Không biết là ai cười một tiếng, kết quả là mọi người cười vang.
Mấy người vừa quỳ cũng đỏ bừng mặc, xấu hổ vô cùng.to load.(Error Code: 10110
Bọn hắn •••
Là phản ứng vô thức!
Bình thường cứ nghe bạn gái hô quỳ xuống là bọn hắn sẽ quỳ xuống ngay!
Giờ này đây Diệp Huyền cũng giật mình vô cùng!
Dưới đầu gối đàn ông là vàng!
Sao lại dễ dàng quỳ như vậy?
Giờ người ta yêu nhau biến thái đến trình độ này sao?
Từng nam sinh quỳ xuống thẹn thùng không chịu nổi, mà bạn gái bên cạnh cũng ngượng ngùng không thôi, vội kéo bạn trai đứng dậy mau chóng rời đi.
Còn vừa mắng.
"Anh bệnh à?"
"Anh chỉ vô thức, phản ứng vô thức thôi ••• "
"Anh làm em mắc cỡ muốn chết!"
"Ai bảo em bình thường cứ một lời không hợp là bắt anh quỳ xuống? Anh mới hình thành phản xạ có điều kiện•• "
Mọi người cười khổ.
Dạo này con gái trâu bò thật!
Náo loạn như thế, Diệp Huyền lại nghĩ đến một vấn đề khác.
"Jessica, Trì Trì không phải là kiểu cô gái như vậy chứ?"
Cho đến giờ, những gì Trì Trì biểu hiện thì có lẽ không phải vậy, cô là một cô gái rất e lệ rất nhát gan, thiếu cảm giác an toàn, thích bám lấy mình. Yêu cầu vật chất với bạn trai rất thấp, càng không thích ép buộc đàn ông phải làm gì hay đưa ra điều kiện quá đáng.
Diệp Huyền hẹn hò với cô toàn là chủ động mua quà cho cô, chứ cô chưa từng muốn Diệp Huyền mua gì cả,
Nhưng Jessica thì khó nói, hắn muốn tìm cơ hội thăm dò một chút.
Diệp Huyền nghĩ vậy.
Jessica thì rất tốt với hắn, lần trước hẹn họ thấy bộ âu phục hợp với hắn, thậm chí cô còn tự móc tiền túi mua cho hắn. Bộ đó cũng mấy vạn rồi. Cái này đủ để chứng minh Jessica không hung dữ như mấy cô gái thực dụng kia.
Thực ra trong hoàn cảnh văn hóa phương tây, người phụ nữ cũng không có yêu cầu vật chất với đàn ông cao như ở nước mình. Cho dù cưới nhau rôi, họ vẫn sẽ độc lập tài chính.
Một câu thôi, tiền ai kiếm được thì là của người đó. Chứ không có chuyện sau khi kết hôn sẽ có kiểu logic buồn cười như "Anh là của em, của em cũng là của em".
Mà chỉ một số người theo chủ nghĩa nữ quyền trong nước, luôn mồm rêu rao phải như phương tây, nhưng các cô ấy chỉ có thấy địa vị phụ nữ nước họ mà nhưng không nhìn xem họ có dựa vào tài chính của đàn ông hay không, có ép họ không. Cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng. Phụ nữ độc lập là nền tảng, về mặt kinh tế không dựa vào người đàn ông! Có tiền mình kiếm, mình tiêu, chi tiêu gia đình cũng AA. Khi đó mới là hoàn toàn độc lập.
Có người theo chủ nghĩa nữ quyền vừa đòi hỏi lại muốn lập đền thờ!
Vật chất của đàn ông thì cô chiếm lấy, lại còn muốn địa vị cao hơn, thậm chí ép buộc họ ngoan ngoãn phục tùng.
Cái này sao có thể?
Diệp Huyền khịt mũi coi thường.
Cũng may Diệp Huyền không cần chịu thiệt thòi như thế, mấy kiểu theo đuổi này để anh chàng ca rô làm được rồi. Cho họ hiểu, có cung phụng rồi cũng chẳng được gì.
Lúc Diệp Huyền nghĩ như vậy, Tô Thiển Thiển lôi kéo Diệp Huyền lên máy gắp thú trên lầu bốn, hưng phấn thốt lên:
"Ở đó có cái máy gắp thú!"
"Đi!" Diệp Huyền cưng chiều sờ đầu cô.
Nhưng mà lúc này hai người phát hiện ra, lan can thang máy lầu ba đi lầu bốn đã ngừng hoạt động.
"Thôi thì chúng ta đi thang bộ vận động vậy." Diệp Huyền.
"Gogogo!" Tô Thiển Thiển luôn tràn đầy năng lượng như thế.
Đi đến nửa cầu thang, Diệp Huyền nhìn thấy phía trước có một mỹ nữ mặc trang phục thời xưa, rất đáng chú ý.
Bây giờ con gái hay mặc đồ cổ trang, không ít cô gái xinh đẹp đều thích mặc đồ phục cổ.
Cô gái này có khí chất mê người, cao một mét bảy mươi, dáng người cao gầy.
Một bộ Hán phục khoác lên người càng trở nên phi phàm như dục tiên bồng bềnh phất phơ.
Bộ Hán phục có hai màu đỏ trắng giao nhau, vải màu trắng bằng sa mỏng có nhiều kim tuyến, nhìn rất mắt, màu đỏ có thêu hình Loan Phượng, nếu là ở cổ đại thì đây là một tiểu nương tử hoa nhường nguyệt thẹn.
Có cô gái mặc cổ trang không dễ nhìn, có người lại tiên khí mười phần, khác biệt lớn nhất ở chỗ ••
Giá trị nhan sắc và khí chất!
Dù Diệp Huyền rất hay thấy mỹ nữ, có khả năng chống cự cao, nhưng nhìn thấy mỹ nữ cổ trang này hai mắt hắn vẫn tỏa sáng, cảm giác kinh diễm.
Không riêng gì Diệp Huyền, chung quanh có rất nhiều ánh mắt đều chú ý tới cô gái xinh đẹp này, thỉnh thoảng còn nhìn qua.
Tô Thiển Thiển cũng nhìn không chuyển mắt, cô đã là một thiếu nữ hết sức xinh đẹp rồi, nhưng cũng bị mỹ nhân cổ trang này làm ngạc nhiên.
Đột nhiên, cô gái nọ ôm bụng, đau đến mức không muốn sống.
"Ai u ~~ "
Đầu đổ mồ hôi chảy ròng.
Diệp Huyền tới hỏi: "Người đẹp không sao chứ?"
Mỹ nữ kia gật đầu, sắc mặt tái nhợt đỏ hồng.
Cô biết là mình đau bụng kinh, nhưng sao có thể nói với một người đàn ông như vậy được?
Diệp Huyền nhìn ra phía trước, cầu thang vẫn còn dài, vị mỹ nữ cổ trang này lại mặc váy dài tiên khí mười phần, hắn sợ cô đau đến khó chịu, váy cuốn vào cầu thang thì nguy hiểm.
Ở đây đang là lầu bốn.
Hơn nữa, thang cuốn rộng như vậy, cô ấy không đi thì họ cũng không đi được.
Người nọ cũng không muốn đàn ông giúp mình, nhưng bụng cô thực sự quá đau, không thể đi lên lầu bốn được, chỉ thật yếu ớt gật gật đầu.
"Nắm chặt."
Diệp Huyền ôm cô lên: "Tôi giúp cô!"
Sắc mặt mỹ nữ đỏ lên.
Cô không ngờ, Diệp Huyền nói "Giúp cô một tay", lại là ôm ngang cô lên như vậy.
Nếu như tùy tiện là người khác ôm mình như thế, nhất định cô ấy sẽ phản kháng ngay tại chỗ, dù cho tiếp tục khó chịu cũng không thể để một người xa lạ ôm mình được.
Dù sao, nhà của cô có dạy, gia thế, tu dưỡng đều không cho phép một người đàn ông xa lạ như thế tới gần cô.