Phong Tĩnh đóng cửa xe lại, theo thói quen hạ cửa sổ xe xuống thông khí, vừa định khởi động ô tô thì bỗng nghe trong gió truyền đến tiếng la: "Bác sĩ Phong, chờ đã!"
Cô ngẩng đầu, nhìn thấy Đường Gia Niên chạy về phía mình: "Có việc gì à?"
Đường Gia Niên đứng trước cửa sổ xe, đưa một cái điện thoại di động qua: “Điện thoại di động của chị để quên trên bàn, chủ nhiệm Trần bảo em đưa cho chị." Cậu ấy lại cười một tiếng: "Còn may mà đuổi kịp."
Nghĩ đến mấy ngày nghỉ kế tiếp, cô đi bộ đến một trung tâm thương mại cỡ lớn ở gần đó, định vào siêu thị bên trong om ít đồ ăn vặt qua kỳ nghỉ.
Tới gần quốc khánh, cờ đỏ năm sao tung bay ngoài cửa siêu thị, lối vào dựng đầy các loại biển quảng cáo và áp phích hoạt động giảm giá. Bên trong cũng rực rỡ hẳn lên, đồ trang trí nhỏ màu đỏ và vàng treo đầy xung quanh, trên đỉnh kệ hàng treo từng chiếc cờ nhỏ, liếc nhìn qua, một loạt chỉnh tề rất là chói mắt.
Phong Tĩnh đẩy xe để hàng, đi xuyên qua các kệ hàng đồ ăn vặt, một tay cầm điện thoại áp lên tai.
"... Không nghĩ tới hôm nay đến lượt mình phải tăng ca." Mạch Dĩnh Thi gửi tin nhắn thoại phàn nàn với cô: "Ài, tối trước kỳ nghỉ quốc khánh còn phải tăng ca biên tập phim, cũng không biết phải bận đến mấy giờ, thật là bực mình."
Cô nàng gửi tin nhắn thứ hai sang: "Đúng rồi, ngày mai ra ngoài chơi không?"
"Chờ mai dậy rồi quyết định..." Phong Tĩnh đè lên nút voice, nhưng còn chưa nói xong thì màn hình bỗng nhiên nhảy ra thông báo cuộc gọi.
Nhìn mấy chữ "mẫu thượng đại nhân" hiển thị trên màn hình, động tác của cô mắc kẹt một lúc rồi sau đó mới nghe điện thoại.
"Tĩnh Tĩnh, tan ca chưa?" Là lời dạo đầu quen thuộc.
"Không có việc gì không có việc gì." Đối phương cũng ngồi xuống, nhặt một bao khoai tây chiên lên, lại ngẩng đầu: "Là lỗi của tôi mới... ơ, bác sĩ Phong?"
Đường Gia Niên nhặt đồ trên đất lên, đặt vào trong giỏ xách bên cạnh: "Trùng hợp thật, chị cũng đi mua đồ à?"
"Ừ, mua ít đồ nghỉ quốc khánh." Phong Tĩnh nhặt đồ dưới đất lên giúp cậu ấy xong thì đứng dậy: "Cậu không phải người ở đây à? Kỳ nghỉ dài hạn dịp quốc khánh không cần về trường à?"
Lúc nghỉ trưa cô từng nghe được vài thực tập sinh đang bàn chuyện về trường vào kỳ nghỉ quốc khánh.
"Không về, em thuê phòng ở ngay gần đây." Đường Gia Niên gãi gãi đầu, cười một tiếng nói: "Thực tập sinh bọn em chỉ được nghỉ ba ngày, vừa hay gần đây chị em cũng đi công tác ở thành phố Dương Giang, xem như có người làm bạn nên mới định mua nhiều đồ ăn vặt chút nghỉ ở đây luôn."
Phong Tĩnh gật đầu, ấn tượng của cô với Đường Gia Niên rất không tồi, đánh giá của đồng nghiệp ở bệnh viện với cậu ấy cũng rất cao. Cậu ấy cực kỳ nhiệt tình, tích cực, tiến tới với y học, đối xử với mọi người lễ phép và nhiệt tình, học mọi thứ cũng rất nhanh, chỉ cần dạy một lần là có thể lên tay rất nhanh.
Đường Gia Niên hỏi: "Bác sĩ Phong, chị lái xe đến à?"
Phong Tĩnh: "Không phải, vừa cơm nước xong, đi bộ tới."
Đường Gia Niên nhìn vào xe để hàng của cô, còn nói: "Chị mua nhiều đồ thế, một người xách nặng lắm nhỉ, nếu không chờ lát nữa em xách về giúp chị?"