Cả người Tần Tranh cứng đờ cả ra, đầu óc xuất hiện một thoáng chốc trống rỗng.
Nụ hôn này rất mềm mại, cũng rất nặng nề, trong đó mang theo cảm xúc nồng cháy.
Mùi rượu hơi say ăn mòn lý trí của Tần Tranh từng chút một, khiến cho anh dần dần mất kiểm soát.
Tần Tranh không tự chủ được vươn tay ôm lại cô, nhắm mắt lại, đáp lại nụ hôn của cô.
Mọi thứ như lửa rừng lan ra ngoài đồng cỏ, nhanh chóng lan tràn, thiêu đốt giữa hai người.
Mạch Dĩnh Thi lặng lẽ thò đầu ra từ dưới gầm bàn, lén nhìn bọn họ hôn nhau, xem đến tim đập bình bịch.
Waoo, thế này cũng kích thích quá rồi đó!
Nhưng đợt dịu dàng này cũng không tiếp tục quá lâu.
Làn tóc dài của Phong Tĩnh lướt qua bàn tay anh, giống như mang theo dòng điện, cũng kéo lại chút lý trí còn sót lại của anh.
Tần Tranh bỗng nhiên tỉnh táo lại, vội vàng dùng tay chặn cô lại, kéo ra khoảng cách giữa cả hai.
Anh không đẩy cô ra, nhưng cũng không dám hãm sâu vào đó.
Anh sợ hãi mình sa vào, rồi chẳng có cách nào leo ra.
Phong Tĩnh ngửa đầu nhìn anh, đôi mắt đen nhuộm men say lộ ra vẻ mờ mịt.
"Đủ rồi, Phong Tĩnh."
Tần Tranh hít sâu một hơi, ánh mắt lóe lên một tia hối hận: "Bạn trai cô đâu? Số điện thoại của anh ta bao nhiêu, tôi gọi điện thoại cho anh ta giúp cô, bảo anh ta tới đón cô."
"Bạn trai?"
Phong Tĩnh nghiêng, rất cố gắng ngẫm nghĩ, không tập trung cười một tiếng: "À, có lẽ là chia tay rồi."
Nhìn cô là biết đã say không ít.
Tần Tranh từ bỏ suy nghĩ tiếp tục giao tiếp với cô: "Thế tôi đưa cô về."
Phong Tĩnh lại ôm chặt lấy anh, không buông tay: "Không, tôi không muốn về, cậu ở lại đây."
Tần Tranh nhíu mày, nhấn giọng nói: "Phong Tĩnh, cô say rồi."
"Say? Tôi không cảm thấy vậy, tôi chỉ cảm thấy hơi mệt." Phong Tĩnh nói, giơ tay đẩy anh ra rồi định đi một mình. Nhưng bước chân của cô không vững, lảo đảo một cái, trực tiếp ngã nghiêng vào lòng anh.
"..." Tần Tranh nhíu mày, cúi đầu nhìn về phía Phong Tĩnh giống như đã ngủ thiếp đi trong lòng, nỗi lo tràn ngập trong tim.
"Phong Tĩnh, cô tỉnh lại đi. Nhà cô ở đâu? Tôi đưa cô về."
"Tôi nói rồi, không về."
Phong Tĩnh nhắm mắt lại, hơi không kiên nhẫn đẩy tay anh ra: "Cậu đừng quản tôi."
Tần Tranh: "..."
Đêm đã rất khuya, cô say thành thế này, anh không thể cứ ném cô ở đây được.
Đắn đo mãi, Tần Tranh chỉ có thể đỡ cô lên xe rồi đưa cô về nhà mình.
Anh muốn đừng dậy rời đi nhưng Phong Tĩnh lại nắm lấy vạt áo anh không chịu buông tay.
Anh cúi đầu, lại phát hiện không biết Phong Tĩnh đã tỉnh từ lúc nào, nhìn anh thì thào nói: "Tần Tranh, là cậu à? Cậu tới tìm tôi à?"
Tim Tần Tranh run lên, lại nghe thấy cô cười tự giễu: "Không đúng, chắc chắn là nằm mơ, sao Tần Tranh lại ở đây được?"
Cô phí sức phân biệt người trước mắt: "Ừm, hoá ra là đội trưởng Tần à."
"Nói ra thì, dáng người đội trưởng Tần rất giống người quen kia của tôi đó." Giọng của Phong Tĩnh cực nhỏ, giống như đang lầm bầm lầu bầu: "Tên cũng giống nhau như đúc, tính cách..."
Xem ra cô vẫn ở trong trạng thái không tỉnh táo.
Tần Tranh rũ mắt nhìn cô, đột nhiên: "Vì sao?"
Phong Tĩnh ngẩng đầu, giống như là không hiểu: "Vì sao gì cơ?"
Tần Tranh hỏi: "Đã trôi qua lâu vậy rồi, sao còn cố chấp với tôi như thế?"
"Cố chấp ai?"
"Tần Tranh."
Phong Tĩnh hỏi: "Tần Tranh là ai?"
Tần Tranh: "Là..."
Phong Tĩnh đột nhiên cười một tiếng, cầm tay của anh ngửa đầu nhìn anh: "Tần Tranh, cậu là Tần Tranh thật sao?"
Đôi mắt của cô giống như sao rơi, rực rỡ loá mắt.
Tần Tranh sững sờ, im lặng mấy giây rồi nhắm mắt lại, cuối cùng nói: "Là tôi."
Vào lúc cô tỉnh táo, anh lừa cô. Nhưng vào lúc này, anh không muốn lừa cô nữa.
Cô uống say, ý thức không tỉnh táo. Có lẽ ngày mai tỉnh lại sẽ chẳng còn nhớ rõ gì.
Phong Tĩnh bắt đầu lảm nhảm: "Rốt cuộc cậu đã đi đâu, tôi đợi cậu rất lâu. Hôm nay mưa to lắm, đồ của tôi đều bị ướt hết, xuýt chút nữa tôi cho rằng cậu không đến chứ. Đi, chúng ta mau đi thôi."
Cô kéo tay của anh muốn ngồi dậy.
"Đi đâu?"
Phong Tĩnh nhìn anh thắc mắc: "Đi làm hộ chiếu đó, không phải đã nói hôm nay đi làm à?"
Không biết nhớ tới điều gì, cô lại hỏi: "Đúng rồi, vừa rồi cậu đi đâu? Vì sao bạn của cậu nói cậu sẽ không đến nữa?"
"Tôi..."
Động tác của Tần Tranh sững lại, trong cổ họng đắng chát. Anh kéo chăn qua đắp lên người cô: "Phong Tĩnh, muộn lắm rồi, cậu nghỉ ngơi trước đi."
Anh không tiếp tục nhìn cô nữa, đứng dậy muốn đi.
Phong Tĩnh vội vàng ôm lấy anh, không cho anh rời đi.
Anh để mặc cho nước lạnh dội xuống người mình, suy nghĩ lại bay về phương xa.
Hiện thực mà anh từng muốn trốn tránh vô số lần, giờ phút này đang ở ngay trước mặt.
Nhưng nghĩ tới quá khứ giữa anh và Phong Tĩnh, phần tình ý trong lòng kia lại càng thêm mãnh liệt, làm suy nghĩ của anh càng thêm hỗn loạn.
Trong lòng tuôn ra vô số cảm xúc phức tạp.
Có phải anh làm sai rồi không?
Tần Tranh thấp giọng tự hỏi, thế nhưng đáp án lại là phủ định.
Tỉnh lại vào sáng sớm hôm sau, Phong Tĩnh cảm thấy hoa mắt váng đầu. Cô xoa huyệt thái dương đau nhức, ngồi dậy.
Căn phòng rất lạ lẫm, bố trí đơn giản, dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng, thoạt nhìn như là phòng của một người đàn ông độc thân.
... Đây không phải là nhà trọ cô thuê.
Phong Tĩnh nghi hoặc đánh giá hoàn cảnh lạ lẫm, vén chăn xuống giường.
Ra khỏi phòng, một giọng nam lạnh nhạt truyền tới.
"Tỉnh rồi à?"
Phong Tĩnh nhìn về phía người nói, sự cảnh giác trong mắt tan đi, bị thay thế bằng kinh ngạc: "Đội trưởng Tần?"
"Đây... là nhà anh à?" Cô ngắm nhìn bốn phía, dường như không hiểu: "Sao tôi lại ở đây?"
Mặt Tần Tranh chẳng có cảm xúc gì: "Cô còn nhớ rõ chuyện này hôm qua không?"
Phong Tĩnh nhìn về phía anh, lắc đầu.
Tần Tranh hờ hững nói: "Hôm qua cô uống say, gửi tin nhắn cho đội viên của tôi, cậu ta lo lắng cô xảy ra chuyện nên nhờ tôi đến xem thế nào."
Phong Tĩnh hơi kinh ngạc: "Lúc ấy chỉ có một mình tôi thôi à?"
Tần Tranh nói: "Ừ, vốn dĩ tôi muốn gọi người nhà cô tới đón cô, nhưng cô say đến mức đầu óc không tỉnh táo, tôi chỉ có thể tạm thời đưa cô về đây."
"Hoá ra là thế, thật sự rất xin lỗi anh, hôm qua có lẽ là tôi uống nhiều quá, hôm nay tỉnh lại chẳng nhớ gì cả. Hôm qua đã làm phiền đến anh nhỉ, còn hại anh..."
Ánh mắt Phong Tĩnh nhìn lướt qua phòng khách, đè xuống ý cười nơi khoé môi: "Ngủ trên ghế sô pha một đêm."
"Không sao, đã tỉnh rồi thì nhanh đi về đi." Tần Tranh nhìn sang chỗ khác, giọng nói vẫn là vẻ không chút để ý như thường ngày.
"Chẳng qua..." Anh dừng một lát: "Bác sĩ Phong, đêm hôm khuya khoắt, chỉ có một mình cô thì vẫn nên chú ý chút, trên đời này không phải ai cũng là người tốt."