Bất Công

Chương 45: 45: Tuyệt Cảnh




Kể từ lúc Trần Kiết Nhiên giáng một quyền vào đầu Cố Quỳnh, mọi thứ bắt đầu hỗn loạn.
Người can ngăn, người kinh sợ gào rít, Trần Kiết Nhiên mắt điếc tai ngơ, chỉ muốn phát ti3t luồng tửa tích tụ trong lòng, đánh đến khi khóe miệng Cố Quỳnh chảy máu, hốc mắt xanh tím một mảng lớn.
Đánh cô, đánh chết cô, đồ khốn kiếp, tôi thành ra hình dạng này cô còn không buông tha, rắp tâm triệt đường sống của mẹ con chúng tôi, được, đã vậy hôm nay tôi và cô chết chung.
Kỳ thực Trần Kiết Nhiên không có khái niệm trả thù, ngay cả khi ngậm đắng dưới tay Lương Nhu Khiết nàng vẫn chọn chịu đựng, thế nhưng thời khắc này, nàng thật sự muốn báo thù, muốn kéo Cố Quỳnh xuống địa ngục.
Thật ra chuyện ngày trước Cố Quỳnh gây ra cũng không phải ác độc hay sai lầm gì, cùng lắm là lừa Trần Kiết Nhiên mà thôi, nàng là người đến sau, nên mới dây vào mối quan hệ tay ba.
Điều Trần Kiết Nhiên oán hận chính là, thời điểm nàng sẵng sàng vứt bỏ chuyện xưa, nghênh tiếp cuộc đời mới, Cố Quỳnh lại năm lần bảy lượt quấy rối, lần sau quá đáng hơn lần trước, đảo lộn cuộc sống bình thản của nàng.
Trần Kiết Nhiên và Cố Quỳnh có thâm thù đại hận gì, mà cô một hai muốn hủy diệt nàng.
Cuộc sống mới không dễ dàng có được, bất luận là ai, Trần Kiết Nhiên cũng không cho phép sinh sự phá hoại, bởi vậy mới hận Cố Quỳnh càng sâu, cùng lắm là cá chết lưới rách.
Nút áo trên cùng của Cố Quỳnh bị nàng bứt đứt, một sợi dây chuyền quen mắt lộ ra.

Trần Kiết Nhiên nhìn hạt châu, nắm đấm dừng giữa không trung, khí lực trong người dường như bị rút cạn.

Quần chúng vây quanh nhanh tay lẹ mắt kéo nàng ra.
"Mẹ...Mẹ..." Dì Ngô ôm An An vào ngực, nàng vùng vãy chạy tới chỗ mẹ, hai tay giữ chặt eo Trần Kiết Nhiên, khóc lớn.
Tiếng khóc của An An làm Trần Kiết Nhiên giật mình tỉnh dậy, nhìn rõ mọi thứ trước mắt, sau lưng phát lạnh, run rẩy ôm vai Trần An An, miệng lầm bầm: "Không sao, không sao rồi."
Cũng không biết là đang an ủi Trần An An, hay là đang trấn định chính bản thân mình.
Vốn dĩ Trần Kiết Nhiên thu dưỡng Trần An An là danh bất chính ngôn bất thuận, tuy bé con luôn gọi nàng là mẹ, nhưng những năm qua chỉ có thể tính là tạm thời nuôi dưỡng, quan hệ giữa các nàng không được pháp luật công nhận, chính phủ có thể cướp An An khỏi nàng bất cứ lúc nào, thậm chí yêu cầu trước khi An An trưởng thành, Trần Kiết Nhiên không được phép gặp bé con.
Trần Kiết Nhiên bị ép đến mức cuống lên, đầu óc trống rỗng, nhìn Cố Quỳnh thù mới hận cũ xông lên não, cả người trở nên mơ màng.
Nàng thầm mắng bản thân, hơn 20 tuổi đầu chứ không phải con nít vắt mũi chưa sạch mà lại kích động thế này.
Khung cảnh hỗn loạn, không biết là ai gọi điện, lúc này xe cảnh sát đã dừng trước cổng, hỏi đôi ba câu đơn giản rồi dẫn Trần Kiết Nhiên và Cố Quỳnh về đồn.
Trần An An ôm chặt Trần Kiết Nhiên không cho cảnh sát đưa mẹ nàng đi.

Trần Kiết Nhiên cũng không yên lòng, hỏi cảnh sát có thể cho An An đi cùng hay không: "Cô nghĩ chỗ chúng tôi là khi nghỉ dưỡng à, còn muốn mang người nhà theo? Hiện tại cô là nghi phạm gây mất trật tự cộng đồng, chúng tôi cần phải tạm giam cô."
Dì Ngô đẩy đám người ra, đi tới trước mặt Trần Kiết Nhiên: "Tiểu Trần, con đi cùng đồng chí cảnh sát đi, dì sẽ thay con chăm sóc An An, con thấy thế nào?"
Trần Kiết Nhiên giương mắt liếc nhìn dì Ngô, trước đây nàng còn có thể tin nữ nhân này, bây giờ chứng cứ đầy đủ, rõ ràng bà thông đồng với Cố Quỳnh, nàng không thể tin tưởng.
Thấy Trần Kiết Nhiên đứng tại chỗ không muốn đi, cảnh sát lấy còng số 8 ra chuẩn bị cưỡng chế.
Cố Quỳnh lau máu nơi khoé miệng, giữ tay cảnh sát, nói là cho cô vài phút để dàn xếp, tiếp theo gọi điện cho trợ lý: "Nói thư ký Chu Tố Hân nghe điện thoại."
Một lúc sau, Chu Tố Hân từ công ty chạy tới, nhìn thấy trong sân đông người xen lẫn cảnh sát, hai chân nhũn nhão, còn tưởng xảy ra vụ án nghiêm trọng, lập tức đi tới bên cạnh Cố Quỳnh, nghe cô dặn dò mới thở phào nhẹ nhõm, hoá ra là nhờ cô chăm sóc Trần An An.
Đối với Chu Tố Hân đây chỉ là chuyện nhỏ, bình thường Trần Kiết Nhiên làm về muộn, sợ Trần An An ở nhà không an toàn, đều là cô thay Trần Kiết Nhiên chăm nom.

Chu Tố Hân vỗ ngực tự tin, lúc này mới để ý khoé miệng và hốc mắt Cố Quỳnh ứ máu.

Là ai ăn gan hùm mật gấu dám thượng cẳng chân hạ cẳng tay với Cố tổng?
Hơn nữa người động thủ quả thực không biết thương hoa tiếc ngọc.
"A Nhiên, cậu yên tâm rồi chứ?" Cố Quỳnh dùng khoé miệng chảy máu cười cười với Trần Kiết Nhiên.
"Nhà của tôi thì sao?" Sắc mặt Trần Kiết Nhiên xem ra còn đen hơn nhọ nồi, bàn tay vẫn còn nắm chặt, chỉ lo không nhịn được mà lao vào Cố Quỳnh.
Cố Quỳnh quét mắt một vòng, vẫy tay gọi người phụ trách: "Các người khôi phục những món đồ này nguyên trạng, sắp xếp về vị trí cũ không được xê dịch một li, rõ chưa?"
"Dạ dạ...Xin Cố tổng yên tâm, chúng tôi sẽ khôi phục nguyên trạng."
Cố Quỳnh nhìn sang Trần Kiết Nhiên.
Sắc mặt hơi nguôi, nàng và Cố Quỳnh leo lên xe cảnh sát.
Luật sư chờ sẵn ở đồn công an, rất nhanh làm rõ sự tình, cuối cùng kết luận tình nhân mâu thuẫn, sau khi phê bình liền thả người, không tính vào án gây rối loạn cộng đồng.
Trần Kiết Nhiên không bằng lòng, đứng trong phòng cảnh sát nói lớn: "Đồng chí cảnh sát, tôi muốn báo án, người này cướp đoạt tài sản, chưa có sự đồng ý của tôi đã tự tiện cạy cửa động vào đồ đạc của tôi."
Cảnh sát nhìn nhau không biết nên xử trí thế nào, đang muốn gọi điện lên cấp trên, bị luật sư ngăn lại: "Trần tiểu thư, tôi biết hiện giờ cô đang mất bình tĩnh, nhưng làm lớn chuyện đối với đôi bên đều không có lợi, chúng ta nắm rõ sự tình, việc Cố tổng làm không thể quy vào chiếm đoạt tài sản, công ty dọn nhà có giấy phép kinh doanh, chìa khoá là do chủ nhà trao tay, cô biết ra toà tốn kém bao nhiêu không? Tính toán rõ ràng người chịu thiệt chính là cô.

Đúng rồi nhớ không nhầm cô còn nhận nuôi một cô con gái bất hợp pháp?"
Luật sư nhắc đến Trần An An, sắc mặt Trần Kiết Nhiên trắng bệch: "Các người muốn làm gì?"
"Cô đừng hiểu lầm, ý của tôi là, pháp luật yêu cầu rất nghiêm khắc với việc nhận nuôi trẻ nhỏ, dựa vào sức lực của cô, muốn hoàn thành thủ tục nhận nuôi kỳ thực không khả thi, thế nhưng sau lưng Cố tổng là đội luật sư chuyên nghiệp, việc cô không làm nổi, Cố tổng liền có thể làm được, cô nói xem có đúng không?"
Trần Kiết Nhiên đánh mắt nhìn người kia.
Cố Quỳnh biết Trần Kiết Nhiên vẫn chưa nguôi giận, không dám chủ động lên tiếng, giao trọng trách động viên tâm tình cho luật sư.
Mới vừa rồi Trần Kiết Nhiên còn kiên định hạ quyết tâm phải làm cho Cố Quỳnh ăn cơm tù, lúc này liền dao động.
Đúng vậy, làm sao nàng có thể không nghĩ tới An An.
Cân đo đong đếm, chuyện này đối với nàng kỳ thực không có lợi, mấy năm qua nàng tích góp cùng lắm chỉ được hai, ba ngàn tệ, còn chẳng đủ để mời luật sư, hơn nữa nàng mới là người ra tay trước, nói không chừng có nguy cơ bị Cố Quỳnh kiện cố ý gây thương tích, đến lúc đó phải làm thế nào? Nàng và An An ra đường ngủ sao?
Cho dù không cam lòng, Trần Kiết Nhiên cũng không thể không cúi đầu trước hiện thực.
Một nữ nhân bình thường đối đầu với Cố Quỳnh khác nào lấy trứng chọi đá, dựa vào nàng? Lấy gì để phản kháng?
Lúc nãy bị kéo đến đồn công an, Trần Kiết Nhiên không mang theo tiền, vì thế ngay cả về nhà cũng phải đi nhờ xe Cố Quỳnh.
Luật sư rất có mắt nhìn, nhanh chóng chiếm cứ vị trí ghế phụ, Trần Kiết Nhiên không còn lựa chọn đành ngồi cùng hàng ghế với Cố Quỳnh.
Tài xế bấm nâng vách ngăn để hai người có không gian riêng, vô tình khiến Trần Kiết Nhiên sợ hãi.
Khí tức Cố Quỳnh quanh quẩn trong không khí, Trần Kiết Nhiên muốn tránh cũng tránh không xong.
Nhiều năm như vậy nhưng Cố Quỳnh vẫn dùng loại nước hoa cũ, chỉ riêng mùi hương này đã đủ dày vò tâm can Trần Kiết Nhiên.
Cố Quỳnh biết Trần Kiết Nhiên mắc chứng sợ không gian hẹp rất nghiêm trọng, trước khi vách ngăn được che lấp, cô đã nhanh tay hạ kính hai bên cửa xuống, không khí mát lạnh thổi vào, cuốn đi không ít khí tức thuộc về Cố Quỳnh, mới có thể khiến Trần Kiết Nhiên hoà hoãn căng thẳng, bình tĩnh suy nghĩ.
Khuỷu tay kê vào khung cửa, đầu dựa vào một bên, ánh mắt vô thần nhìn về phía mấy hàng cây nhanh chóng bị bỏ lại phía sau, không buồn nói chuyện.
Cố Quỳnh căng thẳng, chuẩn bị tâm lý giải thích cho hành động đột ngột, nhưng Trần Kiết Nhiên không nói lời nào.
Trước đó nàng đã thẳng thắn nói chuyện hai, thậm chí ba lần.
Ngày còn đi học Cố Quỳnh không phải người tốt lành gì, nhưng tốt xấu thế nào cũng không gây sự khiến người ta chán ghét, mấy năm qua xuất ngoại du học, chẳng biết đã nhồi nhét thứ gì vào đầu.


Trần Kiết Nhiên giao tiếp với cô, tựa nước đổ đầu vịt, đã không hiểu, liền dứt khoát không phí công tốn sức.
Đợi mãi vẫn không thấy nàng chất vấn, Cố Quỳnh bất an, cười gượng hỏi dò: "A Nhiên, cậu không có gì để hỏi mình sao?"
Trần Kiết Nhiên nhàn nhạt liếc cô một chút.
Một lát sau mới thấp giọng, nói: "Hỏi gì?"
"Tại sao giúp cậu dọn nhà?"
Trần Kiết Nhiên nhún vai: "Hỏi làm gì."
Dù là lí do gì cũng không thể chấp nhận, Trần Kiết Nhiên sợ nghe rồi sẽ không nhịn được, lao vào dã cô một trận.
Cố Quỳnh cười lấy lòng, vết thương theo đó chuyển động, hơi cau mày, bộ dạng lấy lòng, nói: "Mình biết lần đó mình làm việc lỗ mãng, mình để ý thấy, căn phòng này ẩm ướt u tối, ở lâu sẽ không tốt cho bệnh xương khớp, mình đã giúp cậu tìm một căn hộ gần đây, 3 phòng ngủ, 1 phòng khách, cậu và An An không cần chen lấn trên một cái giường nhỏ nữa, căn nhà đó có vị trí đẹp cửa hướng về phía nam, lưng quay về phía bắc, ánh mặt trời thông suốt hết thảy ba gian phòng, cậu một phòng, An An một phòng, chỗ còn lại dùng làm phòng đọc sách, nhất định An An sẽ thích..."
Trần Kiết Nhiên day day huyệt thái dương, đưa tay đỡ trán, uể oải đánh gãy lời Cố Quỳnh: "Cô nói đủ chưa?"
Nụ cười trên môi cứng đờ: "Cái gì?"
"Cố Quỳnh, cô nghĩ cô là ai? Dựa vào đâu mà tìm nhà cho tôi? Hơn nữa cô nói đi thì tôi nhất định phải đi sao? Trần Kiết Nhiên tôi ngày trẻ ngu dại ước mơ viển vông, nhưng tôi không bán thân cho cô, cũng không nợ cô cái gì, cô không có quyền thay tôi quyết đinh bất cứ việc gì cả, rốt cuộc cô có hiểu không?"
Cao hứng trong lòng bị ngữ khí lạnh lẽo dội sạch, Cố Quỳnh tức giận: "Mình không hiểu sao? Hai tháng qua mình vắt óc suy nghĩ, biết không thể tự mình giúp cậu, vì lẽ đó mới phải cẩn thận cân nhắc làm thế nào để giúp cậu cải thiện cuộc sống, sẽ không tiếp tục khiến cậu cảm thấy bị sỉ nhục.

Mình biết lòng tự ái của cậu cao, nếu như mình đưa đến chắc chắn sẽ không nhận, chính vì vậy mới chọn công ty dọn nhà, thế này gọi là không hiểu? Trần Kiết Nhiên, từ xưa đến nay chưa từng có ai có thể khiến Cố Quỳnh này phải khúm núm như vậy, cậu không muốn gặp mình, mình liền nhẫn nhịn hai tháng, bây giờ cậu còn nói mình không hiểu?"
Cố Quỳnh nắm cổ tay Trần Kiết Nhiên: "Trừ cậu ra, còn ai dám đánh mình? Mình đã nhẫn nhịn đến mức này, cậu vẫn nói mình không hiểu?"
Bức bách trong lòng bị đè nén đến lợi hại, Cố Quỳnh không hiểu, vì sao muốn lấy lòng Trần Kiết Nhiên lại khó đến vậy.
Cô tự vấn lương tâm, cảm thấy bản thân đã thay Trần Kiết Nhiên suy nghĩ, cân nhắc đến cảm nhận của nàng, tôn nghiêm của nàng, không đưa những thứ chỉ đẹp mà không thực dụng, giúp nàng giải quyết vấn đề trọng yếu nhất, nhưng Trần Kiết Nhiên một mực chất vấn cô: "Có hiểu hay không?"
Cố Quỳnh không hiểu Trần Kiết Nhiên đang nghĩ gì.
Trần Kiết Nhiên lạnh lùng nhìn cô.
Nàng không phải người nộm, quanh năm suốt tháng lao lực, mười ngón tay khô nứt, dãi nắng dầm mưa da dẻ thô ráp, vừa đen vừa gầy.

Cần cổ trắng nõn tinh tế chỉ còn trong ký ức, hiện tại cổ nàng sẽ cong viễn viễn, lưng lọm khọm sau này muốn thẳng cũng rất khó.
Cộng thêm vết sẹo dữ tợn trên mặt, nhìn chung có thể dùng hai từ "Quái vật" để hình dung.
Người trưởng thành vô tình bắt gặp trong bóng đêm liền đi đường vòng cách nàng ba thước.
Trẻ con thấy nàng, kinh hoảng gào khóc.
Kẻ xấu xí không cần thương tiếc, vết thương trên người chồng chất từ năm này sang tháng nọ đếm không hết, dù cho Cố Quỳnh làm việc thô lỗ, tăng thêm vài đường, thì sao? Ai sẽ chú ý chứ?
Chỉ Trần Kiết Nhiên biết rõ, nàng có bao nhiêu đau.
Thời điểm Cố Quỳnh nắm lấy cổ tay, lưng nàng va đập mạnh mẽ với cửa sổ, thật sự rất đau.

Giống như từng đoạn xương sống bị đánh nát.
Xương vỡ đâm thủng huyết nhục, găm thẳng ở giữa trái tim.
Nàng nhịn đau, xem Cố Quỳnh nổi giận, hai giây sau, đột nhiên cười cười.
Hết thảy tình cảm thanh thuần thời niên thiếu nát như gương vỡ.
Tư lợi ăn sâu trong tiềm thức, Cố Quỳnh không nói đạo lý.
Cô cho rằng đã đặt mình vào vị trí của Trần Kiết Nhiên suy nghĩ, có điều Cố Quỳnh không nhận hiểu, thật ra cô vẫn luôn đứng trên lập trường của mình, muốn cho Trần Kiết Nhiên nhiều thứ hơn, có nghĩa là "Những thứ đồ thực dụng."
Nếu tặng váy áo là sỉ nhục nàng, vậy cho nàng thứ hữu dụng là được rồi, đương nhiên điều này là vì Trần Kiết Nhiên mà suy nghĩ, quá hoàn hảo, quá logic.
Nguyên lai Trần Kiết Nhiên không ghét hận Cố Quỳnh đến vậy, nhưng sự xuất hiện của cô vô tình biến ký ức mỹ hảo giả tạo trở thành căm ghét.
Cũng giúp Trần Kiết Nhiên nhận ra bộ mặt thật của cô.
Cố Quỳnh vốn là người không biết suy nghĩ cho người khác, sống trong gia tộc tráng lệ, thứ họ dạy cô là tranh đoạt quyền lợi chứ không phải làm việc tại tâm.
Từ trước đến nay đều như vậy, chủ động tiếp cận là có mục đích, cách đối xử tử tế với người khác? Cố Quỳnh không học được.
Cái Cố Quỳnh gọi là đặt mình vào vị trí của người khác, suy cho cùng cũng chỉ là đứng từ góc độ của bản thân cô mà thôi, đổi thang nhưng không đổi thuốc.
Trần Kiết Nhiên nhẹ giọng: "Cố Quỳnh, nếu như một ngày có người không nói một lời xông vào nhà cô, không quản cô có đồng ý hay không, tự ý mở cửa khuân đồ, cô sẽ làm gì?"
Cố Quỳnh lạnh lẽo: "Mình sẽ bẻ gãy hai tay, hai chân của hắn."
Trần Kiết Nhiên cười nhạo: "Cô xem, cô chính là kẻ tôi vừa nhắc đến đấy thôi, bây giờ tôi có thể bình tĩnh nói chuyện, không đánh gãy hai chân của cô là bởi vì mười hai năm đèn sách không cho phép tôi làm như vậy, không có nghĩa là tôi không hận cô, biết chưa?"
Cố Quỳnh ý thức được rơi vào cái bẫy giăng sẵn, nỗ lực ngụy biện: "Chuyện này không giống."
Trần Kiết Nhiên khinh bỉ: "Không giống chỗ nào?"
Cố Quỳnh nghẹn họng.
Trần Kiết Nhiên nói thay: "Bởi vì cô cao cao tại thượng, người người cung phụng nghe lời, vì lẽ đó muốn làm gì thì làm.

Mà tôi chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt, nơi chắn gió che mưa cũng rách nát không đáng giá, đập đi cũng không tiếc, huống hồ còn được đổi hẳn một căn nhà, đúng không?"
Cố Quỳnh nới lỏng tay, không lên tiếng.
Không thể cãi lại, bởi vì lời vừa rồi chính là tâm tư của cô.
"Cố Quỳnh, lần đầu tiên cô nói vẫn còn yêu thích tôi, tôi còn cho rằng cô vì muốn bồi thường mới nói như vậy.

Chúng ta đã nói chuyện rõ ràng, tại sao đến lúc này cô vẫn sinh chuyện, còn nói yêu thích tôi? Rốt cuộc là vì cái gì?"
"Đương nhiên là vì mình yêu thích cậu."
"Bằng chứng đâu?"
"Mình..." Con ngươi né qua vài tia hi vọng, lời nói ra có chút ngượng ngùng: "Lúc mình ôm cậu, tim đập rất nhanh, thấy cậu chịu khổ, tim mình sẽ đau."
"Vậy cũng coi như có một điểm yêu thích đi." Trần Kiết Nhiên gật đầu.
Cố Quỳnh mừng thầm, cho rằng sự tình chuyển biến tích cực.
Trần Kiết Nhiên đổi đề tài: "Cô cẩn thận xem xét bề ngoài của tôi một lượt, mặt mày, bàn tay...Nhìn xem có bao nhiêu xấu?"
"Cố Quỳnh, có thể yêu thích chỉ là động lòng trong tích tắc, cả đời này sống cùng người như tôi, cô dám sao?"
Trần Kiết Nhiên hiểu ra, muốn đuổi Cố Quỳnh là điều không thể, nàng cần chuẩn đúng bệnh hốt thuốc tốt, phải làm cho Cố Quỳnh e sợ, cảm thấy lợi ích của mình bị đe doạ, để cô tự nguyện lùi bước: "Cô ở với tôi, sau này muốn dẫn tôi đi gặp gia đình, thân nhân, bạn bè, đi đến nơi hội họp quan trọng, đến lúc đó hết thảy mọi người đều biết khẩu vị của cô đặc biệt, yêu thích quái vật, bọn họ sẽ nói xấu cô, cười sau lưng cô, cô thật sự có thể đối mặt với tất cả những thứ này?"
"Đương nhiên có thể." Cố Quỳnh không chút nghĩ ngợi.
Trần Kiết Nhiên khẽ run, đúng vậy, Cố Quỳnh là người độc lập, cô căn bản không để ý đến lời của người khác.
Trần Kiết Nhiên nở nụ cười, thay đổi dòng suy nghĩ: "Vậy cô nhìn kỹ vết sẹo trên mặt tôi một chút, cô còn muốn nhìn nó cả đời? Giả như cô có thể sống đến 80 tuổi, tức là còn 65 năm nữa, mỗi ngày mở mắt ra liền thấy khuôn mặt này, còn nữa, theo thời gian tôi sẽ ngày càng già, mặt sẽ ngày càng xấu, qua 40 tuổi khẳng định lỏng lẻo chảy xệ, vết sẹo trên mặt vung qua vung lại, còn xấu hơn gấp 10 lần so với bây giờ, cô có thể chịu đựng sao?"

Cố Quỳnh còn tưởng Trần Kiết Nhiên muốn nói chuyện gì đáng sợ, hoá ra là việc này, trên mặt Cố Quỳnh mang theo ý cười: "Cậu cho rằng hiện giờ cậu đẹp cỡ nào?" Thậm chí Cố Quỳnh còn cúi đầu, muốn hôn chóp mũi Trần Kiết Nhiên.
Trần Kiết Nhiên quay đầu, né qua.
Phản ứng của Cố Quỳnh khiến nàng có chút bất ngờ, câu chữ chuẩn bị sẵn sàng đột nhiên khó nói.
"A Nhiên, cậu nói đúng, mình là người ích kỷ, vì lẽ đó mình không biết cách hiểu cho cảm xúc của người khác, trước đây mình cho rằng mình biết, nhưng thì ra không phải, cũng chính vì điều này, người mình yêu mình nhất định mình phải có được, sẽ trốn không thoát."
"Còn nữa, cậu nói sai rồi, không phải mình yêu thích cậu, mà là mình yêu cậu."
Trần Kiết Nhiên nhìn nữ nhân đáng thương, lắc đầu: "Cố Quỳnh, đừng sỉ nhục chữ yêu."
"Ý cậu là sao?" Cố Quỳnh nhíu mày, cùng lúc xe dừng lại trước cổng nhà Trần Kiết Nhiên, cô vòng tay ra sau lưng nàng, nắm tay nắm cửa, nói lời cuối: "Mình không nên phiến diện, nỗ lực lấy lòng cậu một cách sai lầm, bây giờ mình biết rồi."
"Cô...Cô muốn thế nào?"
"Đương nhiên là muốn đối tốt với cậu.

A Nhiên, cậu nói cậu không nợ mình bất cứ thứ gì, kỳ thực cậu nói sai, cậu nợ mình một số tiền lớn, ít nhất là hai mươi, ba mươi vạn."
" Cái gì?" Trần Kiết Nhiên choáng váng.

Truyện BJYX
Cậu đã quên rồi sao, năm đó cậu nằm viện, ở trong phòng bệnh tốt nhất, mời hộ lý giỏi nhất giúp cậu tập vật lý trị liệu, không phải cậu cho rằng những thứ này đều là miễn phí đấy chứ?"
"Chuyện này tài xế gây tai nạn phải bồi thường."
"Ba mẹ cậu thế nào cậu không rõ? Khoản tiền bồi thường đã sớm bị Lương Nhu Khiết tiêu sạch, vậy viện phí là ở đâu ra?" Cố Quỳnh bình thản cười cười: "Năm đó, tất cả chi phí đều là tiền của mình, A Nhiên, cậu còn nói không nợ mình sao?"
Những lời này vốn dĩ Cố Quỳnh không muốn nói, là Trần Kiết Nhiên ép cô.
Cô nỗ lực suy nghĩ thay Trần Kiết Nhiên, quyết định giúp cô cải thiện đời sống nhưng không có tác dụng, trái tim của nàng căn bản làm bằng sắt, sẽ không cảm kích.
Cố Quỳnh mất kiên nhẫn, chỉ có thể dùng biện pháp mạnh.
Cô chạm vào chóp mũi người đối diện, ôn nhu nói: "A Nhiên, mình thật sự yêu cậu, muốn đối xử tốt với cậu."
Trần Kiết Nhiên không hiểu, vì sao trên đời lại có loại người này, ép nàng đến bên vách đá cheo leo đã vậy mà mặt không biến sắc nói là muốn tốt cho nàng.
"Cô đưa tất cả biên lai cho tôi, tôi sẽ trả tiền cho cô."
"Bằng cách nào?" Cố Quỳnh khinh thường: "Dựa vào đồng lương ít ỏi của cậu?"
Cô không cần quan tâm đến chuyện đó, nói chung tôi sẽ trả cho cô, mười năm cũng được, hai mươi năm cũng được, tôi nhất định trả hết."
"Được, mình chờ." Cố Quỳnh ôn nhu giúp nàng mở cửa, thời điểm Trần Kiết Nhiên xuống xe, Cố Quỳnh thâm tình nói chúc mừng sinh nhật, Trần Kiết Nhiên giật mình, nhận ra bản thân suýt chút nữa đã quên.
Nàng quay về căn phòng dưới tầng hầm, An An ngồi trên giường co ro ôm đầu gối, không khí lạnh lẽo, nàng không nấu cơm.
"Con đói a? Sao không bật đèn?" Trần Kiết Nhiên nhẹ giọng, đưa tay lên công tắc.
"Mẹ, vừa nãy bà Ngô tới đây, nói là..." Trần An An do dự: "Nói là hôm nay cục bảo vệ môi trường đến kiểm tra, mẹ vô cớ bỏ bê công việc, vì thế bị đuổi việc rồi."
Trần Kiết Nhiên sững sờ.
"Bà Ngô nói mẹ có khuynh hướng bạo lực, không muốn chúng ta tiếp tục ở trong căn phòng này, muốn mẹ con ta dọn đi trong ngày mai."
Hai tay Trần Kiết Nhiên vô lực, run bần bật.
"Còn nữa..."
Trần Kiết Nhiên cắn chặt răng, ép khoé môi cong lên: "Còn chuyện gì?"
"Người của cô nhi viện đến rồi, nói là con không thể ở cùng mẹ, bọn họ muốn đưa con về cô nhi viện.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.