Bắt Đầu Chuyển Phát Nhanh Ban Thưởng 1 Tỷ

Chương 79: Diệp tiên sinh có thân phận gì? Ông nghĩ đơn giản vậy là được à?



"Ông không cần nhận sai với tôi." Diệp Huyền thản nhiên nói: "Mà là vị đại thúc này."

"Đại thúc, xin lỗi!"

Chủ nhà hàng hiện tại sợ hết hồn, cúi đầu khom lưng, chịu nhận lỗi nói: "Đều là tôi không đúng, là lỗi của tôi! Tôi thật xin lỗi anh. Về sau tôi cũng không dám lại kỳ thị người khác. Như vậy đi, hôm nay đồ ăn anh chuẩn bị cho con gái, tôi miễn phí! Toàn bộ miễn phí! Còn có, tặng thêm một phần bánh gatô sinh nhật lớn!"

Ông chú nhặt đồng nát chân tay đều luống cuống, không biết nên ứng đối loại tràng diện này như thế nào.

Bình thường hắn luôn luôn bị người xua đuổi, bắt nạt các loại, chưa từng được tôn trọng như vậy.

Hiện tại, Diệp Huyền thay hắn ra mặt, lại để hắn nhận được loại tôn trọng khó được này.

Đại thúc cứng ngắc gật gật đầu, xin Diệp Huyền: "Được rồi, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng. Tôi tha thứ cho vị lão bản này."

Chủ nhà hàng mừng rỡ, sau đó thấy Diệp Huyền mặt lạnh, lại bị dọa đến cúi đầu.

"Không biết... Diệp tiên sinh ngài hài lòng không?"

Hắn sợ bối cảnh Diệp Huyền, vạn nhất lần này không xử lý tốt, đến lúc đó thế lực Diệp Huyền vừa ra tay, mình liền táng gia bại sản, ngồi trong ngục giam.

Diệp Huyền mặt lạnh không nói chuyện.

Chút thành ý ấy... còn muốn tôi hài lòng?

Làm sao cũng phải khiến tên lão bản này ra máu một trận!

Lúc này, Phong Ấn nhắc nhở Hải lão bản: "Nhà hàng của ông, nhục mạ người, còn làm cô bé này bị thương, dọa cô bé sợ, lại động chạm Diệp tiên sinh. Diệp tiên sinh có địa vị gì? Thế nên chuyện của ông đã không phải là chuyện nhỏ, ông muốn dùng một cái bánh gatô miễn phí là cho qua việc này sao?"

Chủ nhà hàng nghe xong, rốt cục ý thức được mình sai lầm, trực tiếp tát một phát vào mặt mình: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi! Là lỗi của tôi."

Diệp Huyền không ngờ lại là đại lão!

Hành vi vô lễ vừa nãy của ông ta, chút xin lỗi thế sao đủ!

Mình đúng là bị mỡ heo làm tâm trí mê muội, điểm ấy cũng không nghĩ tới!

Hắn cấp tốc sắp xếp lại ngôn ngữ, kinh sợ nói: "Diệp tiên sinh, nếu không thế này. Tôi nói một chút thành ý của tôi trước, đến lúc đó nếu như ngài không hài lòng, tôi lại thêm."

Diệp Huyền gật đầu: "Được, tôi nghe."

Lão bản cấp tốc nói:

"Thứ nhất: Tôi nói xin lỗi, cũng khai trừ nhân viên phục vụ kia, còn có những gì tôi vừa nói, hôm nay miễn phí tất cả cho hai cha con này, thêm một cái bánh gatô lớn, để cô bé có một sinh nhật khó quên."

"Thứ hai: Cô bé này, tôi giữ kinh tế, cho nên tôi phụ trách tiền học từ tiểu học đến đại học cho cô bé, xem như trừng trị!"

"Thứ ba: Tôi xúc phạm Diệp tiên sinh, điểm này, tôi vô cùng sợ hãi, nguyện ý đưa 30% cổ phần nhà hàng cho Diệp tiên sinh, đại khái mỗi tháng chia hoa hồng hơn 200 vạn. Mặc dù hơn hai trăm vạn này đối với Diệp tiên sinh tới nói có thể chỉ là chút tiền lẻ, nhưng cũng mong Diệp tiên sinh nhận lấy.

Nói đến đây Hải lão bản thấy hơi đau thịt.

Một tháng hơn 200 vạn, một năm chính là 2000 đến hơn 30 triệu!

Có điều nghĩ lại, nếu như có thể nhờ cổ phần cùng Diệp Huyền tăng thêm một tầng quan hệ đối tác, vậy mình chẳng phải là phát đạt?

Hoàn mỹ!!

Nghĩ tới đây, trong nháy mắt không thấy đau lòng nữa.

Diệp Huyền đem hết thảy nhìn ở trong mắt, cười lạnh: "Muốn nịnh bợ tôi? Nghĩ hay lắm!"

Lúc này, Hải lão bản liếc trộm Diệp Huyền một chút, thấy Diệp Huyền vẫn mặt lạnh, còn không hài lòng, vì vậy tiếp tục cắn răng tăng thêm một cái điều kiện.

"Thứ tư: Đối với việc này, tôi cảm giác sâu sắc mình quá mức ngang ngược bá đạo, còn mang theo thói xấu trước kia, cho nên tôi nguyện ý quyên ra 1000 vạn làm từ thiện!",

Đây là thịt đau thật.

Đổ xuống sông xuống biển đấy!

Tận 1000 vạn!

Có điều hắn sợ bị Diệp Huyền trả đũa, cho nên chỉ cần Diệp Huyền hài lòng, hao tài tiêu tai đáng là gì.

Lần này, rốt cục sắc mặt Diệp Huyền cũng chuyển tốt.

Hơn nữa còn có điểm kinh ngạc.

Hải lão bản này khó lường đây, không ngờ dám chơi lớn vậy.

Lần này Diệp Huyền mới gật đầu: "Tốt, cứ như vậy đi... Có điều cổ phần của ông tôi không thu, tôi sẽ cầm đi làm từ thiện, đi xây trường ở vùng núi."

Hải lão bản nghe vậy đại hỉ, tảng đá trong lòng rốt cục buông xuống.

Đáng tiếc duy nhất chính là, Diệp tiên sinh đem cổ phần cầm đi làm từ thiện, vậy nói rõ mình không có cách nào dùng cái này kéo lên quan hệ cùng Diệp tiên sinh.

Lúc này chủ nhà hàng quay đầu, tát vào mặt nhân viên phục vụ kia: "Cậu, bị đuổi việc!"

"Vì sao chứ?" Nhân viên phục vụ bụm mặt, oan khuất nói.

Chủ nhà hàng không muốn giải thích: "Cút!"

Sau đó chủ nhà hàng nhiệt tình mang lên một bàn đồ ăn sinh nhật phong phú cho đại thúc, thêm bánh sinh nhật, toàn bộ miễn phí.

Chung quanh tiếng vỗ tay vang lên.

"Người trẻ tuổi, cám ơn cậu."

Đại thúc hốc mắt rưng rưng, nói lời cảm ơn: "Trong xã hội này vẫn có nhiều người tốt."

"Không có chuyện gì." Diệp Huyền bình tĩnh nói: "Tôi có khả năng giúp đỡ nhất định sẽ giúp."

Đại thúc nói với cô bé: "Gọi anh đi con."

Cô bé nhìn Diệp Huyền, mỉm cười đáng yêu: "Anh ơi, anh rất đẹp trai."

Diệp Huyền cười ha ha, nhéo khuôn mặt nàng: "Tiểu đại nhân, sau này phải thương cha em đấy? Ông ấy yêu em lắm."

Cô bé trịnh trọng gật đầu: "Dạ!!"

Tô Viện Viện nhìn Diệp Huyền thấy việc nghĩa hăng hái làm, thay đổi liên tục.

"Ôi! Diệp Huyền này không chỉ đẹp trai, lại còn có tinh thần trọng nghĩa!"

"Hắn lại có thể sẵn sàng ra mặt vì một ông chú nhặt đồng nát!"

Tô Viện Viện làm y tá, gặp nhiều ấm lạnh tình người thời khắc sinh tử...

Cô từng thấy, có người nhà bệnh nhân vì tiền hưu trên người bệnh nhân, vì bảo hiểm, tình nguyện để bệnh nhân thống khổ nằm giường, bị bệnh tra tấn, cũng không nguyện ý để bệnh nhân chết.

Cô từng thấy, đối mặt với phí điều trị của cha, con trai con gái anh chị em ruột, trở mặt thành thù, ai cũng không chịu bỏ tiền, cuối cùng cứ vậy ném ông cụ trên trên giường bệnh không ai quản.

Nhưng loại người có tình nghĩa như Diệp Huyền, Tô Viện Viện thật đúng là lần đầu tiên gặp.

Vì thầy giáo cấp ba, cam nguyện ra trăm vạn, còn tự thân liên hệ bệnh viện, đưa đến phòng bệnh sắp xếp tốt.

Vì ông chú nhặt đồng nát, chịu ra mặt, còn có năng lực giơ tay nhấc chân, liền đè ép địa đầu xà.

So với những phú nhị đại cô biết, Diệp Huyền thật là quá ưu tú!

Ánh mắt Tô Viện Viện nhìn về phía Diệp Huyền, ngoại trừ thưởng thức, càng nhiều một tia tơ tình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.