"Đương nhiên, dù sao hồi lớp mười tôi cũng là lớp trưởng của mọi người." Trương Thường cười nói: "Trước kia lúc học chung lớp hai cậu đã như hình với bóng, bây giờ còn thân nhau như vậy, đây không phải là vừa xuất hiện đã nhận ra hai cậu à."
Nhưng đã tốt nghiệp bao năm rồi, ngoại trừ những người bạn tốt còn thường liên hệ ra thì thật ra đều không nhớ rõ tên các bạn học khác lắm.
Chẳng qua bên trong có một bàn, một cô gái ngồi ở đó đang bị một đám bạn học nữ vây quanh. Bọn họ mồm năm miệng mười đặt câu hỏi với cô ta.
Cô gái kia mặc áo cộc màu lam và váy kẻ caro, trên mặt trang điểm nhẹ, ngũ quan không tính là xinh đẹp nhưng sau khi trang điểm cũng có thể được gọi là ưa nhìn.
Một đám người nhận được lời hứa hẹn thì thỏa mãn tản ra.
Phong Tĩnh nghe thấy Mạch Dĩnh Thi nhỏ giọng nói bên tai mình: "Trước kia cô ta làm trợ lý cho ngôi sao Đường, có điều thế mà từ chức rồi."
Cô nàng lại thì thầm: "Bạn trai cô ta không phải là cái tên đàn ông rất chảnh bên cạnh Đường Ý Na chứ?"
"Cơ mà rốt cuộc quan hệ giữa Đường Ý Na và Đường Thiên là gì?" Không biết nghĩ đến điều gì, cô nàng hít một hơi thật sâu: "Shhh! Cậu nói hai người đó sẽ không phải là một người chứ?"
"Có khả năng." Phong Tĩnh nhấp môi cười một tiếng: "Hiện tại không phải mấy minh tinh nữ đều rất thích đổi nghệ danh à?"
Mạch Dĩnh Thi liếc cô một cái đầy khó hiểu: "Nhưng không phải lần trước cậu còn nói bọn họ không liên quan à?"
Phong Tĩnh nhíu mày: "Mình từng nói thế à?"
Có lẽ thái độ của cô quá mức chắc chắn, Mạch Dĩnh Thi không cách nào xác nhận: "Điều này... hình như..."
Phong Tĩnh cong môi, liếc mắt lại thoáng thấy Dương Bái Bái đang đi về phía họ.
Cô thu ý cười, nhìn về phía đối phương.
Dương Bái Bái đi đến trước mặt hai người, chủ động đáp lời: "Phong Tĩnh, Mạch Dĩnh Thi, đã lâu không gặp."
Phong Tĩnh khách sáo trả lời: "Đúng là đã lâu không gặp."
Phong Tĩnh còn chưa kịp phản ứng Mạch Dĩnh Thi đã kéo cô qua một bên, hơi không hài lòng nhỏ giọng nói: "Vừa rồi sao cô ta tỏ ra thân quen thế?"
Phong Tĩnh nói: "Có lẽ người ta chỉ đơn giản là qua chào hỏi thôi."
Mạch Dĩnh Thi lại không tin: "Nhưng mình cứ cảm thấy là lạ, không việc gì mà tỏ vẻ quan tâm. Cậu đừng quên hồi lớp mười một cô ta còn tản lời đồn cậu với Tần Tranh yêu sớm khắp nơi! Mặc dù là chuyện đó là Đường Thiên bảo cô ta làm."
Phong Tĩnh giật mình một cái: "Chuyện từ bao nhiêu năm trước rồi cậu vẫn nhớ cơ à?"
Mạch Dĩnh Thi bĩu môi nói: "Đương nhiên rồi, mình thù rất dai đấy. Không chỉ là chuyện này, mình còn nhớ rõ cô ta còn mách với giáo viên chuyện chúng mình truyền giấy trong tiết tự học đấy."
Đồ ăn nhanh chóng được bưng lên.
Tất cả mọi người ngồi xuống, vừa ăn vừa nói chuyện.
"Nào, mọi người cùng uống một ly." Trong bữa tiệc có bạn học qua mời rượu.
Mạch Dĩnh Thi rất có ánh mắt, lập tức giơ ly rượu vang đỏ lên: "Tôi không lái xe, tôi uống thay cậu ấy."
Làm nhà sản xuất, cô thường xuyên phải xã giao với nhà đầu tư, đã sớm rèn luyện được tửu lượng tốt.
Qua ba tuần rượu, một đám bạn học ngồi cùng nhau ôn chuyện quá khứ.
Một bạn học nam đã ngà ngà say bỗng nhiên nhắc tới: "Vừa rồi hình như lúc tôi đến có gặp người đó đó."
"Ai cơ?" Có người hỏi.
"Tần Tranh ấy, mọi người hẳn là đều còn nhớ tên này chứ?"
Động tác gắp thức ăn của Phong Tĩnh sững lại, đột nhiên ngẩng đầu.
Bạn học nam cảm thán nói: "Nói đến cũng thật là thổn thức, trước kia cho là thành tích tốt thì có thể có tương lai tốt, bây giờ nhìn chẳng qua cũng chỉ có thế."
"Giống như bạn học top một trường ta hồi trước, cũng không nghĩ tới hiện tại sẽ là như thế." Cậu ta giơ ly rượu vang đỏ lên, chậc chậc hai tiếng: "Cánh chim của đứa con cưng của trời bị gãy, rơi từ trời cao xuống phàm trần, cảm giác đó các cậu có hiểu không?"
"Còn ai được nữa?" Bạn học nam kia liếc cô một cái, hơi khó hiểu: "Không phải là Tần Tranh à?"
Trong đầu Phong Tĩnh ong ong: "Cậu nói, Tần Tranh cậu ấy..."
Mạch Dĩnh Thi liếc cô một cái, hỏi tiếp thay cô: "Sao cậu lại nói như vậy? Cậu biết lúc đó đã xảy ra chuyện gì à?"
Bạn học nam quơ quơ ly rượu vang đỏ trong tay, nói: "À, là nhà cậu ta xảy ra chuyện, sự cố rất nghiêm trọng."
Có bạn học kinh ngạc: "Sự cố gì thế, dù sao cũng không phải là chết người đâu nhỉ?"
Bạn học nam vô ý thức hạ giọng: "Cũng chẳng khác mấy, các cậu đều biết đúng không, bố của Tần Tranh không phải là bác sĩ ngoại khoa à? Phiên bản tôi nghe được là, bố của cậu ta chữa chết người, bị người nhà bệnh nhân ép nhảy lầu tự sát, mà không biết sao mẹ cậu ta cũng xảy ra chuyện theo."
"Dù sao, vốn dĩ cậu ta định ra nước ngoài học, về sau cũng không đi được..."
Động tác của Phong Tĩnh co chặt lại, kiềm nén cảm xúc hỏi: "Sao cậu biết được chuyện này?"
Bạn học nam đón ánh mắt của cô thì hơi sửng sốt một lát: "Tôi cũng là nghe người khác nói. Chính là nghe cậu bạn thân kia của Tần Tranh, à, Mạnh Thạc Luân, ài, không phải là cậu bạn trai kia của Bái Bái..."
Vừa dứt lời, đối diện truyền đến tiếng ly rượu bị đánh đổ.
Lúc này lại nói về quãng thời gian vui sướng trong quá khứ, bầu không khí nhanh chóng sôi nổi trở lại.
Phong Tĩnh ngơ ngác ngồi trên chỗ ngồi, một lát sau đứng bật dậy bình tĩnh nói: "Mình đi toilet một chuyến."
Ánh mắt Mạch Dĩnh Thi đi theo cô, chờ cô ra cửa cũng đứng dậy theo: "Tôi cũng đi toilet một chuyến."
Cô nàng đuổi theo.
Trong phòng, một đám bạn học còn đang còn đang tiếp tục nói chuyện phiếm, gần như không ai chú ý tới hai người rời tiệc.
***
Vị trí của phòng rửa tay trên tầng hai ở một đầu khác của hành lang.
Phong Tĩnh xuyên qua hành lang, các loại cảm xúc trong đầu rối rắm phức tạp.
Lúc đi ngang qua một gian phòng, cô nghe thấy bên trong truyền ra giọng nói quen thuộc, không nhịn được dừng bước.
Cô nghiêng đầu nhìn về phía bảng tên phòng trên cửa... "phòng ngọc quế".
"Lúc đó cậu khó khăn như vậy, vì sao không chịu nhận sự trợ giúp của cô Đường? Ban đầu cô ấy thật lòng muốn giúp đỡ cậu." Đây là giọng của Mạnh Thạc Luân.
Tần Tranh lạnh nhạt nói: "Thẹn không dám nhận."
"Đều là bạn học, có gì mà thẹn với không thẹn, coi như là giúp đỡ, chỉ là có thêm điều kiện mà thôi." Tiếng Mạnh Thạc Luân thở dài: "Cô ấy thích cậu nhiều năm như thế, chỉ cần cậu đồng ý với cô ấy thì muốn gì mà chả được, có thể trả hết nợ trong nhà cậu ngay lập tức, nửa đời sau cũng không cần sầu, điều này đối với cậu cũng không lỗ nhỉ. Sao còn khổ cực giống bây giờ?"
"Tôi đã trả hết nợ rồi."
Giọng điệu Tần Tranh hơi lạnh: "Nếu như là anh em, cũng đừng nhắc lại chuyện đó."
Mạnh Thạc Luân nghe ra anh không vui, vội vàng làm lành: "Được được, không nhắc tới không nhắc tới." Ngừng một lát lại cười nói sang chuyện khác: "Hôm nay khó lắm mới tụ họp được một bữa, đêm nay chúng ta không say không về."