Bắt Đầu Hạnh Phúc

Chương 28: Giải quyết pháo hôi



Gạch men sứ cơ bản đã ổn thỏa, Trần Thần chỉ cần ngẫu nhiên qua xem là được, việc tuyên truyền tửu lâu cũng xong xuôi, xây dựng Hải tiên lâu hiện tại đã giao hết cho Kiều Vân Thâm, địa điểm xây nhà cũng đã quyết định, Kiều quản gia bận bịu tuyển người, hướng dẫn tiểu tư và người hầu. Tiểu nhị của quán đã chọn được rồi, huấn luyện chuyên môn đã xong. Có thể nói, sinh ý Tề gia chính thức tiến vào giai đoạn cải cách.

Trần Thần về cơ bản đã xử lý xong mọi việc, đột nhiên nhớ tới chuyện của Thái lão bản, anh vội tìm phụ tử Kiều quản gia.

Phụ tử Kiều quản gia nhìn anh với ánh mắt khinh bỉ, trong mấy ngày anh và Tề Xảo chính thức trở thành phu phu đúng nghĩa, phụ tử bọn họ đã xử lý xong xuôi sự tình. Hiện tại ở Duy thành không tồn tại Thái lão bản mà chỉ có Thái viên ngoại.

“Làm cách nào mà nhanh thế?” Trần Thần kinh ngạc. Lần trước thu mua lò gốm và vài miếng đất mất rất nhiều thời gian, lần này sao nhanh đột biến vậy?!

Kiều quản gia bình tĩnh nhấp ngụm trà, “Ý đồ của Thái viên ngoại ai cũng biết, đã là thương nhân tất sẽ mang tâm tư giống lão. Thái viên ngoại giờ là con chim đầu đàn, những người đó cho rằng mình không chiếm được thì người khác cũng không chiếm được, hơn nữa còn chột dạ, tự nhiên sẽ không giúp đỡ lão. Vả lại, ngươi cho là thế lực của Tề gia ở Duy thành chỉ có mấy cửa tiệm thôi sao?”

Trần Thần nhìn Kiều quản gia, hai mắt phát sáng viết: Chẳng lẽ không đúng à?

Kiều quản gia mặt không đổi sắc đặt chén trà xuống, bình tĩnh rút từ ống tay áo một chiếc quạt giấy, sau đó làm một tư thế vô cùng tao nhã nhưng tuyệt không cho tránh né, hung hăng gõ đầu Trần Thần. Trần Thần phẫn nộ xoa xoa cục u nhỏ trên đầu.

“Tổ tiên Tề gia từng làm quan lớn, hiện tại cũng là đại hộ nhân gia, cho dù không bằng trước kia, nhưng trăm năm kinh thương tuyệt không phải hạng đạo chích có thể sánh bằng. Phải biết là, sinh ý không chỉ dựa vào thủ đoạn, mà là chữ tín. Tề gia trải qua trăm năm vẫn giữ trọn tín nhiệm. Thương gia và dân chúng, từ nhỏ đến lớn xem trọng chính là Tề gia, tin tưởng chính là Tề gia. Còn những tiểu môn tiểu hộ, bọn họ không tin cũng chẳng quan tâm. Giờ ngươi hiểu chưa?”

Trần Thần bội phục gật đầu, tán thưởng nhìn Kiều quản gia. Đạo lý này ở hiện đại cũng không xa lạ, nó là kết quả của mấy trăm năm thương nghiệp cạnh tranh không ngừng, những người thành công hay có danh tiếng đều nói như vậy. Lúc ấy nghe được, anh vẫn còn tuổi trẻ bồng bột, nghe thì nghe, nhưng cái gì cũng không hiểu. Nhưng hiện tại, sau khi trải qua nhiểu việc và trưởng thành, lần thứ hai được nghe, Trần Thần cảm thấy lời này thật sự rất chí lý! Mà trong thời đại tin tức bị phong bế, tay nghề truyền thừa đều phải giấu kỹ, Kiều quản gia có thể cho ra nhận xét sâu sắc như thế, tuyệt đối là người tài!

Kiều quản gia đắm chìm trong sự kính nể của Trần Thần, mặt không đổi sắc lần thứ hai rút quạt giấy gõ đầu Trần Thần.

Trần Thần một tay xoa đầu, một tay phẫn nộ quệt mũi.

Ngay lúc một già một trẻ giao lưu tình cảm và nhận thức tâm đắc, một tiểu tư vội vàng chạy vào cửa.

“Lão gia! Lão gia! Kiều quản gia! Trước cửa có một ca nhi! Hắn khóc nháo nói là có việc muốn tìm lão gia!”

Trần Thần nhíu mày. Ở thời đại này, trừ Tề Xảo và Tề cha, anh chẳng quen biết ca nhi nào cả!

“Ra xem chút đi.” Nghĩ ra điều gì, Kiều quản gia thản nhiên nhìn Trần Thần.

“Được.”

Đi theo tiểu tư ra cổng, đập vào mắt Trần Thần chính là một ca nhi mặc y phục hồng nhạt đang kêu gào.

“Đồ cẩu nô tài, mau để bản công tử vào! Các ngươi có biết ta là ai không! Dám ngăn ta lại, đồ cẩu nô tài!”

Trần Thần nhíu mày.

Ca nhi đang kêu gào, vừa liếc mắt thấy Trần Thần, “Trần Thần!!!”

Tiểu tư thấy lão gia đến đều lui xuống. Ca nhi kia chạy vài bước đến trước mặt Trần Thần, mắt hạnh to tròn, khóe mi như họa nhìn thẳng Trần Thần.

“Tại sao ngươi không đồng ý? Tại sao muốn chèn ép nhà chúng ta?”

Trần Thần treo nụ cười thường trực, ánh mắt lạnh lùng nhìn y.

“Đồng ý cái gì? Tại hạ không rõ! Về phần chèn ép, đây chính là bịa đặt! Tề gia chúng ta làm ăn đứng đắn, sao có thể làm chuyện chèn ép người khác! Chuyện này toàn bộ Duy thành đều rõ!”

“Ngươi!” Trong mắt Thái Linh Nhi ngấn nước, “Vì sao? Vì sao ngươi không thích ta? Ta có chỗ nào không thể so sánh với tên quái dị kia! Ta xinh đẹp hơn y, trẻ tuổi hơn y, tài hoa hơn y, so với y ta tốt hơn nhiều! Vì sao cự tuyệt ta? Vì sao?”

Thu lại nét cười, Trần Thần mặt vô biểu cảm nhìn Thái Linh Nhi, ánh mắt rét lạnh.

“Y là phu lang của ta, là người ta yêu. Y chỗ nào cũng tốt, chỗ không tốt ta vẫn yêu, không tới phiên người ngoài như ngươi đến chỉ trích. Vị công tử này ta không quen, thỉnh tự trọng.”

“Ngươi!” Thái Linh Nhi bật khóc, “Rõ ràng ta giỏi hơn y! So với y, ta càng thích hợp đứng bên cạnh ngươi! Y chỉ biết mang đến tiếng xấu cho ngươi! Y sẽ biến ngươi trở thành trò cười!”

Trần Thần nở nụ cười, “Ngươi có bệnh à!”

Không quản Thái Linh Nhi sững sờ, Trần Thần xoay người, để lại cho y một ánh mắt tràn đầy ghét bỏ.

“Đừng đứng trước cửa nhà ta nổi điên! Nhà chúng ta không tiếp đãi kẻ điên! Hừ.”

Trần Thần hừ lạnh, phất tay áo bỏ đi.

Thái Linh Nhi giống như bị đóng băng tại chỗ, sững sờ nửa ngày, khóc lớn.

Trần Thần nói hai câu đơn giản liền đem hết thảy lý lẽ của y đập nát. Ánh mắt tựa như nhìn kẻ xa lạ ở trước cửa nhà mình cố tình gây sự, đều gây tổn thương sâu sắc hơn bất cứ điều gì!

Thái Linh Nhi không thể tin nổi, khóc lóc muốn vào, bị tiểu tư thẳng thừng ngăn lại. Sau đó, y nhìn cánh cửa màu son to lớn đóng rầm một cái trước mặt, giống như đánh nát tâm y.

Thái Linh Nhi bổ nhào trước cửa, dùng sức đạp, lớn tiếng kêu, nhưng thủy chung không một ai để ý đến y, cửa lớn đóng chặt không nhúc nhích. Cuối cùng, y khóc khàn cả giọng đành thương tâm trở về nhà. Nhưng y không ngờ rằng, phụ thân dã tâm đã đem y gả cho một lão nhân tuổi sắp bước vào quan tài…

Không quan tâm Thái Linh Nhi bên kia, Trần Thần về phòng với Tề Xảo. Nhìn Tề Xảo đang ngồi kiểm tra sổ sách trong phủ nửa tháng qua, Trần Thần thấy ấm trong lòng, anh ngồi xuống, từ phía sau ôm lấy Tề Xảo, hôn lên vành tai đối phương.

“Nghỉ một lát đi, xem cả trưa rồi.”

Tề Xảo nghe lời buông bút, dựa vào ngực Trần Thần, hai tay đặt lên cánh tay đang vòng quanh thắt lưng mình, ngọt ngào cười.

“Không ra cửa hàng à?”

“Ừ.” Lần thứ hai khẽ hôn lên.

Tề Xảo sợ nhột rục rịch, hai má đỏ ửng.

“Không bận à? Chuẩn bị tốt rồi?”

“Đại khái vậy.” Ngậm lấy vành tai.

Tề Xảo vươn tay đẩy cái đầu trên vai ra, ngọ nguậy không ngừng, ngược lại còn bị Trần Thần cắn một cái, cơ thể run lên, mềm nhũn.

“Ha ha ha.”

“Đừng nháo, A Thần! Ngộ nhỡ có người tiến vào không tốt đâu.”

Trần Thần biết y thẹn thùng, không làm khó nữa. Tính tính ngày từ hôm viên phòng, hai ngày nay thể trạng của Tề Xảo cũng khôi phục, anh nghĩ tối hôm nay có thể ăn tiếp rồi. Nhả vành tai đối phương, lại hôn thêm một cái.

“Được, nghe lời ngươi.” Buổi tối nghe lời ta.

Tề Xảo không biết buổi tối sẽ phát sinh chuyện gì, cười ngọt ngào gối đầu lên vai Trần Thần, hưởng thụ khoảnh khắc ấm áp này.

“A Thần, vừa nãy ta nghe ở tiền viện tranh cãi ầm ĩ, xảy ra chuyện gì vậy?”

“Không có gì. Chỉ là ca nhi Thái gia đến phủ náo loạn, ta đã xử lý.”

Vừa nghe là ca nhi Thái gia, Tề Xảo liền ngồi dậy, xoay người, vừa kinh ngạc vừa lo lắng nhìn Trần Thần.

“Ngươi không sao chứ?”

Trần Thần hôn chụt một cái lên đôi môi đỏ mỏng khẽ nhếch, “Không có việc gì! Ngươi nhìn ta giống có chuyện sao?”

Tề Xảo vẫn lo lắng quan sát Trần Thần từ đầu tới đuôi một lần, thấy anh thật sự không làm sao, lúc này mới yên tâm.

“Tốt quá! Ngươi không sao là tốt rồi! Kia… Phụ thân và cha có biết không?”

“Bọn họ chắc biết. Yên tâm đi, chuyện này bọn họ đã sớm biết.”

“À.”

“Miễn bàn chuyện râu ria này! Xem nào, buổi tối muốn ăn gì?”

Tề Xảo nghĩ nghĩ, mắc cỡ nhìn Trần Thần, nhỏ giọng hỏi, “Có thể… Ăn hải sản viên không? Nếu phiền phức thì không cần làm đâu!”

Trần Thần cọ cọ chóp mũi y, cười, “Có gì mà phiền phức! Ta sẽ đi làm cho ngươi ngay bây giờ!” Đứng dậy, đi đến phòng bếp.

Cả người Tề Xảo tỏa ra hơi thở hạnh phúc, ngọt ngào cầm lấy sổ sách, tiếp tục xem.

Trần Thần vào phòng bếp, bắt đầu chuẩn bị món ăn. Bất quá lần này anh làm thêm hai loại nữa: bò viên và thịt viên nấm hương.

Băm nhuyễn thịt bề bề và thịt bò, tẩm ướp kĩ nấm hương cùng thịt gà, anh nấu thành canh giống như lần trước.

Rảnh rỗi làm thêm vài món nộm, rau trộn mộc nhĩ, trên cơ bản đều lấy dấm và tỏi làm nguyên liệu chính. Ai bảo mùa hè ăn chúng là tốt nhất chứ!

Chờ đến lúc dùng cơm tối, sáu miệng ăn ngồi cùng một bàn, hưởng thụ mỹ vị bất ngờ này. Trong lúc đại chiến giành đồ lần thứ hai diễn ra, tuy Trần Thần đã phần cho Tề Xảo không ít, nhưng hôm nay Tề Xảo khẩu vị tốt nên ăn vẫn chưa no. Bị ái nhân dùng ánh mắt “Ta đói” quyến luyến nhìn mình, Trần Thần thấy may mà mình đã dự kiến trước, để lại một bát thịt viên lớn ở phòng bếp. Sai tiểu tư bưng canh thịt viên nóng hổi, Tề Xảo dưới tầm mắt ai oán thỏa mãn ăn no.

Sau khi ăn xong, thừa dịp ánh chiều tà còn chưa tắt, Trần Thần đỡ Tề Xảo thong thả đi bộ tiêu thực, hai người câu được câu chăng trò chuyện, khung cảnh đẹp đến khó tin.

Đợi khi vầng thái dương hoàn toàn biến mất, hai người mới trở lại phòng mình.

Thân mật ngồi cùng một chỗ, trên bàn trải bản vẽ nhà Trần Thần tự vẽ, hai người chỉ chỗ này chỗ kia, vui vẻ thảo luận chọn loài hoa gì cùng loài cây gì, muốn bao nhiêu phòng, muốn xây phòng kiểu gì, lát loại gạch men sứ nào… Thảo luận đến khi bầu trời tối đen, hai người mới dừng lại, gọi tiểu tư chuẩn bị thùng gỗ và nước nóng tắm rửa.

Đuổi tiểu tư đi, Trần Thần quay người thấy Tề Xảo đang đứng sau bình phong rối rắm, còn chưa cởi quần áo.

“Sao chưa cởi ra?”

Tề Xảo vò áo, cúi gập đầu, ánh mắt khẽ liếc trộm Trần Thần, thanh âm bé xíu.

“Ta tắm trước…. Ngươi đợi lát nữa tắm đi!”

Trần Thần nở nụ cười, “Chúng ta là phu phu, đương nhiên phải tắm chung!”

Cái đầu nửa cúi lập tức ngẩng phắt lên, hai mắt trong suốt nhìn thẳng Trần Thần, “Không cần!”

Chạm phải nét cười trong mắt Trần Thần, y ngượng ngập dời tầm mắt, khẽ cắn môi dưới, do dự mở miệng, “Không… Không thích hợp! Chúng ta…”

Trần Thần không cho Tề Xảo nói hết, tiến lên ôm lấy y, hôn lên phần cổ lộ ra.

“Trên người ngươi còn chỗ nào ta chưa nhìn qua, sờ qua! Đừng thẹn thùng, quen là tốt rồi!”

Sau đó liền ôn nhu nhưng tuyệt đối bá đạo cởi y phục Tề Xảo, vắt lên bình phong. Bản thân anh cũng cởi sạch sẽ. Trần Thần ôm Tề Xảo đã hồng như trứng tôm cùng nhau bước vào thùng nước.

Để nước ngập ngang ngực, Trần Thần ngồi xuống đặt Tề Xảo ngồi trên đùi mình, hai tay vốc nước giúp y tắm rửa. Dùng xà bông tạo bọt, xoa bóp chà xát, tỉ mỉ đem Tề Xảo tẩy rửa sạch sẽ.

Tựa vào lồng ngực nóng bỏng, Tề Xảo khuôn mặt hồng hồng, ngoan ngoãn thuận theo động tác của anh.

Tắm rửa sạch sẽ, Trần Thần dựa theo dòng nước ấm, đưa một ngón tay vào trong thân thể Tề Xảo.

“Ngươi!” Tề Xảo kinh ngạc lập tức dựng thẳng sống lưng, hai tay chống trước ngực Trần Thần, mở to mắt nhìn anh.

Trần Thần bật cười, nhưng ánh sáng trong đôi mắt đã tối dần.

“Bên ngoài nóng, hôm nay ở trong nước làm đi!”

Tề Xảo đỏ mặt, mở miệng, khó tin nhìn Trần Thần.

“Sao… Sao có thể?!”

Khóe môi Trần Thần ý cười càng sâu, anh ngậm lấy hai cánh môi, tràn đầy sung sướng nói: “Có thể!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.