Bất Đắc Dĩ Phải Làm Tiểu Thư

Chương 99: Dã tâm & tham vọng



Ánh sáng le lói buổi bình minh hửng vàng nhẹ nhàng rơi trên những phiến lá mỏng xanh, chảy dài trên con đường trải nhựa xám xịt nơi phố xá xa hoa.

Ngoài kia, trời chỉ vừa hửng sáng, không gian vẫn còn chìm trong ảm đạm. Bên trong gian phòng khách sạn nọ, có đôi nam nữ đang vấn đáp với nhau đủ điều. Một người giọng điệu vô cùng tức giận, một người chỉ cười nhạt rồi thản nhiên đáp trả, ngữ khí không còn gì có thể đắc ý hơn.

- Cậu… cậu… Cậu đã làm gì tôi?!!

Thắng Cảnh hốt hoảng nhìn cô gái nằm ngay bên cạnh mình không một mảnh vải che thân, lại thấy quần áo cả hai bị vứt lung tung dưới sàn, không khỏi kinh ngạc mà thốt lên. Cậu cố hồi tưởng lại những gì còn nhớ về ngày hôm qua. Là cậu đã dứt khoát bỏ về, không muốn gian díu với loại người ích kỷ như cô ta, nhưng sau đó, không hiểu sao đầu óc choáng váng, bỗng dưng cảm thấy như kiệt quệ sức lực, cuối cùng là cậu dường như ngất đi, không còn nhớ lại chút gì nữa. Và khi tỉnh dậy lại thấy mình đang trong một tình cảnh như thế này. Quả thực, Thắng Cảnh cậu không biết, không hiểu, và cũng không thể nhớ chuyện gì đã xảy ra.

Quỳnh An nghe có người gọi mình, khẽ nhếch môi cười nhạt:

- Cậu đã dạy rồi sao?

Ngữ khí của ả vô cùng bình thản, trong khi Thắng Cảnh thì hoàn toàn không thể chế ngự được cảm xúc hiện thời:

- “Cậu đã dạy rồi sao”? Cậu nghĩ bây giờ là lúc thích hợp hỏi mấy câu kiểu như vậy à? Đêm qua, cậu đã làm gì tôi?!!

- Cậu làm gì mà nổi đóa lên thế? Bình tĩnh đã nào, chuyện gì cũng còn có cách giải quyết. Tức giận như thế, có lợi lộc gì không?

- Tôi hỏi cậu: ĐÊM QUA CẬU ĐÃ LÀM GÌ TÔI?

Thắng Cảnh như một con dã thú xổng chuồng, điên cuồng thét lớn. Cậu trước nay chưa từng sân si mê muội cám dỗ mà đánh mất lý trí, những hành động của cậu đều là qua tay quản lý của sự tỉnh táo. Cậu không hề xem nhẹ giá trị của lòng tự trọng, cậu luôn đặt sự tự tôn lên bề cao. Cậu làm gì, nhất quyết cũng không đánh rơi danh dự, bôi nhọ nhân cách. Ngay từ thuở bé, Thắng Cảnh đã được người cha nuôi dạy dỗ uốn nắn, chưa bao giờ cậu dám làm phật lòng cha, dù đó là một đấng sinh thành không ruột thịt máu mủ. Cậu luôn khắc cốt ghi tâm lời thề danh dự với cha nuôi, sẽ không bao giờ làm điều gì ác độc trái với lương tâm. Chuyện lần này, chỉ có thể là Quỳnh An, cậu ta đã gài bẫy cậu.

Quỳnh An thản nhiên ngồi dậy, nghiêng đầu nhìn Thắng Cảnh, ngón tay ma mị miết nhẹ lên vòm ngực rắn chắc của chàng trai chỉ mới quen biết:

- Câu này… hình như tôi mới là người nên hỏi cậu mới đúng, nhỉ?

- Cậu nghe rõ đây!- Thắng Cảnh hất tay của ả ta ra xa, gằn giọng- Từ bây giờ, đừng để tôi thấy mặt cậu, và tôi cũng sẽ coi như, đêm nay chúng ta không làm bất cứ chuyện gì thất đạo cả!

Quỳnh An tức giận, trừng mắt nhìn thẳng vào người con trai trước mặt, la lối:

- Trai đơn gái chiếc trên một giường, cậu nghĩ không có việc gì hệ trọng đã xảy ra là thế nào?

- Hôm qua tôi không làm gì cậu cả! Nếu có, cũng chỉ là tự cậu chuốc lấy mà thôi!- Cậu phừng phừng lửa giận- Sau này có hậu quả gì, thì cậu làm cậu chịu, đừng có mà đến ăn vạ nhà tôi!

Quỳnh An khoanh tay, hất hàm:

- Không lo, tôi uống thuốc ngừa rồi!

- Vậy thì coi như giữa chúng ta chưa từng xảy ra chuyện gì. Tôi với cậu, vẫn chỉ là người dưng nước lã.

- “Ngươi dưng nước lã”? Đơn giản thế sao? Cậu cướp đi cái quý giá nhất của một đời con gái, rồi lại ăn nói một cách vô trách nhiệm thế à?- Ả cười khẩy nhìn Thắng Cảnh. Đúng là bọn đàn ông, thằng nào cũng như thằng nào, có chút chuyện vặt vãnh mà cũng nhát hơn thỏ đế. Qua đêm với cô có một lần mà cứ như là bị kẻ thù truy sát, phản ứng quyết liệt còn hơn cả cháy nhà.

- Cậu muốn bao nhiêu?





- What the lợn?!! Thắng Cảnh hôm nay nghỉ học á?

Linh Nhi tá hỏa hét toáng lên, trừng mắt nhìn thằng bạn láu cá nắm bắt thông tin nhanh nhất lớp nếu không muốn nói là tuyệt đỉnh lắm mồm.

- Ái! Xước rồi! Thằng cẩu, bà đây đang giũa móng mà báo tin buồn não ruột cho bà để bà phân tâm! Mày ghen tỵ nhan sắc của bà mới làm thế đúng không?

Khang cười phá lên:

- Ha ha! Tại bà dại trai quá mà!

Thấy có kẻ bạo gan dám châm chọc mình, chọt ở đâu không chọt, lại chọt ngay đúng tim đen, Linh Nhi giơ nắm đấm, lên giọng đe dọa:

- Mày còn nói nữa bà vả rơi hàm!

Khang không những không im hơi lặng tiếng mà còn “Ngựa quen đường cũ”, bò lăn bò lết ra cười vỡ bụng, cười đến nỗi chảy cả nước mắt.

Không thèm để ý đến cái thằng dở hơi chết bầm chết dập này nữa, Linh Nhi trở lại với chuyện làm đẹp thường thấy, tiện thể gặn hỏi luôn chủ vựa tin giật gân – Lâm lão đại:

- Mà ông có chắc là đúng không đấy? Tui nghi quá! Thắng Cảnh của tui mẫu mực như thế, lại là học sinh mới, làm sao có thể nghỉ học đột ngột như vậy?

- Tao là má nó à? Sao tao biết? Nó muốn nghỉ thì nó nghỉ, lưu manh giả danh thư sinh mà! Đây đâu phải điều khó hiểu?- Lâm đủng đỉnh gác chân lên bàn, bêu xấu ma mới.

- Không thể nào! Thắng Cảnh của tôi gương mẫu như thế mà!

- Thắng Cảnh Thắng Cò! Gương mẫu cái beep gì, gương bể thì có!

Có vẻ, anh Lâm nhà ta, rất ghét cái thằng nam sinh da “trâu” mới nhập lớp.





Lớp 12A2 hôm nay trông nhộn nhịp thấy rõ. Đại đa số các thành viên đều túm năm tụm bảy trao đổi bài vở, một số ít khác thì đang chém gió tám xuyên lục địa.

- Chị nói thật á?!! Đêm qua anh chị…

Bạch Tuyết thảng thốt hét to lên khi nghe chị gái thân yêu của mình kể lại chuyện cũ mà Hạ Vy vốn muốn giữ bí mật đáng xấu hổ này. Không để đứa em song sinh kịp nói hết câu, cô đã vội vàng dùng tay bịt miệng Bạch Tuyết lại, tránh trường hợp thông tin sốt dẻo này bị mấy cái loa phát thanh nhòm ngó.

- Em nói be bé cái mồm lại đi! Người ta nghe bây giờ!

- Em biết rồi. Mà đêm qua, có thật là hai người đã… Hí hí!- Bạch Tuyết gian xảo nhìn Hạ Vy, trong đáy mắt thoạt đầy ẩn ý xa vời.

- Không có mà! Là tên Thành Phong đáng ghét đó dám nhân lúc chị ngủ quên lò dò nằm lên giường ôm chị ngủ chung đấy chứ! Chị thề là tụi chị chưa làm gì hết!- Hạ Vy quả quyết. Hôm qua, hai người chưa có làm gì vượt quá giới hạn hết, sự thật là như vậy mà. Cô nói ngoa làm gì?

- Độc nam độc nữ trên giường, chị bảo không có gì hết, ai dám tin? Khửa khửa. Anh rể thật là đáng yêu quá nha!- Bạch Tuyết hả hê cười sặc sụa, làm Hạ Vy cô càng mắc cỡ hơn.

- Chị thề, chị thề mà!

Đứa em gái vẫn chưa chịu buông xuôi:

- Thề thốt làm chi chị hai. Hai người dám làm thì phải dám chịu chứ! Thôi, không sao. Em gái của chị sẽ giữ bí mật chuyện này cho! Em rất phóng khoáng!

- Ui ui, cảm ơn em gái yêu.

- Em không những giữ bí mật cho chị, mà còn… Há há! Em còn sẽ nói ba mẹ giữ bí mật cho chị nữa!!!

Dứt lời, Bạch Tuyết ba chân bốn cẳng vắt giò lên cổ chạy biến.

- Ê bà nội, biết chuyện gì chưa?- Thu “Bát Giới” khệ nệ đi tới, khều vai Hạ Vy, mở lời với con bạn mới quen.

- Chuyện gì là chuyện gì?- Hạ Vy ngô nghê hỏi lại.

- Con Quỳnh An nó xin nghỉ phép hôm nay!

- Sao lạ vậy?- Cô ngạc nhiên.

- Nó vừa nhắn tin cho tui, bảo là xin cô nghỉ, nó bệnh!

- Hả? Bệnh? Bệnh gì? Nặng không?-Hạ Vy gấp gáp hỏi dồn.

- Cảm nhẹ thôi. Mà nó bảo mệt quá, đi cũng không được luôn.





Trên con đường vắng lặng, lấp ló bóng dáng một chàng trai trẻ tuổi với nước da ngăm màu nắng đang đơn độc đi trên đường, chiếc áo khoác học sinh vắt trên vai đủ để toát lên tất thảy biết bao nhiêu hào hoa phong nhã.

“Cậu muốn bao nhiêu?”

“Bao nhiêu? Cậu nghĩ tôi là loại gái đứng đường à? Cậu nghĩ tôi với cậu qua đêm là để tôi moi tiền cậu sao?”

“Còn loại con gái nào bẩn thỉu hơn thế nữa cơ à?”

“Cậu đừng khinh dễ tôi! Loại trẻ con, mình mẩy chưa cứng cáp, như cậu, tôi vốn chẳng có hứng!”

“Vậy thì mặc cậu! Tôi đi trước!”

“Khoan đã…”

“Cậu lại muốn gì nữa đây?”

“Đi dễ thế sao?”

“Vậy cậu muốn tôi phải làm gì? Cậu muốn bao nhiêu tờ polyme? Nói thẳng ra đi, tôi cũng không hẹp hòi gì đâu!”

“Cậu, bắt đầu từ bây giờ, cậu phải làm theo tất cả mọi sự sai khiến của tôi!”

“Tại sao? Mắc gì tôi phải làm vậy?”

“Cậu không cao tay được hơn tôi đâu! Thế… cậu có muốn đoạn video clip quay lại cảnh nóng giữa chúng ta được tung lên youtube không?”

“Cậu đang uy hiếp tôi?”

“Tùy cậu nghĩ thôi. Tôi cho cậu hai sự lựa chọn: hoặc là nghe theo sự chỉ đạo của tôi, hoặc là… ngày mai, trên khắp các mặt báo sẽ tràn ngập tin tức Hồ thiếu gia đây trăng hoa với thiếu nữ vị thành niên, cho cậu nếm thử mùi vị cơm tù cho biết nhé!”

“Cậu… cậu… rốt cuộc cậu muốn gì ở tôi?”

“Muốn gì à? Đơn giản thôi…”

“Cậu úp úp mở mở làm gì?”

“Ha ha! Tôi chỉ yêu cầu cậu một điều: hợp tác với tôi, chia rẽ Thành Phong và Hạ Vy!”

“Tại sao phải cắt đứt tình cảm bọn họ?”

“Tôi muốn Thành Phong, cậu muốn Hạ Vy. Chúng ta hợp tác với nhau, chẳng phải là lợi cả đôi đường hay sao?”

“Cậu nghĩ sai rồi! Nếu cậu yêu Thành Phong thì…”

“Yêu? Tôi chưa từng yêu hắn ta! Tôi chỉ nói tôi ‘muốn’, tôi không ‘yêu’. ‘Yêu’ là cái thứ quái quỷ gì chứ, rõ phiền phức. Chỉ là hắn ta cũng chút danh gia vọng tộc, tập đoàn lại đag phát triển mạnh mẽ, nếu tôi không có hắn, thì cũng như là mất cả một tài sản lớn trong tay!”

“Cậu… vì đồng tiền mà che mờ lý trí rồi! Cậu làm ơn tỉnh táo lại một chút, đừng có vì ma lực của cải mà mê muội! Cậu đang làm hại người đó! Gieo gió gặt bão, có nhân có quả, sớm muộn cậu cũng sẽ gặp quả báo! Nghe tôi, đừng sân si nữa!”

“Cậu đang giảng đạo lý cho ai đấy hả? Cuộc đời tôi chỉ có tiền là nhất thôi, những thứ tình cảm rẻ tiền đó làm sao có thể khiến tôi màn đến? Tôi mặc tất cả!”

“Cậu… cậu sẽ có tiền nhưng cậu sẽ sống một cuộc sống không thanh thản đâu! Tiền không là gì cả, tiền không mua được hạnh phúc, tiền không mua được thanh thản trong lòng, tiền căn bản chỉ là thứ phương tiện giao dịch thôi! Cậu đừng vì nó mà mù quáng!”

“Ai cần cậu lên lớp? Đúng, tiền không là gì cả, nhưng nếu không có tiền, tôi, cả cậu, cũng chẳng là gì cả! Cậu nên biết, trong xã hội này, kẻ có tiền là kẻ có quyền, không tiền thì cũng đáng dạng vứt bỏ xó thôi!”

“Cậu nghĩ sai rồi!”

“Cậu đừng giảng đạo với tôi, vô ích thôi! Đừng mong câu kéo thời gian! Tôi vốn không ưa gì mấy cái thể loại nhân đạo đó! Sống trong xã hội này mà con hiền từ, thì cậu không có chỗ đứng đâu!”

“…”

“Tóm lại, cậu chọn đi, cậu sẽ nghe lời tôi hay là… vào tù bóc lịch?”

“…”

“Đừng im lặng như thế! Cậu không tránh khỏi tôi được đâu! Cậu đừng nghĩ đến chuyện chuyển trường, hì, cậu biết đấy, một khi đã truy nã thì ở ngóc ngách nào cảnh sát cũng tìm ra cậu thôi!”

“…”

“Tôi cho cậu ba giây suy nghĩ và trả lời. Sau ba giây mà cậu vẫn im lặng như thế thì đừng trách tôi vô tình!”

“…”

“1!”

“…”

“2!”

“…”

“3…”

“Được! Tôi sẽ làm theo!”

“Có thế chứ!”

“Cậu… đúng là ác quỷ!”

“Tên mới cho tôi à, tốt lắm, tôi rất thích cái tên này!’

“Cậu…”

“Không lôi thôi nữa. Tôi nói cho cậu đây. Sắp tới sẽ đến ngày Valentine, trường mình sẽ tổ chức một buổi lễ, tất nhiên nội dung đều chào đón ngày lễ Tình nhân, các trò chơi, phân đoạn đều liên quan đến cặp nam nữ. Tôi sẽ làm cho con nhỏ Hạ Vy phải ở nhà trong ngày đó, còn Thành Phong sẽ đi, cậu nhân cơ hội vào nhà làm người hùng giúp đỡ cô ấy kiếm điểm, tôi với Thành Phong sẽ tham gia các danh mục ở đó!”

“Cậu… cậu định làm gì Hạ Vy?”

“Không nguy hiểm quá đâu, đừng lo. Mọi thứ, kế hoạch, tôi đều đã chuẩn bị sẵn rồi…”

Thắng Cảnh cậu… có lẽ nên làm theo lời của Quỳnh An. Cô ta nói phải, phải đấu tranh mới giành được hạnh phúc. Cậu đã bao lâu nay chơi với Hạ Vy, vậy mà vẫn không có được tình cảm của cô ấy, trong khi tên Thành Phong kia, mới gặp chưa được bao lâu đã sắp thành vợ thành chồng. Người xứng với Hạ Vy, nhất định chỉ có cậu. Hiểu Hạ Vy nhất, là cậu. Thân thiết với Hạ Vy nhất, cũng là cậu. Lớn lên bên Hạ Vy, cũng chính là cậu. Trên đời này, nếu Thắng Cảnh cậu không lấy được cô ấy, bọn con trai khác nhất quyết cũng không được quyền!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.