Hoa hồng Bungari kiều diễm ướt át trong hoa viên vừa độ nở rộ.
Tô Hiểu Mộc từ từ buông Cảnh Diễn ra, nghiêng người sang, qua cửa sổ nhìn xuống rất dễ dàng có thể nhìn thấy một khung cảnh diễm lệ đó.
Dưới ánh nắng rực rỡ buổi trưa là những bông hoa nở rộ, như tâm tình tốt đẹp của chủ nhân khu vườn này đang có, cô nhàn nhạt cười một tiếng: "Cảnh diễn, không bằng hôm nay anh dẫn em đi thăm mẹ đi.”
Nghe cô gọi mẹ mình thân thiết như vậy, khóe miệng Cảnh Diễn hơi cong lên: "Ở bên kia đường, cũng có chút xa nhà, mà lại còn phải đi một đoạn thềm đá, em sẽ rất mệt." Lời nói săn sóc như vậy cho dù là ai nghe cũng cảm thấy dễ dàng xúc động.
"Đi gặp mẹ của chúng ta làm sao lại mệt mỏi?" Tô Hiểu Mộc nâng mắt nhìn anh một cái, thấy hắn hé miệng, cô đoạt trước nói, "Ngay hôm nay đi, đừng nói lần sau với em, anh luôn bận rộn như vậy, lần sau không biết là đến lúc nào."
Cảnh Diễn cười ý vị sâu xa, con mắt chế nhạo sâu sắc: "Hả? Vậy anh có phải nên lý giải đây là, em oán trách anh không dành cho em nhiều thời gian?" Anh bỗng dưng lại gần bên tai cô, hướng về phía viền tai cô thổi nhẹ, hơi thở mập mờ một hít một thở cùng lúc lay động, cô theo bản năng né tránh, sửa lại dúm tóc buông xuống dưới, anh lại trở lại bộ dạng đứng thẳng, vừa thay cô sửa tóc, vừa nhìn gò má đỏ thẫm của cô mỉm cười nói: "Con cũng lớn như vậy, làm sao em vẫn dễ dàng xấu hổ như thế?"
Biết anh đang ttrêu chọc mình—— anh dường như rất thích làm việc này, Tô Hiểu Mộc không chịu yếu thế hừ một tiếng, đẩy tay của anh ra bấm nhẹ một cái vào hông anh, thẹn quá hoá thành giận: "Chẳng lẽ anh ghét bỏ kẻ to xác hay xấu hổ như em?"
Cảnh Diễn tràn đầy ý cười, thuận thế bắt được bàn tay ngang hông mình mà ôm ngang hông, tựa như trấn an tựa như tình thâm nói: "Không có, vừa đúng với sở thích của anh."
Không sớm không muộn, chỉ cần vừa đúng, chỉ cần thích hợp.
Tô Hiểu Mộc bỗng chốc an tĩnh lại, không nói gì thêm, cũng không nhìn anh, tựa dầu vào ngực anh, cô hiện tại chỉ muốn làm một chuyện, chính là khiến giờ phút này dừng lại lâu một chút nữa, tốt nhất là, cho đến vĩnh viễn.
Lúc rời nhà chính đi đến vườn hoa, Tô Hiểu Mộc dừng chân, ánh mắt quét qua vườn Mân Côi kia, nhỏ giọng nói: "Hay là chúng ta cũng mang theo hoa hồng? Mẹ thấy được hoa hồng mình thích, chắc sẽ rất vui." Mặc dù lấy thân phận của người mẹ mà nói, nhìn thấy con trai là điều tuyệt vời nhất, giống như cô đối với Tiểu Nghiêu.
Cảnh Diễn ngẩn ra, bị lời của cô khơi lên suy nghĩ, trước kia đến lúc hoa nở mẹ rất thích hái một ít đặt ở trong phòng khách, mẹ nói như vậy thì trong nhà cho dù có chuyện không vui, thì mùi hương tuy chỉ là thoang thoảng này cũng có thể dịu bớt tâm tình, nhưng không thể bù đắp sự trống trải tịch mịch. Mẹ rốt cuộc là thích hoa hồng hay là dùng hoa hồng để giết thời gian, cũng không nói được.
Khó có được người chu đáo tỉ mỉ như cô, anh gật đầu một cái, tâm tình dần bình thản lại, lạnh nhạt nói: "Vậy em ở chỗ này chờ anh một chút."
Tô Hiểu Mộc nhìn anh đi vào cổng vòm chứa đầy dây leo, ở một góc quen thuộc lấy ra công cụ làm vườn, cắt vài cành hoa hồng trắng, ánh mặt trời chiếu trên người anh, phản chiếu khuôn mặt tinh tế, đôi mắt chứa đầy nhu tình, tỉ mỉ bỏ gai hoa hồng, gói kỹ, sau đó từ từ đi về phía cô. Dáng vẻ quen thuộc như vậy, cũng chỉ là mặc mặc trang phục đơn giản nhất, nhưng mà thế nào cô cũng không dứt ánh mắt ra được, cho đến khi anh dắt tay cô, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chúng ta đi thôi."
Nghĩa trang ở một khu khác, đường đi khá xa, mà thời gian lúc bọn họ đi cũng rất muộn, thời điểm bái tế xong xuống núi đã là chạng vạng tối.
Khu mộ viên vẫn tản ra khí lạnh, nhưng ẩn sâu trong không khí là một chút ấm áp.
Đến đoạn một ngàn thềm đá tinh xảo thì Cảnh Diễn đột nhiên cúi người xuống, ý bảo Tô Hiểu Mộc trèo lên lưng anh, nhẹ nói: "Mau lên đây, anh cõng em xuống núi."
Tô Hiểu Mộc sững sờ, ngay sau đó muốn kéo anh đứng dậy, đỏ mặt nói: "Không được, đường xuống khó đi, em tự mình đi là được, cũng không thiếu tay thiếu chân, cũng không phải là đứa bé."
"Có gì ngượng ngùng, hai vợ chồng làm chuyện thân mật hơn như vậy thì cũng rất bình thường, huống chi anh chỉ là cõng em thôi, sợ cái gì? Đừng suy nghĩ nhiều nữa, anh cõng em đến bãi đậu xe, bằng không chờ chân em của sưng lên, Tiểu Nghiêu thấy lại không vui mấy ngày." Thật ra thì anh cũng không vui, sau này anh mới biết máu của cô lưu thông không tốt, một khi đi đường quá nhiều, nhất là đường núi, ngày thứ hai hai chân của cô sẽ sưng vù đau đớn, lúc trước đi bái tế cha mẹ cô cũng gặp tình trạng như thế.
Tô Hiểu Mộc ngẩng đầu, liếc mắt nhìn, gò má tươi cười của anh duới ánh tà dương bỗng rất ôn hòa, chính anh dịu dàng như vậy, làm sao có thể cự tuyệt, lại dùng lý do gì mà cự tuyệt? Chỉ có thể trầm luân.
Cô không kiểu cách, thuận thế nằm trên tấm lưng nở nang của anh, đôi tay ôm anh, cách áo khoác long dê cộc tay cùng áo sơ mi nghe tiếng tim đập có quy luật của anh, từng bậc từng bậc, từng bước từng bước, ôn tình bốn phía.
Đột nhiên nhớ đến một tiết mục ngắn cảm động đã phát trên ti vi, liền mạo hiểm hỏi anh: "Cảnh Diễn, ani cảm thấy em có nặng không?"
"Nặng cái gì? Người chưa đến 90 cân, không cảm thấy nhẹ sao?" Cảnh Diễn dừng lại trả lời theo bản năng, âm thanh rất thấp, hai tay lại xốc xốc thân thể cô, lúc này mới tiếp tục đi xuống.
Quả nhiên, "Toàn bộ thế giới cũng vác trên vai anh" lời nói lãng mạn như vậy anh làm sao có thể nói được? Tô Hiểu Mộc có hơi thất vọng, nhỏ giọng mà nói thầm một câu: "Thật là không hiểu phong tình."
Nhưng sau suy đi nghĩ lại cô liền thầm mắng mình, anh vốn là người không thích phong hoa tuyết nguyệt, bình thường chỉ biết xem tạp chí kinh tế tài chính, cá tính cũng lạnh lùng đâu ra đấy, nhưng đây cũng không phỉa nguyên nhân cô yêu anh, khí chất cao ngạo lạnh lùng. Sẽ không ai thập toàn thập mỹ, mà khuyết điểm mình cũng nhiều hơn, làm sao có thể yêu cầu anh ít khuyết điểm đi? Anh đặt cô ở trong lòng, đối tốt với cô, như vậy không tốt hơn gấp trăm lần so với những lời lãng mạn hư vô kia?
Bọn họ gần sát nhau như vậy, anh làm sao có thể không nghe được cô oán trách, nhưng anh không có thần thông quảng đại để đoán được tâm tình nhỏ bé đó của cô, nhưng hiểu theo cách của mình, từ từ nói: "Thế nào? Nói em nhẹ em còn không vui mừng à? Phụ nữ không phải đều thích thon thả một chút? Chẳng qua anh cảm thấy em nên ăn thêm nhiều chút nữa để nặng hơn một chút, quá nhẹ rồi không được, anh sẽ. . . . . . đau lòng." Hai chữ cuối cùng anh dừng một chút, hình như mình cũng do dự, anh không phải là người sẽ nói ra những lời nói như vậy. Thật sự là có một số việc khi muốn nói thì tự động bật ra theo lý trí, từ trái tim mà thôi.
Mà anh càng không thể nào biết, càng là người chưa bao giờ bộc lộ tâm tình, lời nói lãng mạn càng chạm tới trái tim, bởi vì đáng quý.
Anh nói anh thương mình. . . . . . Tô Hiểu Mộc cảm thấy hôm nay mình rất dễ xúc động, lỗ mũi chua vừa đau, ôm anh càng chặt hơn.
Hai người rời mộ viên trở lại nội thành, trước tiên đi đến trường học đón Tiểu Nghiêu, đây là lần đầu tiên hai người bọn họ cùng nhau đi đón con. Tiểu Nghiêu nhìn thấy bọn họ cùng nhau xuất hiện thì cực kỳ hưng phấn, chốc lát lôi kéo cha, chốc lát lại lôi kéo mẹ, cuối cùng quyết định không buông tay, mỗi tay kéo tay một người, ba người sóng bước hạnh phúc.
Bảo mẫu A Di ngày mai mới trở lại, cho nên hôm nay vẫn là Tô Hiểu mộc phụ trách nấu ăn, cô đang đi phía sau Cảnh Diễn trong siêu thị thì đột nhiên nói với anh: "Hay là anh dẫn Tiểu Nghiêu về nhà trước, siêu thị đông người, em đi một mình được rồi."
Cảnh Diễn mím môi: "Muốn đi thì cùng đi." Anh nói xong cúi đầu nhìn con trai, "Con nói có đúng hay không?"
Tiểu Nghiêu liền vội vàng gật đầu phụ họa theo cha: "Dạ, chúng ta tất nhiên là muốn đi, thuận tiện không cho mẹ mua nhiều ớt xanh và cà rốt."
Tô Hiểu Mộc dở khóc dở cười, nhéo nhéo chóp mũi con trai nói: "Chỉ có con là nhiều mưu ma chước quỷ!" Nên cũng không từ chối nữa.
Bởi vì hiện tại là trước giờ dung bữa, siêu thị rất nhiều người.
Tô Hiểu Mộc vốn là nhắc nhở mình ở trong lòng, Cảnh Diễn không thích nơi đông người, cô muốn đánh nhanh thắng nhanh, nhưng thói quen nghiêm túc trong mọi việc, thời gian lựa chọn đồ đạc đã trôi qua khá dài. Chờ cô chọn xong nguyên liệu cho bữa tối, cô ngẩng đầu lên, nhìn bên cạnh kệ hàng phía trước, anh vòng tay qua vai con trai kiên nhẫn chờ đợi mình, chung quanh rất ồn ào náo nhiệt, nhưng lòng của cô, an bình khác thường.
Cứ như vậy một ngày bình thản, cảm giác cứ như trở lại khoảng thời gian trăng mật xa hoa trước kia.
Ngày thứ hai, Cảnh Diễn tới khách sạn gặp Tần Trăn.
Mới vừa vào phòng, thấy sắc mặt Vương Hạo có chút kỳ quái, anh liền nhíu mày trầm giọng hỏi: "Xảy ra ra chuyện gì?"
Vương Hạo nhỏ giọng đáp: "Cô Tần và mẹ cô ấy có chút ý kiến không hợp, cãi nhau." Anh nghiêng mắt nhìn một chút gian về hướng phòng, cửa phòng nửa đóng, bên trong thật sự ồn ào, trên đất có mấy mảnh giấy vụn, nhìn kỹ mới biết là vé máy bay bị xé nát .
Mà âm thanh Tần Trăn bén nhọn cao vút: "Mẹ, con nói bao nhiêu lần, con không trở về nước Mĩ sẽ không ở nước Mĩ! Mẹ nghe không hiểu sao? Con trở về làm gì? Để xấu hổ mất mặt sao?"
Phương Mẫn Chi thở dài: "Hai người không thể ở cùng nhau, có quan hệ gì? Hơn nữa, một mình con ở lại chỗ này, mẹ không yên lòng."
"Con tại sao chỉ một mình, mẹ không phải cần lo lắng, không phải còn có anh Cảnh Diễn sao mẹ? Anh ấy sẽ chăm sóc con đấy."
Thấy cô còn là một mực khăng khăng, miệng Phương Mẫn Chi lập tức cứng rắn: "Con đừng giả ngốc với mẹ, con biết rõ A Diễn đã kết hôn! Con đừng đi quấy nhiễu gia đình người khác, con xem con đã bao nhiêu tuổi rồi, đừng tùy hứng nữa!"
Lần này Tần Trăn không nói chuyện nữa.
Trong phòng an tĩnh hồi lâu.
Sau đó, nghe được âm thanh Tần Trăn nhỏ bé yếu ớt cố chấp cãi lại: "Mẹ, con không muốn đi." Cô nâng mặt lên, nhìn thấy bóng dáng đứng ở cửa, muốn tìm cây cỏ cứu mạng, mừng rỡ xông tới kéo ống tay áo Cảnh Diễn nói, "Anh, anh nói với mẹ, em không muốn trở về, em muốn ở lại Bắc Kinh, em ở chỗ này lớn lên, tại sao không thể trở về sinh sống?"
Cảnh Diễn cúi đầu nhìn kỹ cô, gò má mảnh mai của cô ửng hồng không bình thường, nói chuyện có vẻ như có trật tự, nhưng suy cho cùng khiến người ta cảm thấy có cái gì không đúng, anh đảo mắt nói với Phương Mẫn Chi: "Tôi đã giúp Đạt Đạt hẹn bác sĩ Lục, trước tiên đi gặp mặt ông ấy, những chuyện khác nói sau."
Tần Trăn vừa nghe thấy phải đi gặp bác sĩ, lập tức há mồm muốn phản bác, nhưng bị mẹ trừng mắt cảnh cáo, không tự chủ hướng về phía Cảnh Diễn, Cảnh Diễn khéo léo kéo xa khoảng cách với cô, sờ sờ đầu của cô trấn an, sau đó lấy điện thoại di động bấm số, chuẩn bị xe đi gặp bác sĩ Lục.
Đến trung tâm nghiên cứu, tất cả đều phải nghe theo các chuyên viên, Tần Trăn ban đầu vẫn còn có chút kháng cự, bác sĩ Lục đề nghị trước thôi miên buông lỏng thần kinh, sau đó tiến hành trị liệu, hơn nữa ký hợp đồng giữ bí mật, Tần Trăn lúc này mới bất đắc dĩ vào phòng trị liệu.
Trí nhớ của cô trở lại rất nhiều năm trước, bởi vì mẹ mình phản đối, cô trốn ra khỏi nước, chưa quen cuộc sống nơi đây, bị mấy gã lưu manh quấy rối, có ý cưỡng hiếp cô, cô làm thế nào cũng không thoát khỏi được, cho là mình xong rồi, khi đó là Trình Vũ và hai người bạn ở Mỹ của anh vừa lúc đi ngang qua, nhanh chóng cứu cô.
Sau lúc đó cô bịi ám ảnh bởi sự việc đã xảy ra, đúng lúc Trình Vũ học cùng trường đại học với cô, anh rất quan tâm chăm sóc cô, cô dần dần quên mất sự kiện kia, đối với anh có cảm tình rất tốt, cũng từ từ quên đi đoạn tình cảm mông lung với Cảnh Diễn kia. Bọn họ bắt đầu lui tới, Trình Vũ rất cưng chiều cô, mặc cho cô tùy ý bướng bỉnh bên cạnh anh, thời điểm đó cô thật rất vui vẻ.
Sau đó, bọn họ kết hôn.
Trí nhớ bắt đầu đứt gãy, kéo đến vài năm sau.
Cô không có con, Trình Vũ kết hôn với người phụ nữ khác, cô phát điên gọi điện thoại cho anh, anh nói hi vọng hai người về sau ít gặp mặt, lời này có vẻ rất quen, giống như ngày trước cô cũng từng nói như vậy với một người.
Người kia, là anh Cảnh Diễn bảo hộ cô từ nhỏ.
Mẹ gạt cô, thì ra là im lặng giám sát mình, cũng muốn rời mình đi, cô cảm thấy cái gì mình cũng không có, sẽ không có bất cứ thứ gì vì đã bỏ lỡ rồi.