Bất Chấp - Yêu Điên Cuồng

Chương 61



Chương 61:

Nàng ngồi ngoài phòng phẫu thuật với gương mặt trắng bệch. Nàng đã khóc đến cạn nước mắt. Nàng chỉ mong giá mà có thể thay cô nằm kia, chỉ cần cô bình an, nàng nguyện chết cũng thỏa đáng.

Cuộc phẫu thuật diễn ra trong thầm lặng, toàn bộ truyền thông đều không hay, cốt cũng là nhờ một thế lực hùng mạnh mang tên Cửu Hội.

Mọi thứ đều diễn ra quá bất ngờ. Nàng thậm chí còn không rõ là cô đã đắc tội với ai ở nơi đất khách này mà đến mức để họ trả thù nữa. Nàng cuối cùng lại dằn vặt bản thân, "mình chẳng hiểu gì về Ji-soo cả", "mình không quan tâm Ji-soo, thật đáng chết".

*

Bảy ngày sau

Cô cười nhạt khi đọc dòng báo "La Chấn: lừa đảo và cố ý mưu sát – án chung thân!" rồi hé miệng lớn để ai kia "phục vụ" mình.

- Soo, sau này đừng có mạo hiểm tham gia vào chuyện này, hãy để pháp luật giải quyết. May lần này người của La Chấn đâm hụt, nếu như hắn đâm trúng chỗ hiểm phải làm sao?

Nàng nhăn nhó nhìn Ji-soo, tay không ngừng đưa thìa cháo đến miệng cô. Cô cười, lắc lắc đầu.

- Không phải tôi vẫn sống đây sao?

- Thế thì mới nói...

Rầm rầm rầm

Uỳnh

Cái tiếng động lớn kia làm cả cô và nàng giật thót. Cái người kia thậm chí còn chưa để ai lên tiếng đã tự động chạy vào phòng bệnh rồi.

- JI-SOO, MIN-KYUNG! CHÚNG TA ĐÒI LẠI ĐƯỢC TIỀN RỒI!

Vốn định tức giận nhưng nghe cái câu kia của Min-ho nàng liền sáng rực hai con mắt. Quên cô luôn, nàng sung sướng chạy đến chỗ quản lý của mình.

- Anh nói gì cơ?

- Haha. Luật sư mới gọi điện cho anh. Anh ta bảo đã giải quyết riêng với La Chấn và đòi được tiền rồi. Dù anh không hiểu nhưng kệ. Chúng ta toàn thắng rồi haha!

- Thật sao? Thật sự tốt quá! Anh, anh phải sắp xếp cuộc hẹn với luật sư, em nhất định sẽ mời anh ấy một bữa!

Hai người kia rôm rả cười nói khiến cô cũng phải bật cười. Suy nghĩ gì đó, cô cuối cùng vẫn là gật gù cười một mình nhìn nàng.

Ring ring ring

Liếc vào màn hình điện thoai, một số lạ. Cô đăm chiêu một chút rồi nở nụ cười nghe máy.

(Đoạn hội thoại dưới đây là tiếng Trung Quốc)

­- Tôi nghe!

- Cô Lee, mọi chuyện đều đúng như cô dự liệu. Tôi đã "cắt" hết "tay chân" của La Chấn, giờ cô có thể yên tâm mà nghỉ ngơi.

- Tôi biết rồi, cảm ơn anh! À chuyện kia...

- Cô yên tâm, số tiền đó tôi đã chuyển sang tài khoản của cô gái kia đúng như cô nói, không có chuyện bại lộ.

- Tốt rồi, cảm ơn anh! À còn nữa!

- Vâng tôi nghe!?

- Nói với Cửu Thiên đừng có qua đây! Mấy bữa nữa tôi sẽ đến chỗ cậu ta!

- ...

- Alo?

- ... À vâng. Tôi chỉ đang suy nghĩ chút. Cô Lee quả là có thể tính toán như thần! Cả chuyện cậu chủ định đến bệnh viện cô cũng có thể đoán ra...!

- Haha. Được rồi chào anh!

- Vâng chào cô!

Cô thở nhẹ liếc nhìn qua cửa kính. Bầu trời hôm nay thật đẹp.

*

Những ngày cuối tháng Năm cô lại tất bật chuẩn bị đến dự lễ trao giải bài hát tháng. Một ca khúc cô viết khi vẫn còn nằm viện bất ngờ được đề cử. Khi viết ca khúc đó cô cũng chưa từng nghĩ có thể nhận giải vì tuy lời bài hát khá ổn nhưng nhạc lại rất khó nghe.

Vết thương ở eo cô chưa hoàn toàn lành nên di chuyển rất cẩn thận. Nàng là MC của buổi trao giải, nhìn thấy cô như vậy không khỏi lo lắng.

Cái chính là, dù có khó chịu nhưng cô nom vô cùng thoải mái. Trông cô chẳng giống người mới từ viện về chút nào.

Cánh nhà báo không phải những kẻ ngu ngốc. Họ rất tinh ý nên chuyện cô ở Trung Quốc và tin tức về La Chấn phát tán khiến họ sinh nghi cô chính là người tố giác được "bảo mật" nhưng chính là họ không có đủ bằng chứng để phanh phui.

Việc này cô cũng đã cảm ơn Cửu Thiên, cậu bạn thân của cô ở Trung Quốc. Cô thừa nhận, nếu vụ việc này không nhờ cậu ta giúp đỡ thì cô cũng không thể dễ dàng tống La Chấn ngồi tù hết một kiếp, càng không dễ vượt qua đám phóng viên nhiều chuyện.

Cô liếc nhìn kẻ thậm thụt ở cách cô bảy chỗ ngồi. Bắt gặp ánh mắt cô hắn hoảng hốt vội vã chỉnh lại tư thế. Cô cười nhếch môi rồi thở nhẹ một cái.

Những kẻ kém cỏi như vậy làm sao đủ trình độ để theo dõi cô?

Nói cô diễn xuất giỏi cũng không có gì lạ. Nhiều lúc cô phải cảm ơn lũ phóng viên, nhờ có họ mà cô mới có thể trau dồi khả năng diễn xuất của mình. Giả vờ biểu cảm ngu ngốc hay những hành động vô ý cắt đuôi đám người kia khiến cô tự nhiên trở thành đứa có tài diễn xuất.

Với cái đầu lạnh, nhạy bén kèm thêm khả năng diễn hoàn hảo khiến cô biến thành kẻ đáng sợ, tất nhiên cô chỉ đáng sợ với những ai dám cả gan chơi khăm cô và đặc biệt làm hại người thân cô. Với trường hợp của La Chấn, hắn thực sự sai lầm khi động đến nàng – người mà Ji-soo cô hứa dành trọn đời bảo vệ.

Nói cho cùng, nếu hắn đơn thuần chỉ lừa nàng kí vào hợp đồng vay của hắn thì cô cũng không bức hắn ngồi tù đến "mọt gông", cùng lắm cô sẽ khiến hắn ngồi tù 15 năm cho đến 20 năm. Nhưng mà, hắn lại lừa nàng kí vào bản hợp đồng thứ hai, một bản hợp đồng không đứng đắn và phá hủy toàn bộ đức hạnh của một người phụ nữ. Bản hợp đồng đó đã xúc phạm danh dự và nhân phẩm của nàng. Bởi lẽ đó, cô nhất quyết không tha cho nàng.

Ngoài việc khiến hắn ngồi tù, cô âm thầm dùng tiền để cắt hết mọi quan hệ của hắn với người quen của hắn, những người có thể giúp hắn giảm án và những kẻ có thể... giúp hắn trả thù cô và nàng. La Chấn giờ đây chỉ còn một mình, đúng theo cái nghĩa "sống không bằng chết".

Hắn động đến nàng, cô cũng không tiếc thân mà nhận một dao để hắn bị khép vào tội cố ý mưu sát, không thể nào cứu vãn được.

.

- Ông là La Chấn?

Người đàn ông kia tiến đến La Chấn với vẻ khá bình thản. La Chấn gật gù.

- Đây là ví của ông. Tôi thấy trong đó có cách liên lạc nên trả lại.

- Cảm ơn, trong này có nhiều giấy tờ quan trọng. Như đã hứa, tôi hậu tạ anh!

La Chấn đưa tiền cho người đàn ông kia, hai người nói thêm mấy câu rồi cũng rời khỏi con hẻm nhỏ.

Chưa đầy một giờ sau, cô bị đâm bởi chính người đàn ông vừa gặp La Chấn. Theo lời mọi người xung quanh, "khi nhìn thấy chúng tôi đến hắn liền bỏ chạy, thật may mắn".

Hai giờ sau, một loạt bức ảnh "giao dịch" của La Chấn và kẻ định sát hại cô được chuyển đến cho cảnh sát. La Chấn lập tức bị tóm trong nháy mắt mà không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

La Chấn hốt hoảng yêu cầu cảnh sát kiểm tra cuộc gọi. Mọi ghi nhớ về cuộc gọi theo lời hắn kể đều không còn, bên tổng đài chỉ còn duy nhất một tin nhắn từ máy hắn chuyển đến số của người đàn ông kia.

"Giải quyết xong con khốn đó, tôi sẽ trả thêm cho anh"

Đến phút cuối cùng hắn mới vỡ lẽ, thực chất Tề Khải đã lừa hắn.

La Chấn thất thần ngồi sụp xuống sàn, trong một giây hắn đã hiểu, bản thân thực ra đã chọn sai đối tượng...!

*

Cửu Thiên tươi tỉnh mở kênh truyền hình Hàn Quốc lên. Bất ngờ thấy cô trên đó cậu ta liền huých vai Tề Khải.

- Ji-soo kìa! Haha, nom chẳng giống mới ra viện chút nào!

- Vâng! Mà cậu chủ... có chuyện tôi vẫn thắc mắc!

- Anh nói xem!

Tề Khải liếc nhìn Cửu Thiên, không biết có nên nói ra hay không. Nhưng tò mò vẫn thường chiến thắng, anh ta thở nhẹ rồi từ tốn.

- Sao cậu chủ lại nhiệt tình giúp cô Lee đến vậy? Lại còn đích thân dùng danh nghĩa Cửu Hội. Tôi có chút khó hiểu.

Cửu Thiên ngừng xem, nghĩ một chút rồi gật gù.

- Chừng hơn một năm trước, cái người mà Cửu Hội đồn thổi cứu mạng tôi khỏi bọn Long Khiêm không phải gã nào đâu, chính là cô gái Hàn Quốc tên Lee Ji-soo đó đấy!

- Cái gì?

- Thì tôi trốn khỏi nhà đi dạo. Đám người đó đánh hơi được liền truy đuổi. Xong đại khái là gặp được Ji-soo trong lúc chạy trốn, một mình cô gái đó đánh gục bảy gã đuổi theo tôi. Tôi cũng bất ngờ lắm nhưng sau đó biết cô ta học võ nên cũng chẳng còn ngạc nhiên. Nói cho cùng, Ji-soo đã cứu tôi, có công lớn với Cửu Hội, Cửu Hội phải có trách nhiệm giúp cô ấy vô điều kiện. Đó là một trong số các luật của Hội, anh đừng quên đấy!

Tề Khải vốn biết Cửu Thiên kể chuyện gì đều chẳng rõ đầu đuôi nhưng không nghĩ có thể ăn bớt nhiều tình tiết quan trong đến vậy. Cho đến cuối cùng chẳng biết được là gặp cái cô Lee Ji-soo kia thế nào. Cô gái đó đã đánh bọn người của Long Khiêm ra sao...

Nhưng ít ra anh ta cũng biết, cô là người cứu mạng cậu chủ của mình, như vậy coi như nắm được chút ý chính.

Tề Khải mỉm cười gật đầu.

- Tôi rõ rồi! Với lại thật may mắn, cô gái đáng sợ đó là bạn chứ không phải kẻ thù.

- Hm... Phải! Cô ấy là người bạn Hàn Quốc duy nhất của tôi nên anh hãy lo chuyện kia cẩn thận. Đừng có phát sinh ra điều không hay!

- Cậu chủ yên tâm! Mọi chuyện đều ổn thỏa!

Căn phòng lại rơi vào yên lặng, chỉ còn âm thanh trao giải trên vô tuyến. Cả Cửu Thiên và Tề Khải đều chăm chú vào màn hình TV. Dù chẳng hiểu chút gì nhưng cả hai đều nom khá nghiêm túc.

...

- Tề Khải, lấy điện thoại... bài mới của Ji-soo, tải về giúp tôi. Cái chữ quái quỷ gì kia?... Ashhhh. Khốn kiếp, KHÔNG HIỂU CHỮ NÀO HẾT... SAO CÔ TA LẠI LÀ NGƯỜI HÀN QUỐC CƠ CHỨ???? (Tức giận)

.

- Hắt xì....!

- Ji-soo, cảm lạnh sao?

Cô nhăn mày lấy tờ giấy ăn từ tay quản lý của mình. Cô lắc đầu đáp lại kèm theo biểu cảm khó hiểu vô cùng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.