Một món ăn cuối cùng bưng lên bàn, người một nhà ngồi quanh một chỗ, bắt đầu ăn cơm chiều.
Cơm và đồ ăn rất ngon, Phong Tĩnh yên lặng gắp thức ăn.
Mẹ Phong đột nhiên hỏi cô: "Tháng sau ông cậu ba của con bày tiệc đầy tháng, vào chủ nhật, con có đi không?"
Động tác gắp thức ăn của Phong Tĩnh dừng lại, ngẩng đầu hỏi: "Ông cậu ba nào cơ?"
Mẹ Phong nói: "Ông cậu ba ở nông thôn bên đằng bố con, lúc con còn bé ông ấy còn từng ôm con đấy."
Phong Tĩnh nghiêm túc suy nghĩ một lúc, nói đúng sự thật: "Không có ấn tượng."
Mẹ Phong tức giận: "Con chỉ cần nói con có đi không?"
Phong Tĩnh cúi đầu gắp thức ăn: "Xem lịch trực ban lúc đó thế nào đã, chủ nhật chưa chắc đã rảnh, nếu như đến lượt con nghỉ thì có thể đi."
Mẹ Phong hết cách, lập tức liếc sang bố Phong ra hiệu: " Ài, bố nó, ông cậu ba hình như còn chưa đến tuổi nghỉ hưu nhỉ? Cũng đã lên làm ông ngoại rồi."
Phong Tĩnh mắt điếc tai ngơ.
Bố Phong nhìn con gái một cái, ho nhẹ một tiếng: "Em nói với anh thì làm được gì?"
Mẹ Phong lườm ông một cái: "Ông đi sang một bên, đợi lát nữa cầm bát đi rửa đấy."
Bố Phong nháy mắt ngậm miệng, nhưng bà ấy hình như còn chưa hết hi vọng.
"Tĩnh Tĩnh à, chuyện lần trước Hành Chu nói với mẹ rồi." Mẹ Phong lại nhìn về phía Phong Tĩnh, khéo léo khuyên nhủ: "Mẹ biết công việc của con bận rộn, nhưng bình thường cũng phải chú ý nghỉ ngơi, dù sao sức khoẻ mới là của chính con."
Mẹ Phong nói: "Nghe con nói nhiều rồi có thể không biết à?"
Phong Tĩnh luôn cảm thấy trong lời nói của bà có ý khác, quả nhiên, câu tiếp theo chính là...
"Lần trước chả mấy khi dì Hoàng con mới đến một chuyến mà con cũng không gặp, cũng đáng tiếc quá đi. Con còn nhớ rõ không, khi con còn bé dì ấy thích con nhất, còn vẫn luôn nói chờ sau khi con lớn lên làm con dâu của dì ấy."
"Tuổi con trai của dì ấy cũng xấp xỉ con, nghe nói làm nhân viên tuần tra gì đó ở huyện bên cạnh, sắp lên làm đội trưởng rồi. Ngày đó mẹ có gặp rồi, có một cậu chàng rất lễ phép." Mẹ Phong nói: "Mẹ hỏi rồi, kỳ nghỉ quốc khánh này nó được nghỉ năm ngày, đến lúc đó sẽ quay về, nếu con có thời gian thì có muốn gặp xem thử không?"
Phong Tĩnh yên lặng đặt đũa xuống, ngẩng đầu: "Mẹ, thật ra con có thích một người rồi."
Mẹ Phong sửng sốt, lập tức hăng hái: "Con thích ai rồi? Sao trước giờ không nghe con nhắc đến? Cậu ấy là người ở đâu, bao nhiêu tuổi? Làm việc gì?"
Bà nhìn Phong Tĩnh từ trên xuống dưới, vẻ mặt nghi ngờ: "Cái người con nói không phải là mấy người giấy* trong phòng con chứ?"
*Người giấy/ người trang giấy: Chỉ những nhân vật ảo không có thật.
Thấy cô im lặng, vẻ mặt mẹ Phong đúng kiểu "mẹ biết ngay mà": "Chỉ thế này mà muốn lừa mẹ mày. Trước kia con còn đi trung tâm thương mại tìm người mẫu chụp ảnh gạt mẹ, đừng cho là mẹ không biết."
Phong Tĩnh: "..."
Lúc vừa tốt nghiệp, để đối phó mẹ cô mà cô đi trung tâm thương mại tìm một con ma nơ canh mặc đồ tây, nắm tay mơ nơ canh, chụp một đống ảnh "bạn trai" giao nộp cho bà.
Hiệu quả khi đó không tệ, cũng không lộ tẩy.
Về sau không biết thế nào, mấy giáo trình liên quan đến việc lừa gạt bị định mệnh đưa đẩy đến trên trên điện thoại di động của mẹ Phong, sau đó...
Lời nói dối của cô bị vạch trần.
"Mẹ, con..."
Mẹ Phong ngắt lời: "Mẹ nói này, Tĩnh Tĩnh à, chỉ gặp mặt thôi, cũng không có tổn thất gì. Huống hồ mẹ với dì Hoàng con đều hiểu rõ nhau, mẹ cũng có thể yên tâm. Cũng không phải như người lần trước..."
Phong Tĩnh vốn định từ chối, nhưng lời đến khoé miệng thì không biết nghĩ đến cái gì, cô lại thay đổi ý định: "Được, ngày nghỉ con vừa lúc có thời gian rảnh, đến lúc đó đi gặp một lần xem."
Mẹ Phong nghe vậy thì lập tức vui vẻ ra mặt: "Được, đợi lát nữa mẹ gửi địa chỉ và thời gian cho con."
Phong Tĩnh rũ mắt: "Vâng."
...
Lại nằm mơ.
Đêm nay, Phong Tĩnh lại mơ về ngày mưa to đó.
Cô đến đại sứ quán làm hộ chiếu, chờ rất lâu cũng không đợi được Tần Tranh.
Mãi đến chạng vạng tối, đại sứ quán đóng cửa, mưa to vẫn không thấy ngừng.
Cô bơ vơ đứng ở trước trạm xe buýt, nhìn bầu trời một mảnh mưa bụi mông lung, tâm trạng khi đó u ám hệt như thời tiết.
Rốt cục có người đến.
Cô quay đầu.
Người tới lại không phải là Tần Tranh, mà là Mạnh Thạc Luân bạn thân của anh.
Mạnh Thạc Luân nói với cô: "Cậu đừng đợi nữa, Tần Tranh sẽ không tới đâu."
Phong Tĩnh bừng tỉnh từ trong mộng, phát hiện mình chỉ bắt được không khí.
*
Cuối tuần trước kỳ nghỉ quốc khánh, phòng khám thay phiên cho nghỉ như bình thường.
Phong Tĩnh hẹn Mạch Dĩnh Thi cùng đi dạo phố.
Bộ phim Mạch Dĩnh Thi vẫn luôn muốn xem sẽ ngưng chiếu vào cuối tháng, lần trước không xem được, cô đồng ý sẽ đi xem cùng cô nàng vào tuần này.
Hai người mua vé xong, nhưng cách giờ phim mở màn còn hơn một tiếng.
Bọn họ tiếp tục đến quán trà sữa chờ.
Mạch Dĩnh Thi ca cẩm về chuyện công việc với Phong Tĩnh như thường lệ.
"Thật sự rất phản cảm với cô ta, không chỉ tính cách như đại tiểu thư, còn lắm chuyện. Nhưng dù sao cũng là người do bên đầu tư nhét vào, lại không thể đá cô ta ra khỏi chương trình..."
"Đúng rồi, còn thích ké fame."
Mạch Dĩnh Thi nói, dùng di động mở Weibo ra, tìm ra bài viết rồi cho Phong Tĩnh đọc: "Cậu nói xem làm một idol, trình độ của cô ta thế nào trong lòng không biết rõ à? Đi ké fame hội thảo nghiên cứu y học làm gì? Tạo hình tượng cũng không phải tạo kiểu này chứ? Lợi hại thế sao không đi lấy thưởng Nobel y học luôn đi?"
Đường Ý Na V: Một ngày có ý nghĩa. [Ảnh] [Ảnh] [Ảnh]
Bối cảnh sau lưng của bức ảnh đầu tiên hình như là một toà hội trường, trong ảnh còn lọt vào nửa tấm biển, có thể nhìn thấy mấy chữ "hội thảo nghiên cứu y học". Bên cạnh còn dựng một bảng nhắc nhở "nơi báo danh hội thảo nghiên cứu".
Bối cảnh bức thứ hai hình như là sân trường, nhưng chụp hơi mờ.
Bức ảnh thứ ba...
Bình luận bên dưới của đám fan hâm mộ...
Fan hâm mộ 1: Oa! Na Na đi tham gia hội thảo nghiên cứu y học à?
Fan hâm mộ 2: Lợi hại quá, không hổ là Na Na!
Fan hâm mộ 3: Đoán chừng Na Na là minh tinh đầu tiên từ trước tới nay có thể tham gia hội thảo nghiên cứu y học nhỉ? Đỉnh ghê!
...
Phong Tĩnh tùy ý nhìn lướt qua, lại mơ hồ cảm thấy bối cảnh của tấm ảnh nhìn hơi quen mắt.
Trong đầu cô chợt loé lên: "Chờ đã, bối cảnh này... không phải là đại học y Tây Thành à?”
"Hả?"
Lực chú ý của Mạch Dĩnh Thi bị cô kéo lại, lập tức lên mạng tìm ảnh chụp đại học y Tây Thành rồi so sánh với ảnh selfie của Đường Ý Na: "Đúng thật này!"
Phong Tĩnh gật đầu: "Nếu như là thời gian này thì khả năng cao là thế."
Mạch Dĩnh Thi hỏi: "Thế cô ta có trên danh sách không?"
Phong Tĩnh nói: "Không có thì phải, danh sách tham dự đều xác định từ sớm, lúc ấy cũng không nhìn thấy người này."
"Không thể nào, ngay cả fame của loại hội nghị nghiêm túc này cô ta cũng dám ké?"
Sắc mặt Mạch Dĩnh Thi nháy mắt thay đổi, lập tức bực bội túm tóc: "Không được, mình phải gọi điện thoại cho bên đài truyền hình, nhỡ đâu cô ta thật sự làm ra trò gì thì phiền phức lắm, mình cũng không muốn cả chương trình bị ngừng chiếu."
"Cậu đợi mình một chút."
Cô nàng lập tức đứng dậy ra ngoài gọi điện thoại.
Phong Tĩnh uống trà sữa đợi cô nàng, điện thoại di động bỗng vang lên.
Cô nhìn thông báo cuộc gọi... Giang Hành Chu?
Phong Tĩnh nhận điện thoại.
Điện thoại vừa kết nối, Giang Hành Chu cơ hồ là đi thẳng vào vấn đề: "Hiện tại mày có rảnh không?"
Phong Tĩnh nghi hoặc: "Có, làm sao?"
"Thằng nhóc Giang Hành Vân kia vào đồn công an, hiện tại bên kia kêu người nhà đi nhận người." Giọng Giang Hành Chu vội vàng: "Anh vừa xuống máy bay, trên cao tốc đang kẹt xe tạm thời không đến kịp, mày có thể qua đó nhận người giúp anh không?"
Vẻ mặt Phong Tĩnh thay đổi, lập tức đứng dậy: "Ở đồn công an nào?"
Giang Hành Chu: "Đồn công an trên trục đường trung tâm."
Phong Tĩnh: "Được, giờ em qua đây."
Giang Hành Chu bực bội nói: "Thật là, thằng nhóc kia luôn không khiến người ta bớt lo. Trước kia mỗi ngày gây tai hoạ thì thôi đi, sang năm chuẩn bị thi tốt nghiệp trung học rồi, thời điểm quan trọng này còn dám gây chuyện, nhỡ bị dính tiền án thì phiền rồi."
"Anh đừng vội, bây giờ em đi qua nhìn xem tình huống thế nào." Phong Tĩnh động viên một câu, cầm túi xách bên cạnh lên rồi đi ra ngoài tiệm.
Mạch Dĩnh Thi vừa nói chuyện xong quay vào tiệm trà sữa: "Được... ơ này, Tĩnh Tĩnh, không phải phim chưa mở màn à? Cậu muốn đi đâu?"
"Dĩnh Thi, chắc mình không xem phim được rồi." Phong Tĩnh nói: "Giờ mình phải đến đồn công an trên trục đường trung tâm một chuyến."
Mạch Dĩnh Thi hơi sửng sốt: "Há? Cậu đến đồn công an làm gì?"
Phong Tĩnh thở dài: "Vừa rồi Giang Hành Chu gọi điện thoại đến nói em trai anh ấy, chính là cậu em họ kia của mình ấy, không biết lại gây hoạ gì mà bị đồn công an túm, giờ phải đi qua đó nhận người."
Mạch Dĩnh Thi cũng giật nảy mình, vội vàng nói: "Thế chúng ta mau qua đó đi."
Phong Tĩnh và Mạch Dĩnh Thi lập tức bắt xe đến đồn công an trên trục đường trung tâm.
Đến đồn công an, Phong Tĩnh vừa vào cửa đã trông thấy cậu nam sinh đầu đinh đang ngồi bên trong.
Giang Hành Vân em họ của cô.
Cậu ấy ngồi nghiêng trên ghế, vẻ mặt lười nhác, cho dù đối mặt với cảnh sát nhân dân cũng vẫn là dáng vẻ cà lơ phất phơ.
Trên mặt cậu ấy bị thương, khóe miệng có một chỗ bầm tím.
Cảnh sát nhân dân đang làm ghi chép với cậu ấy.
Phong Tĩnh đi lên trước: "Chào anh, tôi là người nhà của Giang Hành Vân."
Cảnh sát nhân dân ngẩng đầu: "Cô là gì của cậu ấy?"
Phong Tĩnh nói: "Tôi là chị nó."
Giang Hành Vân nhìn thấy Phong Tĩnh thì đứng dậy, vẻ mặt khó hiểu: "Chị Tĩnh Tĩnh, sao lại là chị đến? Anh em đâu?"
"Giờ anh của em đang bị kẹt trên đường cao tốc, bảo chị đến đón em trước." Phong Tĩnh đi qua, hạ thấp giọng: "Em bị thương à? Không sao chứ? Xảy ra chuyện gì thế? Anh của em nói với chị là em lại gặp rắc rối hả?"
"Đừng hiểu lầm, là cậu này thấy việc nghĩa hăng hái làm."