Bắt Đầu Chuyển Phát Nhanh Ban Thưởng 1 Tỷ

Chương 25: Đại chiến Trà Xanh!



Dì Tống kết thúc trò chuyện cùng Diệp Huyền, lật danh bạ điện thoại ra.

Khóe miệng cong cong: "Con nhãi Sở Mộng này, dám đổ vạ cho dì Tống? Hừ! Vài phút là dì cho cô biết thế nào là sức mạnh của đội quân chị em."

Danh bạ điện thoại — đội quân chị em!

Không sai, là đội quân chị em.

Dì Tống cầm điện thoại lên, trực tiếp gọi cho một thành viên của đội quân chị em—— mẹ của Sở Mộng!

Bà cùng mẹ Sở Mộng, thật ra là quan hệ chị em.

"A lô, tôi nói cho bà chuyện này, con gái bảo bối của bà ấy, thật sự là có vấn đề!"

Dì Tống đâu phải là đèn đã cạn dầu, vừa nói đến liền như súng máy bùm bùm bùm, kể lại chuyện bà giới thiệu rùa vàng cho Sở Mộng cho mẹ Sở Mộng nghe.

Dì Tống lặp đi lặp lại cường điệu, bà nể mặt mũi tình chị em với nhau nên mới đưa ưu tiên giới thiệu một người ưu tú, tuổi nhỏ tiền nhiều như Diệp Huyền cho Sở Mộng, bà còn bổ sung một câu.

"Ôi... Nha nha, bà không biết rồi, giờ trong thành phố con gáiều, nam chưa có người yêu thì ít, mà mấy cậu trai xuất sắc lại càng ít. Người xuất sắc như Diệp Huyền càng là á!"

"Lông phượng sừng lân như này, tôi giới thiệu cho con gái của bà, kết quả con gái của bà để người ta đợi một giờ, còn phách lối kêu người ta đợi thêm hai tiếng nữa! Có báu bở như vậy không? Sở Mộng đến cùng có muốn quen người yêu không đây? Nếu như nó không quý trọng cơ hội, dạng như Diệp Huyền, tôi nói như vậy, gọi một cuộc là mấy trăm chị em đứng xếp hàng, xin tôi giới thiệu!"

Cuối cùng dì Tống cũng xả được cơn giận, Sở Mộng đổ vạ, bà liền trả đũa.

Muốn đổ vạ?

Hừ hừ, tiểu nha đầu, dì cưng năm đấy đi đổ vạ, cưng vẫn còn là hạt thóc trong bụng mẹ thôi.

"Cái gì?"

Mẹ Sở Mộng tên là Lưu Giai Hân, là kẻ nịnh hót, đại khái chính là phiên bản Sở Mộng 30 năm sau.

Ngay từ đầu bà ta nghe dì Tống tố cáo Sở Mộng, cảm thấy cũng không có gì, xem thường, thậm chí còn muốn cười.

Dù sao, trẻ nghé, thường hay có cha mẹ đầu trâu đầu bò.

Nếu không phải do mẹ Sở Mộng nuông chiều, Sở Mộng cũng sẽ không hếch mũi lên trời như thế.

Con gái nhà tôi xuất sắc như thế, đổ vạ thì thế nào? Để đàng trai chờ một đêm thì thế nào?

Nhưng mà!

Khi Lưu Giai Hân nghe Diệp Huyền lái xe thể thao 9000 vạn, lông mày lại nhăn lại!

Không thể tha thứ!

Thật không thể tha thứ!

Sở Mộng thật quá đáng!

"Quá đáng!"

Lưu Giai Hân giận tím mặt, cùng dì Tống mắng Sở Mộng trong điện thoại:

"Tống tỷ chị nói không sai! Sở Mộng đứa nhỏ này đúng là bị chúng tôi làm hư. Quá thể đáng! Sao nó có thể để người ưu tú như Diệp Huyền chờ một giờ? Còn nói lời quá đáng như vậy? Cái này thực sự quá không nên!"

Lưu Giai Hân cũng không phải thật lòng cảm thấy con gái làm sai, mà là cảm thấy…

Con gái, bỏ lỡ mất ông con rể vài ngàn tỷ rồi!

Đối vênh mặt hất hàm sai khiến đàn ông không có sai, nhưng vênh mặt hất hàm sai khiến đối với người giàu ngàn tỉ?

Cái này đúng là bệnh cmn nặng rồi!

"Tống tỷ chị đừng nói nữa, tôi đi mắng Sở Mộng! Để nha đầu này tỉnh táo lại!"

Lưu Giai Hân trấn an dì Tống một phen, dù sao dì Tống cùng Diệp Huyền có quan hệ, bà ta vẫn còn muốn để Diệp Huyền làm con rể.

"Đúng rồi! Đi dạy lại con gái bà đi."

Dì Tống ném câu tiếp theo: "Nó còn như vậy, tôi cũng không giới thiệu nữa đâu! Chậm mất bao nhiêu chuyện của tôi?"

"Rồi rồi rồi, đừng nóng giận chị tôi."

Lưu Giai Hân cười theo, trong lòng lại bực mình.

Dù sao cũng bị người ta mắng, ai vui nổi?

Cúp điện thoại, Lưu Giai Hân cầm điện thoại di động lên, hung hăng chửi mắng Sở Mộng một trận.

Đáng thương Sở Mộng, vừa mới đổ vạ cho Dì Tống, tâm tình tốt một chút, kết quả lại bị mẹ già gọi điện thoại tới chửi mắng, kém chút buồn bực thổ huyết.

Cô ta còn muốn giải thích hai câu, ai ngờ Lưu Giai Hân xưa nay rất nuông chiều cô ta, lần này lại cực kì cứng rắng, mắng cô ta vô giáo dục!

"Tao bảo có phải đầu óc mày có vấn đề hay không? Hở? Dì Tống giới thiệu đối tượng cho mày, mày lại dám lãnh đạm như thế?"

"Tại bà ấy không nói cho con biết người này lợi hại như vậy!"

Sở Mộng tủi thân: "Nếu con biết tình huống thực tế của Diệp Huyền, sao dám cho anh ta leo cây? Đám đàn ông bình thường, cả đám đều là liếm chó. Kêu bọn họ làm gì thì làm cái đó, ai giống Diệp Huyền chứ?"

"Ngươi đúng là có vấn đề!"

Lưu Giai Hân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Diệp Huyền người ta là cái gì? Người ta là thần hào công tử đấy! Người ta muốn gái, chỉ cần ngoắc ngoắc tay, liền có một tá, không, một đoàn gái xinh như mày, khóc lóc nhào tới. Mày là cái thá gì? Mày có vốn liếng gì mà kiêu ngạo với cậu ta?"

Sở Mộng không nói…

Tâm trạng tụt xuống đáy

Lưu Giai Hân lửa giận ngút trời, mắng một trận xong, đổi giọng một chút: "Con ấy, nghe kỹ cho mẹ, bất kể sau này con dùng biện pháp gì, đều phải nghĩ cách vãn hồi trái tim Diệp Huyền! Bằng không thì đừng về nhà nữa!"

Ơ?

Sở Mộng lại bị đả kích, buồn bực nói: "Mẹ, mẹ cũng không phải không biết, con đã xin lỗi Diệp Huyền rồi, nhưng anh ấy không nhận!"

"Vậy tao mặc kệ!" Lưu Giai Hân bá đạo nói: "Thanh niên chất lượng tốt như Diệp Huyền, là con rể tốt nhất. Mày nhất định phải bế được về cho tao! Chỉ cần một ngày mày không làm cậu ta hồi tâm chuyển ý, ngày đấy đừng về nhà!"

"Ơ... Thế nhưng con cảm thấy…"

Cô ta còn chưa nói xong, liền nhận được một câu bá khí nhất của Lưu Giai Hân!

"Tai không muốn mày cảm thấy, tao muốn tao cảm thấy! Bây giờ mày nghe tôi! Hết thảy đều nghe tao! Nếu mày không về cùng Diệp Huyền về, cũng đừng về nữa!"

Lưu Giai Hân cúp máy luôn.

Sở Mộng: "…"

Điên mất!

Cho đến hiện tại, thế nhưng lại ăn liên tục ba phát Diệp Huyền + Dì Tống + Lưu Giai Hân.

Đột nhiên cô ta nghĩ đến cô bạn thân Mạc Lỵ Lỵ của mình.

Không đúng.

Đêm hôm đó, cô ta đã chụp hết tin nhắn Wechat với Diệp Huyền cho cô bạn thân nhìn…

Mạc Lỵ Lỵ này, đã biết Diệp Huyền, còn là bạn học, làm sao có thể không nhận ra Diệp Huyền được?

Lúc này, Sở Mộng bật buff trà xanh, trí thông minh lên tới 180!

"Cô ta rõ ràng là nhận ra, nhưng lại không nói cho mình!"

Ghê tởm!

Bệnh ung thư đổ vạ của Sở Mộng lại tái phát.

Cô ta nổi giận đùng đùng chạy tới đến chỗ ở của Mạc Lỵ Lỵ.

Hai người ở không xa, đi hơn mười phút là đến.

Gõ cửa.

Cửa mở.

Mạc Lỵ Lỵ bất ngờ: "Ơ, Mộng Mộng, cậu tới rồi à!"

Sở Mộng mặt lạnh, mắng to: "Lỵ Lỵ cô giỏi lắm, uổng công tôi cho rằng cô là chị em tốt của tôi, vì sao cô biết người tôi xem mắt đêm đó chính là Diệp Huyền, lại không nói cho tôi?"

Trà xanh hoa khôi lớp Mạc Lỵ Lỵ giật mình!

Cái gì?

Nhanh vậy đã biết rồi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.