Bất Chấp Tất Cả

Chương 14: Tâm ý



Khắp núi xanh um tươi tốt, gió nhẹ thổi qua những tán lá thông xanh tạo âm thanh như tiếng chuông ngân nga, chóp mũi còn có thể ngửi được mùi hương lá cây thơm mát, làm cho lòng người vui vẻ thoải mái. Mà ở đó, chính là nơi cha mẹ Tô Hiểu Mộc an nghỉ.

Cả công viên được xây dựng dựa vào vách núi, lúc này đã sớm qua tiết Thanh Minh, vì vậy người tới tảo mộ cũng không nhiều, vì biểu hiện sự tôn trọng, bọn họ dừng xe ở dưới chân núi, đi bộ vào khu lăng mộ.

Tô Hiểu Mộc bước nhanh đi theo bên cạnh Cảnh Diễn, trong lúc lơ đãng phát hiện cửa hàng bán đồ cúng viếng gần đó, cô cúi đầu nhìn nhìn qua hai tay trống không của mình, mới ý thức được mình còn thiếu cái gì, liền hạ thấp giọng nói với anh: "Anh chờ tôi một chút, tôi đi mua chút đồ viếng mộ." Nói xong đi tới hướng chỗ cửa hàng.

Nhưng rất nhanh cô phải dừng lại bước chân, chuyển ánh mắt qua, nhìn thấy Cảnh Diễn nhẹ nhàng cầm tay của mình, lắc đầu với cô một cái, trầm ổn nói: "Tôi đã cho người chuẩn bị xong, không cần mua nữa."

Thể chất của cô khá lạnh, trời tháng sáu, lòng bàn tay thật lạnh lẽo, mãi cho đến khi anh buông tay của mình ra, cô còn có thể cảm thấy đầu ngón tay vẫn còn hơi ấm, cũng rất nhanh hiểu chữ "nữa" là có ý gì. Ở lối đi trên cao kia, sớm có nhân viên làm việc đang cầm một bó to hoa sơn chi, còn có bánh ngọt Ngự Trai Phường cùng rượu chờ bọn họ.

Cảnh Diễn nhận lấy đồ, thấy Tô Hiểu mộc vẫn còn mất hồn, nhỏ giọng nhắc nhở cô: "Cha của cô thích hoa sơn chi, tôi nhớ không lầm chứ?"

Tô Hiểu Mộc gật đầu một cái, vẻ mặt hơi phức tạp, tại sao, anh có thể nhớ rõ ràng như vậy?

Sau khi quyết định kết hôn cô đã đề cập đến chuyện gặp người nhà của anh, dù sao cũng sắp trở thành người một nhà. Cô cũng tinh tường nhớ khi đó anh lạnh lẽo cự tuyệt cô, làm cô rơi vào tình huống mất mặt, cho là anh cảm thấy cô vượt khuôn rồi, cũng chưa bao giờ tiếp tục cái đề tài "dư thừa " này, dù sao thật sự bọn họ, cũng chỉ là kết hôn trên danh nghĩa mà thôi.

Nhưng hôm nay anh lại chính thức đến cúng bái cha mẹ của mình như vậy, hơn nữa chuẩn bị chu đáo, tâm ý tôn trọng không thể nghi ngờ.

Chóp mũi ê ẩm chát chát, cô ngầm tốn rất lớn hơi sức, mới để cho mình không bị trầm luân trong sự dịu dàng mãi mãi không thuộc về mình.

Đi gần 1000 bậc thềm đá, Tô Hiểu Mộc đi tới mộ cha mẹ cô.

Cô ngồi xổm xuống, đặt hoa trên nền dất, dùng khăn tay sạch lau nhè nhẹ hình ảnh trên mộ bia, hình người mẹ rất trẻ tuổi, kiểu tóc lúc trước mẹ hay chải, lúc cô còn rất nhỏ mẹ đã qua đời, ấn tượng của cô đối với mẹ có chút mơ hồ, vẫn là một mình cha nuôi cô khôn lớn. Trong hình cha cười rất tươi, là nụ cười ấm áp mà cô quen thuộc, giống như cha vẫn còn ở bên cạnh mình, hiền lành nhìn và gọi cô, Hiểu Mộc, ngoan, tới chỗ cha này.

Cô lấy giấy đăng ký kết hôn từ trong túi ra, mở ra ở trước mặt cha mẹ, chậm rãi nói: "Cha, mẹ, hôm nay con kết hôn, hai người cũng mừng thay cho con chứ? Lần sau con sẽ mang Tiểu Nghiêu cùng tới, gần đây ở trường luyện tập thể thao, lại cao lên không ít đấy." Khóe mắt cô dần dần ướt át, có quá nhiều lời nói muốn nói, lại không có từ nào nói ra khỏi miệng.

Cha, mẹ, người đàn ông này, là người con yêu.

Hai người đều nhìn thấy chứ? Anh ấy rất ưu tú, có đúng hay không?

Cảnh Diễn đứng ở sau lưng cô, lẳng lặng nhìn cô nhẹ giọng nỉ non trước mộ cha mẹ, như đứa bé làm nũng. Người phụ nữ này rất mâu thuẫn, thỉnh thoảng kiên cường thỉnh thoảng yếu ớt, rồi lại là mẹ của con anh, loại cảm giác này rất kỳ diệu, có lẽ ngay cả chính anh cũng không phát hiện, trong mắt của anh nhìn cô đã mang theo một tia thương tiếc.

Hồi lâu, Tô Hiểu Mộc chậm rãi đứng lên, hít giọng mũi nói: "Được rồi, chúng ta đi thôi."

Cô sợ không đành lòng, xoa xoa khóe mắt liền xoay người rời đi. Nhưng đi hai bước cũng không nhìn thấy anh đi theo, quay đầu lại, anh đang cúi người xuống ở trước mộ rót một ly rượu, hình như là hướng về phía cha mẹ nói điều gì. Cô cố gắng kiềm lại nghi vấn trong lòng, chỉ cho là không biết, bởi vì hôm nay anh đã cho mình vui mừng quá đủ rồi.

Nhưng cô không ngờ, thì ra là sự vui mừng không chỉ dừng lại ở những điều này.

Lúc rời khỏi trang viên bọn họ cũng không trở về nhà, anh chở cô đi tới phía nam khu hồ rộng lớn, nơi đó có một quán cà phê vị trí phong cảnh đều tốt, có lúc chờ Tiểu Nghiêu tan lớp cô sẽ đến nơi này ngồi một chút, nơi này buôn bán cũng tốt, không biết thế nào hôm nay lại đóng cửa.

Cô có chút không hiểu mà nhìn Cảnh Diễn: "Tại sao tới nơi này?" Mới vừa rồi cô nhìn thời gian, "Bây giờ còn chưa đến giờ đón Tiểu Nghiêu mà."

Cảnh Diễn lấy từ trong túi ra một xâu chìa khóa đưa cho cô, giọng nói vẫn lạnh như cũ: "Nơi này đã chuyển nhượng sang tên cô, nếu muốn trang trí lại theo ý thích, tôi có thể giới thiệu cho cô một nhà thiết kế."

Đưa quán cà phê ở khu vực vàng cho cô, nhẹ nhàng tùy ý giống như đưa một khối chocolate.

Nhưng Tô Hiểu Mộc lại không đứng lên, cô hít sâu, gằn từng chữ: "Cảnh Diễn, anh cũng không thiếu tôi cái gì, không cần phí tiền như vậy."

Lông mày của cô cũng nhíu chặt lại, giọng lạnh nhạt không ít, thổi tan tình cảm nhẹ nhàng vốn vẫn tràn ngập. Không biết anh làm sao biết mình thích nơi này, khu vực gần hồ, kế núi gần sông, mà Tiểu Nghiêu lại đang học tại trường tiểu học gần đây, tất cả đều phù hợp mong đợi của cô.

Nhưng có một điều khẳng định anh không biết, ban đầu cô học pha cà phê, chỉ vì, anh thích.

Mặc dù giọng nói của cô có chút nóng nảy, nhưng Cảnh Diễn cũng không tức giận, ngược lại nhàn nhạt giải thích: "Cô đừng hiểu lầm, đây là quà tặng kết hôn tôi đưa cho cô." Anh yên lặng liếc nhìn cô, "Chúng ta kết hôn, không phải sao?"

Kết hôn, quà tặng, bọn họ kết hôn.

Chìa khóa trong tay bỗng dưng trở nên rất nặng, rất nặng.

Bọn họ chỉ là vì con trai mà kết hôn, thế nhưng anh lại nhớ đến trước mộ cha mẹ của cô thăm viếng, còn đưa cô quà tặng, mới vừa rồi cô còn dùng giọng nói gay gắt như vậy chất vấn dụng ý của anh.

Trong chớp nhoáng này, Tô Hiểu Mộc có vẻ có chút cứng ngắc, nắm túi xách thì thầm: "Nhưng không có chuẩn bị quà tặng gì cả. . . . . ."

Đôi môi Cảnh Ciễn khẽ cong lên: "Tiểu Nghiêu đã là quà tặng tốt nhất cô cho tôi."

Đúng vậy, Tiểu Nghiêu, đứa bé biết điều như vậy, là con trai của bọn họ.

Lúc này vừa lúc một cặp vợ chồng ở bên phía tây bờ hồ chụp hình cưới, cô dâu chú rể cũng cười đến vô cùng hạnh phúc.

Cảnh Diễn nhìn theo ánh mắt yêu thích và ngưỡng mộ của cô, tự nhiên cũng nhìn được cảnh tượng trước mắt kia.

Tô Hiểu Mộc vừa có ý định, cũng không suy nghĩ liền đem ý tưởng nói ra khỏi miệng: "Cảnh Diễn, chúng ta cũng đi chụp một bộ hình đám cưới chứ?" Nói xong đối mặt với khuôn mặt trầm tư sâu xa mới giật mình là bản thân mình được voi đòi tiên, nhưng ván đã đóng thuyền, cô chỉ còn cách cẩn thận bổ sung: "Cái đó. . . . . . Không cần một bộ đầy đủ, 1 tấm là tốt rồi, tùy tiện treo ở nơi nào, tránh cho Tiểu Nghiêu về sau hỏi tới." Cô tận lực tìm lý do thoả đáng.

Cô đã có thể chắc chắc trong bụng là Cảnh Diễn sẽ không đồng ý.

Ai biết thế nhưng anh lại rất nhanh đáp một tiếng: "Ừ, có thể."

Cô cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, ngạc nhiên giương mắt, lưng anh đối diện với cô, cô không rõ nét mặt hiện tại của anh là như thế nào.

Tựa như năm đó cô nói anh chụp cùng cô một tấm hình để đưa cha xem, anh rõ ràng không muốn, nhưng vẫn đồng ý yêu cầu của cô, hôm nay cũng giống vậy, cô thật không hiểu trái tim của anh rốt cuộc đang suy nghĩ gì.

Cảnh Diễn cũng đang tự hỏi, tại sao ở trước mặt cô luôn không có cách nói lời từ chối ra khỏi miệng?

Mấy ngày trước con trai gọi điện thoại cho anh, hỏi: "Cha, cha chuẩn bị kết hôn cùng mẹ, có đúng hay không?"

Anh trả lời là đúng.

Con trai suy nghĩ một chút lại hỏi: "Vậy cha tặng cái gì cho mẹ khi kết hôn?" Thấy anh không nói lời nào, cậu cũng vội vàng la lên, "Cái gì đó, chẳng lẽ cha không muốn tặng quà cho mẹ sao? Một chút thành ý cũng không có, con không muốn đem mẹ gả cho cha!"

Là lời nói rất giận dữ của trẻ con, anh có chút buồn cười, vẫn là nhịn được: "Này cùng cha nói một chút coi, mẹ con. . . . . . Thích quà tặng gì?"

Tính khí con trai tới cũng nhanh đi cũng nhanh, ngược lại rất là nghiêm túc suy tư, sau đó từ từ nói: "Ưmh, mẹ thích vẽ tranh với pha cà phê, nhưng mẹ đã có phòng vẽ tranh rồi, không bằng cha tặng mẹ một quán cà phê? Mẹ thích uống cà phê ở quán gần trường của con." Đứa bé nói lời trẻ con, đối với khái niệm tiền bạc thì mơ hồ, cũng không biết giá trị quán cà phê là bao nhiêu, chỉ vì mẹ thích, liền suy nghĩ như vậy thay cô rồi.

Nhưng cũng may anh không thiếu một chút tiền lẻ như vậy, cũng không ghét chuyện đưa quà tặng kết hôn này, cho nên ngày hôm sau quá cà phê kia liền chuyển nhượng sang tên của cô.

Nhưng anh rõ ràng, anh không phải là người mềm lòng như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.