Diệp Huyền thản nhiên nói: "Ông đường đường là đàn ông con trai, chỉ vì rơi ví, liền đẩy một cô gái yếu đuối, còn khiến bà cụ bị thương, thân là đàn ông, kiểu gì cũng nên bị thương nặng hơn mới phải. Như vậy đi, ông tự tát mình một bạt tai, việc này thanh toán xong."
"Đúng rồi, ông nói túi ông xây xát, người ta trực tiếp bồi thường đủ giá. Bản thân ông lại đẩy ngã bà cụ, nên trả giá như nhau mới phải!"
"Lời này, không sai chỗ nào!"
"Hơ! Ông tự tát mình một cái đi!"
"Vừa rồi lúc nhìn thanh niên này bồi thường 5000 tệ, tôi còn tưởng rằng hắn sợ, không ngờ quyết đoán như thế?"
Từ phản ứng của người chung quanh xem ra, yêu cầu của Diệp Huyền vô cùng có lý, hợp tình hợp lý.
Đàn ông và phụ nữ đụng vào nhau, túi rơi trên mặt đất, liền xô đẩy người ta còn mắng chửi người, kết quả bạn trai người ta trở về, trả tiền đền túi, sau đó...
Ông cứ thế đẩy người ta vậy thôi hả?
Có phải nên cho người ta một cái công đạo hay không?
Đáng tiếc...
Nam nhân kia nghe vậy, phảng phất như nghe được chuyện cực kỳ buồn cười, ngửa mặt lên trời cười to: "Ha ha, nực cười, tôi sống mấy chục năm, lần thứ nhất gặp được người kêu tôi tự vả!"
Hắn nhìn Diệp Huyền, gật đầu, phảng phất rất thưởng thức: "Không tệ, coi như cậu giỏi!"
"Cảm thấy tôi nói có lý, thì làm đi!"
Diệp Huyền nhíu mày: "Tát kêu vang vào."
"Tôi nhổ vào!" Nam nhân lạnh giọng mắng to: "Khen cậu thì cậu vênh mặt đúng không? Cậu là cái lông gì? Kêu tôi tự vả á? Đừng nói cậu cmn cho tôi 5000, coi như cho tôi 500 vạn, cũng đừng nghĩ! Một thằng trai bao ăn bám, lấy đâu ra tự tin thế?"
Tấm danh thiếp này, rơi ra từ túi tiền của người đàn ông này lúc nãy, Diệp Huyền vừa đến đã chú ý tới.
Diệp Huyền thản nhiên đọc lên.
"【 Trương Võ, quản lý công ty trách nhiệm hữu hạn vật liệu xây dựng cao ốc tài chính quốc tế, phó tổng quản lý, địa chỉ: tầng 8 trung tâm cao ốc tài chính Quốc tế 】, điện thoại XXX"
Đây là danh thiếp của người trung niên này.
Diệp Huyền thản nhiên nói: "Ông tên là Trương Võ đúng không! Là phó tổng quản lý một công ty vật liệu?"
Trương Võ sửng sốt: "Danh thiếp của tôi sao lại ở trong tay cậu?"
Diệp Huyền bình tĩnh nói: "Ban nãy rơi trên đất... bây giờ ông hối hận vẫn còn kịp. Một bạt tai, trả lại cho bạn gái của tôi cùng bà cụ này, hợp tình hợp lý. Nếu như bây giờ ông không tát, chờ sau đó không chỉ là một cái tát đơn giản như vậy đâu..."
Trương Võ ngửa mặt lên trời cười to, nước mắt cũng chảy ra.
Thân phận của hắn, lúc đầu không muốn h nói ra, không ngờ Diệp Huyền lại lấy được danh thiếp của hắn.
Lần này, không cẩn thận lộ rồi!
Tôi vốn muốn khiêm tốn, là cậu nhất định phải khiến tôi bày ra nét trâu bò của mình đấy!
"Cậu biết tôi là một phó tổng công ty phố tài chính, còn dám gân với tôi? Còn tôi tự vả? Cậu cảm thấy điều này có thể sao?"
Trương Võ cuồng vọng nói: "Cậu biết phố tài chính ở đâu sao? Cậu biết đơn vị tôi trâu bò bao nhiêu không? Cậu mới bao nhiêu tuổi, dám phách lối trước mặt tôi?"
"Số tuổi, không có nghĩa là thực lực, nếu không trâu nhất cả nước là viện dưỡng lão!"
Diệp Huyền thản nhiên nói.
Tô Viện Viện bị chọc cho cười khúc khích, lại rầu rĩ.
Làm bạch phú mỹ, cô rất rõ ràng dù là một phó tổng công ty vật nghiệp phố tài chính, cũng rất có tiền và thực lực.
Diệp Huyền dù trâu bò thế nào, cũng không có bản lĩnh khiến phó tổng công ty phố tài chính cúi đầu chứ nhỉ?
Tô Viện Viện đang muốn khuyên Diệp Huyền, lại nhìn thấy Diệp Huyền cười, mặt không biểu tình cầm điện thoại lên.
"A lô? Công ty vật nghiệp quản lý cao ốc trung tâm tài chính quốc tế đó à?"
"Hơ? Cậu dám gọi điện thoại cho công ty của tôi à?"
Trương Võ sửng sốt một chút, lập tức cười khẩy: "Ha ha, có phải định khiếu nại tôi không?"
"Chỉ sợ cậu không biết, tôi là em vợ chủ tịch!"
"Ha ha ha!"
Người chung quanh, ai cũng lắc đầu.
Phó tổng này, là em vợ chủ tịch.
Người trẻ tuổi kia còn muốn gọi điện thoại tìm anh rể ông ta khiếu nại?
Đây không phải lấy trứng chọi với đá sao?
Ai cho hắn dũng khí? Lương Tĩnh Như à?
Diệp Huyền lạnh lùng nói: "Bây giờ ông vẫn còn cơ hội, xin lỗi tôi, tôi đại nhân có đại lượng tha cho ông, bằng không thì đợi chút nữa tôi không có dễ nói chuyện như vậy đâu."
Trương Võ ngửa mặt lên trời cười ha ha một tiếng: "Tôi thích cách cậu giả vờ đấy, mời tiếp tục!"
Diệp Huyền hừ lạnh: "Nhớ kỹ, là ông bỏ qua cơ hội nhận sai! Đợi chút nữa không tát từ mười cái trở lên, ông đừng suy nghĩ việc này!"
...
...
Lúc này, Công ty vật nghiệp cao ốc trung tâm tài chính quốc tế.
Ban giám đốc đang họp.
Chủ tịch hắng giọng: "Các vị, khẩn cấp thông báo một sự kiện cho mọi người hay. Cao ốc trung tâm tài chính quốc tế thông báo cho chúng tôi, quyền tài sản tòa cao ốc này đã xảy ra thay đổi. Một tiên sinh thần bí tên là Diệp Huyền, trở thành chủ mới tòa cao ốc này!"
Mấy đổng sự, đồng loạt hít một hơi lạnh.
Nghị luận ầm ĩ.
"Chủ cao ốc thay đổi rồi?"
"Toàn bộ quyền tài sản, đều biến thành Diệp Huyền?"
"Làm sao có thể? Mua cả tòa cao ốc? Diệp Huyền kia là ai?"
"Cái này là bao nhiêu tiền? Chí ít 5 triệu đấy!"
"Các vị yên tĩnh!"
Chủ tịch khoát khoát tay, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Công ty vật nghiệp chúng ta, toàn bộ nghiệp vụ chính là phục vụ cao ốc trung tâm quốc tế tài chính, năm ngoái chiếm thu nhập 95%! Cho nên, thái độ của vị Diệp Huyền tiên sinh này đối với chúng tà cực kỳ quan trọng! Chúng ta nhất định phải toàn lực ứng phó, triển khai thuyết phục với Diệp Huyền. Nhưng vấn đề là Diệp Huyền tiên sinh vô cùng thần bí, bên chủ xí nghiệp không cung cấp cho chúng ta quá nhiều tư liệu về Diệp Huyền tiên sinh."
"Lần này chủ đề ban giám đốc là muốn các vị đổng sự tiếp thu ý kiến quần chúng, làm sao có thể thuyết phục Diệp Huyền tiên sinh, tiếp tục ủy thác công ty vật nghiệp chúng ta phục vụ!"
Mấy cái đổng sự đều sắc mặt nghiêm túc, liên tục gật đầu.
Trung tâm tài chính quốc tế đổi chủ, công ty vật nghiệp đứng trước nguy cơ sống chết.
Chủ xí nghiệp đối công ty vật nghiệp, có thể nói quyền sinh sát trong tay, một lời có thể quyết.
Chủ xí nghiệp nói không cho ngươi làm, vật nghiệp liền phải lập tức cút đi!
Cao ốc trung tâm tài chính quốc tế nằm ở vị trí hoàng kim, diện tích lại lớn, phí vật nghiệp rất đắt, một năm vật nghiệp thu nhập mấy ngàn vạn, có thể nói là gà đẻ trứng vàng. Công ty vật nghiệp bị đá bay, lập tức sẽ có mấy chục công ty khác tốt hơn muốn chen vào.
Có thể nói, hiện tại sinh tử của công ty vật nghiệp, phụ thuộc vào một ý niệm của Diệp Huyền.
"Ai quen vị Diệp Huyền tiên sinh này không?"
Thành viên hội đồng quản trị nhao nhao lắc đầu.
Chủ tịch nét mặt ngưng trọng.
Lần này phiền phức rồi!
Con gà mái đẻ trứng vàng, người cũng đổi rồi, nhưng lại không ai quen.
Hắn có thể phỏng đoán được, hiện tại các công ty vật nghiệp khác chắc chắn đang nhìn chằm chằm vào miếng bánh gatô lớn này.
Cái này có lẽ, là một trận nguy cơ trí mạng đối với công ty vật nghiệp!!