Không biết tại sao, bầu không khí trong phòng làm việc dường như trở nên càng áp lực hơn.
Lông tơ Giang Nhất Trình dựng hết cả lên, xoay người theo bản năng: "Khụ, đột nhiên tôi cảm thấy đau bụng, đi toilet trước nhé."
Đồng đội khó hiểu: "Trước lúc họp không phải cậu mới đi rồi à?"
Giang Nhất Trình nói: "Bây giờ tôi lại muốn đi."
Đồng đội nhìn cậu ta đầy quan tâm: "Nhất Trình, đau bụng cũng phải để ý vào, hôm nay cậu chạy vào toilet suốt cũng không thích hợp lắm, vấn đề này có thể lớn có thể nhỏ, nếu không thì xin nghỉ đi bệnh viện kiểm tra xem?"
"Không được không được." Giang Nhất Trình vội vàng xua tay: "Tôi không sao, đoán chừng là buổi sáng ăn nhiều quá."
Mắt cậu ta nhìn về phía cherry trên bàn, nói: "Đúng rồi, thùng cherry này mọi người chia nhau đi."
"Thế thì ngại lắm?"
"Đúng đó."
Giang Nhất Trình: "Không có việc gì, một mình tôi cũng không ăn..."
"Giang Nhất Trình."
Giọng nói vô cảm của Tần Tranh truyền vào tai.
"A, có!" Sau phản xạ có điều kiện, trong lòng Giang Nhất Trình chỉ còn lại thấp thỏm.
"Duyệt cho cậu nghỉ nửa ngày, cậu đi viết giấy xin phép đi, đến bệnh viện kiểm tra xem." Giọng điệu Tần Tranh nghe qua quýt không để bụng, lộ ra chút lười nhác chẳng khác bình thường chút nào.
Hai tay của anh cắm trong túi, quay người đi.
"Hả?... ́y!"
Giang Nhất Trình nhìn theo bóng lưng anh, bỗng nhiên phản ứng lại, không khỏi quay đầu nhìn về phía đồng đội, chần chờ nói: "Đội trưởng Tần, sao hôm nay... vẫn là lạ nhỉ?"
*
Lúc giữa giờ nghỉ trưa, Phong Tĩnh dành thời gian nhìn trạng thái đơn hàng trên app Truy Phong, biểu hiện đơn hàng đã ký nhận.
Đối phương đại khái đã nhận được thùng hoa quả kia.
Nhưng vì cẩn thận, cô vẫn lễ phép gửi tin nhắn hỏi thăm J.
Phong Tĩnh: [Xin chào, để tỏ lòng xin lỗi, tôi có gửi một thùng hoa quả làm quà nhận lỗi cho cậu, xin hỏi cậu có nhận được chưa?]
Nhưng qua ba ngày, tin nhắn gửi đi vẫn như đá chìm đáy biển.
Phong Tĩnh không để ý nữa, công việc bận rộn, cô rất nhanh đã vứt chuyện này ra sau đầu.
*
Lại một ngày làm việc như thường lệ.
Hôm nay đi làm, trên đường tới bệnh viện xảy ra một trận tai nạn ô tô, chuyện xảy ra ngay giữa giao lộ chỗ đèn xanh đèn đỏ, vốn dĩ con đường không tính rộng lớn bị ô tô và xe điện chặn đến tắc nghẽn.
Có trong nháy mắt Phong Tĩnh nghi ngờ mình nghe lầm, cô nghĩ tới rất nhiều loại giả thiết, cũng không nghĩ tới kết quả sẽ kinh người như thế."
Từ khi theo nghề y, lần đầu tiên cô gặp phải loại tình huống hiếm thấy này.
Phong Tĩnh hơi khó hiểu: "Nếu là ống mìn thì thể tích cũng không nhỏ, thứ đó chui vào đùi ông ấy kiểu gì?"
Chủ nhiệm Vu nói: "Hiện tại còn chưa thể xác định rõ là ống mìn, nhưng phỏng đoán sơ bộ thì hẳn là lực xung kích lúc nổ khiến dị vật văng qua chui vào đùi, sau khi vết thương khép lại mới bị giữ ở bên trong. Tôi đã báo cáo việc này với lãnh đạo, cũng đề xuất yêu cầu sự giúp đỡ từ chuyên gia của cơ quan công an."
Phong Tĩnh hơi suy ngẫm.
Chủ nhiệm Vu lại bổ sung: "Bởi vì cô là người đầu tiên phát hiện tình huống khác thường, chờ người bên công an tới thì có thể phải mời cô nói rõ tình huống đại khái cho họ."
Chủ nhiệm Vu ngẩng đầu một cái, cười nói: "Nhìn kìa, còn không phải đến rồi đây à."
Phong Tĩnh ngẩng đầu nhìn theo ánh mắt ông.
Một đoàn người đi ngược chiều ánh sáng, hôm nay người cầm đầu mặc đồng phục, trông rất anh tuấn giỏi giang.
Chủ nhiệm Vu nghênh đón: "Chào các anh, là các đồng chí của cục công an à?"
Hai tay Phong Tĩnh nhét trong túi áo, nhìn Tần Tranh, cong mắt cười: "Đội trưởng Tần, hoá ra chuyên gia được nhắc tới là anh à."
Tần Tranh không để ý tới cô, trực tiếp nhìn về phía chủ nhiệm Vu: "Chào ông, tôi là đội trưởng Tần Tranh của đội gỡ bom cục công an thành phố Dương Giang."
Chủ nhiệm Vu vội vàng nói: "Chào đội trưởng Tần, tôi là Vu Quốc Khang của khoa cấp cứu."
Tần Tranh lời ít mà ý nhiều: "Người bệnh kia đang ở đâu?"
"Xin hãy đi theo tôi."
Chủ nhiệm Vu quay người đi đằng trước dẫn đường.
Phong Tĩnh cũng đi theo sau hai người.
Trên đường tới thang máy, cô nhìn về phía đội ngũ, cậu trai tên Giang Nhất Trình kia không có trong đội.
Không biết nghĩ tới điều gì, cô bước nhanh hơn, đi đến bên cạnh Tần Tranh, cố ý nhắc tới: "Đội trưởng Tần, mấy ngày trước tôi gửi quà tạ lỗi cho đội viên của anh, cậu ta nhận được chưa?"
Động tác của Tần Tranh hơi chững lại, cũng không dừng bước, chỉ lạnh nhạt nói: "Trong lúc công tác không thích hợp bàn việc tư."
"Thoáng cái tôi đã bị đánh bay, tôi nhớ rõ trước khi ngất đi thì xung quanh bay lên rất nhiều khói đặc, tro bụi và bột đá bay tán loạn, sau khi tỉnh lại tôi đã được đưa tới bệnh viện. Về sau bác sĩ nói với tôi là đã băng bó cẩn thận cho tôi nên tôi về nhà."
"Để cho cẩn thận tôi còn nhắc nhở ông ấy đi chụp X quang làm kiểm tra, nhưng ông ấy nói có chuyện gấp muốn về nhà, tôi bèn dặn ông ấy ngày hôm sau nhất định phải tới."
"... Tình huống đại khái chính là như vậy."
Vương Hạo Quang dường như nhớ tới gì đó, vội vàng bổ sung: "Đúng đúng, ngày đó bác sĩ quả thực có nhắc tôi hôm sau đi làm kiểm tra cái quang gì ấy."
Nhân viên cảnh sát hỏi: "Thế sao hôm sau ông không đi?"
Lúc này, một đội viên của đội gỡ bom đi vào phòng bệnh, đưa tin tức tới.
Một đoàn người di chuyển sang văn phòng bên cạnh, xúm lại quanh một tấm ảnh chụp X quang.
"Thưa mọi người, sau khi kiểm tra chúng tôi xác nhận..."
Tần Tranh nhìn về phía đám đông, nói ra phán đoán của bản thân: "Dị vật trong người ông Vương, là một ống mìn chưa nổ, loại ống mìn kiểu này thường được ứng dụng trong việc đánh sập quặng mỏ và giếng mỏ."
Anh vạch một vị trí trên ảnh chụp X quang: "Mọi người nhìn xem, cái ống mìn này còn rất hoàn chỉnh, còn có thể thông thấy kíp nổ và thuốc nổ rất rõ ràng."
"Trong tình huống bình thường, kíp nổ hoàn chỉnh, tỉ lệ phát nổ không lớn, nhưng mà..."
Anh nhíu mày lại, vẻ mặt càng thêm nghiêm túc.
"Nhưng mà sao?" Chủ nhiệm Vu nhận ra điều bất thường, vội vàng truy hỏi.
Tần Tranh nói: "Nguyên nhân có thể là do lực xung kích khi nổ và những hoạt động của bệnh nhân trong nhiều ngày qua, chỗ này của ống mìn này rõ ràng đã biến dạng."
"Biến dạng sẽ gia tăng tỉ lệ phát nổ..." Anh bình tĩnh kể ra sự thật, giọng điệu cũng rất nghiêm nghị: "Theo kết cấu của ống mìn, sau khi nó biến dạng thì thuốc nổ đều bị đè ép đến chỗ này, người có kiến thức vật lý căn bản đều biết, bị đè ép, không gian giảm bớt, mật độ cũng sẽ tuỳ theo tăng lên, độ nhạy cũng sẽ gia tăng không ít."
"Một khi mật độ tiếp tục tăng lớn đến đầy, nó sẽ lập tức..."
Phát nổ.
Hai chữ cuối cùng, anh không nói ra khỏi miệng.
Chủ nhiệm Vu thốt ra: "Nói cách khác, lúc nào nó cũng có thể sẽ phát nổ?!"
Các bác sĩ lập tức trở nên căng thẳng, tim đều nhấc lên tới tận cổ họng.
Tần Tranh gật đầu: "Kết cấu của ống mìn này rất hoàn chỉnh, đến nay còn chưa phát nổ cũng coi là may mắn."
"Tóm lại, phải mau chóng lấy ống mìn ra..." Anh dừng lại, nói ra đề nghị của bản thân: "Nếu không thì tính mạng và an toàn của bệnh nhân đều sẽ bị uy hiếp."
Văn phòng lặng im trong nháy mắt.
Tất cả mọi người rơi vào trầm tư.
Đạo lý thì tất cả mọi người đều hiểu.
Nhưng loại tình huống này, ai dám liều lĩnh tham gia cuộc mạo hiểm này, lấy một ống mìn có thể phát nổ bất cứ lúc nào ra khỏi người bệnh nhân?
Cuối cùng, một lãnh đạo của bệnh viện mở miệng: "Ừm, chúng ta phải nhanh chóng thương lượng ra một phương án giải quyết, mau chóng sắp xếp phẫu thuật cho bệnh nhân, lấy ra ống mìn trong đùi ông ấy."
Các bác sĩ khác gật đầu.
Chủ nhiệm Vu lại nhìn về phía Tần Tranh: "Đội trưởng Tần, hiện tại có tiện tham gia cuộc họp thảo luận phương pháp phẫu thuật với chúng tôi không? Đoán chừng ca mổ cũng cần các anh ở bên cạnh hỗ trợ."
"Được thôi, không vấn đề." Tần Tranh gật đầu, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ.