Bất Chấp Yêu Anh: Ta Đây Trở Thành Nam Phản Diện

Chương 60: Ta Đây Trở Thành Nam Phản Diện - Chương 60 Tự Sát



Chốc lát anh đã bấm cái điều khiển quả bom từ xa, nhưng nó lại chẳng hề phát nổ, điều này khiến anh vô cùng tức giận, mà lên tiếng quát lớn: “Tại sao Tại sao quả bom lại không nổ chứ? Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?”

Chốc lát Luân Thanh đã bật cười thật lớn: “Chuyện gì đã xảy ra với quả bom của anh à? Thật ra thì lão già đó, người mà không chịu gỡ quả bơm cho tôi, thật ra không phải là vì lão ta sợ, bởi vì không gỡ được quả bom đó, và nó sẽ phát nổ khiến lão chết cùng với tôi…

Mà sự thật thì lão ta đã biết được rằng, trong quả bom đó có mấy nghe lén, và thậm chí chắc chắn anh đang theo dõi nó, nên đã âm thầm diễn với tôi một vở kịch, để có thể gỡ quả bom kia, vì vậy nó mới không phát nổ…”

Luân Kiên nghe đến đây mà vô cùng tức giận, sau đó anh đã giục cái điều khiển đi, mà giờ đây đưa tay ra phía sau quần của mình, lấy ra một khẩu súng mà lên tiếng bảo rằng: “Hưa tao thật không ngờ rằng, kế hoạch của mình lại thất bại như vậy, nhưng điều đó cũng chẳng sao hết, bởi vì hôm nay chắc chắn mày cũng sẽ chết mà thôi, thậm chí người mà yêu thương mày nhất cũng như vậy, và đáng ra tao đã bỏ qua cho mày rồi, và chỉ muốn mày đau khổ thôi…

Khi nhìn người thương mày bị tao hành hạ tra tấn, thì lúc đó mày sẽ nhận ra và đau đớn như thế nào, thậm chí tao vô cùng thích cậu ta, nên tao chỉ làm cậu ta bị thương, chứ không hề muốn giết chết cậu ta…

Nhưng lại không ngờ được rằng cậu ta chính là một con chó phản chủ, thậm chí mày lại thông minh tới mức này, thế nên mày đã cướp thứ mà tao muốn, mày đã cướp tất cả mọi thứ từ tao, vậy nên những thứ tao không có được, mày cũng đừng mơ mà có được, thậm chí tao có nên cho mày chết không nhỉ?

Bởi vì nếu như mày chết rồi, thì sự đau đớn kia sẽ dành cho ai? Vậy nên tao đã suy nghĩ lại rồi, đó là tao sẽ khiến người yêu thương mày nhất, phải chết nghe rõ chưa, thì sau đó mày mới nhận lại cái kết đầy đau đớn nhất…”

Dứt lời hắn ta đã hướng súng về phía của Long Long, sau đó bóp còi bắn cậu, viên súng xuyên qua người cậu, khiến cậu ngã xuống dưới mặt đất, máu từ trong cơ thể chảy ra, trong khi Luân Thanh nước mắt dàng dụa trong sự đau đớn đến tột cùng, mà quỳ xuống dưới mặt đất, cậu lên tiếng: “Không Long Long cậu không thể chết như vậy được? Hãy mau tỉnh dậy đi đừng xảy ra chuyện gì mà, không thì tôi sẽ ân hận cả đời này mất, khi đã đánh mất một người yêu thương mình…”

Nhìn Luân Thanh đang đau lòng đến tột cùng, mà anh trai cậu bật cười trong sự đắc thắng: “Hahahaha như vậy là quá đủ rồi, tao đã cam tâm khi nhìn thấy sự đau đớn từ mày, khi mất đi người mày yêu thương nhất, thậm chí bây giờ mày không còn người thân nào nữa, và mày đã hiểu được cảm giác đó chưa, cảm giác khi mình mất đi thứ mà đang nằm trong vòng tay của bản thân mình, giống như cái cách mày đã cướp đi mọi thứ từ tay của tao vậy, và tao vô cùng căm hận mày, tao vô cùng ghét mày, chỉ muốn mày chết đi, để có thể rửa mối hận này, nhưng không tao đã không chọn con đường sai lầm đó, bởi nó là sự giải thoát cho mày, và nó sẽ khiến mày không đau đớn, nhưng nếu như mày mất đi hết tất cả mọi thứ, thì nỗi đâu đó sẽ khiến mày đau đớn gấp ngàn lần, còn hơn cả cái chết kia kìa, vậy nên tao mới làm điều này với mày…Còn giờ có lẽ tao cũng không nên sống trên cuộc đời này nữa, bởi thứ tao yêu thương nhất cũng đã không còn, thậm chí nếu mất thêm tao nữa, thì sự ân hận của mày sẽ dâng trào đến mức nào hả Hahahaha…”

Dứt lời hắn ta đã dùng súng tự bắn vào cơ thể của mình, trong ánh mắt ngỡ ngàng của Luân Thanh, giờ đây cậu đã chạy đến chỗ anh, mà lên tiếng: “Không anh cũng không được bỏ em như vậy! Tại sao anh lại chọn con đường này chứ? Và mọi chuyện đâu phải là do em gây ra đâu, mà tất cả đều là do chính anh, và đây là những gì mà anh phải chịu, khi anh đã chọn con đường sai lầm của mình, thậm chí em chưa bao giờ ghét anh, dù chỉ một chút mà chỉ muốn, cho anh nhận ra điều đúng đắn mà thôi, nhưng không ngờ anh lại càng lún sâu vào vũng lầy này…”

Cậu vừa dứt lời trong khi đang ôm anh, thì anh đã hất cậu ra, mà lên tiếng trong sự tức giận, ánh mắt dần nhắm lại: “Câm miệng của mày lại đi, đừng ở đó mà bày ra cái đạo đức giả kia nữa, bởi vì không có ai nghe đâu, còn bây giờ cái chết đã đến với hai người, và tao xem thử mày làm gì để cứu được, tao cùng với người thương mày chứ, và tao cảm thấy rất vui, khi mọi chuyện đã kết thúc, với sự đau đớn của mày, khi nhìn những người thân thương, dần dần ra đi, và bây giờ hãy sống cô độc, trên cõi đời cùng với sự ân hận của mình đi…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.