Bất Đắc Dĩ Xuyên Không Tranh Sủng Vì Đam Mê

Chương 35: Chương 35




Lý Quân Khuê cuối cùng cũng chịu cho Lăng Nhất Thiên uống trà chanh, ai bảo hắn là hoàng thượng Lăng Thiên Quốc, lỡ xui hắn tức lên chém đầu cô thì sao, cô vẫn chưa muốn chết.

Lăng Nhất Thiên lại một lần nữa ngạc nhiên, hắn nghĩ: “Không ngờ thức ăn và đồ uống chỗ Ngọc Tâm cung cái nào cũng ngon như vậy, sau này phải tranh thủ đi ăn chực mới được”.

Hòa thuận được một lúc thì …
~Hoàng thượng người đã ăn gần hết dĩa bò nướng rồi, còn hai lát cuối cùng là của ta.

- Không được, nàng đã ăn món này rồi, ta là lần đầu tiên, với lại ta cũng là khách, chủ nhà phải nhường khách…
~Hoàng thượng, cho dù ta đã ăn món này rồi nhưng đây là cũng là LẦN ĐẦU TIÊN trong ngày ta ăn món này, dù sao hoàng thượng đã ăn hết nồi lẩu của ta, nên người phải có trách nhiệm nhường hai miếng thịt này cho ta.

- Không được chủ nhà biết lễ nghi phải nhường khách…
~Xin thứ lỗi, chủ nhà này quên lễ nghi rồi..Lăng Nhất Thiên:-_-

Đám người Tiểu Phong khóc thét.

Hai vị chủ tử cãi nhau, biết khuyên ai bây giờ, một người là hoàng thượng, còn một người là đầu quả tim của thái hậu, sau lưng còn có thế lực hai nước Đông Phương Quốc và Diệp Hàn Quốc, nhất thời không biết khuyên ai…nên đành đứng xem vậy.

Đấu võ mồm một lúc chán rồi, Lý Quân Khuê và Lăng Nhất Thiên chuyển qua đấu võ…đũa.

Vờn nhau một lúc tức mình, Lý Quân Khuê đạp Lăng Nhất Thiên một cái, lúc này đã có sự phòng bị nên Lăng Nhất Thiên nhanh chóng né đi còn tiện tay…cầm luôn cái dĩa.

Nhưng Lý Quân Khuê cũng không vừa, nhanh nhẹn gắp miếng thịt bỏ vào miệng, nhưng chỉ được một miếng, miếng còn lại rớt lại vào dĩa.

Sau đó Lăng Nhất Thiên cũng gắp miếng còn lại bỏ vào miệng.


Chiến tranh kết thúc, kết quả mỗi người một miếng thịt bò.

Đám người Tiểu Phong sau khi thấy bọn họ dọn sạch sẽ đồ ăn trên dĩa, thì cũng không nói không rằng chạy đi.

Lăng Nhất Thiên thấy thế mới nói:
- Các ngươi không dọn dẹp à.

Kỳ Phong lúc này mới vui vẻ nói:
_Hoàng thượng, lúc nãy thần mới nghe bọn họ nói là, qui định ở Ngọc Tâm cung, ai ăn sau cùng phải dọn dẹp và rửa chén.

Nên miếng thịt hồi nãy người chính là người ăn cuối cùng, nên theo lệ phải rửa chén.

Ai đời thấy chủ tử mình bị làm nhục mà vui vẻ như Kỳ Phong không.

Lăng Nhất Thiên “….”
- Cái gì, đường đường là hoàng thượng bây giờ phải đi rửa chén à.

Không được, ta là vua một nước, không thể đi rửa chén.

Đám người Tiểu Phong nhanh chân chạy đi cũng vì lí do này.

Lý Quân Khuê là người sống rất có nguyên tắc nên nhất định không bỏ qua cho Lăng Nhất Thiên vụ rửa chén.

Lý Quân Khuê là phụ nữ hiện đại nên nghe Lăng Nhất Thiên nói thế liền tưởng hắn có tính gia trưởng kết hợp với việc hắn ta mới giành ăn với nàng liền mang theo vẻ mặt gian tà nói:

~Hoàng thượng, vừa nãy người mới nói ta là chủ nhà, phép vua còn thua lệ làng.

Hoàng thượng đừng để ta thực hiện Ngọc Tâm cung qui.

Tuy nói hậu cung do hoàng hậu làm chủ nhưng mỗi cung trong Lăng Thiên Thành đều có một cung qui riêng, mà Ngọc Tâm cung chính là nơi bí ẩn nhất, trước nay chưa từng gửi bản chép tay cung qui lên nhưng đã được thái hậu phê chuẩn rồi nên cũng xem có như có hiệu lực.

Mà cái lưỡi của Lý Quân Khuê thì hắn nói không lại, nàng ta lại nhỏ mọn, hắn mới giành ăn với nàng ta xong, không biết chừng nàng ta nói một hồi lại khép hắn vô thành “tội đồ” thì tiêu, sau này không thể ăn chực được nữa.

nên "miếng ăn là miếng nhục, chịu nhục tý sau này có đồ ăn".

- Được, ta đi rửa chén là được rồi chứ gì.

Mấy người các ngươi, không ai được phép truyền chuyện này ra ngoài.

Đám người Vân Lạc thì há hốc mồm, còn Kỳ Phong nhịn không được cười.

Hoàng thượng cao cao tại thượng, nay lại vì miếng ăn mà hạ mình đi rửa chén…nói ra thật buồn cười.

Bọn Tiểu Phong định xúm lại phụ giúp hoàng thượng thì gặp ánh mắt của Lý Quân Khuê tự nhiên rụt tay lại, duy chỉ có Kỳ Phong vẫn giúp hắn vì chủ tử của Kỳ Phong chính là Lăng Nhất Thiên, không phải Lý Quân Khuê.

Lúc đầu Lăng Nhất Thiên nghĩ sau khi nói những lời đó, thì đám cung nhân của Ngọc Tâm cung sẽ lại làm giúp hắn.

Thế mà một màn như thế lại xảy ra ngay trước mắt hắn.


“Được lắm, đám cung nhân này, sợ Lý Quân Khuê hơn trẫm” ( ad: đến hoàng thượng Khuê đại tỷ còn không để vào mắt huống gì đám người này còn phải ăn uống đồ của Lý Quân Khuê, mặc đồ của Lý Quân Khuê, lương tháng của do Lý Quân Khuê cấp).

Lúc Lăng Nhất Thiên đang lọ mọ rửa chén, Lý Quân Khuê liền đi theo khích bác, chọc ghẹo làm hắn quê chơi.

Cuối cùng, chỉ còn mình Kỳ Phong rửa chén còn Lăng Nhất Thiên rượt đuổi Lý Quân Khuê chạy vòng quanh Ngọc Tâm cung.

Ai mà ngờ Lý Quân Khuê đâu phải tự dưng là mang danh công chúa lớn lên trên lưng ngựa, tựa hồ chạy còn nhanh hơn ngựa, Lăng Nhất Thiên chạy đuổi theo không kịp, tức mình nên ngồi ở chính cung, quyết định ngồi lì ở đó chờ Lý Quân Khuê tự mình bước vào.

“Hừ..chạy thì có vẻ không lại ngươi, nhưng đương nhiên ngủ thì cần phải ngủ chứ, để xem tối nay ngươi ngủ ở đâu.” Lăng Nhất Thiên nghĩ rồi vui mừng chạy vào chính cung ngồi chờ.

Nhưng hắn chờ đến giữa đêm rồi vẫn không thấy người đâu.

Phòng tẩm điện của của Lý Quân Khuê hắn cũng quan sát đến phát chán, phát hiện ở đây chẳng có gì ngoài mấy loại hoa và cây cảnh.

Không xa hoa như cung của Nhan hoàng hậu và Giang tần, cũng không phải thuộc dạng giản dị như Trúc tần.

Kỳ Phong thì vẫn đứng canh trước cửa cung mà không thấy bóng dáng của ai, kể cả đám người Tiểu Phong.

- Kỳ Phong, ngươi xem nàng ta trốn ở đâu mà bây giờ chưa về, có phải chạy qua Nguyệt Thần cung rồi không?
_Hoàng thượng, không có khả năng đó.

Thần đứng canh từ chiều đến giờ ở cổng chính vẫn không thấy Thục phi.

- Chết tiệt, nàng ta lại trốn đi đâu rồi.

Hừ, nàng ta không cần ngủ thì ta đi ngủ.


Nói rồi hắn xoay người đi ngủ trên giường của Lý Quân Khuê.

Lúc này hắn mới phát hiện ra, không phải là gối vuông như ở mọi cung khác, mà cái gối này có hình chữ nhật, nhưng nằm cũng rất êm, còn ngửi thấy mùi thảo dược nhẹ.

Hắn cũng dễ dàng ngủ đi, mặc dù mấy ngày nay đang bị mất ngủ triền miên.

Còn về phần Lý Quân Khuê, cô đang ung dung nằm ngủ trên Thanh Anh lầu.

Trên đó có một cái giường, một cái võng và đầy đủ các gối mền.

Cô vẫn không biết tại sao hắn ta lại quên mất không kiếm cô trên Thanh Anh lầu, nhưng hắn không tìm thì cô không đi trốn nữa, an tâm đi ngủ thôi.

Ngủ trên Thanh Anh lầu rất mát, nhưng bọn người Vân Lạc không hay cho cô ngủ vì sợ bị cảm lạnh, bây giờ cô rơi vào tình huống như vậy, thì dại gì không ngủ, ngày mai Vân Lạc có hỏi thì cô cũng có lí do chính đáng mà, xem ra tên Lăng Nhất Thiên này rất có giá trị lợi dụng.

Sáng ra, đám người Vân Lạc hoảng hồn khi thấy hoàng thượng bước ra từ tẩm điện của tỷ tỷ, cứ tưởng tỷ tỷ bị “thịt” rồi.

Ai ngờ vừa bước vào thì căn phòng trống không, liền nghĩ ra một địa điểm.

Tức thời, đám người bọn họ chạy lên Thanh Anh lầu, quả nhiên cô đang ngủ say sưa ở đó.

Thường ngày, cô được thái hậu miễn cho thỉnh an Nhan hoàng hậu nên cô thích ngủ nướng, có khi còn ngủ đến tận trưa mới dậy.

Bọn Vân Lạc lắc đầu nhìn nhau, đã lớn rồi mà cứ như con nít, mê ngủ, hôm nay hoàng thượng bước ra từ tẩm điện của Ngọc Tâm cung không sẽ gây ra sóng gió hậu cung gì đây, phải biết là hoàng thượng đã lâu không bước vào hậu cung thế mà đùng một cái lại qua đêm ở Ngọc Tâm cung, thế mà tỷ tỷ còn say ngủ ở đây.

Lý Quân Khuê có cảm nhận có ai đang chằm chằm nhìn mình, thế là giật mình dậy:
~Haiz yaa, cái ngươi làm gì mà mới sáng sớm đã tập trung ở chỗ ta ngủ vậy???
Lý Quân Khuê mắt nhắm mắt mở nhăn nhó..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.