Bất Cẩn Mang Thai Rồi

Chương 1



Chuyển ngữ: Diên
Tôi là nam, nhưng tôi nghi ngờ mình đang… mang thai.

Lúc tôi nghĩ tới chuyện này, tôi cẩn thận thò tay xuống kiểm tra chỗ ấy, không tra ra được mình là người song… tính. Đoạn, tôi cẩn thận hít hít xung quanh, không cảm nhận được tin tức tố A hay O gì gì đó, mà còn bị buồn nôn.

Thế thì, sao tôi lại mang thai được nhỉ?

Phải kể lại từ ba tháng trước.

Vào một buổi tối nhàm chán nào đó, tôi ra ngoài nhậu nhẹt với đám bạn tới nửa đêm mới về nhà, thể xác lẫn linh hồn cô đơn đều đạt được thỏa mãn cực độ.

Cách cổng nhà năm sáu mét, tôi trông thấy một bóng đen rất lớn trước thềm nhà, tới gần hơn chút nữa thì nhận ra đó là một người đàn ông.

Tôi sợ khiếp vía.

Ăn xin? Kẻ thù? Trộm? Mà kể là loại nào thì cũng đừng có tìm tới đỗ nghèo khỉ tôi chớ!

Tôi lo lắng móc điện thoại cục gạch trong túi ra, cẩn thận đi tới gần.

Gần thêm một chút, nhờ có ánh đèn đường mờ mờ, tôi nhìn thấy rõ hắn.

Là một người đàn ông rất cao to, mặc đồ đen thui nên không nhìn ra độ sạch sẽ, tóc tai vừa dài vừa bù xù, hình như cũng lâu rồi chưa cạo râu.

Hắn tựa nửa người vào cửa nhà, hai mắt nhắm chặt như đang ngủ, lay hắn cũng không phản ứng.

Tôi không muốn chọc đến hắn, lặng lẽ mở cửa nhà, nhưng hắn tựa ngay chỗ cửa, chỉ sợ là tôi vừa kéo cửa một cái thì hắn cũng tỉnh luôn.

Tôi vốn định đẩy nhẹ hắn qua một bên, nhưng đẩy mãi không được, lại sẵn hơi men trong người nên tôi dùng hai tay đập mạnh lên cánh tay hắn.

Thân thể hắn vẫn không nhúc nhích, nhưng mắt thì có.

Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt hơi kinh ngạc nhưng cũng không cử động gì.

Tôi bị phản lực làm cho ngã ra đất, hắn đột nhiên bừng tỉnh dọa cho tôi giật cả mình.

Tôi hoảng sợ nhìn lên, lần này thì không sợ nữa.

Bởi vì mắt hắn đẹp quá, cứ như minh châu rực rỡ chiếu sáng tôi, chói mù mắt tôi luôn.

Đương nhiên là tôi không phải người nông cạn nhá, tôi hết sợ là vì tôi biết nhìn mắt đoán người đấy. Đôi mắt của hắn quá dịu dàng, xem ra không phải người xấu.

Hắn còn vươn tay ưu nhã kéo tôi dậy, kéo vào lòng hắn luôn.

Xạo đấy, không kéo vào lòng.

Thật ra tôi muốn lao vào nhưng sực nhớ ra hắn là kẻ lang thang, máu sạch sẽ nổi lên nên né qua, tôi nào có phải cái loại bạ ai cũng ôm đâu.

Hắn kéo tôi dậy xong thì cười với tôi, ngố thôi rồi.

Mặt đẹp rứa mà nỡ bày ra vẻ mặt ngố tàu ấy là sao hả? Không biết dùng thì để tôi dùng cho!

“Anh là ai?”

“Tôi, tôi, tôi… Vào nhà hẵng nói được không?” Hắn chỉ chỉ khe cửa nhà.

Ồ hố, nghĩ hay thật đấy.

Thế nên tôi cho hắn vào nhà.

Giờ nghĩ lại chỉ muốn chặt tay mình.

Một tí ý thức an toàn cũng không có! Trai đẹp cũng có thể là người xấu đấy!

Tôi mời hắn ngồi xuống ghế sô pha, còn rót cho hắn một chén nước.

Hắn ngượng ngùng nhận lấy, ngồi thẳng lưng không nói gì, rất là câu nệ.

Trong phòng sáng đèn, tôi thấy quần áo hắn cũng sạch sẽ, chỉ là màu hơi tối.

“Tên gì?” (Tôi thề là bình thường tôi lễ phép lắm, nhưng hôm nay tôi uống rượu, hắn lại đẹp thế mà không cưa cẩm gì tôi khiến tôi rất giận nên mới nói cộc lốc như rứa)

Hắn đang uống nước, nghe tôi hỏi xong lại sững ra một chốc rồi nhìn tôi.

Tôi bị mắt cún long lanh ấy đánh thẳng vào tim, nhưng vẫn chưa dịu xuống: “Nói đi chứ.”

“Tên tôi là, là Trần Minh.”

“Trùng hợp thế, tôi cũng họ Trần, trong tên cũng có chữ Minh, tôi là Trần Gia Minh.” Tôi vô thức thấy thân thiết với hắn, thậm chí còn đưa tay ra.

Hắn thấy tôi hòa hoãn lại thì cũng thò tay muốn nắm tay tôi. Lúc tay hắn vừa chạm tới thì tôi tỉnh táo lại đập bay tay hắn.

“Đừng có thấy sang bắt quàng làm họ! Trước khi tôi biết rõ thân phận của anh thì đừng hòng mong chuyện tốt đẹp! Cũng đừng đánh bài sắc dụ tôi, đàn ông tôi từng chơi qua còn nhiều hơn anh đấy!”

Nhưng sự thật đau đớn nào ai biết là tôi lẻ bóng đó giờ…

Trần Minh thu tay lại, trong mắt toàn là hoang mang tủi thân, cẩn thận rón rén nhìn tôi.

Ôi mẹ ơi, cún thành tinh.

Trong đầu tôi hiện ra một em gâu đần nước mắt rưng rưng cúi đầu ngồi trên ghế, chủ nhân càng mắng thì đầu càng cúi sâu.

Men rượu xộc lên, đầu tôi đau như sắp nứt, chỉ muốn ngả ra ngủ.

Nhưng mà gâu đần bản lông đen này khiến tôi phiền lòng lắm lắm.

“Bao nhiêu tuổi?” Tôi xoa xoa huyệt thái dương hỏi tiếp.

“28?”

“Sao anh lại hỏi lại tôi? Tôi là bố anh à? Sao tôi biết anh mấy tuổi chứ?”

Hắn như sắp khóc thật: “Thế… nếu anh gọi em là ba thì em có cho anh ở lại không?”

“Cút!”

Té ra là tôi hốt về một tên đàn ông đầu óc có vấn đề à?

Không ổn không ổn, phải đưa tới chỗ các anh công an thôi.

Tôi mặc áo khoác, mặc hắn nói gì cũng lơ đi.

“Đi, đưa anh về nhà.”

“Anh không có nhà.”

“Ờ.” Tôi vờ như một anh trai hòa ái dễ gần cười cười: “Đừng sợ, chú công an sẽ tìm nhà cho anh.”

Hắn nhìn chăm chú vào mắt tôi, nói: “Anh thích nhìn em cười.”

Tôi lập tức ngừng cười: “Đừng nói nhảm, đi thôi.”

“Anh không đi!” Hắn thu người lại trên ghế sô pha, tôi kéo thế nào cũng không được.

“Đừng có kề chân lên thế, không thấy dơ à?”

“Không dơ, đồ mới.” Tuy giọng rất là tủi thân nhưng vẫn giơ chân lên không chạm vào ghế sô pha của tôi nữa.

Sau một lần lôi kéo bất thành, tôi nổi đóa: “Mẹ nó anh ăn cái khỉ gì mà lớn đấy? Sao anh khỏe thế hả? Cơ bắp nặng như đá nghìn tấn. Tôi chọc gì anh à? Đừng có đổ thừa, có bệnh lo mà chữa, không có bệnh thì cút về nhà nhanh lên, tôi không rảnh chiêu đãi anh đâu.” Mắng xong tôi ngồi bệt xuống một góc sô pha cách xa hắn.

“Anh thích em. Hai ngày nữa anh phải rời khỏi nơi này rồi, nếu không tỏ tình thì anh sẽ hối hận chết mất.” Hắn thả chân xuống, ngồi lại ngay ngắn nghiêm túc nói với tôi.

“Nên anh không phải đồ ngu mà là vì thích tôi nên mới đến nhà tôi?”

Hắn gật đầu.

“Thôi anh im mẹ đi! Đừng tưởng mặt anh đẹp là muốn làm gì làm, còn không đi là tôi báo cảnh sát đấy.”

Tôi đọc tiểu thuyết tương tự rồi đấy, một thằng đi du lịch tiết kiệm nên đu bám vào một thằng khác xin ăn cọ ở mới kiên trì được.

Muốn gạt tiền của tôi à, mơ đi!

Hắn thấy tôi lấy điện thoại ra định báo cảnh sát thật thì thừa dịp tôi không chú ý mà cướp điện thoại đi.

“Đừng báo cảnh sát, anh cho em tiền!”

“Anh có tiền à?”

“Anh có!”

“Anh nhìn lại cái mặt anh xem, đến tiền cắt tóc còn không có mà còn định gạt tôi à?”

Thấy tôi không tin, hắn đứng lên bắt đầu móc túi: “Anh có thật mà.”

Tôi chuẩn bị cười vào mặt hắn, hàng này coi bộ hơi thiểu năng.

Sau đó, tôi tròn mắt nhìn hắn móc ra một xấp tờ màu đỏ.

Mặc dù tôi không có khái niệm gì về tiền mặt, nhưng cái xấp này, ít nhất cũng phải hơn mười ngàn tệ. (sương sương 35 củ)

Hắn cẩn thận bước tới hai bước nhét tiền vào tay tôi rồi lùi về chỗ cũ, hỏi: “Ngần này đủ chưa? Chưa đủ thì anh còn có nữa.”

Nói đoạn, lại móc từ một túi áo khác ra một xấp tiền dày y chang, rồi nhét tiếp vào tay tôi.

Đù, hai cái túi kia chứa được cả đống tiền thế này à?

“Đủ chưa?”

“Đủ, đủ rồi.” Tôi giơ hai tay tiền lên, tự hỏi mình đang nằm mơ hay là uống say.

Ở cái thời đại một năm không xài tiền mặt được mấy lần này, thật sự có người không chỉ tùy tiện cất hai mươi ngàn tệ trên người mà còn thoải mái cho người lạ à?

Đỗ nghèo khỉ như tôi không thể hiểu nổi sự tùy tiện ấy.

“Vậy anh ở lại được chưa?”

“Hả? À, ờ.” Ở lại đi, chỗ này của tôi cũng chẳng có gì đáng giá cho anh trộm.

Tôi ngồi xuống bàn ăn, bắt đầu đếm lại tiền, đúng là tròn hai mươi ngàn không thừa không thiếu, tất cả đều là tiền mới.

Nhưng như này là chưa xong, lỡ đâu toàn tiền giả thì sao?

Thế là tôi lấy điện thoại ra tra xem làm sao để phân biệt tiền giả, bắt đầu con đường kiểm tiền.

Trần Minh ngồi im bên cạnh nhìn tôi bày trò, không nhiều chuyện lắm mồm, ngoan như cún con.

“Anh đi tắm đi.” Tôi kiểm tra xong tiền, thỏa mãn cất đi.

Tôi cầm khăn tắm dự bị của mình đưa cho hắn rồi đẩy người vào nhà tắm.

“Anh tắm trước đã, để tôi đi lấy quần áo cho anh.

Truyền thống xưa giờ tiền trao cháo múc, nhận tiền của người ta rồi thì đương nhiên phải dâng lên dịch vụ tốt nhất.

Tôi lật tung mớ đồ của tôi, nghĩ lại dáng người vóc dài vai rộng của Trần Minh, nhìn lại cái tướng chân tay nhỏ nhắn của mình, thật tìm không ra đồ nào hắn mặc vừa.

Cuối cùng đành lấy tạm cái quần đùi cho hắn mặc, đang tính đưa vào thì chợt nghe hắn hét ầm lên sợ hãi.

Tôi giật thót, vội vàng cầm quần lao vào nhà tắm, cửa không khóa nên tôi vọt vào trong luôn.

“Sao thế?!”

“Nóng quá…”

Tôi ngẩn cả người. Một tên đàn ông, cùng với tờ rym to bự của hắn, bày ra vẻ mặt hoảng sợ đối diện với tôi.

Đang ép tôi phạm tội đấy à?

Tôi nhìn thấy đùi trái của hắn đỏ bừng một mảnh, hiểu đại khái vấn đề.

Mặt tôi nóng bừng, xấu hổ cúi đầu đi tới dạy hắn dùng bình nóng lạnh: “Bên này là nước nóng, bên này là lạnh, ở giữa là ấm. Lấy tay thử chút đi đã.”

Sự thật là dù không nhìn hắn thì cũng không giải quyết được vấn đề của tôi. Lúc này, tôi cảm nhận được hormone đàn ông mạnh mẽ đến từ người bên cạnh, thứ ấy trong quần đã sớm cứng như sắt…

Đi không nổi.

“Sao mặt em đỏ thế? Em không khỏe à?”

Hắn lại còn dám hỏi tôi!

“Mặc tạm cái này làm quần lót đi, quần áo để tôi giặt cho mai mặc lại.” Tôi vội vơ lấy quần áo hắn cởi ra rồi chạy khỏi nhà tắm.

Nhiệt độ hạ xuống, tôi dựa vào cửa nhà tắm thở phào nhẹ nhõm.

Sống rồi.

Cái quần đùi kia là cái quần ngắn duy nhất tôi có, bởi vì tôi cảm thấy đầu gối mình rất thâm, chân lại nhỏ nên không dám mặc.

Cái quần kia màu xám, tờ rym của Trần Minh… dài xuống tận đùi… ôi bỏng mắt quá.

Trần Minh tắm rửa xong rất thơm mát, tuy còn râu ria xồm xoàm nhưng tóc tai coi như mềm mại, rất hấp dẫn.

Hắn còn đứng đó dụ dỗ tôi: “Để anh giặt cho, em nghỉ ngơi đi.”

Mẹ nó, muốn làm một phát thật đấy.

“Thôi đi, tiền cũng đưa rồi, tôi giặt mấy bộ đồ thì làm sao?”

“Anh xót em.” Hắn lại giở giọng oan ức.

“Cảm ơn nhé. Hôm nay anh mệt hơn thì ngủ trên giường đi, tôi ngủ sô pha.”

“Không được! Em không thể ngủ trên sô pha, ngủ đó em đâu có ngủ được.”

“???” Tôi chẳng hiểu sao, “Sao anh biết nằm ghế sô pha tôi không ngủ được?”

“Thì, thì anh không ngủ được trên ghế sô pha nên anh nghĩ chắc em cũng không ngủ được.”

“Thế nên tôi mới bảo anh ngủ giường rồi đó, đừng có quản nhiều quá biết chưa? Anh chỉ đến ở nhờ thôi.”

Hắn không đồng ý: “Anh không phải tới ở nhờ, anh tới để tỏ tình.”

“Vậy tỏ tình xong rồi anh đi đi được chưa?”

“Không đi được, anh không có nhà.”

“Thế nên, mời anh cuốn xéo lên giường ngay và luôn.”

Cuối cùng hắn cũng im lặng, nhưng lại co chân đứng bên cạnh nhìn tôi.

Nửa người trên cởi trần của hắn, lộ ra từng thớ cơ săn chắc quyến rũ, nào là cơ ngực, cơ bụng… Hứm hừm, hai điểm nhỏ màu đỏ kia, làm tôi chẳng thể nào tập trung được.

Còn cả mùi thơm của sữa tắm thoang thoảng, vào mũi tôi cứ như xuân dược.

Tôi nhắm mắt lại ngừng thở, lúc mở mắt ra thì hắn đang nhìn tôi chằm chằm, còn ngây thơ nói: “Mặt em đỏ thật đấy.”

Tôi ngượng muốn chết, muốn nói gì đó đổi chủ đề thì cơ trí phát hiện ra điểm kì lạ.

“Anh dùng chai nào gội đầu đấy?”

“Hả…?” Hắn vò đầu suy nghĩ.

“Phải chai màu đen không?”

“Không, màu đỏ ấy.”

“Thế lúc tắm người cũng xài màu đỏ à?”

“Ừ em.”

“Bị ngu à? Anh lấy sữa tắm gội đầu á?”

“Hở?” Hắn một mặt mờ mịt như không hiểu tôi đang nói gì.

“Tôi cũng không hiểu làm sao mà anh lớn được đến ngần này. Anh 28 tuổi thật à? Không lừa tôi chứ?” Tôi cũng chẳng trông chờ gì hắn trả lời tôi, vội tìm cớ đuổi hắn ra phòng khách.

Cuối cùng tôi cũng giặt xong được bộ đồ trong tình trạng không bị câu dẫn.

Hai giờ sáng, một bóng đen xuất hiện trước mặt tôi. Tôi chưa kịp kêu thì đã bị bóng đen ôm ngang lên.

“Anh đã nói là em sẽ không ngủ được mà, lên giường ngủ chung với anh đi.”

Tôi giãy như điên, hắn càng ôm chặt.

“Nghe lời đi được không?”

Muốn tôi ngủ trên giường cũng được thôi, nhưng làm ơn làm phước đừng để chim bự nhà anh cọ vào mông tôi chứ!

“Anh hôn em được không?”

“Cút.”

Ôi mặt trái của đồng tiền!
Hết chương 01

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.