"Rất xin lỗi, thứ lỗi cho tôi không thể ra sức." Giọng điệu Phong Tĩnh hơi lạnh: "Tôi không có cách nào đồng ý yêu cầu của anh, xin anh lấy đồ về đi, tôi sẽ không nhận."
Cô cất bước muốn rời khỏi, nhưng Triệu Hướng Đông tiến lên một bước ngăn lại đường đi của cô.
Phong Tĩnh dừng bước, thò tay vào trong túi nắm chặt lấy điện thoại, ánh mắt nhìn anh ta cũng đầy cảnh giác.
Lúc này, có người gọi tên cô.
"Bác sĩ Phong!"
Điều này hấp dẫn lực chú ý của Triệu Hướng Đông trong một thời gian ngắn.
Nhìn thấy Đường Gia Niên đứng trên bậc thang, Phong Tĩnh nhân cơ hội vòng qua người Triệu Hướng Đông bước nhanh đi về phía cửa chính.
Triệu Hướng Đông không đuổi theo, vẫn đứng dưới bóng cây nhìn chằm chằm vào cô.
Đi đến bên cạnh Đường Gia Niên, Phong Tĩnh nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."
Đường Gia Niên nhìn về hướng kia rồi thu hồi ánh mắt, sắc mặt thở nên hơi kỳ lạ: "Bác sĩ Phong, chị biết người đó à?"
Phong Tĩnh lắc đầu: "Không quen."
"Thế sao anh ta lại tìm chị?" Đường Gia Niên thắc mắc.
Phong Tĩnh khẽ nói: "Người đó tự xưng là người đại diện của một nghệ sĩ nổi tiếng, nói muốn nhờ tôi giúp một việc nhưng tôi không muốn dính vào chuyện đó cho nên từ chối, nhưng không biết bọn họ lấy được số điện thoại của tôi từ đâu."
"Chị nói là, anh ta vẫn luôn dây dưa chị?"
Đường Gia Niên nhíu mày lại nói: "Tôi đi đuổi anh ta giúp chị."
"Này..."
Phong Tĩnh muốn hỏi cậu ấy lại nhưng chậm một bước, cậu ấy đã đi về phía Triệu Hướng Đông.
Khoảng cách hơi xa nên cô không nghe thấy Đường Gia Niên và đối phương nói gì.
Sau khi nói chuyện vài câu, Triệu Hướng Đông nhìn về phía Phong Tĩnh rồi cầm theo hộp quà anh ta mang tới quay người rời đi.
Đường Gia Niên nhìn anh ta rời đi rồi quay về bên cạnh Phong Tĩnh, cười nói: "Được rồi, bác sĩ Phong, chị có thể yên tâm, về sau anh ta sẽ không đến dây dưa chị nữa đâu."
Phong Tĩnh có hơi tò mò: "Cậu nói gì với anh ta thế?"
"Ờm..." Đường Gia Niên ngừng một lát: "Em chỉ nói với anh ta là nếu anh ta lại đến quấy rầy chị thì em sẽ trực tiếp báo cảnh sát."
Đường Gia Niên ngẩn ra một lúc, lập tức nở nụ cười: "Được."
***
Chạng vạng tối, sau khi phòng khám hết giờ làm, Phong Tĩnh dẫn Đường Gia Niên đến một quán cơm nhỏ gần bệnh viện.
Phong Tĩnh nói: "Buổi tối cậu còn phải về trực ban, lần này tạm thời mời cậu ở chỗ này trước. Có hơi sơ sài, đừng ghét bỏ nhé."
"Không sao, em cũng rất thích chỗ này." Đường Gia Niên cười nói.
"Đây, nhìn menu xem muốn ăn gì." Phong Tĩnh đưa menu qua.
Đường Gia Niên nhận lấy menu, lật đến mặt sau nhìn mấy lần, dường như đang do dự đấu tranh, nhìn cậu ấy có vẻ không tập trung, sau một lát cậu ấy đột nhiên hỏi: "Bác sĩ Phong, người lần trước đó là bạn trai của chị à?"
"Người lần trước?" Phong Tĩnh hơi giật mình.
Đường Gia Niên nhìn chằm chằm vào cô: "Đúng vậy, cái anh đẹp trai đi cùng chị lần trước."
Phong Tĩnh ý thức được cậu ấy đang nhắc tới ai thì ngẩn người một lát mới nói: "Anh ấy à, bây giờ còn chưa phải."
"À, là thế à?" Hình như Đường Gia Niên cũng nghe ra ý ngoài lời, cũng không hỏi tiếp nữa.
Mặc dù quán cơm nhỏ giấu sâu trong hẻm nhưng buôn bán cũng rất thịnh vượng, chỉ chốc lát sau trong quán đã ngồi đầy người.
TV treo tường trong quán đang chiếu tin tức buổi chiều.
"Vì gặp mặt với bạn trên mạng, một học sinh trung học xảy ra cãi vã với người nhà sau đó tức giận bỏ nhà ra đi hai mươi tư tiếng, cảnh sát..."
"Cũng dược, chỉ là thời gian nghỉ ngơi tương đối ít, chẳng qua điều này cũng bình thường, em đã quen rồi."
Không biết Đường Gia Niên nghĩ đến cái gì, đột nhiên thở hắt ra do dự mở miệng: "Bác sĩ Phong, có một chuyện em cảm thấy rất bối rối, cho tới nay cũng không biết nên kể với ai. Em... có thể kể cho chị nghe không?"
Phong Tĩnh gật đầu: "Nếu như cậu không ngại thì nói đi."
"Không phải lần trước chị hỏi em sao quốc khánh không về nhà à?"
Đường Gia Niên rũ mắt, giọng điệu đặc biệt bình tĩnh: "Thật ra em cãi nhau với người nhà mới dọn ra ngoài ở, người trong nhà vẫn luôn phản đối em học y."
"Có một số cách làm của bọn họ em không tán thành lắm, em cũng không biết làm thế có đúng không nữa."
Phong Tĩnh nghe cậu ấy kể, không tự chủ được nghĩ đến chuyện mình bị ép xem mắt.
"Thật ra điều này rất bình thường." Cô nói: "Tôi cũng có chuyện mà bản thân kiên trì nhưng bị người nhà phản đối."
Đường Gia Niên ngơ ngẩn, sau một lát dường như cậu ấy nghĩ thông suốt điều gì, một lần nữa nở nụ cười: "Em hiểu rồi, cảm ơn chị nhé bác sĩ Phong."
Phong Tĩnh cười cười.
Đang muốn cất lời, cô vô tình ngẩng đầu nhìn thấy Tần Tranh.
Anh và mấy đồng nghiệp cùng vào quán cơm, hình như vừa tan tầm.
Anh cũng phát hiện cô, ánh mắt đang nhìn về phía bọn họ rất thâm.
Tần Tranh nói một tiếng với đồng nghiệp rồi đi về phía cô.
Đường Gia Niên nhận ra bầu không khí không đúng, nhanh chóng đứng dậy nói: "Bác sĩ Phong, em ăn xong rồi, chủ nhiệm Vu tìm em có việc gấp, em đi về trước."
Là người đều có thể nghe ra được đây chỉ là cái cớ.
Phong Tĩnh còn chưa kịp làm ra phản ứng Đường Gia Niên đã đi ra quán cơm, mà Tần Tranh đã đi đến trước mặt cô.
Anh nhìn về phía cửa rồi lại nhìn về phía cô, dường như lơ đãng hỏi: "Bác sĩ Phong, khéo thật đó, đi ra ngoài ăn cơm với bạn à?"
"Chẳng khéo tý nào." Phong Tĩnh nhìn về phía anh: "Sao cậu lại ở đây?"
"Vừa chấp hành nhiệm vụ với đồng nghiệp xong bèn tiện thể tới đây." Tần Tranh trả lời qua loa, nhanh chóng chuyển chủ đề sang người Đường Gia Niên: "Đó là đồng nghiệp cùng bệnh viện bọn em à?"
Phong Tĩnh nhìn rõ ý đồ của anh lại cố ý nói: "Người vừa rồi là thực tập sinh ở bệnh viện bọn tôi, hôm nay cậu ấy giúp tôi một việc cho nên mới mời cậu ấy ăn cơm. Có vấn đề gì không?"
Vừa dứt lời Tần Tranh đã tiến lên một bước, giọng nói hơi trầm: "Cậu ta có thể giúp việc gì, anh cũng có thể giúp."
Anh nhìn thẳng vào cô, ánh mắt sâu thẳm như mực đặc không tan ra được.
Bốn mắt nhìn nhau, nhịp tim Phong Tĩnh tăng lên.
Lời này của anh chỉ thiếu nước nói thẳng ra là "chuyện cậu ta có thể làm anh cũng làm được".
Cô đứng dậy, nhìn sang chỗ khác: "Được rồi, đợi lát nữa tôi còn phải quay về làm việc, không rảnh nói chuyện với cậu."
Phong Tĩnh vòng qua bên cạnh anh định rời di.
Lại bị anh dùng cơ thể ngăn cản, cô không chú ý nhìn đường xuýt nữa thì đụng vào người anh.
"Nói cho cậu một tin tốt, hôm nay cái cô họ Đường đó rời khỏi chương trình bọn mình rồi. Cô ta nói với bên ngoài là trong lúc ghi hình bị cảm nắng té xỉu, thân thể khó chịu nhập viện khẩn cấp rồi." Âm cuối cô nàng nói hơi cao lên, nghe ra được tâm trạng không tồi. "Còn đăng hình đang truyền nước để bán thảm đấy, cũng không biết là có phải truyền nước muối sinh lí với đường glu-cô không."
"Thế thì không phải rất tốt à?" Phong Tĩnh biết vì chương trình giải trí của cô nàng mà trong một thời gian dài Mạch Dĩnh Thi vẫn luôn ở trong trạng thái sứt đầu mẻ trán.