểu thị sắp phát điên rồi, quả thực khó mà tưởng tượng nổi!
“Là phù gì?Làm sao lại đắt như thế!”
“Đó là một bí mật, nhưng có thể xác định chính là lá phù này có tác dụng cực kỳ nghịch thiên, nghe đồn có thể khởi tử hồi sinh, còn có người nói phù này có thể hủy diệt toàn bộ Long Trung Sơn Mạch…”
“Nói khoác hả!” Làm sao có thể có thứ đáng sợ như thế tồn tại được!
“Đây đều là lời đồn thôi, chúng ta nào có biết, nhưng giá đấu giá thì thật trăm phần trăm, lúc đó vậy mà đã dẫn biết bao vị lão tổ tông lánh đời ra, tạo thành chấn động to lớn, có một khoảng thời gian, ra vào Long Trung Sơn Mạch, toàn là tu sĩ Kim Đan kỳ.”
“Có một nhị ca lợi hại như thế, cũng khó trách Tô Hàn sẽ có Dẫn Lôi Phù như vậy…” Có người thở dài nói.
“Nhưng ta đoán… Tô Hàn e rằng cũng chỉ có tấm Dẫn Lôi Phù này thôi.”
“Vì sao? Nhị ca của hắn không phải vung tay lên là có thể chế cho hắn một đống à?”
“Nhưng vấn đề là, nhị ca hắn đã mất tích lâu rồi!”
“Mất tích?”
“Đúng, sau buổi đấu giá tám năm trước, y liền biệt vô âm tín, đến nay cũng không có ai biết y đang ở đâu.”
“Cha mẹ y cũng không biết à?”
“Nếu như cha mẹ y biết, phỏng chừng hiện giờ Tô gia đã sớm bị san thành bình địa rồi.”
Tô Tuyết quá đáng sợ, thiên phú chế phù như vậy quả thực sẽ khiến vô số người điên cuồng, nếu người có dã tâm muốn tìm hắn, nhất định sẽ bắt đầu từ Tô gia, phỏng chừng mấy năm đó Tô gia sống cũng không yên ổn, nhi tử mất tích, một đống người ức hiếp đến nhà, rốt cuộc làm sao mà chịu đựng nổi, người bình thường thật đúng là khó có thể tưởng tượng được.
“Hôm nay lại thêm một Tô Hàn…”
Có người nỉ non lên tiếng, không ít người cũng sa vào trầm tư theo.
Thiên phú luyện tinh của Tô Hàn─ nếu như trưởng thành, chỉ sợ lại là một Tô Tuyết thứ hai.
Bên ngoài đã hoàn toàn rơi vào chuyện lùm xùm về Tô gia, trong bí cảnh Tả Vân, trên lôi đài tiếng sấm ầm ầm, Lam Nhược Tùng không hề có chút sức chống cự nào.
Tô Hàn nói được thì làm được, hoàn trả gấp mười, không thiếu không thừa.
Sét đánh còn thống khổ hơn nhiều so với bị kiếm thương, cùng là đâm xuyên qua vai, kiếm thương tối đa chỉ thấy máu, sét đánh lại thấu xương, đau đến da đầu tê dại, không hề có sức ngăn cản!
Đau nhức như vậy hết lần này đến lần khác y phải chịu đựng tròn ba trăm bốn mươi lần!
Lam Nhược Tùng không chịu nổi: “Ta sai rồi… Ta sai rồi… Tha, tha ta đi!”
Tô Hàn làm như không nghe thấy, vô cùng nghiêm túc điều khiển Dẫn Lôi Phù.
Dù sao lỡ tay cái là trí mạng như vậy thì Lam Nhược Tùng sẽ được giải thoát rồi.
Ba trăm bốn mươi lần chỉ vừa mới bắt đầu thôi, cầu xin tha thứ cũng sớm quá đó.
Một khắc sau, Lam Nhược Tùng muốn tự mình chấm dứt, chỉ cần có vết thương trí mạng, y có thể rời khỏi cái lôi đài này, có thể rời khỏi tên ác ma này!
Đố kị gì đó, không cam lòng gì đó, oán hận gì đó toàn bộ không còn, hiện tại Lam Nhược Tùng chỉ muốn mau chuồn khỏi đây, cho dù thực sự chết cũng còn hơn chịu sự giày vò thế này!
Đúng vào lúc này, lôi trận dừng lại, mây đen tán đi.
Lam Nhược Tùng tê liệt ngã xuống đất, tinh thần hoảng hốt, động một cái cũng không nổi.
Kết thúc rồi?
Giọng nói của Tô Hàn bình tĩnh vang lên: “Vừa vặn ba mươi bốn lần.”
Cái gì?! Mắt Lam Nhược Tùng như muốn nứt ra!
Tô Hàn cúi đầu, trong mắt như lóe ra tia sáng bàng bạc: “Lúc ngươi làm nhục Quân Báo, có nghĩ tới cảm nhận của hắn?”
“Ngươi chẳng qua chỉ chịu chút đau đớn da thịt, còn hắn phải gánh sự phản bội tàn nhẫn của người mà mình tin tưởng nhất.” Tô Hàn vừa nói xong, ngón tay vung lên, lại một Dẫn Lôi Phù nữa bị đốt.
Trong tiếng ầm ầm, toàn bộ chỗ nhận nhiệm vụ của Cửu Huyền Tông đều bùng nổ.
“Dẫn Lôi Phù thứ hai!”
“Lại một trăm vạn linh thạch nữa!”
“Điên rồi, điên rồi, điên cả rồi!”
“Dù cho Tô Hàn có đánh thắng hai mươi chín trận lôi đài, lấy được điểm cống hiến cũng chẳng qua là một vạn bốn nghìn năm trăm điểm, quy ra linh thạch cũng chưa tới một trăm năm mươi vạn, nhưng hiện tại hắn đã đốt hai trăm vạn rồi đó!”
“Luyện tinh sư không phải là thần hào mà là kẻ điên, cổ nhân cấm có nói sai.”
“Khó trách hắn lợi hại như vậy, cái kiểu thần hào và kẻ điên kết hợp thế này… hắn không lợi hại thì ai lợi hại đây!”
“Các ngươi có nghe thấy hắn vừa nói gì không, hắn muốn hoàn trả gấp mười, một tấm Dẫn Lôi Phù khiến Lam cặn bã bị ba mươi bốn vết thương, nếu hoàn trả gấp mười, vậy nghĩa là…”
“Không được… không được, ta không xem nổi, trái tim nghèo nàn của ta đã không cho phép ta xem tiếp nữa…”
Tấm Dẫn Lôi Phù thứ hai kết thúc, Lam Nhược Tùng đã triệt để không chịu nổi, y cố gắng tự kết thúc, Tô Hàn làm sao có thể để cho y được như ý, chỉ thấy hắn giơ tay lên, một Triền Quấn Phù vững vàng trói chặt y lại.
Quần chúng vây xem đã kinh ngạc không thốt lên lời, có nhị ca thiên tài chế phù sư thì giỏi lắm à, Dẫn Lôi Phù, Triền Quấn Phù… cờ-mờ-mờ trong túi càn khôn của ngươi rốt cuộc có bao nhiêu tấm phù thế!
Khi tấm Dẫn Lôi Phù thứ tư bị đốt, Lam Nhược Tùng đã sắp sụp đổ: “Ngươi… ngươi rốt cuộc muốn thế nào mới chịu buông tha cho ta!”
Tô Hàn nhìn y: “Chẳng lẽ không phải ngươi muốn hủy diệt chúng ta ư?”
Lam Nhược Tùng cứng họng: “Ta… ta…”
Bàn tay chuẩn bị châm tấm Dẫn Lôi Phù thứ năm lên dừng lại: “Muốn thống khoái cũng được, nói chút chuyện ngươi nên nói đi.”
Nên nói? Lam Nhược Tùng giật mình.
Chớp mắt tiếp theo, y rốt cuộc hiểu rõ dụng ý của Tô Hàn.
“Không!Ngươi giết ta ta cũng không nói.”
Tô Hàn rất bình tĩnh đốt Dẫn Lôi Phù: “Không nói cũng được.”
Lại một trận sét đánh đau đớn tột cùng, tinh thần Lam Nhược Tùng đã chống đỡ đến cực hạn, y không chết được, y tuyệt đối không chết được.
So sánh với tâm tư muốn dằn vặt đám Tô Hàn lúc ban đầu của y, thủ đoạn của Tô Hàn càng chuẩn xác hơn, càng đáng sợ hơn, y nhận hết thống khổ, nhưng hết lần này đến lần khác vẫn cứ sống sót trong trận sét đánh chết tiệt này!
Chết không đáng sợ, cái loại muốn sống không được muốn chết không xong này mới là đáng sợ!
Khi đốt đến tấm Dẫn Lôi Phù thứ sáu, Lam Nhược Tùng đã tới cực hạn, chịu không nổi rồi, thực sự chịu không nổi rồi.
Tô Hàn muốn nghe đơn giản chỉ là chân tướng năm đó, chân tướng năm đó Quân Báo tàn sát đồng môn!
Tô Hàn muốn trả lại sự trong sạch cho Quân Báo, muốn lật lại bản án của chuyện cũ năm xưa, muốn kéo kẻ khởi xướng thực sự vào địa ngục!
Lam Nhược Tùng không dám nói, nếu y nói, Quân Kiếm… không, toàn bộ Quân gia sẽ giết y!
Y không muốn chết, y… y…
Lại là một tấm Dẫn Lôi Phù nữa, khi mà đau đớn xuyên thấu xương tủy trải rộng ra toàn thân, Lam Nhược Tùng rốt cuộc chịu không nổi nữa.
Chết không đáng sợ, cái thực sự đáng sợ, chỉ cần có thể thoát khỏi thống khổ lúc này, y ngay đến chết cũng không sợ.
“Nói… Ta nói… Ta nói hết!” Y hét thảm một tiếng, tiếng sấm vốn đang nổ vang đột nhiên đình chỉ!
Ở ngay trước mặt gần như toàn bộ Cửu Huyền Tông, Lam Nhược Tùng thở hổn hển mang toàn bộ chuyện cũ đã phủ đầy bụi rơi vào lãng quên từ lâu phục hồi như cũ.
“Quân Báo bị hãm hại… Quân Báo vô tội…” Cả người Lam Nhược Tùng run rẩy, trong đau đớn và sợ hãi từ từ kể lại chuyện năm đó.
Quân Kiếm ác ý trả thù, thuê sát thủ, đồng môn sư huynh bị thao túng, cùng với màn diễn kịch đê tiện vô sỉ của Lam Nhược Tùng…
Quân Báo nào có tàn sát đồng môn? Hắn ở trong trận thử luyện đó, đối mặt với đồng môn phát điên, đồng môn bị thao túng, đồng môn không ngừng kêu gào muốn giết hắn… cũng không chịu ra tay tổn thương bọn họ dù chỉ một chút!
Trúng Khôi lỗi thuật không có chút ý thức nào, nhưng nếu bị vết thương trí mệnh thì vẫn sẽ chết.
Quân Báo không chịu đánh trả, dù cho tư chất của hắn trác việt, cho dù tu vi của hắn cao nhất trong mấy người họ, nhưng tham gia thử luyện đều là đệ tử Cực Phong, mấy chục người vây công, Quân Báo làm sao chống đỡ được?
Nhưng nếu không có Lam Nhược Tùng gặp nạn, hắn đến chết cũng không trả đòn, cho dù trở thành tế phẩm của khôi lỗi đồng môn, hắn cũng không vì mạng sống của mình mà giết bọn họ!
Một người cố chấp như vậy, một người kiên trì như vậy, một người có tấm lòng lương thiện như vậy.
Lam Nhược Tùng lại tàn nhẫn phá hủy hắn!
“Là ta cố tình mắc nạn, Quân Báo vì cứu ta mới bất đắc dĩ phải ra tay, giết chết Lý sư huynh…”
Chân tướng thực sự bị bóc trần như thế, toàn bộ chỗ nhận nhiệm vụ lập tức ầm ĩ xôn xao.
“Hoá ra là như vậy…”
“Chuyện năm đó, cư nhiên… cư nhiên…”
Nhất thời không một ai dám bàn luận, trong chuyện này dính dáng quá nhiều, trưởng tử Quân gia Quân Kiếm, sát thủ được thuê, khôi lỗi thuật, mười mấy đệ tử Cực Phong vậy mà lại bị khống chế! Từng chuyện từng chuyện liệt kê ra nghe mà rợn cả người!
Ai cũng không ngờ, một bí cảnh Tả Vân cư nhiên dây dưa đến một bí mật thế gia mờ mịt bẩn thỉu như vậy!
Lam Nhược Tùng nói xong những chuyện này, toàn bộ đội Thập Tam Phong đều bùng nổ.
Lâm Tiểu Phi vốn có chút không đành lòng, cảm thấy Lam Nhược Tùng chịu tội vậy là đủ rồi, nhưng bây giờ, y chỉ cảm thấy ba trăm bốn mươi vết thương vẫn còn thiếu, cũng như Tô Hàn nói, đó đơn giản chỉ là nỗi đau da thịt, làm sao sánh được với mấy năm chịu tội của Quân Báo!
Rõ ràng chả làm sai cái gì, rõ ràng đến chết vẫn giữ vững lập trường, rõ ràng là một nam nhân vì đồng môn ngay đến mạng mình cũng không cần, thế nhưng lại bị nói xấu thành “bạo quân” tu luyện tà công, phát rồ mất trí, tàn sát đồng môn!
Bị đánh nửa chết nửa sống vứt đến Khí Phong, lúc đó tâm tình của Quân Báo đến tột cùng là như thế nào?
Chỉ chịu chút xíu vết thương thế này có là gì? Cái cảm giác tuyệt vọng mất hết hy vọng, sẽ hoàn toàn đẩy một người rơi vào địa ngục!
Quân Báo không trả thù tất cả, đã là một kì tích!
Nhưng mặc dù như vậy… lần thứ hai gặp lại vậy mà Lam Nhược Tùng vẫn muốn lợi dụng hắn, còn muốn dùng tình cảm khi xưa áp chế hắn, sau khi không thể nào đắc thủ cư nhiên lại muốn hủy hoại hắn!
Lam Nhược Tùng… còn là con người sao?!
Mọi người lòng đầy căm phẫn, mặt Tô Hàn không cảm xúc: “Quả nhiên còn chưa được.”
Lam Nhược Tùng kinh hãi nhìn hắn: “Ngươi… ngươi đã nói…”
Tô Hàn lại đốt một tấm phù: “Nhưng ta cảm thấy, hoàn trả gấp mười thì dễ dàng cho ngươi quá.”
Mười tấm Dẫn Lôi Phù, mười triệu linh thạch, trả lại chân tướng, dạy cho tất cả mọi người một bài học.
Đừng chọc Tô Hàn, cho dù hắn tay trói gà không chặt cũng đừng chọc đến hắn.
Đừng thương tổn người bên cạnh Tô Hàn, cho dù hắn không có sức mạnh cũng nhất định sẽ khiến cho ngươi phải trả một cái giá cực kỳ nặng nề.
Cùng với… thật muốn trở thành bằng hữu của hắn.
An tâm, đáng tin cùng với… có tiền như vậy.
Đê-ma-ma có tiền quá đi đi đi đi đi!
Không làm bằng hữu, làm cái vật trang sức ở chân được không? Cái loại có thể nói chuyện ý (~aka ôm đùi).
Đội Lam Nhược Tùng cứ như vậy mà bị loại, sau khi rời khỏi đây gặp phải cái gì… tạm thời gác lại không để cập tới.
Bí cảnh Tả Vân đến bây giờ, tất cả mọi người đều đã tâm phục khẩu phục cả người đều phục rồi.
Lại có mấy ngươi tự nhiên mà sinh ra một loại cảm giác cuộc đời này không còn gì hối tiếc nữa.
Ái chà chà, mấy trăm năm sau tử tôn đuề huề, nói một câu: gia gia ngươi năm đó đã cùng XXX tỷ thí trên lôi đài đó…
─Tốt lắm, có thể thổi phồng gấp ba trăm lần!
Mặc kệ chấn động thế nào, lôi đài vẫn còn tiếp tục, sau khi đội Lam Nhược Tùng bị loại ra, đội kế tiếp xuất hiện trên lôi đài.
Lên tiếp là một đội Thượng Phong, toàn bộ năm người đều áo trắng bay bay, rất tao nhã.
Nhưng mà bọn họ đều ngoan như chim cút: “Chúng ta sẽ không đánh, tự mình nhảy xuống là được.”
Tiểu phân đội kì tích: “…”
Có một người thấp lùn nói: “À ừm, có thể hỏi chút không, túi Càn Khôn của ngài còn bao nhiêu tấm phù?”
Tô Hàn nhìn hắn.
Người thấp lùn liền vội vàng khua tay nói: “Đừng hiểu lầm! Mặc kệ còn phù hay không, ta cũng sẽ đều nhảy xuống lôi đài, chỉ là… có chút hiếu kỳ… ha ha ha…”
Mà nội tâm của hắn nói là: Nào, Tô hào, để đám nghèo mạt chúng ta hâm mộ hơn nữa đi!
Tô Hàn thành thực nói: “Còn mười tám tấm.”
Người lùn lập tức trợn tròn mắt, anh dũng can đảm xông về phía rìa lôi đài, biểu tình chết không hối tiếc mà nhảy xuống!
Mọi người: “…”
Lâm Tiểu Phi kinh ngạc, lại gần nhỏ giọng nói: “Còn… còn nhiều như vậy á?”
Thật là muốn kéo người anh em vừa mới nhảyxuống kia lên làm sao đây!
Thượng Quan Tình có thể cho Tô Hàn mười tấm Dẫn Lôi Phù đã là ra hết vốn liếng rồi, nào còn nhiều nữa?
Đương nhiên y cũng cực kỳ ghét Lam Nhược Tùng, bản thân không chém được tên vô sỉ kia, có thể nhờ Tô Hàn giúp đỡ cũng trút được giận.
Tô Hàn cũng thật không phụ nhờ vả của y, đánh cho tương đối hả giận.
Còn dư lại bốn tiểu đội, có ba đội tới làm mấy tên“người qua đường”, đến thử nghiệm cái cảm giác tiêu sái nhảy khỏi lôi đài.
Cuối cùng chỉ còn một tiểu đội.
Toàn bộ khán đài trống không, mười người trên lôi đài đối mặt nhìn nhau.
Tiểu đội này toàn đội cùng là Thượng Phong.
Bọn họ im lặng một lúc rồi nói: “Trận đấu cuối cùng, không bằng… chúng ta đánh một trận?”
Tuy rằng bọn họ đều không chịu nổi một tấm Dẫn Lôi Phù của Tô Hàn, nhưng họ luôn cảm thấy mình là người cuối cùng, nếu cứ vậy mà “Nhảy vực” hình như có chút không cam lòng?
Đội cuối cùng này sớm đã kiến thức kì tích của đội kì tích, cho nên cả đám cẩn thận dè dặt hỏi: “Chỉ là so tài hữu nghị, hẳn không sao chứ?” Bọn họ không phải tên cặn bã Lam Nhược Tùng, chắc không bị trả đũa đâu ha.
Tô Hàn chủ động đứng lên nói: “Đến đi, đấu một trận, ta cũng sẽ không dùng Dẫn Lôi Phù.”
Tiểu đội năm người đối diện trợn tròn mắt, cảm động đến rơi nước mắt!
Đệ tử vây xem trước Bàn Long Trụ cũng cảm khái: “Tô Hàn này cũng không tệ nha!” Đối đãi với tên cặn bã Lam Nhược Tùng, hắn không tiếc đốt hàng vạn hàng nghìn linh lạch, nhưng đối mặt với chiến đấu bình thường, hắn sẽ không dùng mấy thứ ăn gian kia.
“Không tệ, ngẫm lại lúc trước chiến đấu với đội Tần Trăn, rõ ràng hắn chỉ cần lấy Dẫn Lôi Phù ra thì sẽ thắng trăm phần trăm, nhưng hắn vẫn không ra tay.”
“Đó là một trận đấu đặc sắc, là trận chiến tinh tinh tương ích (những người tài giỏi thấu hiểu nhau), nếu dùng Dẫn Lôi Phù, khó tránh khỏi không được công bằng.”
“Cho nên nha, Tô hào của chúng ta không phải kẻ điên, chỉ là không ưa nhìn điệu bộ của cặn bã Lam Nhược Tùng kia mà thôi.”
Bên ngoài ồn ã tán dương Tô Hàn, hận không thể một hơi khen hắn lên tận trời.
Trên lôi đài, toàn bộ đội viên đội kì tích biết rõ chân tướng im lặng: Thật ngại quá, chuyện Dẫn Lôi Phù dùng hết này bọn họ sẽ không nói ra đâu.
Không cần Dẫn Lôi Phù, đội cuối cùng này mơ hồ có chút kì vọng nho nhỏ, chưa biết chừng bọn họ có thể lấy được một phần thưởng nữa ý!
Tuy rằng điểm cống hiến có cầm hay không cũng không sao, thế nhưng danh tiếng thì khác nha!
Thử luyện của bí cảnh Tả Vân lần này đã định trước sẽ lưu danh thiên cổ, mà bọn họ là đội duy nhất đoạt được phần thưởng từ đội kì tích.
Vừa nghĩ như vậy… Bọn họ cũng có thể nổi tiếng rồi!
Đánh đánh đánh, nói gì cũng không thể nhảy vực, bọn họ muốn thắng một trận!
Về phần đội Tô Hàn bên này, mọi người đều không sao cả, Tưởng Tinh chỉ cần có thể ‘cán ngã’ biểu ca là đã thấy thỏa mãn, Quân Báo rốt cuộc có thể chấm dứt mọi thứ ở đây, về phần Thẩm Tiêu Vân, hắn đã bị lệnh cưỡng chế tuyệt đối không được dùng pháp thuật, cho nên chỉ có đứng làm thần giữ cửa.
Lúc Tô Hàn đang muốn mở miệng nói “Chúng ta hô một… hai… ba cùng nhau nhảy lôi đài”, thì Lâm Tiểu Phi đứng ra.
“À ừm…” Lâm Tiểu Phi hơi khẩn trương, “Ta còn có thể chiến đấu.”
Mọi người chớp chớp mắt, đều quay sang nhìn y.
Lâm Tiểu Phi không có thói quen bị người chú ý, lập tức tay chân luống cuống.
Tưởng Tinh đĩnh đạc vỗ vỗ Lâm Tiểu Phi nói: “Muốn lên liền lên, đừng gánh nặng, thoải mái mà làm, ta bảo đệ này, mặc kệ địch nhân mạnh thế nào, quan trọng là không được sợ hãi, một chữ thôi, chính là làm!”
Nghe hắn khoác lác ở đây, Tần Trăn bên ngoài bí cảnh Tả Vân chỉ cảm thấy ngứa tay cực kì.
Đợi y ra, quả nhiên vẫn phải nghiêm chỉnh chỉnh đốn con khỉ này một chút mới được.
Lâm Tiểu Phi nhận được cổ vũ, phấn chấn một chút: “Ta… ta sẽ cố gắng, nếu mà…” Y căng thẳng nói, “Nếu như thua…”
“Không sao cả.” Thẩm Tiêu Vân cũng an ủi y, “Chúng ta đã thắng nhiều trận rồi.”
Toàn bộ trận đấu, tổng cộng hai mươi chín trận, bọn họ thắng hai mươi tám trận, thua một trận thì có làm sao?
Phỏng chừng người đặt ra chế độ thi đấu này không ngờ tới sẽ có người có thể thắng liên tiếp đến cuối như thế.
Dù sao cũng là xa luân chiến, một đám đệ tử Luyện Khí kỳ, có thể thắng liên tiếp ba trận đã là cực hạn, thắng liên tiếp hai mươi tám trận căn bản không nằm trong phạm vi suy nghĩ.
Nhưng mà đội kì tích sinh ra kì tích, bọn họ quả thực là chỉ thiếu một trận nữa là đã toàn thắng rồi!
Lâm Tiểu Phi hít sâu một hơi: “Vậy ta sẽ lên, nếu như thua… thì xin lỗi!”
Những lời bọn họ nói đều không giảm âm lượng, cho nên đội trên lôi đài cùng với khán giả ngoài sân đều nghe thấy rõ ràng.
“Người cuối cùng của đội kỳ tích muốn vào sân!”
“Không biết vị này có bản lãnh gì?”
“Nhìn bộ dạng nhút nhát rụt rè kia, chắc là không được đâu…”
“Hơn nữa các thành viên khác của đội kì tích hình như cũng rất lo lắng cho hắn, đoán chừng vị này là ‘người qua đường’ thật.”
“Trước đây ta cho rằng Tưởng Tinh là ‘người qua đường’, kết quả bị vả mặt rồi.”
“Trước đây ta cho rằng Tô Hàn là ‘người qua đường’, bây giờ mặt sưng cả rồi.”
“Cho nên… đừng nên vội vã kết luận, tiểu đội này tuyệt đối không thể dùng lẽ thường mà phán đoán!”
“Thế nhưng dù có trâu bò thế nào đi chăng nữa cũng không thể vượt qua được mấy người trước ha?”
“Thằng nhóc đáng thương kia lẽ nào chiến lực còn mạnh hơn cả Quân Báo và Thẩm Tiêu Vân?Xem cái tướng chậm rề rề của y, cũng không giống đã luyện bộ pháp. Phong hào luyện tinh thiên tài và thần hào đời này cũng đừng mong đoạt được của Tô Hàn, cho nên… tiểu tử này có thể làm cái gì?”
“Quan tâm nhiều như vậy làm gì, nhìn là biết!”
Những lời nghị luận ầm ỹ cũng là suy nghĩ trong lòng đội nghênh chiến lúc này.
Dù sao chăng nữa cũng sẽ không gặp phải đối thủ lớn mạnh hơn, biết đâu cậu nhóc này chính là đang phát phúc lợi cho bọn họ!
Lâm Tiểu Phi đi lên phía trước, khuôn mặt trắng nõn đỏ ửng lên, khẩn trương đến giọng cũng phát run: “Xin… xin chỉ giáo.”
Đột nhiên không nỡ động thủ làm sao đây!
Cái cảm giác lương tâm bất an bắt nạt động vật nhỏ này là chuyện gì vậy?
Đội năm người hai mặt nhìn nhau, vậy mà đều không ai nỡ ra tay trước.
Luôn cảm giác nếu mình móc kiếm ra, sắc mặt cậu nhóc đối diện sẽ lập tức trắng bệnh, sau đó lỡ tay thương tổn y, liệu y có khóc hay không nhỉ?
Lại nói tiếp, cậu bé này mặt mày không tồi nha, gầy gầy nho nhỏ, trắng nõn nà, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ bằng bàn tay, mắt ươn ướt, lông mi cong lại dài, môi mím chặt, quả thực… đáng yêu cực!
Lâm Tiểu Phi lúc trước vẫn cúi đầu, không hề có cảm giác tồn tại, cho nên có rất ít người để ý đến y, nhưng lúc này y đứng phía trước, đầu ngẩng lên, mọi người cũng liền thấy rõ, không khỏi thở dài nói: “Đây hẳn là một tiểu cô nương ha!”
“Đờ mờ, không xuống tay được!” Một trong số những thành viên của đội Thượng Phong trên lôi đài nhỏ giọng nói.
“Bình tĩnh bình tĩnh, đây là lôi đài, ngươi không động thủ là không tôn trọng người đối diện.” Người nói lời này đang chột dạ.
“Nhưng chúng ta thắng không anh hùng! Bắt nạt một đứa bé thì có bản lãnh gì?”
“Bình tĩnh nào, đây chính là đội kì tích, làm sao có thể có người yếu?”
“Nhưng mặc kệ thấy thế nào, cậu nhóc này cũng rất yếu nha…”
Lâm Tiểu Phi thấy người đối diện không động, khẩn trương nói: “Ta… ta sẽ xuất chiêu…”
Mọi người: “…” Xong rồi xong rồi, không nỡ nhìn, cậu bé này xem ra là yếu thực sự rồi…
Sau đó.
Mấy nghìn người vây xem… mặt đều bị đánh cho sưng thành đầu heo!
Yếu cái đếch giề!
Đây cmn là sát khí hình người đó!
Vừa ra tay là diệt sạch nhân loại đó!
Vì sao đại sát khí như vậy, đội kì tích vẫn cứ che chở, không cho y ra tay chứ?
Nếu y ra tay, căn bản không có chuyện Quân Báo và Thẩm Tiêu Vân có được không!
Kì thực trước khi có những tiếng kêu rên này, có đến một khắc, mọi người đều mờ mịt.
Căn bản không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Mà mờ mịt hơn cả là đội năm người vì thương hại động vật nhỏ yếu mà không nỡ ra tay.
Đến tận khi bọn họ bị loại nốc ao, đứng bên ngoài mà vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra.
Mười con mắt nhìn nhau, tất cả đều ngơ ngẩn.
“Vậy là… chúng ta… bị loại ra thế nào?”
“Cậu nhóc kia, hình như chỉ tháo cái găng tay ra?”
“Hình như y đẩy ta một cái.”
“Sau đó… chúng ta ngỏm luôn???”
Nội tâm năm người: “Ta không tin ta không tin ta không tin, ta không tin con thú nhỏ đó đẩy ta một cái, ta liền ngỏm!
Ngoài sân có đệ tử “bình tĩnh” thấy rõ ràng nhớ lại toàn bộ hành trình.
Lâm Tiểu Phi nói phải xuất chiêu xong liền từ từ tháo găng tay, lúc đó không ít người cảm khái trong lòng: tay đẹp thật, trắng nõn nhỏ nhắn, khiến người ta nhịn không được muốn ngâm thơ.
Tiếp đó Lâm Tiểu Phi đi về phía đội năm người, bàn tay nhỏ mềm trắng nõn vỗ lên người họ.
Lại có không ít nam nam nữ nữ thẳng hoặc không thẳng sinh lòng than thở: tốt thật đó, tay này có thể chơi một năm.
Sau đó… một luồng khí đen bỗng tuôn ra, ai cũng không thấy rõ chiêu thức là gì, năm đệ tử đã biến mất!
Biến mất có nghĩa là bị loại, lần mờ mịt biến mất lúc trước chính là đệ tử bị Ngự hỏa thuật của Thẩm Tiêu Vân nổ bay.
Nhưng Ngự hỏa thuật của Thẩm Tiêu Vân tuy rằng cơ sở thật, nhưng quả cầu lửa to bằng bóng da cũng không phải chuyện đùa, tới gần người còn có thể nổ tung cũng không phải nói chơi, cho nên sẽ chí mạng mọi người vẫn có thể tiếp nhận.
Nhưng Lâm Tiểu Phi thì tính là gì đây? Bàn tay mềm mại vỗ một cái, người liền chết?
Đây là tay? Thiết chưởng cũng không uy lực như vậy đâu!
Quan trọng là… Lâm Tiểu Phi cũng không dùng sức nha!
Kẻ ngốc cũng nhìn ra, vỗ một cái không khác gì cù lét là mấy, hơn nữa còn có chút lưu manh, đơn giản như là đang làm nũng!
Thế nhưng… ngươi cứ như vậy mà bị “vỗ” chết.
Đến tận lúc này, thi đấu lôi đài kết thúc, đội Thập Tam Phong toàn thắng hai mươi chín trận!
Bí cảnh Tả Vân đóng lại, nhưng truyền thuyết đám người Tô Hàn lưu lại… mấy ngày mấy đêm cũng nói không hết.