"Thế tôi nói thật cho cậu biết đi." Nụ cười của cô nàng vụt tắt, ánh mắt nhìn anh cũng trở nên sắc bén: "Cô ấy không ổn, những năm này thật ra cô ấy sống không tốt chút nào, tất cả đều nhờ ơn của cậu ban tặng."
Mạch Dĩnh Thi chẳng hiểu ra sao, không nghĩ ra được, cũng không truy hỏi tiếp nữa mà tiếp tục mưu kế của mình: "Đã nói ra rồi thì tôi cũng nói thẳng cho cậu biết nhé."
"Lần trước cô ấy uống say như chết đấy, thật ra tôi cũng có mặt ở đó."
Tần Tranh hoàn hồn, lập tức giật mình: "Ngày đó cậu cũng có ở đó?"
"Không sai, mgày đó tôi ở cùng cậu ấy, nhưng đột nhiên nhìn thấy cậu xuất hiện tôi mới đi trốn. Chuyện hôm đó các cậu làm tôi thấy hết." Mạch Dĩnh Thi dừng lại, hơi thắc mắc hỏi: "Mặc dù tôi không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với cậu, nhưng tôi không rõ, rõ ràng cậu còn quan tâm tới cậu ấy, vì sao lại hết lần này tới lần khác đẩy cậu ấy ra?"
Toàn thân Tần Tranh chấn động, muốn giải thích gì nhưng há mồm lại không phát ra tiếng nào. Anh im lặng, lại mở miệng thì giọng nói đã khô cạn khàn mất tiếng: "Bây giờ nói những chuyện này đã muộn rồi. Không có tôi thì cậu ấy sẽ sống càng tốt."
"Ha? Sao cậu lại cho rằng như vậy?" Mạch Dĩnh Thi cực kỳ không hiểu.
"Dựa vào đâu mà cậu cảm thấy, không có cậu thì cậu ấy sẽ sống tốt hơn?" Cô càng nói càng thấy tức, giọng cũng cất cao hơn chút: "Cậu suy nghĩ cẩn thận lại mà xem, nếu như thế vậy thì từ lúc ở Bắc Kinh cậu ấy đã sớm ở bên người khác rồi đúng không?"
Nội tâm Tần Tranh rung lên.
Mạch Dĩnh Thi hơi bình phục cảm xúc, lại nói tiếp: "Hay là cậu cảm thấy, mỗi ngày bị người nhà ép đi xem mắt, kết hôn với một người mình không thích, điều này gọi là hạnh phúc ư?" Cô dừng rồi lại dừng: "Ở cái thành phố Dương Giang này thì cậu cũng rõ, người trong huyện thành nhỏ ấy mà, bí mật mà nhiều người biết thì không còn gọi là bí mật nữa, bình thường cũng không biết bàn tán thế nào sau lưng cậu ấy, thậm chí còn nói..."
Cô nàng ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Tần Tranh, chất vấn: "Sao cậu lại có thể nhẫn tâm để cô ấy một mình thừa nhận tất cả chứ?"
"Tôi..." Tần Tranh nắm chặt nắm đấm, cuống họng như bị thứ gì chặn lại, một chữ cũng nói không ra.
Lặng im vài giây, Mạch Dĩnh Thi nhìn sang chỗ khác, thở ra một hơi rồi nói: "Tóm lại, tôi biết nhìn bên ngoài thì Phong Tĩnh mạnh mẽ chứ thật ra nội tâm cậu ấy rất yếu đuối."
"Nếu như cậu không biết đáp án, thế tôi hỏi cậu." Cô nàng dừng một lát: "Cậu bảo cậu ấy từ bỏ, nhưng nếu đổi lại là cậu thì cậu sẽ từ bỏ à?"
... Sẽ không.
Không cần do dự, đáp án đã rõ rành rành.
Mạch Dĩnh Thi thấy được đáp án trong mắt của anh, giấu đi cảm xúc trên mặt, yên lặng thở dài: "Được rồi, nói đến vậy thôi, tôi chỉ có thể nói nhiều như vậy."
"Tóm lại, tôi sẽ không quan tâm chuyện của hai người nữa, tự cậu cẩn thận nghĩ rõ ràng đi."
Nói xong, cô nàng nhét cái thùng giấy trên tay vào trong lòng Tần Tranh: "Đồ của cậu, tôi đi đây."
Cô nàng vẫy tay, xoay rời đi không quay đầu lại.
Tần Tranh cúi đầu nhìn xuống cái thùng trên tay, trong nháy mắt cảm thấy hai cánh tay này không giống của mình, vô cùng lạnh lẽo cứng đờ.
Không biết đứng bao lâu, anh yên lặng xoay người, ôm cái thùng đó về văn phòng.
Vào cửa, Giang Nhất Trình liếc thấy cái thùng trên tay anh.
"Đội trưởng Tần, anh về rồi, là chị Mạch tìm anh à? Cái cô bạn của bác sĩ Phong đó." Giang Nhất Trình thò đầu ra, hơi tò mò hỏi: "Đống này là gì thế? Quà à?"
Sau đó mình cũng không biết vì sao chuyện lại phát triển thành thế này. Cậu ta thật sự đưa mình về nhà, nhìn bóng lưng rời đi của cậu ta, đột nhiên mình cảm thấy, hình như cậu ta cũng không đáng ghét đến thế.]
[Ngày x tháng x, hôm nay lại bị cười nhạo. Được lắm, quả nhiên là ảo giác, cậu ta vẫn là cậu ta đó:)]
...
Anh khe khẽ cong môi, cảm xúc đắng chát lại bắt đầu lan tràn trong lòng.
Tần Tranh ngẩng đầu, nhìn về phía ảnh gia đình trưng bày trên bàn sách, kia là ảnh chụp chung của một nhà ba người, ánh nắng chiều chiếu vào từ cửa sổ, ngược sáng, thấy không rõ khuôn mặt của ba người trong ảnh.
Anh thờ hắt ra một hơi, giơ tay úp khung ảnh xuống mặt bàn.
Thu tay về, Tần Tranh lại đóng quyển nhật ký lại, cầm lấy muốn cất lại vào trong thùng.
Nhưng vào cái giây cầm gáy sổ lên, có thừ gì đó rơi ra từ trong trang sổ, bay xuống đất.
Tần Tranh khẽ giật mình, nhìn qua mới phát hiện là một tấm ảnh chụp chung.
Anh cúi cười nhặt bức ảnh lên.
Ảnh chụp đã ố vàng, trên tấm ảnh là anh và Phong Tĩnh đang mặc đồng phục, bọn họ cùng nhau ôm cúp quán quân trận đấu đội cuộc thi vật lý, mặt cười rực rỡ sáng bừng. Mà phía sau bọn họ là toà nhà dạy học trường trung học phổ thông Số 1 thành phố Dương Giang.
... Đây là vào năm lớp mười một, khi bọn họ lấy được vị trí quán quân trận đấu đội cuộc thi vật lý, thế là chụp bức ảnh này.