Phong Tĩnh theo bản năng muốn rút tay lại nhưng không rút ra được. Cô nhìn Tần Tranh đầy khó hiểu, hơi nóng nảy: "Bố, mẹ, con..."
Từ đầu đến cuối Tần Tranh vẫn không buông tay, vẻ mặt thong dong ôm chặt bờ vai cô cười với hai người: "Cháu chào cô chú, cháu tên Tần Tranh, là bạn trai của Phong Tĩnh."
Giọng điệu của anh tự nhiên, đứng đắn đúng mực, cực kỳ thản nhiên, lại giống sấm sét giữa trời quang lập tức nổ tung trong đầu ba người.
Mẹ Phong ngây cả người.
Lặng ngắt như tờ.
Bố Phong là người đầu tiên hoàn hồn, phá tan sự im lặng: "Đêm hôm khuya khoắt đừng đứng ở chỗ này, lên nhà trước rồi nói."
Tần Tranh ngồi thẳng người, bình tĩnh lên tiếng: "Chú, cô, đầu tiên cháu xin tự giới thiệu một chút."
Anh mìm cười: "Cháu tên Tần Tranh, là bạn học cấp ba của Phong Tĩnh, học đại học ở Hải Thị, tốt nghiệp học viện cảnh sát đại học B."
"Hai đứa là bạn học cấp ba? Khó trách lần đầu tiên cô gặp cháu đã cảm thấy cháu hơi quen mắt." Mẹ Phong đầu tiên là thắc mắc, sau đó bỗng nhiên nhớ tới điều gì: "Học viện cảnh sát đại học B? Đây không phải là trường mà con trai dì Hoàng từng học à?"
Tần Tranh hỏi: "Người cô nói tên là Trương Văn Hạo ạ? Lúc ấy anh ta nói khoác trong nhà hàng, giả mạo thành sinh viên trường cháu và nhân viên cơ quan công an, bị cháu vạch trần tại chỗ."
Mẹ Phong kinh ngạc: "Còn có chuyện này à?"
Bố Phong lại ho một tiếng, lên tiếng ngắt lời: "Được rồi được rồi, chủ đề không quan trọng không liên quan thì dạt sang một bên trước đã."
Ông nhìn chằm chằm vào Tần Tranh, từ đầu đến cuối ánh mắt vẫn rất sắc bén chứa đầy cảnh giác: "Tần Tranh đúng không, công việc của cháu là gì?"
Tần Tranh lễ phép trả lời: "Chú, hiện tại cháu đang làm việc tại chi cục công an thành phố Dương Giang, là công chức thuộc biên chế chính quy."
"..." Không biết có phải là ảo giác không, dường như anh cực kỳ nhấn mạnh chữ biên chế này.
"Không hỏi con, đừng có xen mồm." Mẹ Phong nhìn cũng không nhìn cô một cái, thái độ trở nên thân thiện dễ gần: "Tiểu Tần, cháu nói đi."
"Chẳng qua..." Tần Tranh dừng một lát: "Chẳng qua cô ấy không muốn để cho người khác biết quan hệ của bọn cháu, cũng không dẫn cháu đến gặp cô chú."
Giọng nói trầm xuống, dường như rất mất mát.
"Tĩnh Tĩnh, con..." Mẹ Phong nhìn sang Phong Tĩnh, lại nhìn sang Tần Tranh: "Chuyện này là thật à?"
"Này! Em nào có?" Phong Tĩnh cuống lên, vội vàng giải thích: "Tần Tranh, anh nói bậy bạ gì thế, bố, mẹ, hai người nghe con nói..."
Tần Tranh rũ mắt: "Cô, cô đừng trách em ấy. Thật ra là nguyên nhân ở cháu. Là do tính chất nghề nghiệp của cháu, cháu lo lắng sẽ khiến cô ấy rơi vào tình huống nguy hiểm, cũng sợ hai người sẽ lo lắng cho nên mới không công khai chuyện bọn cháu ở bên nhau với bên ngoài."
Phong Tĩnh hơi kinh ngạc ngửa đầu nhìn anh.
Thế mà anh lại ôm hết trách nhiệm lên người mình.
Nhưng lại nghe thấy anh nói bằng giọng điệu sa sút: "Ngoài ra, có thể là do cháu làm còn chưa đủ tốt, em ấy không có lòng tin với cháu, đồng thời cũng sợ hai người lo lắng cho nên mới giấu giếm cô chú."
Mất công cảm động.
Phong Tĩnh đạp một cái vào chân anh.
Tần Tranh vẫn duy trì nụ cười, chỉ yên lặng chịu đựng.
Phong Tĩnh nhìn về phía mẹ Phong: "Mẹ, mẹ đừng nghe anh ấy nói hươu nói vượn."
"Ừ, là anh đang nói hươu nói vượn." Nụ cười trên mặt Tần Tranh tắt ngúm: "Cô, rất xin lỗi, vừa rồi là cháu nói đùa. Thật ra là cháu không cho em ấy nói cho hai người biết chuyện bọn cháu ở bên nhau."
Mẹ Phong nhìn tình hình này thì cũng tin bảy tám mươi phần trăm. Bà lộ ra vẻ mặt không đành lòng, giận trách: "Được rồi, con đừng bắt nạt Tiểu Tần nữa."
Phong Tĩnh: "..."
Mẹ Phong lại hỏi vài câu, Tần Tranh trả lời từng câu một.
"Cô, không cần đâu, cảm ơn ý tốt của cô. Ngày mai cháu còn phải đi làm, ở lại cũng không tiện..." Tần Tranh nói: "Hôm nay đến vội quá, cũng không mang gì theo, rất xin lỗi, lần sau cháu lại đến thăm một cách chính thức."
"Vậy được rồi, Tiểu Tần, cháu đi thong thả nhé."
Tiễn Tần Tranh xong mẹ Phong đóng cửa lại, quay đầu nhìn về phía Phong Tĩnh thì giọng điệu có hơi trách cứ: "Nếu con nói chuyện của Tiểu Tần sớm cho bố mẹ thì bố mẹ đã không ép con đi xem mắt."
Bố Phong đang xem TV lập tức đưa ra dị nghị: "Tôi không có ép à nha."
"Không nói chuyện với ông, xem TV của ông đi." Mẹ Phong liếc nhìn ông một cái rồi tức giận nói.
Vẻ mặt Phong Tĩnh không chút thay đổi: "Mẹ, lúc trước không phải con đã nói với mẹ là con đã có người mình thích rồi à, là mẹ không tin."
Mẹ Phong hơi xấu hổ: "Con không dẫn người về, ngay cả bức ảnh chụp chung cũng không có thì ai biết là thật hay giả? Mẹ không tin cũng bình thường mà."
Bà đột nhiên nhớ tới một chuyện, lập tức nói sang chuyện khác: "Cái đợt kỳ nghỉ quốc khánh đó, mẹ gặp Tiểu Tần ở khu thương mại, người bên cạnh nó chính là con?"
Phong Tĩnh: "Là... thì phải."
Cô nhớ tới lúc đó mình còn bối rối trốn sau lưng anh.
Mặc dù lần đó là ngoài ý muốn nhưng nhớ lại vẫn cảm thấy xấu hổ.
Mẹ Phong vui rạo rực nói: "Lần đầu tiên mẹ nhìn thấy Tiểu Tần đã cảm thấy cậu trai này rất tốt, đáng tiếc đã có bạn gái, không nghĩ tới..." Bà đánh giá Phong Tĩnh một lượt, thở dài: "Chàng trai tốt như thế biết tìm ở đâu chứ, thật sự là lời cho con quá."
Phong Tĩnh cạn lời, vạch trần không chút lưu tình: "Mẹ, mẹ chưa từng nghĩ tới việc mấy lần mẹ bắt gặp Tần Tranh có thể là anh ấy đang chơi chiêu* với mẹ à?"