Ngày hôm sau, Diệp Huyền nhận được điện thoại của dì Tống, lúc này mới nhớ ra chuyện đi xem mắt.
Có vết xe đổ của Giang Phiêu Phiêu lần trước, Diệp Huyền không muốn đi xem mắt nữa, nhưng dì Tống quá nhiệt tình, trước kia cũng đối xử với hắn rất tốt, vậy nên xét về mặt tình cảm thì vẫn phải đi.
Theo như dì Tống miêu tả, cô gái ấy tên Sở Mộng, “cực kì xinh đẹp”, thích tập gym.
Được nữ thần hơi mập Giang Phiêu Phiêu dạy bảo, Diệp Huyền không hề tin tưởng cái gọi là “cực kì xinh đẹp” của dì Tống.
Dì ơi, có phải dì hiểu sai về từ “xinh đẹp” không?
Hay là tiêu chuẩn xinh đẹp của hai ta không giống nhau?
Hắn thêm cô gái kia trên Wechat, nói đơn giản mấy câu liền hẹn gặp.
Thời gian: 7 giờ tối.
Địa điểm: quán cà phê Wanda Starbucks.
Để tỏ ý tôn trọng, 6h40 Diệp Huyền đã đến chỗ hẹn ngồi chờ.
Kết quả, lúc 7 giờ, không thấy bóng người nào cả.
Diệp Huyền không thích thúc giục người khác, bởi vì có chút việc đến trễ là chuyện rất bình thường.
Cuối cùng chờ thẳng đến bảy rưỡi.
Lần này, Diệp Huyền nhíu mày.
Đến trễ một chút thì mình có thể hiểu, nhưng đến trễ tận nửa tiếng mà không nói tiếng nào, đúng là bất lịch sự!
Diệp Huyền nghĩ ngợi liền nhấc máy lên gọi điện.
Một cuộc… Không kết nối được.
Hai cuộc… Vẫn không kết nối được.
Diệp Huyền: "???"
Diệp Huyền chỉ có thể gửi tin nhắn Wechat hỏi: "Mấy giờ thì cô đến được vậy? Tôi đến rồi! "
Mấy phút sau, Sở Mộng trả lời: "Tôi đang ở phòng tập gym."
Diệp Huyền: "???"
"Không phải hẹn bảy giờ gặp mặt sao?"
"Tôi không biết."
Diệp Huyền chụp màn hình cuộc nói chuyện trước đó cho cô ta, rõ ràng cô ta có trả lời.
Cô ta nhìn xong liền nói với Diệp Huyền một câu: "Vậy được rồi, chín giờ tôi có thời gian rảnh."
Diệp Huyền ngáo luôn: WTF?
Cô gái này bị làm sao đấy?
Nhìn câu trả lời của cô ta, cảm tưởng như cô ta là nữ vương, gặp mặt người ta như đang bố thí vậy.
Diệp Huyền nghĩ ngợi rồi gửi tin: "Nếu đã vậy thì tôi tìm bạn đi dạo phố, không đợi cô đâu."
Lúc này, cách đó 8 cây số, trong phòng tập, Sở Mộng đang tập gym nhìn thấy tin nhắn Wechat của Diệp Huyền xong, không nhịn được nổi nóng.
Lập tức gửi lại tin nhắn: "Tôi sắp xếp thời gian rồi anh lại không gặp nữa, anh có phải đàn ông không đấy, sao lại nhỏ mọn vậy?"
Diệp Huyền: "..."
Tôi nhỏ mọn?
Ai nhỏ mọn?
Diệp Huyền phục luôn, đối với loại phụ nữ không có não luôn coi mình là trung tâm thế giới này, Diệp Huyền chỉ nói một chữ: Cút!!
Diệp Huyền lập tức kéo cô ta vào danh sách đen, sau đó gọi điện cho mỹ nữ con lai Jessica.
"Có rảnh không? Uống cà phê nhé?"
Jessica đang tập yoga nhận được điện thoại của Diệp Huyền liền vui vẻ nhảy lên.
“Cái gì? Hẹn em uống cà phê?”
"Đương nhiên là được rồi!"
"Em rảnh! Lúc nào cũng rảnh!"
"Ở đâu vậy? Em đến ngay!"
Jessica vô cùng nhiệt tình, nhanh chóng tắm rửa, thay quần áo xinh đẹp, sau đó đón xe lao tới.
Chuyện lần trước Diệp Huyền làm với Jessica, có thể nói là ăn đến tủy mới biết ngon, muốn ngừng mà không được.
Lúc này, trong phòng tập gym, Sở Mộng và bạn học của Diệp Huyền, hoa khôi lớp Mạc Lỵ Lỵ (Lily) đang nói chuyện với nhau.
Vô cùng trùng hợp, Mạc Lỵ Lỵ chính là bạn thân của Sở Mộng.
Mạc Lỵ Lỵ nhìn thấy Sở Mộng hung dữ gửi tin Wechat, liền cười nói: “Sao vậy? Xem mắt à?”
"Đừng nói nữa!"
Sở Mộng vô cùng tức giận, ném điện thoại sang một bên, bắt đầu nói xấu Diệp Huyền: “Cậu nói xem, dì Tống giới thiệu ai cho mình? Ha! Chỉ là một tin nghèo hèn, sao lại có tự tin lớn vậy? Không phải mình chỉ quên là hôm nay hẹn gặp sao? Không phải chỉ đến trễ 2 tiếng thôi sao? Hắn lại nói hôm nay không gặp nữa! Mình đã hẹn lại thời gian rồi, bảo hắn đợi mình tập xong, thế mà hắn không đợi! Dám cho mình leo cây? Lại còn làm giá!"
Mạc Lỵ Lỵ nghe xong, rất đồng tình: "Mộng Mộng, cậu quyết định đúng lắm, loại đàn ông không có kiên nhẫn đó, có khi không thương con gái đâu, không gặp càng tốt, đỡ tốn thời gian."
Sở Mộng vẫn thở phì phì: "Mình không có ý định thành đôi với hắn, chỉ là tức giận vì hắn dám không đợi mình thôi! Nếu không phải nể mặt dì Tống, sao mình lại hẹn gặp hắn được? Đáng ghét! Đồ LOSER của xã hội! Bảo mình 7h đến gặp? Lại còn muốn đúng giờ? Hắn ta xứng sao?"
Hai cô gái nhao nhao bàn luận.
"Trong xã hội này, đàn ông không có tiền chính là cái tội! Đừng có mong phụ nữ tôn trọng!"
"Đúng vậy, đúng vậy, thật nực cười là rất nhiều đàn ông đều không hiểu chuyện đó, còn tưởng nam nữ bình đẳng chứ. Stop!"
"Loại như hắn chắc gì đã tìm được vợ, càng đừng nói đến mỹ nữ như chúng ta!”
"Họn họ làm gì có cửa với chúng mình!"
Sở Mộng càng nói càng kích động: "Cậu nói xem! Đối tượng hẹn họ này của mình là một nhân viên chuyển phát nhanh đấy! Ha ha ha! Loại đàn ông làm công việc hạ đẳng thấp kém như vậy mà dám không đợi mình? Mình có thể gặp hắn, đáng ra hắn nên vui một tháng ấy chứ! Không biết lấy đâu ra tự tin nữa!"
"Hả? Nhân viên chuyển phát nhanh?"
Mạc Lỵ Lỵ hơi suy nghĩ.
Cô đột nhiên nhớ tới Diệp Huyền!
Phải biết là, công việc của Diệp Huyền (ít nhất là bên ngoài), cũng là nhân viên chuyển phát nhanh đó.
Lần trước hắn cũng mặc đồng phục chuyển phát nhanh đến họp lớp.
Nhưng kết quả thì sao?
Người ta lại là cổ đông lớn thứ ba của tập đoàn ẩm thực Lệ Uyển!
Loại thần hào này, chắc là nhàm chán quá, lại có tiền nên muốn trải nghiệm cuộc sống.
"Mộng Mộng."
Mạc Lỵ Lỵ thử dò xét: "Mình có một bạn học là phú nhị đại, nhưng cũng làm nhân viên chuyển phát nhanh. Hắn vô cùng khiêm tốn, có khi đó chính là bạn học của mình cũng nên!"
"Phú nhị đại? Nhân viên chuyển phát nhanh? Sao vậy được!?"
Sở Mộng cười.
Cô ta mở Wechat ra cho Mạc Lỵ Lỵ xem.
Tên của Diệp Huyền trên Wechat là "Tôi đẹp trai như vậy có tội tình gì?"
Phía trên là ảnh đại diện của hắn.
"Cậu xem thử xem có phải bạn học của cậu không? Mình thấy ảnh đại diện của anh ta khá đẹp trai nên mới quyết tâm hạ mình gặp hắn một lần. Ai ngờ lại vô lễ như vậy!"
Sở Mộng cao ngạo nói.
Mạc Lỵ Lỵ nhận lấy điện thoại xem xét, tim đập thình thịch!
Móa!!
Diệp Huyền thật này!
Sau đó, Mạc Lỵ Ly đảo mắt, làm bộ bình tĩnh nói: "Quả nhiên không phải hắn."