Bất Đẳng Thức Ngược Chiều

Chương 39



Phong Tĩnh và Mạch Dĩnh Thi bước vào cửa phòng hoa hồng, nhân viên phục vụ mở cửa thay họ, hơi khom người nói: "Mời quý khách."

"Cảm ơn." Phong Tĩnh khẽ gật đầu rồi bước vào phòng.

Phòng trên tầng hai quán rượu Cẩm Hải đều là phong cách nửa mở, một mặt cửa âm tường hoàn toàn mở ra, ở giữa dựng một cái cửa lưới, nửa bên trên điêu khắc hoa văn chạm rỗng, đứng ở ngoài hành lang là đã có thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong.

Phòng hoa hồng còn to hơn những phòng khác, bày năm cái bàn.

Đã có không ít người ngồi bên trong.

Nam nam nữ nữ xúm vào với nhau, trò chuyện tốp năm tốp ba, bàn luận công việc hoặc chuyện trong sinh hoạt.

Hai người vừa đến, tất cả mọi người nhiệt tình chào hỏi họ.

Lớp trưởng Trương Thường đi tới chào hỏi: "Đây là Phong Tĩnh và Mạch Dĩnh Thi à?"

Mạch Dĩnh Thi hơi ngạc nhiên: "Nhiều năm không gặp thế rồi mà lớp trưởng còn nhớ rõ bọn tôi, cảm động quá."

"Đương nhiên, dù sao hồi lớp mười tôi cũng là lớp trưởng của mọi người." Trương Thường cười nói: "Trước kia lúc học chung lớp hai cậu đã như hình với bóng, bây giờ còn thân nhau như vậy, đây không phải là vừa xuất hiện đã nhận ra hai cậu à."

Nhưng đã tốt nghiệp bao năm rồi, ngoại trừ những người bạn tốt còn thường liên hệ ra thì thật ra đều không nhớ rõ tên các bạn học khác lắm.

Chẳng qua bên trong có một bàn, một cô gái ngồi ở đó đang bị một đám bạn học nữ vây quanh. Bọn họ mồm năm miệng mười đặt câu hỏi với cô ta.

Cô gái kia mặc áo cộc màu lam và váy kẻ caro, trên mặt trang điểm nhẹ, ngũ quan không tính là xinh đẹp nhưng sau khi trang điểm cũng có thể được gọi là ưa nhìn.

Mạch Dĩnh Thi dùng cùi chỏ huých Phong Tĩnh, lại ra hiệu bằng ánh mắt.

"Nhìn, Dương Bái Bái." Cô nàng hạ giọng.

Phong Tĩnh nhìn về phía cô gái áo trắng.

Dương Bái Bái, chính là "trà xanh hai mặt" mà Mạch Dĩnh Thi nhắc tới.

"Bái Bái, không phải cậu nói hôm nay bạn trai cậu cũng đến à?" Một bạn học nữ hỏi: "Sao anh ta không đến cùng cậu?"

Dương Bái Bái rũ mắt, khoé miệng cười nhẹ: "Hôm nay anh ấy cũng có hẹn, cũng là họp lớp ở phòng khác nên không ở cùng mình."

Bạn học nữ nói: "Trùng hợp thế cơ à? Thế chờ ăn xong cũng có thể gọi bọn họ cùng qua đây nhé. Nhiều người đông vui hơn, dù sao tất cả mọi người đều tốt nghiệp cùng một trường."

"Đúng vậy đúng vậy."

"Ừ, đợi lát nữa mình hỏi xem." Dương Bái Bái trả lời qua quýt, nghe ra được cô ta không muốn tiếp tục đề tài này.

Bạn học nữ lại hỏi: "Bây giờ cậu đang làm trợ lý cho ngôi sao à? Thế cảm giác hẳn là rất không tồi? Có phải hôm nào cũng có thể nhìn thấy rất nhiều minh tinh không?"

Vẻ mặt Dương Bái Bái hơi cứng đờ, cười gượng ép: "Không phải, mấy tháng trước mình đã nghỉ việc ở phòng làm việc của Đường Ý Na rồi, hiện tại đang tự làm buôn bán nhỏ."

"Ồ, tự mình làm bà chủ, thế thì không tệ nhỉ." Một người khác kinh ngạc thán phục, lại tò mò hỏi: "Thế bạn trai cậu thì sao? Cũng từ chức theo à?"

"Không, anh ấy..." Dương Bái Bái rũ mắt, hơi hạ thấp giọng hơn: "Vẫn làm người đại diện chấp hành cho cô Đường."

"Thật à? Thế đợi lát nữa có thể xin bạn trai cậu giúp một chút, xin một tấm ảnh ký tên của Đường Ý Na giúp mình không? Em mình rất thích cô ấy."

"Mình cũng muốn, mình cũng muốn."

Các bạn học nữ đều trở nên kích động, dùng ánh mắt mong đợi nhìn cô ta.

Dương Bái Bái hơi khó xử, nhưng vẫn nói: "Thế... đợi lát nữa mình hỏi bạn trai mình thử."

Một đám người nhận được lời hứa hẹn thì thỏa mãn tản ra.

Phong Tĩnh nghe thấy Mạch Dĩnh Thi nhỏ giọng nói bên tai mình: "Trước kia cô ta làm trợ lý cho ngôi sao Đường, có điều thế mà từ chức rồi."

Cô nàng lại thì thầm: "Bạn trai cô ta không phải là cái tên đàn ông rất chảnh bên cạnh Đường Ý Na chứ?"

"Cơ mà rốt cuộc quan hệ giữa Đường Ý Na và Đường Thiên là gì?" Không biết nghĩ đến điều gì, cô nàng hít một hơi thật sâu: "Shhh! Cậu nói hai người đó sẽ không phải là một người chứ?"

"Có khả năng." Phong Tĩnh nhấp môi cười một tiếng: "Hiện tại không phải mấy minh tinh nữ đều rất thích đổi nghệ danh à?"

Mạch Dĩnh Thi liếc cô một cái đầy khó hiểu: "Nhưng không phải lần trước cậu còn nói bọn họ không liên quan à?"

Phong Tĩnh nhíu mày: "Mình từng nói thế à?"

Có lẽ thái độ của cô quá mức chắc chắn, Mạch Dĩnh Thi không cách nào xác nhận: "Điều này... hình như..."

Phong Tĩnh cong môi, liếc mắt lại thoáng thấy Dương Bái Bái đang đi về phía họ.

Cô thu ý cười, nhìn về phía đối phương.

Dương Bái Bái đi đến trước mặt hai người, chủ động đáp lời: "Phong Tĩnh, Mạch Dĩnh Thi, đã lâu không gặp."

Phong Tĩnh khách sáo trả lời: "Đúng là đã lâu không gặp."

Mạch Dĩnh Thi vẻ mặt có lệ, chỉ "hi" một tiếng.

Dương Bái Bái cũng không thèm để ý, chỉ nhìn Phong Tĩnh: "Phong Tĩnh, cậu là về nhân dịp được nghỉ à? Tôi nghe nói cậu làm việc ở Bắc Kinh."

Phong Tĩnh mỉm cười: "Không, gần đây tôi điều về thành phố Dương Giang."

"Hoá ra là vậy."

Dương Bái Bái chần chờ một giây, lại hỏi: "Những năm này, cậu... các cậu trải qua thế nào?"

Phong Tĩnh nói: "Rất tốt, cậu thì sao?"

Dương Bái Bái rũ mắt: "Tôi… cũng tạm được."

Ngừng giây lát, cô ta lại nhỏ giọng: "Phong Tĩnh, tôi có chuyện... muốn nói với cậu..."

"Bái Bái, qua đây!" Bỗng nhiên có một bạn học nữ đi qua kéo lấy cô.

Cô ấy trông thấy Phong Tĩnh và Mạch Dĩnh Thi, cũng chào hỏi hai người: "Ơ, Phong Tĩnh, Mạch Dĩnh Thi, các cậu đến cùng nhau à, chúng ta qua chụp kiểu ảnh."

Phong Tĩnh cười với cô ấy: "Ừm, đợi lát nữa bọn mình qua."

"Thế bọn tôi đi trước." Bạn học nữ kéo Dương Bái Bái đi.

Phong Tĩnh còn chưa kịp phản ứng Mạch Dĩnh Thi đã kéo cô qua một bên, hơi không hài lòng nhỏ giọng nói: "Vừa rồi sao cô ta tỏ ra thân quen thế?"

Phong Tĩnh nói: "Có lẽ người ta chỉ đơn giản là qua chào hỏi thôi."

Mạch Dĩnh Thi lại không tin: "Nhưng mình cứ cảm thấy là lạ, không việc gì mà tỏ vẻ quan tâm. Cậu đừng quên hồi lớp mười một cô ta còn tản lời đồn cậu với Tần Tranh yêu sớm khắp nơi! Mặc dù là chuyện đó là Đường Thiên bảo cô ta làm."

Phong Tĩnh giật mình một cái: "Chuyện từ bao nhiêu năm trước rồi cậu vẫn nhớ cơ à?"

Mạch Dĩnh Thi bĩu môi nói: "Đương nhiên rồi, mình thù rất dai đấy. Không chỉ là chuyện này, mình còn nhớ rõ cô ta còn mách với giáo viên chuyện chúng mình truyền giấy trong tiết tự học đấy."

Đồ ăn nhanh chóng được bưng lên.

Tất cả mọi người ngồi xuống, vừa ăn vừa nói chuyện.

"Nào, mọi người cùng uống một ly." Trong bữa tiệc có bạn học qua mời rượu.

Phong Tĩnh vội vàng từ chối một cách khéo léo: "Tôi lái xe đến, không thể uống rượu."

Mạch Dĩnh Thi rất có ánh mắt, lập tức giơ ly rượu vang đỏ lên: "Tôi không lái xe, tôi uống thay cậu ấy."

Làm nhà sản xuất, cô thường xuyên phải xã giao với nhà đầu tư, đã sớm rèn luyện được tửu lượng tốt.

Qua ba tuần rượu, một đám bạn học ngồi cùng nhau ôn chuyện quá khứ.

Một bạn học nam đã ngà ngà say bỗng nhiên nhắc tới: "Vừa rồi hình như lúc tôi đến có gặp người đó đó."

"Ai cơ?" Có người hỏi.

"Tần Tranh ấy, mọi người hẳn là đều còn nhớ tên này chứ?"

Động tác gắp thức ăn của Phong Tĩnh sững lại, đột nhiên ngẩng đầu.

Bạn học nam cảm thán nói: "Nói đến cũng thật là thổn thức, trước kia cho là thành tích tốt thì có thể có tương lai tốt, bây giờ nhìn chẳng qua cũng chỉ có thế."

"Giống như bạn học top một trường ta hồi trước, cũng không nghĩ tới hiện tại sẽ là như thế." Cậu ta giơ ly rượu vang đỏ lên, chậc chậc hai tiếng: "Cánh chim của đứa con cưng của trời bị gãy, rơi từ trời cao xuống phàm trần, cảm giác đó các cậu có hiểu không?"

Lòng Phong Tĩnh thắt lại, lập tức gặng hỏi: "Cậu nói ai?"

"Còn ai được nữa?" Bạn học nam kia liếc cô một cái, hơi khó hiểu: "Không phải là Tần Tranh à?"

Trong đầu Phong Tĩnh ong ong: "Cậu nói, Tần Tranh cậu ấy..."

Mạch Dĩnh Thi liếc cô một cái, hỏi tiếp thay cô: "Sao cậu lại nói như vậy? Cậu biết lúc đó đã xảy ra chuyện gì à?"

Bạn học nam quơ quơ ly rượu vang đỏ trong tay, nói: "À, là nhà cậu ta xảy ra chuyện, sự cố rất nghiêm trọng."

Có bạn học kinh ngạc: "Sự cố gì thế, dù sao cũng không phải là chết người đâu nhỉ?"

Bạn học nam vô ý thức hạ giọng: "Cũng chẳng khác mấy, các cậu đều biết đúng không, bố của Tần Tranh không phải là bác sĩ ngoại khoa à? Phiên bản tôi nghe được là, bố của cậu ta chữa chết người, bị người nhà bệnh nhân ép nhảy lầu tự sát, mà không biết sao mẹ cậu ta cũng xảy ra chuyện theo."

"Dù sao, vốn dĩ cậu ta định ra nước ngoài học, về sau cũng không đi được..."

Động tác của Phong Tĩnh co chặt lại, kiềm nén cảm xúc hỏi: "Sao cậu biết được chuyện này?"

Bạn học nam đón ánh mắt của cô thì hơi sửng sốt một lát: "Tôi cũng là nghe người khác nói. Chính là nghe cậu bạn thân kia của Tần Tranh, à, Mạnh Thạc Luân, ài, không phải là cậu bạn trai kia của Bái Bái..."

Vừa dứt lời, đối diện truyền đến tiếng ly rượu bị đánh đổ.

Sự chú ý của mọi người bị kéo qua.

Dương Bái Bái cúi đầu, luống cuống tay chân rút một tờ khăn giấy ra lau: "Thật xin lỗi thật xin lỗi."

"Không có việc gì không có việc gì." Bạn học nữ bên cạnh cũng cúi đầu hỗ trợ.

Chủ đề cũng bị ép bỏ dở.

Khúc nhạc dạo ngắn này cũng không tạo ra sóng gió lớn gì, mọi người lại bắt đầu nói về chuyện khác.

Lúc này lại nói về quãng thời gian vui sướng trong quá khứ, bầu không khí nhanh chóng sôi nổi trở lại.

Phong Tĩnh ngơ ngác ngồi trên chỗ ngồi, một lát sau đứng bật dậy bình tĩnh nói: "Mình đi toilet một chuyến."

Ánh mắt Mạch Dĩnh Thi đi theo cô, chờ cô ra cửa cũng đứng dậy theo: "Tôi cũng đi toilet một chuyến."

Cô nàng đuổi theo.

Trong phòng, một đám bạn học còn đang còn đang tiếp tục nói chuyện phiếm, gần như không ai chú ý tới hai người rời tiệc.

***

Vị trí của phòng rửa tay trên tầng hai ở một đầu khác của hành lang.

Phong Tĩnh xuyên qua hành lang, các loại cảm xúc trong đầu rối rắm phức tạp.

Lúc đi ngang qua một gian phòng, cô nghe thấy bên trong truyền ra giọng nói quen thuộc, không nhịn được dừng bước.

Cô nghiêng đầu nhìn về phía bảng tên phòng trên cửa... "phòng ngọc quế".

"Lúc đó cậu khó khăn như vậy, vì sao không chịu nhận sự trợ giúp của cô Đường? Ban đầu cô ấy thật lòng muốn giúp đỡ cậu." Đây là giọng của Mạnh Thạc Luân.

Tần Tranh lạnh nhạt nói: "Thẹn không dám nhận."

"Đều là bạn học, có gì mà thẹn với không thẹn, coi như là giúp đỡ, chỉ là có thêm điều kiện mà thôi." Tiếng Mạnh Thạc Luân thở dài: "Cô ấy thích cậu nhiều năm như thế, chỉ cần cậu đồng ý với cô ấy thì muốn gì mà chả được, có thể trả hết nợ trong nhà cậu ngay lập tức, nửa đời sau cũng không cần sầu, điều này đối với cậu cũng không lỗ nhỉ. Sao còn khổ cực giống bây giờ?"

"Tôi đã trả hết nợ rồi."

Giọng điệu Tần Tranh hơi lạnh: "Nếu như là anh em, cũng đừng nhắc lại chuyện đó."

Mạnh Thạc Luân nghe ra anh không vui, vội vàng làm lành: "Được được, không nhắc tới không nhắc tới." Ngừng một lát lại cười nói sang chuyện khác: "Hôm nay khó lắm mới tụ họp được một bữa, đêm nay chúng ta không say không về."

"Được." Tần Tranh không mặn không nhạt đáp một tiếng, nhìn người trước mặt hơi thấp giọng lạnh lùng nói: "Chẳng qua, trước lúc đó, tôi có việc muốn hỏi cậu."

Mạnh Thạc Luân nghi hoặc: "Chuyện gì?"

Tần Tranh: "Có tiện ra ngoài nói không?"

"Được, có gì mà không tiện."

Câu nói tiếp theo Phong Tĩnh cũng không nghe rõ.

Hiện tại cô nhớ tới...

Sau khi lấy đạt được giải nhất cuộc thi vật lý có mười mấy trường đại học ném ra cành ô liu cử đi học cho Tần Tranh.

Trong mười mấy trường học đó, điều kiện mà học viện cảnh sát đại học B Hải Thị mở ra cho anh là phong phú nhất.

Nhưng ngay lúc đó mục tiêu của anh là ra nước ngoài học, cũng không có...

Tiếng bước chân vang lên, Phong Tĩnh bỗng nhiên hoàn hồn.

Mạch Dĩnh Thi đi đến bên cạnh cô, vỗ lên vai cô: "Tĩnh Tĩnh, không phải đi toilet à? Sao còn đứng ở đây? Không sao chứ?"

Phong Tĩnh không tập trung: "Mình không sao."

Vừa giương mắt đã nhìn thấy Tần Tranh và Mạnh Thạc Luân đi từ trong phòng ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.