Bất Công

Chương 50: 50: Tôn Trọng




Cố Quỳnh đưa tay muốn dành lại nhưng không được, vừa lúc Trần Kiết Nhiên đi ra, Cố Quỳnh lập tức thu tay về, trên mặt có m ấy phần eo hẹp.
Cô vẫn chưa nghĩ ra cách để đưa món đồ này cho Trần Kiết Nhiên.
Lần trước Trần Kiết Nhiên nói, nàng sẽ không bao giờ hài lòng, hại Cố Quỳnh mấy đêm liên tiếp ăn không ngon ngủ không yên, sau đó giữ ý tứ không còn dám bức bách Trần Kiết Nhiên quá mức, sợ tinh thần phải chịu áp lực quá lớn, sẽ nhân lúc không có cô ở nhà mà nghĩ không thông.
Về mặt này quả thực là Cố Quỳnh lo xa, tuy rằng Trần Kiết Nhiên sống trong gian nan nhưng trước giờ chưa từng nghĩ đến việc tự sát.

Ngày đó nàng một mình tìm kế sinh nhai nơi Lâm Uyên cũng chưa từng gục ngã, bây giờ có Trần An An rồi thì càng không nghĩ đến.
Vì Trần An An, Trần Kiết Nhiên phải tiếp tục sống thật tốt, bằng không nếu để Trần An An cô độc lưu lại trên đời, thật đáng thương biết bao.
"Cố tổng, bữa tối đã xong, mời cô vào dùng cơm." Trần Kiết Nhiên nói với Cố Quỳnh.
Thái độ xa cách ngàn trùng, Khương Tân Nhiễm vừa nghe đã nhìn thấu.
"Cố tổng cái gì a, chỗ này có hai vị Cố tổng đây." Khương Tân Nhiễm cười cười xua tay, thuận thế nhét cái hộp trở lại túi áo Cố Quỳnh, hành động nhanh gọn không để Trần Kiết Nhiên phát hiện nửa điểm bất thường: "Cố Quỳnh là Cố tổng, A Nhược của chúng ta cũng là Cố tổng, Nhiên Nhiên không thể bất công chỉ xem Cố Quỳnh là Cố tổng mà không để A Nhược vào mắt đúng không?"
"Em không có ý này..."
"Nếu không có ý này, sau này gọi A Quỳnh là được rồi, có điều nếu như em không quen, vậy thì gọi hai chữ "Cố Quỳnh" là được, ở trong nhà, em cũng không phải nhân viên của Cố Quỳnh, Cố tổng gì chứ, uy phong ở công ty còn chưa đủ, về đến nhà còn muốn làm tổng giám đốc sao?"
Khương Tân Nhiễm nhướn mày nhìn Cố Quỳnh một cái, tức giận nói tiếp: "Nếu Cố Quỳnh còn dám dùng uy phong tổng giám đốc sai khiến em, em liền phạt quỳ gối hối lỗi, tật xấu này phạt vài lần là được rồi."
Cố Quỳnh hô to oan uổng: "Chị, em nào dám a!"
Thật sự ngốc, nói tốt giúp cô cô còn cãi lại.

Khương Tân Nhiễm tức đến xì khói, quay về phía Cố Quỳnh trợn to hai mắt.
Trần Kiết Nhiên lên tiếng phụ họa: "Chị Tân Nhiễm, chị hiểu lầm rồi, Cố tổng không dùng uy phong để ra lệnh cho em."
Cố Quỳnh một lòng muốn Trần Kiết Nhiên quay đầu nhìn lại còn không được, làm sao dám dùng uy phong uy hiếp nàng?
Khương Tân Nhiễm vui vẻ, nắm bắt ý tứ trong lời nói, chỉ tiếc không thể mài sắt thành thép: "Nhiên Nhiên rốt cuộc em đứng về phe nào? Chị đang đòi công bằng cho em, em lại nói giúp Cố Quỳnh?"
Trần Kiết Nhiên lúng túng quay đầu đi: "Em...Em chỉ nói sự thật..."
Cố Quỳnh thấy Trần Kiết Nhiên đứng về phía mình thì như mở cờ trong bụng, nhìn Khương Tân Nhiễm đầy cảm kích, kể từ đêm hôm đó, giờ khắc này là khoảng thời gian tinh thần thoải mái nhất.

Cố Quỳnh tiếc nuối biết vậy cô đã gọi Khương Tân Nhiễm đến từ lâu.
"Ăn cơm trước đi." Cố Nhược tháo tạp dề, gọi mấy người xung quanh di chuyển đến phòng khách.
Trời sinh cô có khí chất lãnh đạo, mặc kệ ở bất kì chỗ nào đều trở thành người chủ đạo, nơi này vốn là nhà của Cố Quỳnh, Cố Nhược vừa đến lại tựa chủ nhân, khí tức người bề trên cường thế, làm cho người khác tự sinh lòng kính nể.
Chỉ có Khương Tân Nhiễm là nhìn cô như nhìn người bình thường, hít hít mũi ngửi thấy hương vị hấp dẫn của món ăn, ôm lấy gáy cô, dán một nụ hôn nóng bỏng lên má, sượt sượt vành tai, ngữ điệu khích lệ: "Chuẩn bị một bữa ăn tươm tất thế này, thật vất vả cho vợ em."
Cố Nhược nhận lấy nụ hôn, biểu tình trên mặt lộ ra một điểm mềm mại, giống như con thú cưng to xác được chủ nhân động viên một phen, thu hồi móng vuốt, ôn nhu trong mắt chỉ vì một mình Khương Tân Nhiễm mà biểu lộ.
"Chị làm món thịt bò mà em thích." Cố Nhược cúi đầu, ghé sát tai người yêu thì thầm.
Khương Tân Nhiễm làm bộ cau mày: "Em đã nói chị làm mấy món Nhiên Nhiên thích ăn thôi, A Nhược chị lại không nghe lời em."
Cố Nhược cười nhẹ: "Chỉ có món này là vì em mà làm."
Khuôn mặt nghiêm túc đột ngột nở nụ cười, cho dù chỉ là một điểm nhàn nhạt cũng cảm động dị thường.
Đặc biệt là đôi mắt phong lưu xinh đẹp, một chút ôn nhu cũng đủ để câu lạc hồn người.
Ngay cả Trần An An cũng sững sờ, lặng lẽ ghé vào tai Trần Kiết Nhiên nói nhỏ: "Mẹ, a di Cố Nhược thật xinh đẹp."
Trần Kiết Nhiên rất tán thành.

Trù nghệ của Cố Nhược quả thực giống như lời Khương Tân Nhiễm nói, Trần An An ăn ngon đến nỗi hai má không có dấu hiệu xẹp xuống, miệng nhai không ngừng.

Chỉ một con gà, một miếng thịt bò và ít rau xanh mà Cố Nhược đã có thể biến tấu thành tám món ăn, bốn món chay, bốn món mặn.

Những món này là làm riêng cho Trần Kiết Nhiên, nàng nắm đũa trong tay, không nhúc nhích.
"Mẹ, ngon quá! Con muốn ăn thêm một bát." Trần An An đã ăn hai bát cơm, Trần Kiết Nhiên sợ nàng bị chướng bụng chỉ dám xới thêm nửa bát.
Trần An An ngoan ngoãn đón lấy, vui vẻ ăn tiếp, Khương Tân Nhiễm gắp vào bát của nàng một cái cánh gà: "Mẹ con nói rất đúng, trẻ con ăn nhiều quá sẽ ảnh hưởng xấu đến đường tiêu hóa, ngoan, tối nay a di Nhược Nhược sẽ làm cơm cho con, bữa trưa ăn đến đây thôi, biết chưa?"
A di Nhược Nhược...
Trần An An ngẩng đâù, khiếp đảm liếc nhìn mỹ nữ mặt lạnh.

Cảm thấy danh xưng này, thực sự không phù hợp với người này.
"A di Cố Nhược nấu ăn thực sự quá ngon." Trần An An đảo con ngươi một vòng, cười ha ha: "Bình thường con chỉ ăn cơm do mẹ nấu, còn tưởng mẹ con chính là đầu bếp giỏi nhất trên thế giới rồi, không nghĩ tới a di Cố Nhược cũng có tay nghề rất cao!"
"Bình thường đều ăn cơm mẹ con nấu?" Khương Tân Nhiễm di chuyển ánh mắt về phía người ngồi đối diện: "A Quỳnh, em không nấu sao? Một lần cũng không?"
"Em..." Cố Quỳnh muốn nói mình rất bận, không có thời gian, chưa kịp mở miệng đã bị Trần An An trách móc.
"Người ta làm gì có thời gian a, dì ấy trăm công ngàn việc sao có thể nấu cơm?"
Cố Quỳnh: "..." Tuy rằng nội dung cô muốn trình bày cũng gần giống như vậy, nhưng lời này đi ra từ miệng Trần An An nghĩ thế nào cũng có thêm vài điểm quái gở, Cố Quỳnh câm nín.
Huống hồ nói đến chuyện điều hành công ty ở trước mặt Cố Nhược, thật sự có chút múa rìu qua mắt thợ.
"Ôi, Nhiên Nhiên đáng thương, không ai xót xa cho em tôi a..." Khương Tân Nhiễm và Trần An An một xướng một họa: "Mỗi ngày chị đều ăn thức ăn do A Nhược chuẩn bị, nhiều đến nỗi không nuốt trôi cơm tiệm, A Nhược, chị thật tốt với em, đến đây để em thơm một cái nào."
Cố Nhược ngoan ngoãn cúi đầu thấp xuống.
Mặt mày Cố Quỳnh lúc đỏ lúc trắng, cô đơn phương độc mã đối đầu với hai nữ nhân, mà một người trong đó lại là Khương Tân Nhiễm, thật không nói lại các nàng, chỉ biết nhìn Trần Kiết Nhiên cầu cứu, lúc này chỉ Trần Kiết Nhiên mới có thể giúp cô giải vây.
Quả nhiên có tác dụng, Trần Kiết Nhiên cười cười, nói: "Em nhận tiền lương từ Cố tổng...A..." Nàng chần chừ một chút, nhớ lại lời của Khương Tân Nhiễm trước đó, nhanh chóng sửa lại: "Em nhận tiền lương của Cố Quỳnh, vì vậy đây là trách nhiệm của em."
Khương Tân Nhiễm không nói lời nào, dùng cặp mắt lộ rõ Chân tướng nhìn Cố Quỳnh cười tủm tỉm, chỉ thấy người kia bồn chồn như ngồi trên đống lửa.
Khương Tân Nhiễm nói đúng, là Cố Quỳnh không đủ đau xót cho Trần Kiết Nhiên, lúc trước hay bây giờ người được chăm sóc cũng là cô, chuyện này đã sớm trở thành phản xạ có điều kiện, nếu người khác không nhắc nhở, cô sẽ không nghĩ tới việc thay đổi.
Sau khi ăn xong Trần Kiết Nhiên muốn rửa chén, nhưng Khương Tân Nhiễm nhanh tay đuổi nàng ra ngoài kèm Trần An An làm bài tập, sau đó cùng Cố Nhược ở trong bếp dọn dẹp.

Cố Quỳnh đứng sau lưng các nàng bước chân tiến tiến lui lui do dự không biết nên làm gì.
"Này." Cố Quỳnh bất đắc dĩ hướng về phía Cố Nhược gọi một tiếng, nhưng người kia không mảy may để ý.
Cố Quỳnh đành thả mềm ngữ khí: "Cố Nhược."
Vẫn không có động tĩnh.
"Chị..." Cố Quỳnh thỏa hiệp.
Lúc này Cố Nhược mới quay đầu, trong tay vẫn cầm khăn lau bếp.
"Chị..." Cố Quỳnh có chút khó nói: "Chị có thể dạy em làm món ăn không?"
Kỳ thực trong lòng Cố Quỳnh có chút căm thù Cố Nhược.
Từ nhỏ cô đã được ba Cố thương yêu chiều chuộng, là viên ngọc quý được toàn bộ Cố gia nâng niu trên tay, trong mắt hắn cô là đứa trẻ ưu tú nhất, Cố Quỳnh chưa từng nghe thấy hắn khen ngợi ai, ngoại trừ một người - Cố Nhược.
Chỉ cần Cố Nhược đến rồi, ba Cố sẽ khen không ngớt miệng.
Kể từ lúc đó Cố Quỳnh tự nhủ với lòng, sớm muộn gì sẽ có một ngày cô trở nên ưu tú hơn Cố Nhược, sớm muộn gì Cố gia cũng sẽ nằm trong tay cô.

Thật ra Cố Quỳnh đã làm rất tốt, 24 tuổi đã được đứng lên điều hành công ty, so với Cố Nhược năm đó thì còn sớm hơn một chút.
Cũng chính vì còn quá trẻ, mà Cố Quỳnh thiếu hụt một chút rèn luyện, thiếu một chút kinh nghiệm mà chỉ có thời gian mới có thể rèn dũa.
Một rừng không thể có hai hổ, Cố Quỳnh chưa từng tỏ vẻ yếu thế trước Cố Nhược, cũng chưa từng gọi cô là chị.
Hôm nay là lần đầu tiên, dĩ nhiên là vì muốn Cố Nhược dạy cô nấu ăn.
"Muốn học nấu món gì?" Cố Nhược hỏi.
Cố Quỳnh không chút nghĩ ngợi; "Thịt kho tàu."
Cố Nhược dạy cô cách chế biến hợp khẩu vị Trần Kiết Nhiên.
Thật ra món này nấu không quá khó, chỉ cần kiên trì và canh lửa đúng thời gian, không yêu cầu quá nhiều kỹ thuật ở người nấu.
Cố Quỳnh bày ra dĩa, trong lòng hồi hộp mong chờ phản ứng của Trần Kiết Nhiên.
Cô còn nhớ, năm đó Trần Kiết Nhiên nói thích ăn thịt kho tàu.
Ngày đó Cố Quỳnh không mấy để tâm, chỉ thuận miệng hứa qua loa cho xong chuyện, rất nhiều chi tiết nhỏ đã dần mơ hồ, nhưng nụ cười ngượng ngùng của nàng là thứ cho đến tận hôm nay Cố Quỳnh không quên được.
Trần An An mở cửa, nhìn thấy dĩa thức ăn trên tay Cố Quỳnh, lên tiếng châm chọc: " Dì không biết mẹ con ăn thịt kho tàu sẽ buồn nôn sao?"
Cố Quỳnh bất ngờ xen lẫn luống cuống.
Đúng là cô không biết.
Cố Quỳnh chỉ nhớ ngày hôm đó, mặt trời dần xuống núi, gió đêm nhè nhẹ thổi ngoài cửa sổ, Trần Kiết Nhiên đỏ mặt ngượng ngùng, lồng ngực phập phồng kích động.
Hồi ức đẹp đẽ như vậy, tất cả đều là thanh xuân thiếu nữ.
Nhìn Cố Quỳnh ngẩn ngơ, Khương Tân Nhiễm cười hả hê trên sự đau khổ của người khác: "Chị đây sớm biết em gái sẽ phải nếm mùi thất bại."
Cố Quỳnh thất vọng: "Ngày trước A Nhiên nói thích ăn nhất là món thịt kho tàu, đây là lần đầu tiên em biết nàng ăn thịt kho tàu sẽ buồn nôn."
"Nàng không ăn được đồ mặn, chị mới quen biết một ngày đã biết, em ở chung với Nhiên Nhiên lâu nay mà chẳng biết điều cơ bản như thế, vậy mà còn dám nói đối tốt với người ta rất tốt?"
Lúc trước nghe Cố Quỳnh tâm sự Khương Tân Nhiễm luôn cảm thấy kỳ quái, chân tâm yêu thích một người là điều không thế giấu, người kia qua lời Cố Quỳnh ắt là một cô nương tâm địa hiền lành mềm mại, vì sao lại thờ ơ không động lòng với cô? Bây giờ mới hiểu rõ, cái Cố Quỳnh gọi là Đối xử tốt thật ra chỉ là cảm nhận đơn phương của cô, miễn bản thân cô thấy tốt là tốt rồi, căn bản không quan tâm đến điều người kia thật sự muốn.
Khương Tân Nhiễm hỏi Cố Quỳnh: "Em nói là em đối xử với Nhiên Nhiên rất tốt, nhưng đã từng một lần tôn trọng nàng chưa?"
Một câu nói khiến Cố Quỳnh sửng sốt.
Đêm hôm đó Cố Quỳnh không xuống bếp ăn cơm tối, cũng không đưa hộp trang sức kia cho Trần Kiết Nhiên.

Bên trong hộp là một chiếc nhẫn, mà thật ra là một cặp nhẫn, Cố Quỳnh lặng lẽ cất giữ một chiếc dự định tự đeo vào tay mình.
Hiện tại không thể đưa cho người nhận.
Cố Quỳnh trằn trọc suốt đêm suy nghĩ lời Khương Tân Nhiễm nói, đã từng một lần tôn trọng nàng chưa?
Thế nào mới gọi là tôn trọng?
Nghĩ mãi vẫn không có lời giải đáp, đành cắn răng bí mật theo dõi Cố Nhược mấy ngày, nhìn cách mà cô đối xử với Khương Tân Nhiễm.
Cũng không có gì đặc biệt, Cố Nhược là người hướng nội, bình thường đều do Khương Tân Nhiễm chủ động, hình thức này Cố Quỳnh cảm thấy không khả thi, nếu cô giống như Khương Tân Nhiễm không nói lời nào đã lao tới ôm vai bá cổ Trần Kiết Nhiên sau đó hôn xuống, chắc chắn Trần Kiết Nhiên sẽ sống mái với cô.
Cố Quỳnh bấm bụng đến thỉnh giáo Khương Tân Nhiễm, Khương Tân Nhiễm chỉ trả lại một câu: "Khi nào em học được cách tôn trọng Nhiên Nhiên, thì ngày đó mới có thể hiểu được nội tâm nàng."
Cố Quỳnh hỏi tới: "Như thế nào mới gọi là tôn trọng?"
Đáy mắt Khương Tân Nhiễm điểm thêm vài tia thương hại: "Ngay cả chuyện này cũng cần chị dạy sao? Chậc chậc chậc, Nhiên Nhiên thực sự quá đáng thương."

Khương Tân Nhiễm vỗ vỗ vai Cố Quỳnh, ý tứ sâu xa: "Người trẻ tuổi, em còn phải học nhiều lắm a..."
Khương Tân Nhiễm và Cố Nhược chỉ ở lại Lâm Uyên một tuần, tảo mộ xong xuôi liền rời đi, chỉ để lại cho Cố Quỳnh một câu nói không đầu không cuối.
Cố Quỳnh nghe hiểu mà như không hiểu, chỉ biết cẩn thận từng li từng tí đối tốt với Trần Kiết Nhiên.
Cô không biết làm cách nào mới có thể hình dung chữ tôn trọng này, e sợ bản thân vô ý làm điều gì phật lòng nàng, tạm thời đành duy trì khoảng cách an toàn, vì vậy thời gian hai người gặp nhau ngày càng ít ỏi, ngoại trừ giờ cơm, cũng không tìm cơ hội nói chuyện nữa.
Thời điểm mối quan hệ giữa hai người hết đường xoay sở, đúng vào lúc Trần An An nhập học.

Nàng thông qua bài kiểm tra chất lượng, được hiệu trưởng sắp xếp nhập học lớp 5, nói cách khác, sang năm nàng liền có thể lên sơ trung.
Buổi học đầu tiên của Trần An An, Cố Quỳnh gác lại tất cả công việc, cùng Trần Kiết Nhiên đưa An An đến trường.
Trần Kiết Nhiên vốn nghĩ rằng, trường học Cố Quỳnh đăng ký cho Trần An An là trường tư, điều kiện dạy học khẳng định chẳng ra làm sao, lúc này mới kinh ngạc đến ngây người.
Khuôn viên trường rộng rãi khang trang, hiệu trưởng cùng ban giám hiệu của trường đứng sẵn ở cổng nghênh đón, xe ngừng lăn bánh, một đám người quần áo lịch thiệp đứng thẳng hàng ngay ngắn đã tươi cười tiếp đón: "Cố tổng, hoan nghênh hoan nghênh."
Trước tình huống này, Trần Kiết Nhiên và Trần An An có chút không thích nghi được.

Trần An An trốn sau lưng mẹ, Trần Kiết Nhiên trốn sau lưng Cố Quỳnh, mà Cố Quỳnh lại trò chuyện với hiệu trưởng vô cùng thoải mái: "Hiệu trưởng Trương, con gái của tôi giao cho ông, sau này phiền ông để ý con bé một chút."
"Cố tổng yên tâm, đây là chuyện đương nhiên, ha hả, nhất định!" Hiểu trưởng Trương gọi một lão sư đứng phía sau lưng tiến lên: "Lý lão sư, thiên kim của Cố tổng sắp xếp vào lớp cô, hiểu chưa?"
"Xin hiệu trưởng Trương yên tâm!" Lý lão sư ngồi xổm nửa người sờ sờ đầu Trần An An: "Bạn học An An, sau này cô là chủ nhiệm lớp của em, có khó khăn gì đều có thể nói với cô, biết chưa?"
Nhìn rất thân thiết, nhưng Trần An An lại có cảm giác phản cảm không tên.
Sau khi Trần An An vào lớp, hiệu trưởng tiếp tục dẫn Trần Kiết Nhiên và Cố Quỳnh tham quan cơ sở vật chất và khuôn viên trường học.
Rất nhiều công nghệ Trần Kiết Nhiên chưa từng nghe qua, bây giờ có đánh chết nàng cũng không dám nói đây là ngôi trường tư nhân "Không ra sao" nữa.
Trường tư có hai loại, một là nát đến trong xương, hai là chất lượng đi đôi với chi phí, nơi này hiển nhiên thuộc về vế sau.
Điều này làm cho Trần Kiết Nhiên rất bất an.
Trần An An là người bình thường, Trần Kiết Nhiên không muốn nàng tiếp nhận giáo dục tinh anh, nơi này không thuộc về nàng.

Trần Kiết Nhiên chỉ muốn con gái được theo học trong một trường học bình thường, nắm giữ nhân sinh của người bình thường, sống cuộc đời hạnh phúc bình thường, còn nhỏ như thế đã tiếp xúc với tiền tài vật chất, đối với sự trưởng thành của nàng không phải là điều tốt đẹp gì.
Nhưng Trần Kiết Nhiên quá nhỏ bé, không cách nào từ chối sự sắp xếp của Cố Quỳnh.
Trần An An là trường hợp đặc biệt, trực tiếp nhập học vào học kỳ thứ hai của khối lớp 5, phần lớn trường công đều sẽ không tiếp nhận nàng, ngoại trừ nơi này, Trần Kiết Nhiên không còn lựa chọn nào khác.
Sau khi đưa An An vào lớp, Trần Kiết Nhiên lặng lẽ nép vào mép cửa nhìn thật lâu, viền mắt ửng đỏ.
Con gái của nàng, cùng nàng lăn lộn năm năm, đã đến lúc cho bé con tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
Hài tử chính là một loại sinh vật kì diệu như vậy, một khi thả ra sẽ bay càng ngày càng xa, vĩnh viễn không thể quay đầu.
Hiện tại Trần An An mới chỉ học tiểu học, Trần Kiết Nhiên đã không nỡ đến vậy, chờ đến khi bé con lên đại học rời xa nàng, nửa năm cũng không về được một chuyến, còn không tưởng tượng được bản thân nàng sẽ khó khăn đến nhường nào.
Cố Quỳnh thu biểu tình của Trần Kiết Nhiên vào trong mắt, rất muốn ôm nàng một cái, lại nhớ hai chữ "Tôn trọng" của Khương Tân Nhiễm, suy tư một chút, đại khái hiểu được Trần Kiết Nhiên rất không nguyện ý nhận cái ôm này, liền móc trong túi ra một tấm khăn lụa đưa cho Trần Kiết Nhiên.
"Cảm ơn." Trần Kiết Nhiên hít mũi, nhận lấy khăn tay lau nước mắt.
"Về thôi." Cố Quỳnh nói.
Trần Kiết Nhiên gật đầu.
Cả ngày hôm đó Trần Kiết Nhiên đứng ngồi không yên, 5 giờ là tan học, mới 3 giờ chiều Trần Kiết Nhiên đã cuống lên, đếm từng phút đến 4 giờ tài xế xuất phát, nàng bỏ hết công việc cùng tài xế đến đón Trần An An tan học.
Trần Kiết Nhiên thực sự không thể yên lòng.
Nàng lo lắng Trần An An đến môi trường xa lạ sẽ không quen, lo lắng bé con không có bạn bè.

Mà điều nàng lo lắng nhất chính là sợ bé con bị bắt nạt.
Chiếc xe hơi cao cấp dừng trước cổng trường, Trần Kiết Nhiên đếm nhẩm từng giây, so với ngày nàng còn đi học còn tích cực hơn mấy phần, chuông tan học vừa điểm, nàng đã suốt sắng băng qua đường cái đứng ở cổng trường chờ đợi.
Trường học không cho phép phụ huynh đi vào, Trần Kiết Nhiên cũng như bao vị phụ huynh khác đứng ngoài hàng rào trông mòn con mắt.


Đảo mắt một chút liền phát hiện nữ sinh tóc xoăn, là tiểu nha đầu của nàng, vừa định lớn tiếng gọi An An, phát hiện bé con cúi đầu, bị đứa trẻ phía sau cố tình va vào cũng không biết tránh né, thân thể bé nhỏ, Trần Kiết Nhiên đau lòng.
Trần An An không nhìn thấy Trần Kiết Nhiên, sắp đi tới cổng trường mới vỗ vỗ mặt mình, hít một hơi thật sâu, lộ ra nụ cười tơi rói, xem ra rất cao hứng.
"An An!" Trần Kiết Nhiên hướng về phía bé con gọi lớn.
"Mẹ?" Trần An An vui mừng nhào vào lòng nàng: "Sao mẹ lại đến đây? Không phải nói là tài xế sẽ đến đón con sao?"
"Mẹ nhớ con." Trần Kiết Nhiên lấy ba lô từ vai bé con, làm bộ thuận miệng hỏi: "Ở trường thế nào? Lão sư dạy có dễ hiểu không? Đồng học đối với con thế nào?"
"Mẹ, mẹ yên tâm, lão sư rất quan tâm đến con, bạn học cũng rất thích con, đi học rất vui!" Vẻ mặt Trần An An không nhìn ra dị dạng.
Cùng với tiểu cô nương tóc xoăn vai đeo ba lô vẻ mặt không vui lúc nãy thật khác xa một trời một vực.
"Vậy thì tốt." Lòng Trần Kiết Nhiên nặng trĩu, không hỏi thêm, đón Trần An An về nhà, sau khi dùng bữa xong Trần An An lên lầu làm bài tập, Trần Kiết Nhiên nhấc điện thoại gọi cho cô chủ nhiệm, hỏi dò tình hình ngày hôm nay của Trần An An.
"Là mẹ An An a? Cô yên tâm, An An thích ứng rất nhanh, nàng rất thông minh, hơn nữa lượng kiến thức đã vượt xa đồng học cùng lớp, chỉ là...Cách phát âm tiếng anh chưa chuẩn, phụ huynh ở nhà nên quan tâm nhiều hơn."
Xưa nay giáo viên Anh ngữ của Trần An An là Trần Kiết Nhiên, đương nhiên không bằng theo học ở trường, không phải tiếng mẹ đẻ, cách phát âm cũng không phải một hai ngày là cải thiện được, chỉ có thể dựa vào lão sư giúp nàng rèn luyện.
Trần Kiết Nhiên không hỏi được vấn đề trọng tâm, tắt máy xong thì pha cho Trần An An một ly sữa nóng, hỏi bóng hỏi gió Trần An An xem ở trường có chuyện gì không vui hay không.
"Mọi việc đều rất tốt, mẹ, sao đột nhiên mẹ hỏi như vậy?"
"Không có gì, mẹ chỉ lo con có buồn phiền trong lòng không dám nói ra."
"Làm sao có thể." Trần An An cười hì hì đẩy Trần Kiết Nhiên ra ngoài: "Được rồi, mẹ, con biết là mẹ đau lòng cho con, nhưng con còn phải làm bài tập đây, mẹ ra ngoài trước đi, a?"
Trần Kiết Nhiên đứng ở cửa, nghe Trần An An nỗ lực phát âm theo đĩa CD, tự mình sửa lại khẩu ngữ.
Trần Kiết Nhiên thở dài, nàng muốn biết lí do vì sao Trần An An lại có dáng vẻ ủ rũ đó, rốt cuộc đến buổi chiều thứ năm thì phát hiện manh mối.
Cuối tuần, phụ huynh đến đón con nhiều hơn một cách khác thường, không biết là có chuyện gì, mãi đến khi cổng trường vơi đi một nửa nàng mới thấy Trần An An đi ra, bé con đi được vài bước, theo sau nàng là một đám nam sinh, cầm đầu là một tên nhóc con mập mạp, trong nháy mắt tới gần Trần An An, có vẻ đang cười nhạo chuyện gì đó, viền mắt Trần An An đỏ ngầu, cúi đầu đi về phía trước không để ý đến bọn họ.
Tên mập mạp được nước làm tới, nâng cánh tay núc ních chắn trước người Trần An An, lúc này Trần Kiết Nhiên đã nghe được rõ ràng hắn nói cái gì.
Hắn gọi Trần An An là đồ nhà quê.
"Nhà quê, nhà quê, phát âm tiếng anh chẳng ra làm sao, mẹ tao nói người phát âm không tốt chắc chắn là dân nhà quê, mày chính là con bé ở nông thôn, mẹ mày cũng là đồ quê mùa..."
Một đám nam sinh đứa nào cũng cao hơn Trần An An, đứng vây thành một vòng không cho Trần An An đi, hướng về phía nàng le lưỡi vỗ mông, Trần Kiết Nhiên hận không thể lao tới đá văng đám hài tử hiếp đáp bảo bối của mình.
"Không được nói xấu mẹ tao!" Nước mắt rơi xuống, Trần An An tóm lấy cổ áo của tên nam sinh to béo, đè hắn xuống đất đánh tới tấp.
"Cứu mạng a cứu mạng a! Nhà quê đánh người rồi!" Mập mạp vỗ nền gạch la to, đám đồng bọn kéo Trần An An ném nàng ngã xuống đất, mấy nam hài vây đánh một tiểu cô nương.
Trần An An ôm đầu bị bọn chúng dùng toàn lực đấm đá thùng thùng vào lưng.
Con ngươi Trần Kiết Nhiên như sắp nứt, nhưng nàng bị bảo vệ ngăn lại không cho tiến vào trường: "Bọn chúng đánh con gái của tôi! Nhanh đến cứu con bé!"
Chờ bảo vệ chạy tới thì thân thể Trần An An đã lấm lem vết đế giày, trên mặt bùn đất hòa lẫn nước mắt, đám nam hài nhìn nàng vẻ mặt không giấu được đắc ý.
Bảo vệ dìu Trần An An đi ra, Trần Kiết Nhiên vội vã chạy tới ôm nàng, kiểm tra nàng có bị thương không, nhìn thấy khóe môi bé con trầy da chảy máu, Trần Kiết Nhiên cắn chặt hàm răng viền mắt nóng đỏ.
"Mẹ..." Môi Trần An An giật giật, nàng không biết nên giải thích với mẹ thế nào.
Ngày đầu tiên đến lớp, lão sư đã gọi nàng đứng lên đọc một đoạn Anh ngữ, bởi vì phát âm hạn chế nên bị đồng học trêu chọc, từ đó liền bị cô lập.
Mỗi ngày đến trường Trần An An đều không vui.
Nhưng đám nam sinh không dừng lại ở đó, càng ngày càng quá quắt, không chỉ cô lập mà còn ức hiếp nàng.
Trần Kiết Nhiên xoa xoa con mắt, hít thở thật sâu cản đám nam sinh lại, lạnh lẽo chất vấn: "Tại sao lại bắt nạt con bé?"
Những nam sinh này đều đã cao quá 1m50, ỷ mình đông người nên căn bản không sợ một Trần Kiết Nhiên có ngoại hình nhỏ bé, hùng hổ ưỡn ngực: "Nhìn không vừa mắt thì bắt nạt thôi, thế nào? Xấu xí mau cút ngay, bằng không đừng trách!"
Lời còn chưa dứt, không biết Cố Quỳnh đã đứng sau lưng Trần Kiết Nhiên từ lúc nào, lập tức lao tới đá vào tên mập một cước.
- ------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm tạ tại 2020-08-27 23:43:23~2020-08-28 23:10:33 trong lúc vì ta ném ra Bá Vương phiếu hoặc tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ nha ~
Cảm tạ ném ra mìn tiểu thiên sứ: Xuyên quần lót Đại thúc, RICO, trần lăng, skin 1 cái;
Cảm tạ tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ: Sung sướng trứng gà hoàng 50 bình; muốn liếm tỷ tỷ sò biển 14 bình; sát vách đeo thúc thúc 12 bình; đối với hải nghe phong 10 bình; Anna 2 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối với ta ủng hộ, ta sẽ tiếp tục cố gắng!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.