Trong khoảng thời gian này công việc của Phong Tĩnh quá bận rộn, hai người ở cạnh thì ít mà xa cách thì nhiều.
Cuối cùng Tần Tranh không thể chịu đựng được quãng thời gian "không danh không phận" này, chờ Phong Tĩnh từ thôn Hồi Vọng về lập tức không thể chờ đợi nữa biến quan hệ giữa bọn họ thành hợp pháp.
Gần cuối năm, bọn họ chuyển vào nhà mới.
Mới chớp mắt lại bắt đầu một năm mới.
Sắp đến tết, thành phố Dương Giang đã sớm tiến vào trạng thái nghênh đón mùa xuân mới, phố lớn ngõ nhỏ đã tràn ngập không khí ngày lễ, đèn lồng đỏ treo lên cao, đồ trang trí màu đỏ, khắp nơi tràn đầy bầu không khí tân xuân.
Đêm trước giao thừa, Phong Tĩnh và Tần Tranh cuối cùng cũng giải trừ trạng thái bận rộn.
Thừa dịp ngày nghỉ, Tần Tranh dẫn Phong Tĩnh đi dạo hết đi dạo hết mỗi một góc trong thành phố Dương Giang, ăn hết món ngon thành phố Dương Giang.
Tách rời công việc của bản thân, bọn họ cũng chỉ là một cặp đôi bình thường trong đám đông.
Hai người cùng đi dạo phố, cùng đi mua sắm, cùng đi gắp gấu bông.
Tần Tranh nhìn Phong Tĩnh đứng bên cạnh, có một nháy mắt cảm thấy giống như đang nằm mơ.
Khóe miệng của anh cong lên. Đây là cuộc sống mà anh vẫn luôn mong ước, trước kia anh cảm thấy đời này của mình cũng cứ như vậy. Nhưng không nghĩ tới còn có thể có được hạnh phúc mà mình vẫn luôn khao khát.
Ra khỏi rạp chiếu phim, Phong Tĩnh mua cây kem ốc quế, vừa đi vừa ăn.
Hình như có cảm giác, cô nghiêng đầu nhìn Tần Tranh, phát hiện anh đang nhìn cô chằm chằm.
Cô vô ý thức giơ que kem trên tay lên: "Có muốn ăn không?"
"Hử?" Tần Tranh hoàn hồn: "Vị gì?"
Phong Tĩnh nói: "Của em á? Vị dưa Hami."
"Được."
"Thế..."
Phong Tĩnh quay đầu, đang định quay về mua thì Tần Tranh lại lại gần, trực tiếp cắn que kem trên tay cô một ngụm.
Cô sững sờ, sau đó cuống lên: "Ơ, anh làm gì thế?"
Tần Tranh nhướng mày, dường như khó hiểu: "Không phải em hỏi anh có ăn không hả?"
Phong Tĩnh nhìn que kem trên tay: "Nhưng... cây này em..."
Cây này cô ăn rồi.
Tần Tranh cười cười: "Không sao, anh không chê."
Phong Tĩnh: "..."
Cô nhìn que kem trên tay, nhét vào trong tay anh rồi lại đi mua một phần.
Lúc tính tiền, Phong Tĩnh nhìn Tần Tranh điềm nhiên như không đứng ăn kem, không hiểu sao lại nhớ tới một ngày nào đó lúc nghỉ hè thời cấp ba.
Hôm ấy cô và Tần Tranh hẹn nhau cùng đi thư viện tự học.
Nhưng đến nơi bọn họ mới phát hiện thư viện đóng cửa, bên trong không có ai.
Cửa thư viện dán một tờ thông báo: "Bởi vì cần kiểm tra tu sửa cơ sở thiết bị trong thư viện nên thư viện đóng cửa một ngày, xin hãy thứ lỗi cho sự bất tiện này."
"Hôm nay thư viện không mở cửa, làm sao bây giờ?" Phong Tĩnh quay đầu nhìn về phía Tần Tranh đứng bên cạnh: "Còn có thể đi đâu?"
Tần Tranh đọc thông báo nhanh như gió, quay đầu nhìn về phía cô: "Muốn đi xem phim không?"
Vốn dĩ cô định đề nghị chuyển sang chỗ khác tự học, chưa nói ra lời thì anh đã đưa ra đề nghị này, thế nên tất cả lời muốn nói đều biến thành một từ...
"Hả?"
Tần Tranh nói: "Dù sao thư viện cũng đóng cửa, cũng không có nơi nào có thể đi, không bằng đi rạp chiếu phim giết thời gian."
Anh ngừng lại, lại nói thêm: "Muốn đi không? Tôi mời."
"... Được thôi."
Không biết sao Phong Tĩnh lại đồng ý một cách mơ hồ như vậy.
Mãi cho đến khi vào rạp chiếu phim...
"Muốn xem bộ nào?" Tiếng Tần Tranh truyền vào trong tai, kéo suy nghĩ của cô về.
Phong Tĩnh ngẩng đầu, nhìn thoáng qua poster dán trên tường, cực kỳ tiếc nuối phát hiện cô đều không biết gì về mấy phim đang chiếu gần đây.
Cô đành phải nói: "Đều được, tôi sao cũng được."
"Thế tôi mua bừa nhé." Tần Tranh đi đến quầy mua hai vé.
Phong Tĩnh không quan tâm, cũng không biết anh mua bộ phim nào, thẳng đến lúc vào phòng chiếu cô mới nhìn thấy tên phim trên cuống vé... "Gió nhẹ và ngày hè".
Cô lại nhìn Tần Tranh ngồi bên cạnh, anh nhìn chăm chăm vào màn hình, uống đồ uống, xem phim rất tập trung, giống như không hề phát hiện.
Ánh sáng phác hoạ hình dáng khuôn mặt anh, mặc dù tia sáng lờ mờ nhưng cũng rất rõ ràng.
Sao cậu ta có thể bình tĩnh thế nhỉ?
Chẳng hiểu sao cô cảm thấy mặt nóng rát, vội vàng cầm ly trà sữa lạnh buốt áp lên mặt mình, thử giảm nhiệt độ cơ thể mình.
Đừng nhìn đừng nghĩ tập trung xem phim đừng nhìn đừng nghĩ tập trung xem phim...
Tần Tranh nói: "Vứt thì lãng phí lắm." Anh làm như không coi đây là chuyện to tát gì, khẽ cong môi, lại nói thêm một câu: "Không có việc gì, tôi không chê."
Phong Tĩnh: "..."
"Đi thôi, phim chiếu xong rồi, cũng sắp đến trưa rồi, chúng ta đi ăn cơm đi." Nói xong anh bèn đứng dậy, đi ra ngoài.
Phong Tĩnh không kịp nghĩ ngợi đuổi sát theo sau.
Nhưng nửa ngày kế tiếp cô cũng quên là bản thân đã trải qua thế nào rồi.
Thẳng đến lúc tiếng nhân viên cửa hàng truyền đến suy nghĩ của Phong Tĩnh mới rút ra từ trong hồi ức.
"Cảm ơn."
Cô nhận lấy kem, quay đầu nhìn sang Tần Tranh: "Anh còn nhớ vụ lần đầu tiên chúng ta đi xem phim không?"
"Nhớ rõ." Tần Tranh hỏi: "Muốn đi xem phim hả?"
Phong Tĩnh nói: "Không phải, em chỉ muốn nói là, lúc đó có phải anh cố ý không?"
"Cố ý gì cơ?" Tần Tranh vờ như không hiểu.
Cô trực tiếp nhắc nhở: "Cố ý uống cốc trà sữa của em."
"Hử? Có chuyện này sao? Anh quên rồi." Tần Tranh nhíu mày.
Phong Tĩnh bị nghẹn họng, nhìn chằm chằm anh đầy nghi ngờ: "Không phải anh vừa nói anh còn nhớ rõ à?"
Vẻ mặt Tần Tranh tự nhiên: "Anh nhớ vụ đó nhưng quên chi tiết rồi."
"..."
Anh lại thúc giục như không có chuyện gì xảy ra: "Đi thôi, không phải là còn muốn đi mua đồ à?"
Nói xong thì xoay người.
Phong Tĩnh bất đắc dĩ liếc anh một cái, đi theo bước chân anh.
Tần Tranh quay lưng về phía cô, khẽ nhếch môi.
Lúc đó, chính là cố ý, vậy thì sao?
***
Gắp gấu bông xong, hai người lại cùng đi dạo siêu thị mua hàng tết.
Lúc đi qua khu bán gạo và mì, Phong Tĩnh chợt nảy lên suy nghĩ, dừng bước rồi lên tiếng đề nghị: "Không bằng chúng ta mua chút nguyên liệu về làm bánh tổ đi."
Tần Tranh dừng động tác, ngẩng đầu: "Bác sĩ Phong, em đang kiểm tra anh đấy à?"
Phong Tĩnh nhướng mày: "Sao, anh không biết hả?"
"Biết." Tần Tranh cười cười: "Em từng nói trong lớp học phổ cập khoa học rồi."
"Ồ?"
Tần Tranh nói tiếp: "Giao thừa tổng vệ sinh ngoại trừ quét dọn vệ sinh để đón năm mới sạch sẽ ra thì còn có hiệu quả phòng ngừa xảy ra bệnh truyền nhiễm vào mùa xuân."
"Bánh tổ làm bằng các loại ngũ cốc như gạo giang*, gạo nếp vàng, gạo nếp..v..v... có tác dụng bổ trung ích khí, kiện tỳ vị. Bánh tổ chứa lượng calories khá cao, có lợi cho việc bổ sung khí huyết và bảo vệ tỳ vị, tăng cường khả năng chống lạnh cho cơ thể vào mùa đông, để ngừa khí lạnh xâm nhập." (1)
*Gạo giang: 1 loại gạo nếp.
"Phương nam chúng ta ăn bánh tổ, ngụ ý năm năm cao, năm này cao hơn năm trước, mà phương bắc thường làm sủi cảo, đọc gần giống với "canh tuế giao tử*"."
*Canh tuế giao tử: mang ý nghĩa sum họp, tiễn cũ đón mới, cầu may mắn bình an.
Phong Tĩnh gật gật đầu, lại hỏi: "Thế phong tục đốt pháo hoa trong tết thì sao?"
Tần Tranh nói: "Đốt pháo không chỉ là vì tăng thêm không khí ngày lễ. Trong "Kinh sở tuế thời ký" có ghi: "Mùng một tháng riêng, gà gáy báo sáng, trước tiên phải đốt pháo trước sân để xua đuổi tà ma từ trong núi". Tết xuân đốt pháo hoa, một là pháo có hàm nghĩa trừ tà cầu phúc, hai là bởi vì trong pháo hoa có chứa lưu huỳnh, có tác dụng tiêu độc sát trùng, đốt pháo hoa có thể xua tan bệnh tà, tinh lọc không khí." (2)
"Trước kia trong dịp tết còn có tập tục uống rượu Đồ Tô, chính như câu thơ Vương An Thạch viết trong "Mồng một tết": "Một năm tàn trong tiếng pháo trúc, gió xuân thổi hơi ấm vào Đồ Tô". Rượt Đồ Tô làm từ các dược liệu đông y như quế, phòng phong, bạch thuật, hoa tiêu vân vân, thời tiết trong dịp tết rét lạnh, cơ thể dễ dàng nhiễm khí lạnh từ bên ngoài, uống rượu Đồ Tô có thể phòng ngừa ôn dịch, lại có thể ích khí giữ ấm, trừ gió tán lạnh." (3)
"Đây là những tri thức thuốc đông y bao hàm trong phong tục truyền thống ngày lễ." Tần Tranh dừng một lát: "Anh nói đúng không, bác sĩ Phong?"
"Rất không tồi nha."
Phong Tĩnh thỏa mãn gật gật đầu, lại hỏi: "Không phải anh nói bình thường không xem video của bọn em à? Sao còn học thuộc hết nội dung trong lớp học nhỏ của em rồi?"
Tần Tranh cười cười: "Làm người nhà thì cũng nên ủng hộ công việc của bác sĩ Phong một chút chứ."
Phong Tĩnh nhẹ nhàng nhếch miệng, cúi đầu tiếp tục thấu bột.
Tần Tranh im lặng mấy giây, khẽ cười ra tiếng: "... Đây là em muốn để anh làm chuột bạch hả?"
Phong Tĩnh khẽ nâng cằm: "Thì sao, không phải anh nói là chắc chắn không vấn đề gì hả?"
Tần Tranh khẽ nhướng mày, cuối cùng vẫn cầm lấy một miếng bánh tổ, cắn một ngụm.
Anh nhấm nháp kỹ càng một lúc, ngẩng đầu nói: "Rất không tệ."
"Thật sao?" Phong Tĩnh hơi không dám tin.
"Thật, chính em làm mà em không tin hả?" Giọng điệu của anh rất chắc chắn.
Phong Tĩnh nửa tin nửa ngờ, do dự cầm một miếng lên cắn một ngụm.
Nếm được vị bánh tổ, trong mắt cô toát ra vẻ kinh ngạc.
Hương vị đúng là không tệ như cô nghĩ.
Mặc dù nhìn bên ngoài bánh tổ cô làm ra không đẹp lắm nhưng dù sao cũng làm theo trình tự, còn có Tần Tranh tay nắm tay hỗ trợ, đại khái còn có nguyên nhân là do tự mình làm lấy nên bánh tổ ăn vào có vẻ ngon hơn bên ngoài bán nhiều.
Tần Tranh cúi đầu áp sát vào tai cô: "Anh không lừa em chứ? Đây là bánh tổ ngon nhất anh từng ăn."