Bất Công

Chương 17-18



Chương 17:


Trần Kiết Nhiên không dùng mỹ phẩm, mùa đông khí trời lạnh lẽo, da mặt không nhẵn nhụi, thậm chí có chút nứt.

Cố Quỳnh hôn một hồi, nội tâm đột ngột được lấp đầy, lồng ngực phập phồng, hưng phấn không thể diễn tả, mùi vị này, Cố Quỳnh muốn hôn thêm.

Cô nắm cằm Trần Kiết Nhiên, cưỡng bức nàng ngẩng đầu, di chuyển vị trí, muốn hôn.
Không ngờ tới, Trần Kiết Nhiên dùng hết toàn lực đẩy mạnh một cái!
Cố Quỳnh không khoẻ, chân tay vô lực, tiếp nhận nguồn lực này, cả người bị hất văng ra đằng sau, trước mắt tối sầm, nhíu mày thống khổ.
Trần Kiết Nhiên hơi hối hận, muốn tiến lên đỡ người, chân bước một bước rồi dừng lại, hai tay bấu chặt vạt áo, cắn môi đến chảy máu, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng nói ra một câu: "Cậu...Cậu mặc thêm quần áo, rồi ra ăn cơm, đừng để bị lạnh, mình...Mình đi dọn cơm..."
Trần Kiết Nhiên đi rồi, Cố Quỳnh mới đỡ trán ngồi dậy, kinh ngạc nhìn ra cửa, nửa ngày sau thở dài thườn thượt.
Mình làm sao vậy? Cố Quỳnh buồn bực, chẳng lẽ thật sự trúng tà? Nếu không phải, tại sao vô cớ hôn Trần Kiết Nhiên, một cái không đủ còn muốn thêm?
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, Trần Kiết Nhiên cười híp mắt nhìn cô, nội tâm nóng hổi, tim đập liên hồi khiêu khích, Cố Quỳnh cần phải ôm nàng, hôn nàng mới có thể định tâm an ổn.
Có điều đã doạ Trần Kiết Nhiên một phen.
Cố Quỳnh với lấy áo khoác phủ lên bả vai, dự định xin lỗi Trần Kiết Nhiên, nói cô bị bệnh nên hồ đồ, xin nàng tha thứ, cánh tay đang xuyên vào áo, nghĩ đến đây đột ngột dừng lại.
18 năm trên đời nàng luôn ngẩng cao đầu mà sống, xưa nay chỉ có người khác hạ mình trước cô, bây giờ chỉ vì một chuyện nhỏ liền muốn xin lỗi Trần Kiết Nhiên? Đùa gì thế! Trần Kiết Nhiên nên xin lỗi cô mới phải! Ai bảo nàng biết cô bệnh nặng mà vẫn dùng sức đẩy ra!

Không sai, Trần Kiết Nhiên phải xin lỗi cô! Cố Quỳnh cắn răng xác nhận ý niệm này, nhưng không hiểu vì sao có chút chột dạ, bước chân lưỡng lự, đi tới phòng ăn thì Trần Kiết Nhiên vừa múc một chén cháo nóng, nhón chân đẩy chén cháo về phía đối diện, một tay che ngực, không để quần áo chạm vào cơm canh.
Dù đang trong kỳ nghỉ nhưng trên người Trần Kiết Nhiên vẫn mặc bộ đồng phục học sinh, bởi vì tư thế khom lưng nên áo và quần ôm sát người, lộ ra đường cong tinh tế, cùng cặp mông tròn trịa, toát ra sức hút mê người khó cưỡng.
Lý tưởng Cố Quỳnh dày công gầy dựng lập tức sụp đổ, đứng sau lưng Trần Kiết Nhiên, hai mắt mở to.
Thì ra Trần Kiết Nhiên vốn dĩ đẹp như vậy?
Cố Quỳnh mê man, cảm thấy quãng thời gian vừa qua có mắt như mù, lơ là trân bảo, nhìn kim cương ra mắt cá, bây giờ kim cương thoát khỏi vỏ bọc bụi bặm, lơ đãng lộ ra hào quang óng ánh, khiến Cố Quỳnh không thể rời mắt!
Cố Quỳnh sững sờ, si ngốc giơ tay lên, cô muốn ôm Trần Kiết Nhiên vào trong ngực.
Trần Kiết Nhiên tựa hồ phát giác điều gì, quay đầu nhìn Cố Quỳnh cười: "Cậu đi đường nào vậy? Không có động tĩnh? Mau lại đây, nếm thử món mình làm, cơm tất niên đó!"
Kế hoạch thất bại, Cố Quỳnh bất đắc dĩ rũ tay xuống, đi tới bàn ăn, Trần Kiết Nhiên kéo ghế cho cô, chờ Cố Quỳnh ngồi mới ngồi vào ghế đối diện.

Nàng nói chuyện thoải mái, thật giống như nụ hôn lúc nãy chưa từng tồn tại.
Lửa giận trong lòng đã tắt, Cố Quỳnh tỉ mỉ nhìn Trần Kiết Nhiên, không có gì đặc biệt, tuy rằng chơi với nhau đã lâu, Cố Quỳnh quen thuộc không còn cảm thấy nàng xấu như ngày trước, nhưng cùng lắm chỉ xem nàng là người bình thường, bất luận thế nào cũng không thể nói là xinh đẹp.
Tài nghệ nấu nướng của Trần Kiết Nhiên không tệ, Cố Quỳnh ăn cơm tiệm gần như phát ngán, bưng trong tay chén cháo thịt bằm trứng muối, hạt gạo bung đều mềm mại, thịt bằm trứng muối thơm nức mũi, còn có rau cải giòn giòn tươi mát.

Cố Quỳnh vừa ốm dậy dù bụng đói cồn cào nhưng nhạt miệng không muốn ăn, miễn cưỡng nuốt xuống một muỗng, hương vị thanh đạm sưởi ấm lục phủ ngũ tạng, đầu óc dần tỉnh táo, loáng một cái đã vét sạch một bát, hơn nữa còn muốn ăn thêm.
Trần Kiết Nhiên còn lo Cố Quỳnh ăn không quen, lúc này thấy cô ngon miệng như vậy, tươi cười rạng rỡ tiếp nhận bát rỗng, cao hứng nói: "Chỉ ăn cháo không đủ no, đừng quên nếm thử mấy món mình làm!" Nói xong nàng gắp một miếng cá kho vào chén Cố Quỳnh.

Cố Quỳnh ăn một miếng, rất vừa miệng, lại nói Trần Kiết Nhiên tỉ mỉ cân nhắc, biết Cố Quỳnh miệng đắng, cố ý cho vào vài lát ớt thái mỏng, vừa khử tanh, vừa có độ cay kích thích vị giác.
Bàn ăn hôm nay vô cùng hợp khẩu vị, Cố Quỳnh ăn hết nửa con cá, bảy tám miếng sườn, ngay cả rau cải xào cũng gắp tới tấp, chờ đến khi lấp đầy bụng được bảy tám phần, tốc độ mới dần chậm, rốt cuộc nhận ra, ngoài món rau xào, Trần Kiết Nhiên không ăn gì khác.
"Sao cậu không ăn?" Cố Quỳnh gắp cho nàng một miếng cá: "Mau ăn đi, hôm nay chắc cậu mệt muốn chết rồi phải không? Nếu không có cậu, nhất định bây giờ mình vẫn còn nằm trên giường, ngay cả miếng nước ấm cũng không có chứ đừng nói đến bữa cơm tất niên nóng hổi thế này, Trần Kiết Nhiên, cậu ăn nhiều một chút, đừng chỉ ăn mỗi rau."
Cố Quỳnh cho rằng Trần Kiết Nhiên bị Lương Nhu Khiết gò ép bao năm qua giờ đây đã trở thành thói quen, kể cả ra ngoài cũng không thay đổi cho nên không dám ăn mấy món khác.
Trần Kiết Nhiên nhỏ giọng: "Mình không thích ăn cá."
Đây là lần đầu tiên Trần Kiết Nhiên thực sự nói ra thứ mình không thích, Cố Quỳnh chưa từng nghĩ Trần Kiết Nhiên cũng có thứ không thích ăn, tò mò hỏi nàng tại sao.
Trần Kiết Nhiên xấu hổ, đáp một chữ: "Tanh."
"Vậy sao còn mua cá làm gì?"
Trần Kiết Nhiên đỏ mặt, giọng nói càng nhỏ hơn: "Cậu thích ăn."
Cố Quỳnh nhớ lại, lần đó đến nhà Trần Kiết Nhiên, quả thật cô ăn kha khá cá kho, có điều không ngờ Trần Kiết Nhiên lại để tâm như vậy.
Nội tâm mềm nhũn, Cố Quỳnh cảm động: "Hôm nay làm món cá kho là vì mình sao?"
Trần Kiết Nhiên gật đầu.
"Ngốc." Cố Quỳnh nhẹ giọng mắng nàng, không phát hiện ngữ điệu hoà lẫn ôn nhu: "Cậu tới đây chăm sóc mình, còn chuẩn bị món mình thích! Mà không nấu được một món mà cậu thích sao? Làm gì có ai mặc kệ bản thân như vậy, thực sự ngốc quá."
Lời nói có ý nghĩa trách cứ, nhưng khác xa Lương Nhu Khiết, ngữ điệu quan tâm lo lắng, Trần Kiết Nhiên nghe xong bất giác lúng túng, trong lòng như ăn mật ngọt, khoé môi cong lên.

Cố Quỳnh thấy nàng cười, càng mềm giọng: "Kiết Nhiên, có món gì cậu đặc biệt yêu thích không? Ngoại trừ bánh kem?"
Trần Kiết Nhiên không trả lời được, chợt nhớ đến giờ tan học hôm đó, nàng sải chân bước lên bậc thang, tình cờ ngửi thấy mùi thịt kho tàu, yết hầu khẽ giật, nàng bất động tại chỗ, dùng sức hít lấy hít để.
Trần Kiết Nhiên xấu hổ, đỏ mặt nói: "Thịt kho tàu."
Một cô gái nói thích ăn thịt kho tàu, khó tránh khỏi khiến người ta cảm thấy thô lỗ, Trần Kiết Nhiên nói xong ngượng ngùng, cười.
Vừa lúc này, lầu dưới có người len lén đốt pháo, pháo hoa bay lên không trung rồi nổ tung, ánh sáng muôn màu chiếu vào Trần Kiết Nhiên cười e lệ, Cố Quỳnh nhìn chăm chú, tâm ngây dại.
"Đứng lại, không được phép đốt pháo hoa!"
Bảo vệ hô to, Cố Quỳnh giật mình hồi thần: "Được, mình nhớ rồi, chờ mình học xong, nhất định nấu cho cậu một nồi thịt kho tàu ngon nhất!"
Trần Kiết Nhiên nghe Cố Quỳnh dỗ dành, trong lòng ngọt ngào, cười đến không ngậm được miệng.
Vốn tưởng giao thừa năm nay tiếp tục trôi qua trong cô độc, nào ngờ chỉ một cú điện thoại, lại trở nên vui vẻ như thế, thu dọn bàn ăn xong, Trần Kiết Nhiên muốn về, Cố Quỳnh vội vàng kéo tay không cho đi, la lớn: "Không phải ba mẹ cậu và Tử Oánh về quê ăn tết sao? Trong nhà không có ai, cậu về làm gì? Hơn nữa gần 10 giờ rồi, cậu về như vậy sao mình yên tâm? Lỡ như gặp phải kẻ xấu thì sao?"
"Nhưng..."
"Nhưng cái gì? Chẳng lẽ cậu không lo nửa đêm mình lên cơn sốt?"
Lời này vừa nói ra, Trần Kiết Nhiên khựng lại: "Nhưng mình không mang theo quần áo..."
"Mặc của mình không được? Sao? Cậu ghét bỏ mình a?"
Cố Quỳnh nói đến mức này, Trần Kiết Nhiên chỉ còn cách ở lại.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, hai người ngồi trên sô pha xem tiết mục cuối năm, bối cảnh sân khấu màu đỏ, rất tục, Cố Quỳnh cảm thấy vô vị, nhìn sang Trần Kiết Nhiên xem say sưa ngon lành, diễn viên dùng khẩu âm Đông Bắc, chọc Trần Kiết Nhiên cười ngửa tới ngửa lui, ngã vào Cố Quỳnh.
Vai Cố Quỳnh chìm xuống, tiếng cười khanh khánh sát bên vành tai, tiểu phẩm nguyên bản nhạt nhẽo liền trở nên thú vị hơn bao giờ hết.


Cố Quỳnh nheo mắt cười, đưa tay lên nặn nặn tai người bên cạnh, Trần Kiết Nhiên sợ ngứa lẩn trốn, Cố Quỳnh giống như tìm thấy thú vui, không chịu buông tha.
Hai người đồng thời nằm lên sô pha, Trần Kiết Nhiên cười cười xin Cố Quỳnh tha mạng, lắc đầu tránh né, nàng mặc bộ quần áo ngủ của Cố Quỳnh.

Cố Quỳnh cao hơn, vai cũng rộng hơn, cổ áo rộng rãi, sau khi sượt sượt mấy lần, liền tuột xuống một nửa, để lộ bả vai trắng nõn, Cố Quỳnh bất động, trợn tròn hai mắt.
Cổ nàng trắng như tuyết, vai còn trắng hơn vài phần, thói quen ngẩng đầu ưỡn ngực quả nhiên phát huy tác dụng, độ cong của vai hoàn mỹ, ẩn hiện xương quai xanh lấp ló, Cố Quỳnh rơi vào mù quáng, đưa tay đỡ má nàng, Trần Kiết Nhiên co rúm thân thể.
Đáy mắt lấp loé bất an, Trần Kiết Nhiên nhẹ nhàng cắn lên môi, hàm răng bên trong chỉnh tề ngăn nắp, tựa như chờ Cố Quỳnh khám phá.
Thân thể nóng ran, Cố Quỳnh cúi đầu, môi kề môi.
- -----------------------

Chương 18:


Đầu óc Trần Kiết Nhiên trống rỗng, đây là nụ hôn đầu của nàng.


Trần Kiết Nhiên không phải tiểu hài tử cái gì cũng hông hiểu, đương nhiên biết hôn môi có ý nghĩa thế nào, nụ hôn trên má còn có thể xem là đùa giỡn, nhưng hiện tại, nàng bị Cố Quỳnh dùng lực cưỡng bức ngẩng đầu, chiếm lấy đôi môi mà mài ép.


Môi Cố Quỳnh rất ngọt, rất mềm không hề khiến người ta cảm thấy buồn nôn, nhưng Trần Kiết Nhiên vẫn hậu tri hậu giác sợ sệt, nàng giãy dụa theo bản năng, tay chân quơ loạn xạ phản kháng. Cố Quỳnh không tha thứ, cường thế khoá hai cánh tay nàng trong lòng bàn tay, dùng hạ bộ giữ chặt đôi chân, vững vàng hôn được mới buông lỏng.


Bàn tay vừa được phóng thích, Trần Kiết Nhiên không do dự, giáng một tát lên mặt Cố Quỳnh.


Chát!


Lanh lảnh mạnh mẽ!


Cho dù ti vi phát nhạc xuân náo nhiệt, tiếng vang này cũng rõ ràng dị thường, Cố Quỳnh bị đánh đến mặt lệch sang một bên, bàn tay Trần Kiết Nhiên hờ hững giữa không trung, các nàng rơi vào sửng sốt.


Trần Kiết Nhiên thất kinh, dùng hết sức lực dồn vào cái tát, bởi vì quanh năm làm việc tay chân một giáng này khiến da mặt Cố Quỳnh tê rát, nháy mắt hiện hồng ngân, nhìn mà giật mình! Cổ họng cấp tốc rỉ mùi tanh, đầu lưỡi thăm dò khoang miệng, quả nhiên đổ máu.


Tầm nhìn Cố Quỳnh từ phía trên nhìn xuống, khuôn mặt Trần Kiết Nhiên không có gì thay đổi, mắt một mí, sống mũi không cao, da mặt rất trắng, nhưng vì không được chăm sóc nên bị cái lạnh làm cho khô khốc ửng đỏ, thực sự không thể gọi là xinh đẹp.


Cố Quỳnh tâm loạn như ma, cảm thấy rất hợp mắt, tuy không phải mắt hai mí to tròn chuẩn mực, nhưng đôi con ngươi đen láy sáng sủa kia lại đẹp đẽ lạ thường, mặc dù sống mũi không cao, nhưng lại vừa vặn hài hoà đáng yêu? Ngay cả làn da khô nứt kia, Cố Quỳnh cũng không cảm thấy xấu, xót xa trong lòng, ắt hẳn rất đau.


Cố Quỳnh thật sự trúng tà, lãnh trọn một cái tát, lại không hề tức giận, ngược lại nhìn thấy Trần Kiết Nhiên hoảng sợ, trong lòng khó chịu vô cùng, muốn vuốt ve má nàng, ôn nhu dỗ dành đừng sợ, cô không nỡ làm nàng tổn thương, mà vì yêu thích nàng nên mới muốn gần gũi.


Nhưng lời không thể thoát ra khỏi miệng, đôi môi khẽ run, nuốt ngược vào bụng, nhíu mày thở dài.


Tiếng thở dài gọi Trần Kiết Nhiên thức tỉnh, lo sợ Cố Quỳnh lại muốn làm chuyện gì, nàng với lấy chùm chìa khoá lập tức chạy ra khỏi nhà, ngoài trời lúc này chỉ 0 độ, nàng không nghĩ được nhiều, muốn lập tức rời khỏi nơi thị phi này.


"Kiết Nhiên!" Tim Cố Quỳnh nhảy tới cổ, lo sợ Trần Kiết Nhiên xảy ra chuyện, đưa tay vơ vội một cái áo khoác rồi đuổi theo. Cửa thang máy đang đóng, Cố Quỳnh ba chân bốn cẳng lao tới dùng tay ngăn lại, cánh cửa một lần nữa mở ra, cô mau mau đi vào.


Ngón tay Trần Kiết Nhiên vẫn đang bấm liên tục vào nút close, thấy người bước vào, nàng muốn trở ra, Cố Quỳnh ngăn cản một hồi, Trần Kiết Nhiên chỉ có thể trơ mắt, nhìn cửa thang chậm rãi khép lại.


"Kiết Nhiên, xin lỗi, mình..." Cố Quỳnh phủ áo lông lên bả vai Trần Kiết Nhiên, đúng lúc này đột nhiên ánh đèn vụt tắt, thang máy dừng lại!


Chấm đỏ báo hiệu khẩn cấp cùng lúc sáng lên, không gian nhỏ hẹp tối tăm một mảnh, tâm Trầm Kiết Nhiên trũng xuống, bàn tay nắm chặt áo khoác lông vũ.


"Xảy ra chuyện gì?" Ánh mắt rối loạn, bước chân ngổn ngang lùi về sau, lưng chạm vào inox lạnh lẽo, hai tay sờ soạng vách thang máy.


"Đại khái là thang máy trục trặc."


So với Trần Kiết Nhiên bất an, Cố Quỳnh có vẻ trấn định hơn nhiều, cô tiến lên vài bước, lấy điện thoại khẩn cấp, kiên trì chờ đợi hồi âm từ đầu giây bên kia.


Đêm nay là giao thừa, mọi người mọi nhà đoàn viên, cả toà nhà chỉ còn một nhân viên theo dõi camera, phỏng chừng cũng lén lút đào tẩu rồi, Cố Quỳnh chờ rất lâu, kiên nhẫn gọi lại nhiều lần, nhẩm ra căn bản không có người ở phòng trực. Lúc nãy cô vội đuổi theo, nên không mang điện thoại, muốn gọi cảnh sát cũng bất lực, đành tạm tời từ bỏ, đợi một lúc nữa gọi lại xem sao.


"Không ai nhấc máy, chờ một chút." Cố Quỳnh xoay người, mờ mờ ảo ảo thấy Trần Kiết Nhiên ngồi thụp trên đất, mặt mày trắng xám, tựa hồ không nghe cô nói chuyện.




"Lạnh sao?" Cố Quỳnh đi tới, ngồi xổm bên cạnh Trần Kiết Nhiên, muốn nắm tay nàng.


"Còn...Cũng còn tốt..." Trần Kiết Nhiên miễn cưỡng nở nụ cười, phát hiện Cố Quỳnh mặc trên người bộ đồ ngủ mỏng manh, cái áo khoác duy nhất đã choàng lên người nàng. Trần Kiết Nhiên sợ nàng phát sốt trở lại, bận bịu cởi áo khoác lông vũ ra muốn đưa cho Cố Quỳnh.


Cố Quỳnh giữ vai, không cho nàng hành động.


"Cậu mặc đi, mình không lạnh."


"Nói bậy, cậu vừa mới hạ sốt, làm sao có thể không lạnh?" Trần Kiết Nhiên vẫn muốn cởi ra.


Cố Quỳnh mừng thầm, cười cười đề nghị: "Nhưng mình cũng sợ cậu nhiễm lạnh a, đúng rồi, cái áo này rất lớn, cậu và mình mỗi người một nửa, được không?"


Trần Kiết Nhiên do dự, Cố Quỳnh biết nàng nâng cao phòng ngự, trịnh trọng đảm bảo: "Yên tâm, mình sẽ ngoan ngoãn sưởi ấm, tuyệt đối không hôn cậu."


Vấn đề Trần Kiết Nhiên không dám đề cập, Cố Quỳnh lại thẳng thừng đâm thủng, nàng nhất thời xấu hổ đỏ mặt, con ngươi không biết nên nhìn về nơi nào. Mà Cố Quỳnh vừa nói như vậy, nàng cũng không cách nào cự tuyệt, tiết trời lạnh lẽo, không thể trì hoãn quá lâu, cuối cùng gật đầu đồng ý.


Cố Quỳnh vui mừng khôn xiết, nhanh chóng trượt vào trong áo lông vũ, nóng lòng ôm nữ sinh vào trong ngực, Trần Kiết Nhiên chống cự, uốn éo vai, lí nhí nhắc nhở: "Cậu nói mỗi người một nửa, không nói là ôm..."


"Hai người ôm nhau sẽ càng ấm."


Cố Quỳnh tùy tiện tìm đại một lí do, ôm người thật chặt không muốn buông tay, trên má vẫn còn in rõ năm dấu ngón tay, lúc này chẳng màng mặt mũi, lồng ngực nóng ran. Có điều, hai người đồng dạng thế này thật sự rất ấm, Trần Kiết Nhiên cảm thấy kỳ quặc nhưng không tiện nói gì, chỉ cúi đầu im lặng, mặc cho Cố Quỳnh ôm.


Ngồi trọn trong lòng Cố Quỳnh, bất an giảm bớt một điểm. Cố Quỳnh nhìn Trần Kiết Nhiên cúi đầu, không biết nàng đang suy nghĩ cái gì, có lẽ vẫn còn bực bội việc cô hành động hồ đồ, Cố Quỳnh cười hì hì, lên tiếng hoá giải lúng túng: "Vừa nãy mình hôn cậu..."


"Có thể không đề cập tới chuyện này được không?" Trần Kiết Nhiên đánh gãy.


"Được, cậu không thích mình liền không nói nữa." Cố Quỳnh thoải mái đáp ứng, lời tiếp theo tuôn ra rất tự nhiên: "Trần Kiết Nhiên, mình chỉ muốn nói, mình thích cậu."


Cố Quỳnh sợ Trần Kiết Nhiên không hiểu ý tứ trong lời nói, cố ý giải thích thêm: "Mình nói thích, không phải là thích kiểu bạn bè, mà là muốn cậu làm bạn gái của mình, hiểu không? Mình cũng không biết bản thân bị làm sao, chỉ muốn ở bên cạnh cậu, lúc phát sốt người đầu tiên mình nghĩ đến chính là cậu, có lúc nhìn cậu không nhịn được, muốn gần gũi..."


Cố Quỳnh càng nói trong lòng càng thoải mái, thừa nhận thích Trần Kiết Nhiên, có gì phải xấu hổ?. truyen bjyx


Bộc bạch chân tình một phen, lời nói ra đều từ chân tâm, Cố Quỳnh đắm chìm trong dòng suy nghĩ, không phát hiện sắc mặt Trần Kiết Nhiên ngày càng trắng, nhìn rất đáng sợ.


Trần Kiết Nhiên chỉ nghe hai câu đầu, sau đó lỗ tai như bị nhét bông, giọng nói Cố Quỳnh từ từ bay xa, nàng cảm thấy không gian chật hẹp đen kịt này, giống như một lần nữa bị nhốt vào tủ quần áo khoá chặt, gào rách cổ họng cũng không ai cứu, điên cuồng cào phá cũng không thoát được.


Trần Kiết Nhiên khó thở, hô hấp đột nhiên gấp gáp, mồ hôi lạnh ứa ra, thân thể bắt đầu run rẩy, miệng lẩm bẩm không biết đang nói cái gì.


Rốt cuộc Cố Quỳnh phát hiện Trần Kiết Nhiên không ổn, gọi vài tiếng: "Kiết Nhiên?" Đáng tiếc, nàng không phản ứng, Cố Quỳnh hoảng hồn, tát tát vào mặt nàng: "Kiết Nhiên? Kiết Nhiên cậu tỉnh lại đi! Nhìn mình! Nhìn mình!"


Hai mắt thanh minh một điểm, Trần Kiết Nhiên thoát khỏi hoảng sợ, mơ hồ gọi: "Cố Quỳnh?"





"Là mình đây! Quá tốt rồi! Rốt cuộc cậu cũng tỉnh lại!" Cố Quỳnh mừng rỡ, thay nàng lau mồ hôi trên trán: "Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao đột nhiên cậu lại trở nên như vậy?"


Trần Kiết Nhiên lắc đầu mệt nhọc: "Không có gì."


Cố Quỳnh vừa vội vừa giận: "Như vậy còn nói không có gì? Cậu mạnh mẽ lắm đúng không? Việc gì cũng tự mình gánh vác? Không thể chia sẻ với mình sao?"


Thanh âm lớn đến nỗi, màng tai Trần Kiết Nhiên sắp nứt. Nàng giương mắt nhìn Cố Quỳnh, con ngươi thủy thuận uất ức, môi run run: "Mình sợ..."


Cố Quỳnh đau lòng, ôm nàng thật chặt: "Đừng sợ, có mình ở đây, mình bảo vệ cậu. Cậu sợ cái gì? Sợ tối? Hay sợ không ra được? Nói mình nghe."


Trần Kiết Nhiên yếu ớt, nằm nhoài trong ngực Cố Quỳnh: "Đều...Đều sợ..."


"Tại sao?"


Tại sao? Ký ức thê lương kéo về, đương nhiên là vì nỗi ám ảnh khi còn bé.


Trần Kiết Nhiên bị chứng sợ không gian hẹp rất nghiêm trọng, nhưng chỉ một mình nàng biết.


Lương Nhu Khiết là connghiện đánh bạc, từ khi Trần Kiết Nhiên có thể đi lại liền ngày ngày ngâm chân trên chiếu bài. Hôm đó Trần Kiết Nhiên tỉnh dậy nhưng trong nhà không có ai, cửa khoá trái, nàng cho rằng ba mẹ và em gái không cần mình nữa, ngồi dưới đất gào khóc đến cổ họng đau rát, ba Trần trở về ôm nàng vào lòng, đêm đó ba ba và mẹ cãi nhau một trận ầm ĩ, Trần Kiết Nhiên và Trần Tử Oánh được một phen kinh sợ.


Ngày hôm sau, Lương Nhu Khiết vẫn tiếp tục đến sòng bài, vì đề phòng Trần Kiết Nhiên làm ồn bị hàng xóm nghe thấy báo cho ba Trần, liền ném nàng vào hộc tủ, sau đó dùng một cái khoá lớn khoá chặt cửa tủ! Năm ấy Trần Kiết Nhiên chỉ mới 4, 5 tuổi ngồi trong bóng tối chân tay co quắp! Gào khóc van cầu không muốn: "Mẹ, con sẽ ngoan, con...Con không khóc nữa, mẹ đừng nhốt con!"


Mặc kệ đứa trẻ gào khóc thảm thiết, Lương Nhu Khiết làm như không nghe, mạnh mẽ đóng cửa, dập vào tay đứa trẻ!


Đôi tay nhỏ sắp bị đánh gãy, nước mắt tuôn ào ạt, phản xạ tự nhiên rụt tay lại, Lương Nhu Khiết thuận thế đóng cửa, khoá chặt.


Trần Kiết Nhiên ám ảnh đến tận bây giờ.


Nàng cuộn mình trong ngăn tủ, khóc thét, cổ họng rỉ máu, nhưng không ai đến cứu nàng.


Khóc nhiều đến nỗi cơ thể không còn sức lực, thân người vừa vặn với hộc tủ không thể di chuyển dù một li, chỉ có nàng và bóng tối, đáng sợ như vậy, Trần Kiết Nhiên bấu móng tay vào vách gỗ, lệ tuôn không ngừng, nàng đã làm sai điều gì? Tại sao chỉ đối xử với nàng như vậy?


Nghĩ không ra.


Trần Kiết Nhiên ngốc, nhất định vì nàng không đáng yêu, không thông minh bằng em gái, cũng không được mọi người yêu thích.


Suốt những năm tiểu học, vẫn là những chuỗi ngày bị khoá trái trong hộc tủ!


"Đừng...Đừng nhốt con vào hộc tủ..." Trần Kiết Nhiên ôm cổ Cố Quỳnh, yết hầu khô khốc, vừa khóc vừa nhận sai: "Con sai rồi, con sẽ...Ngoan...Đừng mà...Hức...Sợ..."


"Thật đáng sợ...Thật đáng sợ..." Trần Kiết Nhiên khóc đến không nói được.


Nàng chưa bao giờ kể chuyện cũ, Cố Quỳnh nghe xong, tâm đau nứt.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.