Bất Công

Chương 56: 56: Mình Đồng Ý




Đại não Cố Quỳnh chết một giây.
Cô không nghĩ đến, thời khắc ấm áp hiếm có giữa các nàng, câu đầu tiên mà Trần Kiết Nhiên nói, vẫn là muốn rời đi.
Thầm nghĩ, mấy tháng nỗ lực coi như uổng công vô ích.
"Tại sao lại muốn đi?" Cô ngắt đầu ngón tay, cười miễn cưỡng, thu hồi vẻ ngoài cao cao tại thượng, mặt đối mặt bình đẳng với Trần Kiết Nhiên.
Không, lúc này Cố Quỳnh vô thức hạ thấp bản thân, cô cần ngẩng đầu nhìn lên mới có thể thấy nàng.
Ý vị cầu xin trong giọng nói rất rõ ràng: "Là mình vô ý làm cậu khó chịu sao? A Nhiên, con người mình cao cao tự đại quen rồi, hai mươi năm qua trở thành thói xấu, không phải một sớm một chiều có thể thay đổi, cậu cho mình chút thời gian, nửa năm...Không! Ba tháng! Chỉ ba tháng là đủ, a?"
Trần Kiết Nhiên không biết nên nói gì.
Cố Quỳnh kiêu căng dùng ngữ khí thấp kém nói chuyện thật sự rất không bình thường, người đứng trên cao tự hạ mình, rất khó khiến nguời ta không sinh lòng trắc ẩn.

Trần Kiết Nhiên có chút thương hại, lại cảm thấy phần thương hại này là trúng quỷ kế của cô, chờ nàng luân hãm liền thuận theo kế hoạch.
Nhìn xem, đây chính là lí do lớn nhất khiến các nàng không thể bên nhau --- sự chênh lệch giữa hai người quá xa, bất luận Cố Quỳnh làm gì, Trần Kiết Nhiên theo bản năng đều cho rằng cô đang ra vẻ.
"Không phải do cô." Trần Kiết Nhiên tận lực ôn hoà giải thích: "Là tôi...Không thể tin tưởng cô được nữa."
"Tại sao?" Cố Quỳnh đau đớn, chẳng màng gì nữa, nắm chặt tay Trần Kiết Nhiên: "Mình tôn trọng cậu chưa đủ đúng không? A Nhiên, cậu nói cho mình biết đi, cậu muốn mình tôn trọng cậu thế nào? Cậu muốn thế nào mình sẽ làm thế ấy, được không?"
Cố Quỳnh hơi dùng sức, tay phải Trần Kiết Nhiên có chút đau, lông mày vừa nhíu, Cố Quỳnh tự mắng chính mình, vội vã buông tay, nói: "Xin lỗi, mình...Mình lại làm cậu đau."
Trong mắt Cố Quỳnh, Trần Kiết Nhiên hiển nhiên là trân bảo cần phải cẩn thận che chở, không được mạnh tay với nàng.
"Cố Quỳnh, cô thông minh như vậy, càng phải hiểu rõ hơn ai hết, giữa chúng ta căn bản không chỉ đơn giản là tôn trọng.


Địa vị của cô cách tôi quá xa, cô ở trên tầng cao, dù cho tôi ngẩng đầu nhìn qua kính viễn vọng cũng không thấy, dưới chân cô là đá quý, còn thứ chân tôi dẫm lên chính là bùn đất, cô không hiểu sao?"
"Mình không hiểu!" Cố Quỳnh đỏ mắt, cắn răng: "Tầng cao thì sao? Mình kéo cậu lên, như vậy không phải được rồi sao?"
"Vậy thì khi nào cô sẽ đẩy tôi xuống trở lại đây?"
"Mình..."
"Cô sẽ không, đúng chứ?" Trần Kiết Nhiên cười yếu ớt: "Nhưng mà Cố Quỳnh, tôi không phải con giun trong bụng cô, làm sao tôi biết cô có hay không? Miễn là bên cạnh cô, dù trước dù sau tôi sẽ không có quyền chủ động, tôi sống hay chết vĩnh viễn sẽ nằm gọn trong tay cô.

Cố Quỳnh, tôi trao nhân sinh cho cô một lần, kết cục thế nào cô cũng nhìn thấy." Trần Kiết Nhiên cười cay đắng: "Cố Quỳnh, người yêu cô năm đó là Trần Kiết Nhiên vì cô mà trả bất cứ giá nào cũng không hề oán thán, nhưng cô ấy đã chết rồi, cũng sẽ không bao giờ xuất hiện trên thế gian này nữa.

Trần Kiết Nhiên đứng trước mặt cô bây giờ, chỉ muốn yêu bản thân nhiều một chút, đối tốt với mình hơn một chút...Tôi muốn nắm giữ nhân sinh của chính mình, Cố Quỳnh, cô hiểu không?"
Cố Quỳnh cúi đầu, không đáp.
Nhân sinh của Trần Kiết Nhiên, đâu chỉ dùng gian nan để hình dung.
Nói là Địa Ngục cũng không quá đáng.
Không mấy ai lưu lạc vào hoàn cảnh giống nàng năm đó mà có thể cứng cỏi cầu sinh, Trần Kiết Nhiên là người như vậy, cay đắng nàng tự nếm trải, chưa từng đổ lỗi cho bất kỳ ai.
Trần Kiết Nhiên vực dậy sau cú sốc năm đó, cô độc đứng lên, cũng chỉ dùng hai chữ gian nan để hình dung.
Nếu như thống khổ sống không nổi sẽ dùng "Gian nan" để sơ lược, vậy thì trên đời này, ngoại trừ Trần Kiết Nhiên, cũng không còn ai xứng đáng để dùng hai chữ này.
"Huống hồ..." Trần Kiết Nhiên thấy Cố Quỳnh không phản ứng, lại cười khẽ, nói: "So với tôi, hiện tại có một người thích hợp hơn đã trở về, hai người bên nhau, nhất định sẽ rất hạnh phúc."

"Ai?" Cố Quỳnh vừa dứt lời đã hiểu ra, người Trần Kiết Nhiên nhắc đến là Lương Tử Oánh.
Vẻ mặt lập tức khó coi, tựa như vừa nuốt một ngàn con ruồi: "Mình không coi trọng cô ta."
"Nhưng năm đó chính miệng cô nói với tôi, rằng cô yêu thích Tử Oánh, cô quên rồi sao?"
Cố Quỳnh chưa quên.
Năm đó cô mới mười tám tuổi, thiếu niên vô tri, vừa ý khuôn mặt đẹp của Lương Tử Oánh, cũng chính vì vậy mới tự tay phá nát hạnh phúc của bản thân.
Cố Quỳnh muốn biện giải, Trần Kiết Nhiên đã dẫn lời, không cho cô có cơ hội nói chuyện.
"Cố Quỳnh, Tử Oánh tài sắc vẹn toàn, sự nghiệp thành công, tuổi trẻ rực rỡ, hai người là một cặp trời sinh, từ tướng mạo, vóc người, thậm chí bằng cấp, thành tựu...Rất cân xứng.

Tử Oánh mới là người thích hợp với cô, năm đó cô yêu thích nàng biết bao, cô không nhớ sao?"
Cố Quỳnh biết Trần Kiết Nhiên nói những lời này chỉ vì muốn xa cô, nhưng nghe vào tai, thật giống như lên án hành động năm đó, từng mũi dao khoét sâu vào ngực, Cố Quỳnh không thể giải thích, tới tới lui lui chỉ có một câu: "A Nhiên, cậu tin mình, mình không thích cô ta, từ rất lâu rồi, trong lòng mình chỉ có cậu mà thôi."
Trần Kiết Nhiên thở dài một hơi, thu lại nụ cười, trong mắt chen lẫn vài tia trào phúng.
Sáu năm trước trong lòng Cố Quỳnh chỉ có Lương Tử Oánh, mà sáu năm sau lại trở thành Trần Kiết Nhiên, vậy thêm vài năm nữa, có phải lại biến thành Lương Tử Oánh hay không?
Cố Quỳnh quá dễ thay đổi, lại có bản lĩnh dễ dàng bóp chết Trần Kiết Nhiên, Trần Kiết Nhiên làm sao còn dám tin cô?
Trần Kiết Nhiên không muốn vòng vo thêm, chốt lại vấn đề: "Cố Quỳnh, tôi muốn rời xa cô, cô có đáp ứng hay không?"
"Nếu mình không đáp ứng thì sao?"

Trần Kiết Nhiên cười cười.
Cố Quỳnh không đồng ý, thì nàng còn có thể thế nào đây? Chỉ đành đợi đến khi cô phiền chán mà thôi.
Cố Quỳnh nhìn vào mắt nàng, đã hiểu ra tất cả.
Cô oán hận bản thân bị Trần Kiết Nhiên cảm hoá, khiến cô sâu sắc hiểu được nỗi thống khổ của nàng.
Bằng không, Cố Quỳnh có thể như trước, mặt dày áp chế Trần Kiết Nhiên, trói buộc nàng bên người, ba mươi, năm mươi năm, các nàng đều già rồi, Trần Kiết Nhiên sẽ không muốn đi nữa.
Nhưng nhìn Trần Kiết Nhiên lúc này, Cố Quỳnh rất đau.
Cùng với nỗi đau mà cô cảm nhận được lúc trước rất không giống, lúc này thật sự quá đau, nhìn vào mắt nàng, Cố Quỳnh tưởng tượng viễn cảnh hai người quấn lấy nhau ba mươi, năm mươi năm, trong lòng đau đến rõ ràng, đứng trên góc độ của Trần Kiết Nhiên, thật không đáng --- lần này Cố Quỳnh biết rồi, cô không xứng với Trần Kiết Nhiên.
"Không" Cố Quỳnh muốn nói nhưng không thể, cô muốn thấy Trần Kiết Nhiên vui vẻ, muốn thấy nàng tràn đầy hi vọng, muốn thấy dáng vẻ Trần Kiết Nhiên tràn ngập chờ mong tương lai.
Dù không muốn, cũng phải gật đầu, bật thốt một chữ: "Được."
Trần Kiết Nhiên chớp mắt mấy cái, như không nghe rõ: "Cô...Cô nói lại lần nữa."
"A Nhiên, mình đồng ý với cậu, không bắt ép cậu ở cùng mình."
Thần thái sáng láng, Trần Kiết Nhiên hỏi lại một lần: "Thật sao?"
Cố Quỳnh nhìn hào quang trong mắt nàng đột nhiên cảm thấy hạnh phúc, lại tưởng tượng đến lúc nàng rời đi, trong lòng đau đớn không thôi.

Hai luồng cảm xúc đan dệt, ngũ tạng đều bị xé nát, nhưng dặn lòng phải duy trì nụ cười trên môi, nói: "A Nhiên, mình sẽ không lừa cậu thêm một lần nào nữa."
Cố Quỳnh trả cái giá quá đắt cho sự lừa dối của mình, thêm một lần nữa sao? Cô không chịu nổi.
"Dưỡng bệnh thật tốt, chờ cậu xuất viện, có thể tìm nhà chuyển đi." Cố Quỳnh vỗ vỗ bờ vai gầy yếu của người mình yêu.
Trần Kiết Nhiên nhảy nhót trong bụng, hai mắt sáng rỡ, cực kỳ giống với dáng dấp tràn ngập chờ mong sau kì thi đại học năm ấy.
Cố Quỳnh bị nàng cảm hoá, nội tâm quặn đau, nhưng ý cười mịt mờ nơi đáy mắt.

Có được lời hứa của Cố Quỳnh, Trần Kiết Nhiên thoải mái, đau đớn trên người giảm đi rất nhiều, địch ý và phòng bị với Cố Quỳnh buông xuống quá nửa, thậm chí có thể nói chuyện tiếu lâm với cô.
Cố Quỳnh vừa hài lòng lại khổ sở.
Hài lòng chính là sau khi gặp lại, giờ đây các nàng có thể thoải mái trò chuyện; khổ sở chính là, không bao lâu nữa, Trần Kiết Nhiên sẽ chính thức không thuộc về cô.
Thật ra từ sáu năm trước đã không còn thuộc về, chỉ là Cố Quỳnh cứ mãi cố chấp mà thôi.
Tiếng cười nói trong phòng bệnh truyền ra bên ngoài, Trần Tử Oánh hoàn tất thủ tục nhận việc thì đến thăm Trần Kiết Nhiên, dừng chân trước cửa, nghe giọng cười quen thuộc, sắc mặt đen hơn phân nửa, vừa đẩy cửa nụ cười tươi rói lại treo trên mặt: "Cố tổng là người bận rộn, có thể bớt chút thời gian vàng ngọc đến đây chăm sóc chị thay tôi, thật sự cảm ơn."
Cố Quỳnh mỉm cười, đáp trả: "Chăm sóc A Nhiên là nhiệm vụ của tôi, sao lại gọi là thay cô chăm sóc?"
Lương Tử Oánh nhất thời nghẹn lời, cảm thấy đôi co với Cố Quỳnh cũng không có ích lợi gì, dời tầm mắt nhìn về phía Trần Kiết Nhiên, cười cười đi tới: "Chị, chị tỉnh rồi, có chỗ nào không thoải mái không a?"
Trần Kiết Nhiên không mặn không nhạt, nói: "Tốt lắm rồi, cảm ơn đã quan tâm."
Lương Tử Oánh chờ mong Trần Kiết Nhiên hào hứng đón nàng quay về, không lường trước sẽ nhận được thái độ như vậy, có chút oan ức, kéo kéo tay Trần Kiết Nhiên: "Chị, em ở ngoài mấy năm luôn nhớ chị nhiều nhất, chờ chị xuất viện rồi chuyển đến nhà em được không? Ngày trước chúng ta đã nói, sau này sẽ ở cùng nhau, em chăm sóc chị đúng chứ?"
Trần Kiết Nhiên cười khẽ: "Không cần, chị còn có An An, không quấy rầy em."
"Quấy rầy chỗ nào? Em rất thích An An, con bé ngoan ngoãn, thông minh, sau này em sẽ xem con bé như con gái của mình! Chúng ta cùng nhau nuôi dạy con bé, không tốt sao?"
Trần Kiết Nhiên lại nói: "Con gái của chị, chị sẽ tự mình nuôi dưỡng, không phiền em nhọc lòng."
Trần Kiết Nhiên không muốn tiếp xúc với Lương Tử Oánh.
Ở cạnh Lương Tử Oánh, tất cả những gì tốt đẹp đều thuộc về nàng, Trần Kiết Nhiên một điểm ảo tưởng cũng không thể có, Nàng không muốn phải trải qua loại tháng ngày kiềm nén, ẩn mình trong bóng tối không thấy mặt trời này thêm một lần nữa.
Có lời không nên nói, so với Cố Quỳnh, Lương Tử Oánh càng làm cho Trần Kiết Nhiên thất vọng hơn.
Cố Quỳnh đứng bên cạnh nhìn Lương Tử Oánh, nội tâm không tránh khỏi hả hê.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.