Bất Chấp - Yêu Điên Cuồng

Chương 59



           

Chương 59:

Hai ngày sau

Cô diện áo sơ mi mỏng có chút điệu đà, giày cao gót cùng quần jean vô cùng khỏe khoắn tiến vào một nhà hàng sang trọng đã được đặt bàn sẵn.

Mái tóc bồng bềnh màu hồng nhẹ nổi bật giữa đám đông khiến không ít cặp mắt soi mói hướng về phía mình. Cô kèm theo cặp kính lớn cứ vậy mà lướt qua mọi cái nhìn chằm chằm từ phía mấy kẻ xung quanh.

Cô đến sớm hơn nên thảnh thơi ngồi nhìn Menu. Chừng năm phút sau cửa phòng mở, một nam trung niên bước vào với bộ vest đen lịch thiệp.

(Đoạn hội thoại dưới đây đều là tiếng Trung Quốc)

- Tiền bối, rất vui được gặp anh!

Nam trung niên kia hơi cười, bắt tay với cô rồi cũng ngồi xuống bàn ăn.

- Chà, nhạc sĩ nổi tiếng bên Hàn Quốc tỏ ý muốn gặp sao La Chấn tôi nỡ từ chối!

- Được vậy thì là phúc của Lee Ji-soo em. Anh chọn món đi!

- ... Cô Lee, vào chuyện chính đi!

Cô hơi nhìn lên. Bắt gặp ánh nhìn chăm chăm từ phía người đối diện thì có phần bất động. Nhưng rất nhanh, cô bật cười.

- Haha. Không giấu gì anh, hôm nay em gặp anh là muốn anh ra mặt giúp. Em muốn có một vai cho bộ phim mới bên công ty An Kiêm. Nghe mọi người nói anh chơi thân với Giám đốc công ty đó nên mới cả gan làm phiền anh. Thực sự mong anh giúp đỡ cho.

La Chấn nâng mày nhìn cô. Ban đầu hắn có ngờ vực. Hắn biết cô và nàng có mối quan hệ khá tốt mà hắn thì mới lừa sạch tài sản của nàng nên cảnh giác với cô rất cao.

Đáng lý hắn sẽ không đến gặp cô hôm nay và cả những hôm sau nữa nhưng người quen của hắn ra mặt nói giúp cô nên thành ra mới ngồi chung bàn cùng nhau hôm nay.

Theo những gì hắn nghĩ, cô sẽ cố gắng tiếp cận vị trí vai diễn bỏ trống của nàng trong bộ phim mới này do hắn đạo diễn nhưng xem ra không phải vậy. Cô đang xin một vai diễn mà chẳng chút liên quan gì đến hắn.

Nhưng cái trùng hợp như này cũng làm hắn có phần cảnh giác.

Tại sao lại là hắn mà không phải người khác?

- Nghe nói cô Lee quen biết khá rộng, tại sao lại chọn tôi để ra mặt đây? Người bên công ty An Kiêm cũng đâu phải khó tiếp cận?

- Đúng là không khó nhưng không phải bám vào anh sẽ tốt hơn sao? Nói gì thì nói, anh La Chấn nổi tiếng với những tác phẩm hợp tác với Hàn Quốc, lại đích thân huấn luyện diễn xuất vài người Hàn nên có phần thoải mái hơn!

-... Hm...

- Cũng là vì trước đó... haha, em với chị Min-kyung có chơi thân với nhau nên khi chị ấy nhận được lời khen từ anh liền gọi điện cho em. Cả cuộc nói chuyện chỉ toàn bày tỏ biết ơn với anh thôi. Haha... Chỉ tiếc là...

Mặt cô hơi trùng xuống. La Chấn nghe nhắc đến Min-kyung liền giật thót, mày không biết đã giật giật mấy lần.

- Không ngờ chị ấy lại đổ bệnh đột ngột. Hai ngày trước em đến thăm vẫn hôn mê...

Khụ khụ

La Chấn ho sặc, vội vã lấy ly nước nuốt ực.

- Cô Kang diễn rất tốt, chỉ tiếc sức khỏe không ổn. Mà tình trạng cô Kang thế nào?

- Có lẽ cũng ổn thôi anh đừng lo. Nhưng mà... tiền bối... chuyện vai diễn kia...

Cô lấp lửng. La Chấn đăm chiêu nhìn cô.

"Con nhóc này không biết chuyện" là những gì hắn đang nghĩ. Hắn cười thầm trong lòng.

Nếu cô biết chuyện đã không thể có cái phản ứng gấp gáp với vai diễn kia mà chuyên tâm hơn vào chuyện lôi kéo gì đó từ La Chấn.

"Xem ra mình đã quá lo lắng rồi!"

- Tốt thôi! Thật may cho cô Lee tâm trạng La Chấn tôi hôm nay tốt!

- Thật sao? Cảm ơn tiền bối. Cảm ơn tiền bối!

Cô sung sướng đứng lên cúi người 90 độ.

Là lần đầu tiên cô phải làm cái hành động này trước người khác. Cũng là lần đầu tiên cô căm phẫn một kẻ đến thế tột cũng mà vẫn phải mỉm cười với hắn.

Vai diễn hôm nay, cô diễn quá đạt, không một lỗi nhỏ.

Đột nhiên điện thoại cô phát sáng, mặt bàn rung lên. Cô hốt hoảng nhìn vào màn hình điện thoại rồi tắt máy.

Đến lần điện thoại rung thứ hai thì La Chấn nheo mày liếc nhìn. Người gọi đến khiến hắn phải mở căng hai con mắt vì ngạc nhiên.

Cô lộ rõ vẻ lúng túng, ngó liếc xung quanh. Cái lúng túng này không giấu nổi kẻ làm đạo diễn lâu năm như La Chấn. Hắn nhìn theo tầm mắt cô đang rón rén hướng tới. Một lần nữa hắn kinh ngạc.

.

- Tiền bối, cảm ơn tiền bối! Chắc chắn em sẽ hậu tạ!

- Đừng khách khí. À cô Lee, hình như cô có quen biết...

Tu...tu...tu....

Điện thoại cô lần nữa rung. Ji-soo khó xử quay sang nhìn La Chấn.

- Tiền bối! Em nghe điện thoại chút. Anh đợi em ở nhà xe em chở anh về!

- À... được rồi!

Cô rời khỏi thềm thang máy rồi gấp gáp bước đi.

La Chấn ngó nghiêng xung quanh rồi cũng bước theo cô.

- Tôi gặp cô ở nhà hàng liền gọi cho cô!

- Xin lỗi anh tôi đang bàn chuyện công việc. Có gì sao?

- Cũng không có gì, chỉ là muốn báo với cô là lần này đầu tư thêm là lãi đến 10% nữa. Cô có theo không?

- 10% nữa sao? Là 5 triệu đô? Anh không đùa đấy chứ?

La Chấn nấp ở một chỗ nghe lỏm cuộc trò chuyện. Con số kia khiến đầu óc hắn ong ong lên vì kinh hãi.

- Nếu cô không theo thì sẽ thiệt thòi. Khu đô thị lần này, kèm theo dự án con đập và cầu vượt mới sẽ là món lời cho chúng ta.

- Nhưng... 10 tỉ won... em không thể đủ được, cũng chỉ có chừng một nửa. E là...

- Tùy ở cô, giờ tôi còn có việc, liên lạc sau!

La Chấn nghe mấy lời kia hoảng hốt, hắn bước vội về chỗ cũ, ra vẻ đang chờ đợi cô.

Cô như người mất hồn tiến đến chỗ hắn.

- Cô Lee!

- À... Vâng, tiền bối. Để em đưa anh về!

...

Cô vừa lái xe vừa đăm chiêu. Thỉnh thoảng hơi chệch làn làm La Chấn khốn khổ ngồi không yên phải to tiếng.

Nhìn vẻ mặt của cô, La Chấn cáo già nghĩ đến câu chuyện của cô với người ban nãy liền không giấu nổi vẻ mặt tham lam.

- À cô Lee. Hình như cô có quen biết với Tề Khải. Ban nãy lúc ngồi ở bàn ăn tôi có liếc nhìn tên người gọi.

Cô giật thót hơi rón rén liếc nhìn về phía La Chấn.

- À... vâng... Có quen ạ!

- Tôi cũng có quen anh ta. Tuy anh ta không phải tốt đẹp gì nhưng lại rất nhiều tiền và chịu đầu tư. Tôi quen anh ta khi lần đầu bước vào con đường đạo diễn. Khi đó không có vốn đầu tư nên phải tìm đến anh ta. Cũng lâu rồi không có gặp, không biết giờ anh ta ra sao?

La Chấn ranh ma liếc nhìn cô. Cô hơi lo lắng, cố gắng chỉnh lại tư thế lái xe.

- Dạ... anh ấy vẫn ổn. Có lẽ là vẫn như trước khi tiền bối gặp thôi!

- Vậy sao... ừm... mà nghe nói Tề Khải đang đầu tư gì đó rất lớn. Cô Lee có biết không?

- ... Dạ... Em không có biết! Mà tiền bối, đến nơi rồi!

La Chấn quét mắt nhìn sang cô rồi gật gù bước xuống xe.

Hắn thở dài châm điếu thuốc rồi thản nhiên rút điện thoại ra.

- Alo?

- À, Tề Khải à? Tôi La Chấn đây! Tôi gặp riêng anh một chút được không?

*

Cô ngồi như bức tượng trên ghế sofa. Mắt cô nhắm nghiền, hai hàng lông mày như muốn dính chặt lấy nhau.

Cô rút điện thoại, nhấn mấy nút rồi nghe máy.

- Cửu Thiên à, tôi còn một chuyện nữa muốn nhờ đây!

- Haha, được thôi, là bạn tốt mà! Nhưng chuyện gì nữa đây?

- Chỉ là... tôi muốn cậu đâm tôi một dao!

- ...HẢ?????

*

Tối hôm sau

Cô vội vã đến điểm hẹn với La Chấn. Hắn thậm chí còn đặt một phòng riêng ở nhà hàng nổi tiếng khu Trung Đông.

Cô vẫn vậy, lễ phép và tôn kính.

Hắn nói hẹn cô tới đây là vì vai diễn của cô ở công ty An Kiêm. Giọng điệu của hắn thì có vẻ như hắn đã "ngoại giao" thành công giúp cô.

- Tiền bối, là thật sao?

Cô vui sướng rót mời hắn một ly rượu. Hắn nhấp môi cười.

- Đương nhiên. Đúng là khá khó khăn. Nghe nói lần này công ty An Kiêm lọc diễn viên, cũng may mà cô nhờ tôi kịp thời đấy!

- Cảm ơn tiền bối! Em biết tiền bối có thể giúp em mà!

Cô cười, lại rót cho hắn một ly rượu và cũng tự rót vào ly mình.

- Vậy cô Lee định trả ơn tôi thế nào đây?

- ... Dạ!? À... đương nhiên sẽ trả ơn tiền bối. Tiền bối có gì cứ sai bảo, em chắc chắc sẽ thực hiện!

- Haha. Cô cũng mạnh miệng lắm. Xem nào... có chuyện cô giúp được tôi đấy! Hôm qua tôi đã nói chuyện với Tề Khải, cậu ta kể cho tôi toàn bộ về dự án đầu tư lần này rồi!

Ji-soo căng mắt nhìn La Chấn. Hắn cười rồi uống cạn chén rượu trước ánh mắt kinh ngạc từ cô.

- Nhưng mà... dự án này có liên quan gì đến tiền bối!

- Thu về một khoản tiền lớn đương nhiên có liên quan đến tôi rồi! Haha. Không lẽ cô Lee không định chia cho tôi miếng nào sao?

- Cái đó...

- Chà chà! Việc này nếu nhìn khái quát thì là bất hợp pháp, cô Lee lại là thần tượng của bao người, dính dáng đến sẽ không hay ho đâu!

Ji-soo mặt tái mét nhìn La Chấn. Hắn vẫn hả hê cười nói. Không khí bên cô bắt đầu căng thẳng còn hắn thì xem ra khá thoải mái và thích thú.

- Nhưng cô yên tâm, tôi sẽ không tố giác cô chỉ có điều là...

Hắn đặt chén rượu xuống bàn, nhìn chăm chăm vào cô bằng con mắt đầy tham vọng.

- Tôi muốn chúng ta hợp tác!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.