Có nhân viên văn phòng đau bụng suốt một tuần mới đến bệnh viện khám, có nam nữ lớn tuổi muốn có đứa con thứ hai nên tới đây điều dưỡng trước, có học sinh tiểu học mỗi ngày lên lớp đều mặt ủ mày chau, có sinh viên đến đây điều trị kinh nguyệt không đều...
Còn có một bà mẹ khăng khăng rằng con gái của mình chỉ đau bụng chứ không phải mang thai.
Phong Tĩnh bắt mạch cho cô bé, không hề nói gì, chỉ khéo léo đề nghị hai người chuyển sang khám phụ khoa.
Nhưng nghe lời Phong Tĩnh nói xong bà mẹ kia lại cố gắng tranh luận: "Bác sĩ, con gái của tôi chỉ bị đau bụng bình thường, cô xem rồi kê cho nó thuốc trị đau bụng là được..."
Phong Tĩnh kiên quyết từ chối: "Trong tình huống này tôi không thể kê thuốc cho con gái chị được. Tốt nhất là chị mang con gái... đi kiểm tra kỹ càng đi."
Lúc này người phụ nữ thay đổi sắc mặt, cảm xúc trở nên kích động: "Cô nói bậy bạ gì vậy! Bắt mạch sao có thể kiểm tra ra mang thai được? Đây không phải là trò gạt người à? Con gái của tôi ngoan như thế, nghe lời như thế, sao lại làm ra chuyện như vậy? Có phải cô đang gạt người không?"
"Con xem con đi, người bằng tuổi con thì con người ta cũng bắt đầu học đi rồi. Đàn ông đầy đường mà sao ngay cả người yêu con cũng không tìm được?"
Phong Tĩnh cãi lại ý của bà theo suy nghĩ của bà: "Mẹ, theo ý mẹ thì chỉ cần con tìm được bạn trai thì tuỳ tiện kéo một người đàn ông trên đường cũng không có vấn đề gì hả?"
Mẹ Phong bỗng chốc nghẹn lời, qua một lúc lâu mới nhỏ giọng thầm thì: "Thế thì cũng không đến mức, coi như không phải công chức thì chí ít cũng phải có công việc đàng hoàng chứ, tốt xấu gì con cũng thuộc biên chế."
Mẹ Phong nói sang chuyện khác: "Ôi chao! Nói ra thì cậu trai kia còn rất hài lòng về con, con mau thêm bạn nói chuyện với người ta đi."
Bà còn nói: "Mẹ không có ý gì khác cả, chỉ là bảo con có rảnh thì nói chuyện với người ta, quen biết thêm nhiều bạn cũng không tồi."
Phong Tĩnh cũng không muốn tiếp tục đề tài này, nói một cách rất dứt khoát: "Nhưng dạo gần đây công việc của con rất bận, không có thời gian nói chuyện phiếm với người khác. Không nói nữa, đồng nghiệp tới tìm con, con cúp trước đây."
Cô lấy bừa một cái cớ rồi cúp điện thoại.
Ngẩng đầu, nhìn về phương xa.
Cô đã dọn ra ngoài ở, nhưng mẹ vẫn không buông tha.
Đến khi nào những tháng ngày như này mới kết thúc đây?
Trên mặt cô gái kia lộ ra nụ cười chiến thắng, đắc ý nhìn người đàn ông trẻ tuổi và người phụ nữ trung niên một cái rồi đuổi theo bước chân của Phong Tĩnh.
"Chờ đã!"
Người đàn ông trẻ tuổi hô lên một tiếng, tiến lên một bước chặn đường đi của Phong Tĩnh.
Anh ta nhếch môi, chủ động tự giới thiệu: "Bác sĩ Phong, anh là Hứa Ứng Tuấn, dì Chu hẳn là đã kể với em về anh rồi."
Mặt Hứa Ứng Tuấn không nhịn được đỏ bừng: "Em, em có ý gì?"
"Thái độ của cô kiểu gì thế?" Mẹ Hứa Ứng Tuấn cũng la lên: "Đây là thái độ đối xử của cô với người lớn à?"
Phong Tĩnh nói: "Mặc dù không biết mẹ tôi nói gì khiến hai người sinh ra hiểu lầm. Nhưng rất xin lỗi, tôi không có ý định phát triển gì với anh."
Dường như Hứa Ứng Tuấn cảm thấy mất mặt, thẹn quá hoá giận: "Thái độ của cô đối với người bệnh là như thế này à? Coi chừng tôi khiếu nại cô!"
"Thế anh đi khiếu nại đi." Vẻ mặt Phong Tĩnh bình tĩnh: "Chỗ này có camera, xảy ra chuyện gì đều quay được rõ rành rành."
"Nhưng bây giờ, xin anh đừng ảnh hướng tới bệnh nhân của tôi khám bệnh."
Cô quay người rời đi.
Hứa Ứng Tuấn luống cuống, vươn tay muốn kéo áo Phong Tĩnh: "Từ từ, cô không được đi! Kiểm tra cho mẹ tôi trước đã!"
"Này, bác sĩ Phong, cẩn thận!" Cô gái đứng bên cạnh kinh ngạc kêu lên.