Bắt Đầu Hạnh Phúc

Chương 1: Anh hùng cứu mỹ nhân



Nhìn cây cối bốn phía xanh um tươi tốt, Trần Thần bất đắc dĩ thở dài. Rõ ràng chỉ nhân ngày quốc khánh chuẩn bị về quê, ai ngờ chen chúc lên xe công cộng bị đẩy một cái liền xuyên đến đây! Cái niên đại này cũng bắt đầu huyền huyễn rồi hả?!

Kiểm tra các thứ trong ba lô —— máy tính bảng, di động, khăn giấy, chìa khóa, ví, quần áo… Một chút đồ vật tạp nham đều không thiếu, anh thở phào một hơi, yên tâm, chưa mất. Chỉnh lý ba lô xong, vứt lên trên vai, vỗ vỗ bụi đất bám trên người, Trần Thần đi men theo con đường nhỏ hướng dưới chân núi.

Dọc theo đường đi, Trần Thần cẩn thận quan sát, phát hiện nơi đây giờ đang là mùa xuân, bắt đầu vương chút không khí mùa hè. Hơn nữa nơi này không khí trong lành, thoang thoảng mùi thơm cỏ xanh trộn lẫn mùi bùn đất, khiến người ta rất thoải mái. Bầu trời là cũng là một màu xanh thẳm, từng đám mây trắng bồng bềnh trong gió, bốn phía trong rừng cây nhỏ đều có chim chóc bay tới bay lui, còn có thể nhìn thấy bóng dáng thỏ hay các động vât nhỏ khác. Chúng nó cách khá xa, xem ra nơi này thường xuyên có người lui tới.

Đại khái cuốc bộ hơn hai giờ đồng hồ, Trần Thần rốt cục thấy được con đường đất lớn vắt ngang trước mặt mình. Anh thở ra một hơi, đi đến.

Thả chậm cước bộ dọc theo con đường đất, chỉ chốc lát liền nhìn thấy một ngã ba, một cái khá bằng phẳng, chứng tỏ có nhiều người đi lại, một cái nữa cũng thế nhưng nhỏ hơn. Trần Thần không biết chính mình mặc quần áo hiện đại ở thế giới này có thích hợp hay không, nên quyết định chọn con đường nhỏ hơn, cho dù không thích hợp cũng không có nhiều người nhìn ngó. Vì thế, Trần Thần liền rẽ vào con đường nhỏ.

Đi một hồi lâu cũng chưa gặp được người nào làm Trần Thần có chút thấp thỏm. Anh ngồi trên tảng đá ven đường nghỉ ngơi, do dự có nên đi tiếp không thì một tiếng kêu cứu vang lên.

“Cứu mạng a! Người đâu mau tới cứu mạng a!”

Trần Thần đứng lên, tiện tay vớ lấy một tảng đá —— tuy rằng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng có đồ vật tự vệ trong tay vẫn an tâm hơn.

“Phù phù” – một thân ảnh thâm lam sắc(*) bổ nhào trên mặt đất…

(*) thâm lam sắc: giống màu xanh navy

“Công tử!” – một thân ảnh lục sắc ngã lên trên trên người thâm lam sắc…

Lục sắc nâng thâm lam sắc dậy, đứng chung một chỗ, lạnh run. Một nam nhân cổ đại lực lưỡng mặc áo ngắn chắn trước hai người, giang cánh tay, vẻ mặt đáng khinh.

“Hắc hắc… Tề công tử chạy đi đâu thế!”

Lục sắc kia gần như sắp khóc, thân mình run như cầy sấy nhưng vẫn đem thâm lam sắc bảo hộ sau lưng, lấy hết can đảm rống gã đàn ông cường tráng thô kệch trước mặt —— tuy rằng thanh âm kia so với tiếng mèo kêu không lớn hơn bao nhiêu.

“Ngươi… Ngươi vô sỉ! Lão gia nhà ta… Lão gia còn từng… cứu giúp ngươi, ngươi như thế nào… Như thế nào lấy oán trả ơn!”

Gã hắc hắc cười, hai tay chống nạnh, vẻ mặt vô lại, “Hắc hắc… Kia thì như thế nào! Tiểu thị hầu ta nói cho ngươi biết, ta chính là nhìn trúng gia sản Tề gia! Trong Duy thành này không ai không biết, Tề gia có một ca nhi bộ dạng xấu xí, thân mình còn không tốt, người nào cưới y, Tề gia chính là của người đó! Hắn cũng không sống được bao lâu, đến lúc đó muốn thú bao nhiêu ca nhi mỹ mạo xinh đẹp liền thú bấy nhiêu! Ha ha ha…”

Thâm lam sắc mím chặt môi, sắc mặt tái nhợt – “Ngươi… Vô sỉ!”

Gã không thèm để bụng – “Ai quản có sỉ hay vô sỉ, chỉ cần có tiền là được.” – Nói xong còn lấy tay lau nước miếng – “Chỉ cần hôm nay có được ngươi, làm ngươi thụ thai, ta xem Tề gia có nhận hay không!” – Nói xong liền xông lên đánh.

Lục sắc một phen đẩy thâm lam sắc, chính mình lại không cẩn thận ngã sấp xuống, vừa kịp tránh thoát một đấm – “Công tử, chạy mau a!” – Lục sắc quay đầu đánh lại gã, ôm lấy đùi gã – “Ta sẽ không để cho ngươi làm hại công tử!”

Gã thô kệch đánh người không thành, còn bị bám trụ một chân, rất tức giận, “Mẹ nhà ngươi!” Một cước đem lục sắc đá sang một bên.

Lục sắc chịu đựng thân thể đau đớn chết lặng, cũng không quản khóe miếng chảy ra tia máu, một lần nữa nhào lên ôm chặt đùi gã, có chết cũng không buông tay!

Thâm lam sắc nhìn lục sắc cùng gã kia dây dưa, kích động nhìn xung quanh, thấy ven đường có một cây gậy gỗ, chạy đến chộp trong tay. Đi tới phía sau gã, trái tim đập bùm bùm, giơ gậy gỗ lên, dùng hết khí lực bổ xuống…

“Bang” một tiếng, thân hình gã lung lay nhưng không có ngã xuống.

Gã ta chậm rãi quay đầu, hai mắt đỏ ngầu, dữ tợn nhìn thâm lam sắc…

Thâm lam sắc sợ tới mức mặt xanh trắng, gậy gỗ trong tay rơi xuống cũng không biết, run rẩy theo bản năng lui về phía sau…

“Mẹ nó, dám đánh lão tử!” – gã giơ nắm đấm lên, mắt thấy sẽ đánh xuống…

“Bộp” gã dừng lại động tác…

“Bộp” lại một thanh âm vang lên…

“Bộp…” gã ta ngã xuống đất…

Trần Thần hai tay giơ cao tảng đá, thở hổn hển, mẹ ơi, thực khó đối phó! Đánh lén 2 cái mới ngất! May mà chính mình nấp ở nơi góc chết, mấy người này cũng không phát hiện ra mình, giúp mình đánh lén thành công.

Thâm lam sắc ngây ngốc nhìn người trước mặt, nửa ngày chưa hồi phục lại tinh thần…

Trần Thần ném tảng đá sang một bên, ngồi xổm kiểm tra tình huống của gã.

Vẫn còn hô hấp…

Hô… Trần Thần thở phào nhẹ nhõm, anh không muốn giết người đâu!

Đứng lên nhìn thâm lam sắc đối diện vẫn còn ngây ngốc đứng đó, không khỏi tiến lên hỏi: “Này… Cậu có khỏe không?”

Thâm lam sắc như trước đứng ngây ngốc….

“Cậu…” không có vệc gì đi. Còn chưa nói xong, lục sắc liền nhào đến bên thâm lam sắc.

“Công tử! Người không sao chứ! Công tử!” – Lục sắc khóc.

Thâm lam sắc rốt cục hồi phục tinh thần – “Chi Hương, ta không sao.”

“Không sao?! Không sao…. Không có việc gì là tốt rồi!” – Lục sắc, cũng chính là Chi Hương yên tâm.

Thâm lam sắc an ủi Chi Hương, cố kiềm chế trái tim đang đập bùm bùm, xoay người hành lễ – “Đa tạ thiếu gia đã ra tay cứu trợ!”

Chi Hương lập tức quỳ xuống, khấu đầu một cái – “Đa tạ thiếu hiệp!”

Trần Thần hết sức khó xử – “Cái kia… mấy người đứng lên trước được không?!”

Chi Hương theo ý Trần Thần đứng lên. Thâm lam sắc hơi hơi ngẩng đầu, thấp thấp mở miệng – “Vị thiếu gia này, không biết xưng hô thế nào?”

Những người này mặc cổ trang, nói chuyện cũng văn hoa, xem ra mình về cổ đại rồi. Tuy rằng Chi Hương kia lớn lên tương đối nữ tính, nhưng thấy thế nào cũng là nam. Mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng này cũng không ảnh hưởng Trần Thần phát huy trí tưởng tượng, liền bịa một câu chuyện.

“Tại hạ Trần Thần, từ nhỏ theo sư phụ ngụ trong núi sâu, hôm nay mới vừa xuống núi, tự mình rèn luyện. Gã nam nhân kia thật sự rất ti bỉ, nếu gặp phải, tại hạ liền không thể không quản.” – Ngoài miệng cổ văn lưu loát, trong lòng khỏi phải bàn mất tự nhiên.

“Thì ra là thế.” – Tham lam sắc cùng Chi Hương đều thở phào nhẹ nhõm. Người này xuất hiện kì quái, ăn mặc càng kì quái, tóc chỉ dài tới mang tai, thấy thế nào cũng khiến người ta nghi ngờ. Nhất là thâm lam sắc, không biết sao rất hy vọng người nọ không phải kẻ xấu.

Thâm lam sắc lại hành lễ – “Tiểu tử Tề Xảo, đây là tiểu thị hầu Chi Hương. Hôm nay vốn lên núi lễ phật, không ngờ trên đường trở về gặp phải kẻ xấu, may nhờ thiếu gia cứu giúp, không biết vị thiếu gia này có nguyện ý cùng hai ta về Tề phủ ăn một bữa cơm cảm tạ.”

Trần Thần rất đói bụng rất muốn đi, nhưng bản thân đối thời đại này hoàn toàn không biết gì, vạn nhất lỡ lời nói ra thứ không nên nói, làm một ít chuyện không nên làm, bị nhận thành yêu quái thì làm sao? Càng nghĩ, hay là không đi. Nhìn hai người trước mặt một bộ cừu non, lương tâm không quá yên ổn, nhưng để không bị trở thành yêu quái, vẫn là từ chối đôi cừu non này đi.

“Không cần đâu. Hai vị nếu muốn báo ân, liền nói cho tại hạ chuyện nơi đây đi. Tại hạ luôn sinh hoạt trong núi, đối bên ngoài không hiểu biết lắm.”

Tề Xảo cùng Chi Hương liếc nhau – “Đương nhiên có thể, không bằng chúng ta đến chòi nghỉ mát phía trước nói chuyện?”

“Hảo! Mời hai vị đi trước, tại hạ sẽ theo sau.”

Tề Xảo phục lễ, đi tới chòi nghỉ mát.

Trần Thần lật gã nam nhân thô kệch lại, cởi đai lưng gã, sau đó đem người trói chặt ven đường. Không biết sẽ nói chuyện bao lâu, nhỡ bị gã chạy tới quấy rối, anh cũng không có sức vật lộn với gã.

Đi vào chòi nghỉ mát, hai người Tề Xảo đã sớm ngồi đó. Trần Thần tìm một cái ghế đá cách hai người khá xa ngồi xuống, lặng lẽ đánh giá hai người. Vừa rồi không có thời gian nhìn kỹ, hiện tại đánh giá một phen, Trần Thần trong lòng không khỏi khiếp sợ.

Tề Xảo kia lớn lên tương đối thanh tú, mày nhỏ mắt dài, cái mũi tương đối, môi hồng nhợt nhạt, sắc mặt có chút tái, thân mình gầy yếu, không có cảm giác giống Lâm muội muội mà giống một gốc trúc xanh lẻ loi trong sơn cốc, khiến người không cách nào hình dung, khiến trái tim Trần Thần nhảy lên —— khí chất trong truyền thuyết thật sự tồn tại a! Đương nhiên y tuyệt đối là một nam nhân. Không ngực, có hầu kết, không là nam nhân thì là gì?!

Chi Hương lớn lên có chút nữ khí, mày liễu mắt to, rất xinh đẹp nhưng không khiến người chán ghét, khiến cho người ta cảm giác giống một cây ớt nhỏ. A, đương nhiên cũng là nam nhân.

Thời điểm Trần Thần đánh giá đối phương, đố phương cũng đánh giá hắn.

Trần Thần bộ dạng coi như đẹp trai, mày rậm mắt phượng, mũi cao thẳng, môi mỏng, thân cao 183cm. Bên trong mặc áo sơ mi, bên ngoài khoác áo khoác đơn giản, quần bò đen, chân mang giày, đeo bao lô, ở hiện đại chính là cách ăn diện phổ thông của sinh viên, nhưng ở cái niên đại này thì có chút quỷ dị, dù bọn Tề Xảo không biết hình dung như thế nào, bọn họ vẫn nhìn ra bộ dạng Trần Thần thực anh tuấn.

Song phương đánh giá lẫn nhau xong bắt đầu trò chuyện.

“Phiền toái hai vị kể về nơi này, tỷ như lịch sử, triều đình, phong tục cái gì cũng nói cho ta một ít, có thể chứ?”

Tề Xảo tuy rằng kì quái, nhưng vẫn bắt đầu kể từ chuyện thần thoại.

Thần thoại nơi này nguyên lai cùng thế giới kia không khác biệt lắm, chỉ khác là Nữ Oa tạo thành một ca nhi —— là một nam nhân tương đối gầy yếu, trên trán trời sinh có vết bớt hoa hồng sắc, cho nên thế giới này không có nữ nhân chỉ có ca nhi.

Về phần lịch sử, cũng cùng một dạng. Chế độ phong kiến thay thế chế độ nô lệ, chiến tranh cùng triều đại không ngừng thay đổi, về phần triều đại, hoàng đế, danh nhân gì đó, Trần Thần tỏ vẻ không trọng yếu.

Mà triều đại hiện tại có quốc hiệu Khánh, giống với Tống triều, nhưng không khí lại tựa như thời Đường. Tân hoàng đăng cơ một năm, xã hội ổn định, không có bạo loạn.

Về phần phong tục, thỉnh tham khảo phong tục thế giới cổ đại, không sai biệt lắm.

Văn tự có chút biến hóa, nhưng vẫn là chữ phồn thể biến thể, ít nhiều còn có thể hiểu. Trần Thần biểu thị, không thất học nên đỡ áp lực.

Đến khi mặt trời lặn về tây mới khái quát hết mọi thứ. Trần Thần đã có chút hiểu biết về thế giới này, tâm cuối cùng thả lỏng. Tề Xảo hai người cũng yên tâm, người nọ thật sự mới từ trên núi xuống, cái gì cũng không biết, không phải người xấu. Không phải ai cũng có thể mặt không đổi sắc nghe chuyện một đứa nhỏ ba tuổi cũng biết mà vẻ mặt còn mờ mịt, sau khi nghe xong còn lộ vẻ nguyên lai là thế. Thật sự người này ở phương diện này “trắng” khiến người ta không tin được.

Song phương tỏ vẻ lần hợp tác này thực khoái trá, ngay lúc vui mừng cáo biệt, ba âm thanh quái dị đồng thời vang lên…

“Ọc ọc…”

“Ọc ọc…”

“Ọc ọc…”

Tươi cười trên mặt đều cương cứng, sau đó hai quả cà chua lớn cùng một quả cà chua nhỏ ra lò —— điều này làm cho tác giả không biết nên cảm thán người hiện đại da mặt dày hay bất ngờ vì bạn Trần cũng biết đỏ mặt đâu! Lải nhải hơi nhiều rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.