Tần Tranh ấn chuông cửa phòng trọ một lúc lâu, từ đầu đến cuối bên trong đều không người trả lời.
Phong Tĩnh không ở nhà? Còn chưa về?
Tần Tranh nhìn số căn trước mặt, dường như nghĩ đến gì đó rồi quay người rời đi.
Ánh chiều tà giống như một dòng sông màu vàng chậm rãi chảy qua trên bầu trời thành phố, cả tòa thành thị hoà trong biển vàng, giống như phủ thêm một lớp áo cho các toà nhà dân cư cao thấp đan xen.
Tần Tranh trải qua từng cột từng cột đèn đường, đi qua từng con đường, cuối cùng đi đến đầu con phố quen thuộc kia.
Anh thoáng nhìu mày, không hiểu: "Không phải còn chưa đến à?"
"Tóm lại, không thể lại đi về phía trước nữa."
Phong Tĩnh ngăn anh lại, hơi lo lắng nhìn về phía xa, hạ giọng giải thích: "Nhỡ để cho mẹ tôi nhìn thấy..."
Tần Tranh nháy mặt hiểu được nỗi lo lắng của cô, lại cảm thấy buồn cười: "Nhìn thấy thì sao?"
Anh nhớ rõ Phong Tĩnh từng nhắc tới việc mẹ của cô là giáo viên ngữ văn tiểu học, cũng là chủ nhiệm lớp, từ nhỏ đã quản cô rất nghiêm, nhất là về phương diện học tập và yêu sớm.
Phong Tĩnh bỗng dưng phản ứng lại, mới nhận ra mình bị anh trêu cợt, vành tai đỏ lên một cách đáng ngờ.
"Ôi chao, không nói với cậu nữa, tôi phải về đây, không cho phép cậu đi theo!" Cô lườm anh một cái rồi kéo quai cặp sách lên, quay người nhanh chóng chạy vào toà dân cư trước mặt.
Chạy được nửa đường lại không yên tâm quay đầu lại, dùng ánh mắt cảnh cáo anh không được đuổi theo.
Thả táo lại vào túi, bà ấy lại ngẩng đầu lên nhìn anh: "Cháu trai, trước kia cô chưa nhìn thấy cháu trong khu dân cư này bao giờ, cháu là nhà nào mới đến à?"
Tần Tranh ngẩn ra một lát: "Không phải, cháu đến... tìm bạn học, nhưng cháu quên mất cụ thể là nhà cô ấy ở toà nào rồi."
Mẹ Phong rất có cảm tình với cậu trai này, bèn hỏi: "Bạn học của cháu tên là gì? Cô tìm giúp cháu xem, phần lớn mấy nhà trong khu dân cư này cô đều biết, có lẽ cô quen đó."
Tần Tranh lập tức nói: "Không cần làm phiền cô đâu ạ, cô xách theo nhiều đồ như vậy, vẫn nên về nhà trước đi. Chuyện của cháu không vội, đợi lát nữa cháu gọi điện thoại cho bạn học của cháu là được."
Mẹ Phong cười nói: "Thế được rồi, cô đi về trước nhé, vừa rồi cảm ơn cháu."
"Tiện tay thôi mà, cô đừng khách sáo."
Tần Tranh cười cười.
Dõi mắt theo mẹ Phong vào toà dân cư, Tần Tranh mới giật mình nhớ đến, Phong Tĩnh đã sớm không ở đây.
Anh xoay người đang định rời đi.
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng bàn tán vụn vặt truyền đến từ bên cạnh...
Là hai bác gái, một người trong đó còn là người vừa bắt chuyện với mẹ Phong Tĩnh.
"Con gái nhà cô giáo Chu bây giờ làm bác sĩ ở bệnh viện Nhân Dân..."
"Mẹ của nó gấp lắm rồi, ngày nào cũng bảo người ta giới thiệu đối tượng cho khắp nơi."
"Có thể không gấp gáp à? Đều tuổi này rồi còn chưa kết hôn, con trai của tôi lớn bằng nó cũng đã có hai con rồi, chưa kể con bé đến đối tượng còn chẳng có."
"Tuổi này còn không có đối tượng? Không phải là có vấn đề gì chứ?"
"Lần trước tôi giới thiệu một người cho con gái bà ấy, nhà trai thêm bạn Wechat con bé cũng không đồng ý, còn rất chảnh."
"Là chảnh hay là có nguyên nhân khác? Không phải mẹ nó nói trước kia nó học ở Bắc Kinh, gần đây mới quay về à."
"Bác sĩ Phong, không xong rồi, nội tạng bệnh nhân bên này ra rất nhiều máu! Chủ nhiệm Trương kêu cô mau qua đó!" Y tá chạy vào sốt ruột hô.