Bất Đẳng Thức Ngược Chiều

Chương 11



"Kíp nổ điện?"

Sắc mặt các bác sĩ và y tá lập tức thay đổi: "Là cái loại...ống mìn vừa thông điện thì sẽ phát nổ ngay lập tức ấy à?"

Tần Tranh tháo mũ bảo hộ xuống, nhìn về phía đám người, cặp mắt đen kia cực kỳ bình tĩnh: "Không sai, kíp nổ điện, chắc hẳn mọi người nghe tên này cũng biết, đây là ống mìn được dẫn nổ bằng cách thông qua thông điện, bởi vậy nó cực kỳ nhạy cảm với hết thảy dòng điện."

"Nhất là cái ống mìn đã cong gãy kia, độ nhạy cảm không chỉ bị phóng đại gấp mười lần, có lẽ lượng điện chứa trong một viên pin số bảy cũng có thể tuỳ tiện dẫn nổ nó."

Có bác sĩ hỏi: "Vậy là nói, trong quá trình phẫu thuật không thể dùng điện?"

Tần Tranh gật đầu: "Tốt nhất là không sử dụng."

Máy theo dõi nhịp tim, máy hô hấp, kìm cầm máu điện và phần lớn các thiết bị thường dùng trong phòng phẫu thuật đều cần dùng điện.

Tất cả thiết bị thông điện đều là nhân tố không ổn định.

Trong quá trình phẫu thuật, một khi chạm đến kíp nổ của ống mìn, vậy thì rất có thể...

Nghĩ đến khả năng này, sắc mặt mọi người đều rất nặng nề.

Nhất định phải bàn bạc phương án phẫu thuật lần nữa.

Các bác sĩ lại tập trung vào một chỗ, mở một cuộc họp đơn giản.

Vẻ mặt chủ nhiệm Vu cực kỳ nặng nề: "Bệnh nhân đã vào phòng phẫu thuật, ca mổ cũng phải mau chóng bắt đầu, chúng ta nhất thiết phải nói ngắn gọn."

Nói xong, ông nhìn về phía Tần Tranh: "Đội trưởng Tần, anh nói đi."

Tần Tranh gật đầu, nói: "Đầu tiên, tất cả đồ vật có điện trong phòng phẫu thuật đều phải dọn ra ngoài."

"Tất... tất cả?" Trợ thủ kinh ngạc: "Như vậy thì ca phẫu thuật còn tiến hành như thế nào nữa?"

Chủ nhiệm Vu lườm cậu ta một cái, tức giận nói: "Thời đại trước kia không có nhiều thiết bị tiên tiến như vậy, chúng ta làm phẫu thuật cũng chỉ có một đôi tay, không phải mọi người đều trải qua như thế à?"

"Thế nhưng..."

"Thế nhưng là ngay cả máy theo dõi nhịp tim cũng không cần, làm sao theo dõi trạng thái của bệnh nhân trong quá trình phẫu thuật?" Trợ thủ hạ giọng, giọng điệu hơi sốt ruột: "Hơn nữa, không có thiết bị cấp cứu, cái ống mìn này cách động mạch đùi gần như thế, nhỡ chẳng may trong quá trình phẫu thuật xuất hiện ngoài ý muốn gì, làm sao để kịp thời tiến hành cứu giúp ông ấy?"

Vì phòng ngừa Vương Hạo Quang vô ý thức hoạt động trên bàn mổ, bọn họ thương lượng gây mê toàn thân chú ấy.

... Trong lúc gây mê, cần thiết phải tiến hành theo dõi trong thời gian thực đối với tình huống của bệnh nhân, để phòng ngừa xảy ra ngoài ý muốn.

Không sử dụng bất kỳ thiết bị gì, như vậy thì độ khó của ca phẫu thuật sẽ tăng lên không chỉ một cấp.

Chủ nhiệm Vu cau mày nói: "Nhưng hiện tại cũng chỉ có thể làm vậy."

"Cứ làm theo lời đội trưởng Tần." Ông nói, quay đầu dặn dò trợ thủ số hai: "Tiểu Lương, hiện tại cậu đi dọn hết tất cả vật dụng có điện trong phòng phẫu thuật."

"Vâng." Trợ thủ số hai gật đầu, lập tức đi làm.

"Còn nữa, Tiểu Trương, cậu đi xin phép lãnh đạo về việc này."

"Rõ."

Sau khi phân phó xong tất cả, chủ nhiệm Vu còn nói: "Mặt khác, tất cả mọi người phải chú ý, trong quá trình phẫu thuật giảm bớt ma sát giữa vật phẩm và dụng cụ."

Ông dừng lại, giọng điệu nặng nề nói: "Liên quan tới trận đánh mấu chốt này, nhất định phải nhanh. Một khi người trong phòng phẫu thuật xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đội dự bị lập tức bắt kịp, hiểu hết chưa?"

"Chủ nhiệm Vu!"

Phong Tĩnh bỗng nhiên lên tiếng, ngừng một lát, lại lấy can đảm nói: "Chi bằng để tôi tham gia phẫu thuật đi."

Chủ nhiệm Vu quay đầu, hơi kinh ngạc nhìn cô: "Bác sĩ Phong?"

"Không sử dụng thuốc mê, có phải có thể giảm xuống tỉ lệ nguy hiểm của ca phẫu thuật không?" Phong Tĩnh nói: "Hoặc là thử gây mê bằng phương pháp châm cứu."

"Không cần!" Vừa dứt lời, Tần Tranh gần như thốt ra.

Anh nhìn cô, màu mắt đen tối: "Châm cứu rất có thể sẽ sinh ra nguy hiểm chưa biết, gây mê theo cách bình thường là được."

"Tôi cho rằng có cần thiết." Phong Tĩnh đón ánh mắt anh, thái độ cứng rắn: "Anh không phải bác sĩ, không có quyền chất vấn về phương pháp phẫu thuật của chúng tôi.”

Mấy giây đối mặt ngắn ngủi trong im lặng, lại dài như một cuộc so đấu.

Bàn tay Tần Tranh nắm chặt lại, đè thấp giọng: "Đông y cũng có thể lên bàn mổ à?"

"Tôi chỉ đứng bên cạnh trợ giúp."

Phong Tĩnh không để ý đến anh nữa, quay đầu nhìn về phía chủ nhiệm Vu, đưa ra phương án của mình: "Chủ nhiệm Vu, tôi có thể thử dùng châm cứu khiến toàn thân chú ấy đều dạt tới hiệu quả gây mê, sau đó lại đóng lại một số huyệt vị của chú ấy, khiến máu trong người chú ấy chảy chậm hơn, phòng ngừa tầm nhìn phẫu thuật bị ô nhiễm."

Hai mày chủ nhiệm Vu cau chặt: "Như vậy được chứ?"

Phong Tĩnh nói: "Tôi sẽ cố gắng tránh đi những huyệt vị trên đùi, điều này không cần tốn quà nhiều thời gian, nếu như không thành thì lại dùng thuốc mê cũng không muộn."

Cô liếc nhìn sang Tần Tranh, ý có điều chỉ: "Đây đều là phương án có thể thử, nếu như bệnh nhân có thể đồng ý."

Chủ nhiệm Vu suy ngẫm một lúc, nói: "Được, vậy cô tranh thủ thời gian thay quần áo, bắt kịp."

Ông ấy nói xong thì dặn dò trợ lý: "Tiểu Lê, cô đi nói chuyện với bệnh nhân."

Trợ lý lập tức đi nói chuyện với Vương Hạo Quang.

Rất nhanh, trợ lý đưa đến tin tức, Vương Hạo Quang đồng ý.

Tần Tranh mím chặt môi, không nói một lời, liếc nhìn cô một cái rồi đi về phía phòng phẫu thuật.

Phong Tĩnh đi sát theo sau.

Vào phòng phẫu thuật, nhất định phải mặc đồ phòng chống nổ.

Đây còn là lần đầu tiên Phong Tĩnh mặc loại quần áo này, đồ phòng chống nổ dày nặng mặc trên người cũng không vừa vặn, hơn mười kilogram đặt trên vai, động tác cũng biến thành không linh hoạt. Hơn nữa bộ trang phục này kín không kẽ hở, vừa mới mặc mà cả người cô đã toát mồ hôi, cực kỳ khó chịu.

Mặc vào đồ phòng chống nổ, còn phải đội mũ bảo hộ lên, tầm mắt cũng chịu cản trở nhất định, cũng chỉ còn một đôi tay là lộ ở bên ngoài.

Cô không nhịn được nghĩ, bình thường Tần Tranh mặc quần áo thế này làm nhiệm vụ ư?

Vào phòng mổ, tất cả chuẩn bị sẵn sàng.

Sau khi tiêu độc, Phong Tĩnh rút ngân châm ra, dựa vào cảm giác tìm tới huyệt vị riêng biệt, lần lượt ghim kim.

Cô nín thở, không dám có chút sai lầm nào.

Ghim kim xong, mới mấy phút ngắn ngủi như thế, cô mới mới phát hiện cả người mình đều ướt mồ hôi. Thả lỏng từ trạng thái căng thẳng cao độ, nhất thời lòng có tâm mà lực không đủ, thân thể nhoáng một cái lập tức phải ngã ngửa về sau.

Tiêu rồi.

Suy nghĩ này vừa nhảy ra, Phong Tĩnh bỗng nhiên cảm thấy lưng mình được một bàn tay mạnh mẽ đỡ lấy, thân thể cô thẳng tắp ngửa ra sau.

Cô sững sờ, hơi nghiêng đầu, trông thấy khuôn mặt bình tĩnh của Tần Tranh.

"Cảm ơn." Cô khẽ nói.

Tần Tranh nhanh chóng thu hồi tay, không nhìn cô nữa.

Lực chú ý của Phong Tĩnh cũng một lần nữa quay về trên bàn mổ, ánh mắt hai người lại không còn giao thoa.

Bác sĩ mổ chính đã rạch ra một đường trên chân, căn cứ vào ảnh chụp X quang, sau một phen tìm kiếm đơn giản, thuận lợi tìm được vị trí của ống mìn.

"Đội trưởng Tần, chúng tôi tìm thấy ống mìn rồi!" Trợ thủ đè thấp giọng nói đầy kích động.

Tần Tranh lập tức đi lên trước, cũng nhìn thấy "bộ mặt thật" của ống mìn.

"Đưa kìm cho tôi."

Giọng nói bình tĩnh của Tần Tranh vang lên trong phòng mổ, nhận lấy kìm dụng cụ từ trong tay y tá, lại nói với trợ thủ số hai: "Móc kéo giữ vững."

"Vâng." Trợ thủ số hai nắm chặt móc kéo trên tay, trên trán toát ra một tầng mồ hôi mỏng.

Tần Tranh thao tác kìm dụng cụ, vặn cực âm và cực dương của ống mìn vào với nhau, khiến cho chúng nối liền vào nhau, hình thành trạng thái chập mạch.

Động tác của anh như nước chảy mây trôi gọn gàng và linh hoạt, hoàn thành một mạch, mỗi một thao tác sử dụng kìm dụng cụ đều hoàn toàn không có động tác thừa, có thể so với bác sĩ ngoại khoa với kỹ thuật tinh vi.

Nhưng nhất cử nhất động của anh đều khiến bác sĩ xung quanh mình kinh hồn táng đảm.

Rất nhanh, Tần Tranh thu tay, trả kìm lại: "Được rồi, kẹp ra đi."

Chủ nhiệm Vu vội vàng bù vào vị trí, cẩn thận dè dặt kẹp ống mìn trong đùi ra, nhẹ nhàng đặt lên chiếc khay đã sớm chuẩn bị.

Giống một cái lông vũ rơi xuống, hoàn toàn không nghe thấy tiếng "cạch" thường ngày khi có đồ rơi xuống khay.

Phong Tĩnh nhìn ống mìn biến dạng nghiêm trọng trên khay, im lặng thở phào nhẹ nhõm.

"Được rồi."

Chủ nhiệm Vu lau mồ hôi, nhưng thế này còn chưa ổn thoả. Trợ thủ cũng không dám thư giãn, bước một bước dài vọt ra khỏi phòng phẫu thuật, giao khay đặt ống mìn cho nhân viên gỡ bom bên ngoài bằng tốc độ nhanh nhất.

"Thế nào?"

Bên ngoài phòng mổ, thấy có người đi ra, người đang chờ tiến lên đón, nhưng lại không dám tới gần quá.

"Lấy ra rồi, lấy ra rồi!"

Trợ thủ kìm nén kích động, đưa khay cho nhân viên gỡ bom.

Nhìn nhân viên gỡ bom đặt ống mìn vào trong cái hộp đặc chế, tảng đá lớn trong lòng các bác sĩ và y tá cuối cùng cũng được đặt xuống.

Ống mìn đã được di chuyển một cách an toàn, công việc còn lại chỉ còn là làm sạch và khâu lại vết thương.

Chủ nhiệm Vu giao công việc này cho trợ thủ số hai.

Phong Tĩnh rút ngân châm, hoàn thành nhiệm vụ của mình, rời khỏi phòng phẫu thuật trước.

Vào phòng thay đồ cởi đồ phòng chống nổ, lúc đi ra ngoài vừa vặn đụng phải nhóm Tần Tranh chuẩn bị rời đi: "Chúng tôi mang ống mìn kia về xử lý."

Chủ nhiệm Vu nói: "Tối nay vất vả đội trưởng Tần và mọi người."

Tần Tranh gật đầu với ông: "Đừng khách sáo, là trách nhiệm của chúng tôi."

"Hôm nay tất cả mọi người đã vất vả rồi, quay về nghỉ ngơi thật tốt." Chủ nhiệm Vu cười híp mắt nói, vẻ mặt rất nhẹ nhõm: "Tiểu Lương, cậu đi tiễn nhóm đội trưởng Tần nhé."

Phong Tĩnh đi lên trước, chủ động nói: "Để tôi tiễn họ."

Chủ nhiệm Vu: "Ai cũng được, vậy bác sĩ Phong cô tiễn nhóm đội trưởng Tần đi."

Tần Tranh và cô nhìn nhau, ánh mắt lại không tự giác né tránh.

Ban đêm cuối tháng tám, không khí mang theo hơi ẩm và oi bức quen thuộc.

Bầu trời đen như mực, giống như bị giội cả lọ mực lên.

Phong Tĩnh đi theo nhóm Tần Tranh ra bệnh viện.

Từ đầu tới cuối hai người đều chẳng nói câu nào, giống như là người đi trên cùng một con đường nhưng lại chẳng có liên quan gì tới nhau.

Đi tới trước cửa chính, Phong Tĩnh dừng bước.

Tần Tranh cũng dừng lại trước bậc thang, nhìn qua, giọng điệu thản nhiên: "Bác sĩ Phong, có đôi khi người ngoài nghề cũng không cần cố khoe khoang."

Đây là trả lại lời cô nói vào ngày đó.

Phong Tĩnh nhíu mày, mỉm cười: "Như nhau như nhau."

Anh hơi mỉm cười, không biết là mỉa mai hay là khen ngợi. Nụ cười vụt tắt, quay người rời đi.

Phong Tĩnh đứng ở cổng, dõi mắt nhìn bọn họ lên xe.

Xe nhanh chóng lái đi, chui vào trong bóng đêm dày đặc.

Bóng đêm rất nồng, Phong Tĩnh đứng dưới bóng của toà nhà, ánh đèn trên đỉnh đầu trắng mờ, yên tĩnh vắng lặng.

Ký ức lại bắt đầu dạo chơi về quá khứ.

Một buổi sáng lớp mười hai, Tần Tranh đột nhiên bị chủ nhiệm lớp gọi ra ngoài.

Lúc quay về, vẻ mặt anh rất nặng nề.

Thấy anh trở về thu dọn cặp sách, Phong Tĩnh thắc mắc: "Cậu đi đâu thế? Không học lớp IELTS buổi chiều à?"

"Có vài việc phải về nhà xử lý."

Tần Tranh cười nhạt một cái, vẫn là giọng điệu lơ lỏng bình thường như trước: "Đừng lo lắng, ngày mai gặp."

Anh đi về.

Thế nhưng ngày hôm sau, Tần Tranh căn bản không đi học.

Mà từ sau ngày đó, giống như tất cả tin tức về anh đều biến mất...

Từ khi gặp lại, đến lần gặp sau đó, cho tới hôm nay đã qua hơn nửa tháng.

Trong ca phẫu thuật này, cô có thể cảm nhận được sự quan tâm của Tần Tranh, còn có sự nhẫn nại và kìm nén của anh.

Thế nhưng, nỗi nghi ngờ trong lòng Phong Tĩnh ngày càng nặng.

Tần Tranh, tại sao phải giả vờ không quen?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.