Bắt Đầu Hạnh Phúc

Chương 33: Ta kiếm ngươi xài



“A Thần…”

Nhìn da Trần Thần biến thành màu đồng cổ, Tề Xảo đau lòng.

Trần Thần cười với y, đưa chiếc hộp trong tay cho hắn, “Mở ra nhìn đi, thích không?”

Tề Xảo mím môi, hết nhìn hộp lại nhìn Trần Thần đang mỉm cười với mình, hốc mắt đỏ lên. Đem hộp đặt lên bàn, Tề Xảo bước dài đến trước mặt Trần Thần, kiễng chân ôm cổ anh.

Trần Thần ngây ngẩn, chần chờ phút chốc liền vươn tay ôm Tề Xảo vào lòng.

“Làm sao vậy?”

“…”

Tề Xảo không đáp, càng ôm chặt anh hơn, mặt chôn trong hõm vai anh cọ xát.

Nhẹ nhàng vỗ lưng Tề Xảo, Trần Thần cưng chiều cười, ngữ khí dịu dàng dỗ dành.

“A Xảo nhà ta làm sao vậy? Hả? Phu quân ở đây rồi, có chuyện không vui nói ta nghe, ta giúp ngươi giải quyết!”

“…”

Tề Xảo vẫn không nói lời nào, chỉ ôm chặt anh, Trần Thần bất đắc dĩ ôm lại y, vỗ nhẹ.

Một lúc lâu sau Tề Xảo mới buông lỏng tay, ngửa đầu nhìn Trần Thần, đỏ mắt.

“A Thần…”

“A Xảo, làm sao vậy?” Trần Thần đau lòng xoa mặt Tề Xảo, nhíu mày.

Tề Xảo bất động, im lặng nhìn anh.

“A Thần, người đừng liều mạng như thế! Phụ thân để lại Tề gia cho chúng ta rồi, người không cần phải lao lực mệt nhọc đâu! Ngươi nhìn ngươi đi, gầy gò đen nhẻm! Ta… Ta đau lòng!”

Nhìn Tề Xảo nước mắt rưng rưng, Trần Thần vừa đau lòng lại vừa hạnh phúc. Ngón tay vô thức xoa hai gò má y, nhẹ nhàng vỗ về.

“Ta không sao! Ngươi đừng lo lắng!”

Thấy Tề Xảo mở miệng định nói, Trần Thần cúi đầu hôn y một cái, cười:

“Ta còn trẻ, dư thừa tinh lực! Nhân lúc này cố gắng kiếm thật nhiều tiền, đảm bảo cuộc sống của ngươi và con về sau! Chờ hai ta già đi, cũng không trở thành gánh nặng cho con!”

“Chúng ta có tiền mà! Ngươi không cần liều mạng như thế! Ta không muốn ngươi chịu khổ! Thật sự không cần! Con cũng không cần!”

“Ha ha ha A Xảo ngốc, ta là nam… Gia nhi! Kiếm tiền nuôi phu lang có là gì! Ta muốn tự kiếm tiền chăm sóc hai người!”

Tề Xảo sụt sịt mũi, cố ngăn không cho nước mắt rơi, đôi mắt đẫm nước trong suốt như thủy tinh nhìn Trần Thần.

“Suy nghĩ của ngươi ta hiểu! Nhưng chúng ta đã thành thân, ta là của ngươi! Ta không muốn phân định rõ ràng như thế! Ta chỉ cần ngươi không phải chịu khổ chịu khó! Ta… Lòng ta đau lắm!”

“… A Xảo ngốc…”

Trần Thần cảm thấy ấm lòng, hạnh phúc khó mà kiềm nén tràn ngập cơ thể… Anh vươn tay, lần thứ hai ôm chặt Tề Xảo trong lồng ngực.

“Ta muốn cố gắng làm việc để ngươi có một cuộc sống sinh hoạt đủ đầy hạnh phúc! Ta muốn dành cho ngươi toàn bộ tiền kiếm được! Muốn ngươi mặc y phục mà ta mua! Vấn đề không phải phân định rạch rồi, khoe khoang tài cán hay mặt mũi gì cả! Ta chỉ muốn để người ta yêu là Tề Xảo, trải qua những tháng ngày yên ấm bằng chính đôi bàn tay của mình!”

“…”

“A Xảo ngốc! Ta yêu ngươi, nên mới muốn dùng chính đôi tay mình chăm sóc ngươi! Ta muốn chứng minh cho cha và phụ thân thấy rằng, ta có thể trở thành chỗ dựa vững chắc, đem lại hạnh phúc cho ngươi! Cho nên hãy tin tưởng ta, A Xảo! Vì tương lai của hai ta!”

“… Được.”

Tề Xảo dùng sức ôm Trần Thần. Y cảm thấy hạnh phúc muốn bật khóc!

Anh liều mạng như vậy là vì mình! Anh săn sóc đến tương lai cho mình! Một tay anh gây dựng tương lai! Một tương lại không khiến mình phải hối hận. Tuy rằng cho đến giờ y chưa từng nghĩ sẽ hối hận!

Y còn cần điều chi nữa! Y thỏa mãn rồi! Giờ phút này y hạnh phúc muốn nổ tung! Từ đáy lòng trào dâng tình cảm mãnh liệt, tựa như muốn cắn nuốt bản thân! Nhưng y không phản kháng, cũng chẳng muốn ngăn cản! Hãy để cảm xúc hạnh phúc này nhấn chìm y!



Ánh mặt trời len lỏi qua ô cửa sổ giấy, chiếu vào căn phòng. Ánh nắng dừng trên hai thân ảnh đang quấn lấy nhau, nhuộm không gian thành một màu vàng nhạt yên bình khuếch tán khắp gian phòng.

Hai người ôm nhau thật lâu mới buông ra. Trần Thần vươn tay nhéo mũi Tề Xảo một cái.

“A Xảo ngốc của ta…”

“… Ta không ngốc!”

“Ha ha ha…” Vươn người lấy chiếc hộp trên bàn đưa lại cho Tề Xảo, “A Xảo ngốc của ta, nhìn thử xem có thích hay không!”

“…”

Mở hộp, đập vào mắt chính là những trang sức tinh xảo. Vật phẩm không đa dạng cầu kì, đơn giản nhưng vẫn độc đáo.

“Này…”

“Thích không?”

Tề Xảo vừa khẩn trương vừa chờ mong nhìn Trần Thần, nở nụ cười.

“Thích. Rất thích!”

Trần Thần cười đến là vui vẻ, răng nanh trắng bóng nổi bật trên nền da màu đồng cổ tựa như phản quang.

Tề Xảo nhịn không được khúc khích cười.

“A Thần, răng ngươi trắng thật nha.”

Khuôn mặt đang cười của Trần Thần đông cứng, vừa cạn lời vừa cưng chiều nhìn Tề Xảo.

“A Xảo biết học xấu rồi!”

Tề Xảo chớp mắt, lúc lắc mái đầu, ngốc ngốc nhìn Trần Thần.

“Ta học xấu khi nào? Răng nanh của ngươi trắng lắm nha! Giống như có thể phản quang!”

Trần Thần bất đắc dĩ thở dài, ôn nhu ngắm Tề Xảo.

“Vâng vâng! A Xảo nhà ta không học xấu, răng ta rất trắng rất sáng, có thể phản quang.”

Tề Xảo chớp mắt khúc khích cười.

“Ta nói rồi mà.”

“Ừ.” Trần Thần cười nhéo mặt y.

“Đúng rồi! A Thần, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”

“Chuyện gì?”

“Ừm… Mười lăm tháng này ngôi chùa trên núi tổ chức lễ tạ thần, ngươi đi với ta có được không?”

Nhìn người yêu giống như con thỏ nhỏ đang cẩn thận quan sát mình, Trần Thần buồn cười bóp mũi Tề Xảo.

“Có gì mà không làm được! Bồi phu lang nhà ta đi, ta vui sướng còn không kịp nữa là!”

Nghe Trần Thần trả lời, con mắt Tề Xảo phát sáng, cười rất là vui vẻ.

“A Thần, ngươi tốt nhất!”

“A Thần đối xử với ngươi tốt nhất, ngươi không có lời nào để nói à?” Nghiêng mặt, hôn hôn hai má Tề Xảo.

Tề Xảo nháy mắt đỏ mặt.

“Không chịu nói à? Tiếp tục thơm cái nè.”

Tề Xảo cắn môi, mắt đảo quanh bốn phía. Thấy không có người, y quyết tâm, kiễng chân hôn anh một cái rồi xoay người ôm hộp bỏ chạy.

Trần Thần sờ sờ chỗ Tề Xảo hôn, đứng tại chỗ cười ngốc nửa ngày.

Ngày hôm sau, Trần Thần gặp Kiều quản gia, nói cho ông biết ngày mười lăm muốn cùng Tề Xảo đi lễ tạ thần, công việc trong ngày đành phải phiền Kiều quản gia thay mình giải quyết.

Kiều quản gia rất sung sướng gật đầu, đáp ứng anh. Kiều quản gia hỏi Trần Thần thời gian cụ thể chuyến đi, cần chuẩn bị đồ dùng gì, tính đi chuẩn bị.

“Kiều quản gia, xe ngựa… Vẫn là cái lần trước mà ta ngồi hả?”

Kiều quản gia quay đầu, liếc mắt nhìn Trần Thần.

“Đúng vậy.”

Trần Thần nuốt nước miếng, “Có thể…. Đổi sang xe khác đỡ xóc hơn không?”

Kiều quản gia ngừng bước chân, “…Đó là xe ngựa tốt nhất bản thành rồi.”

Trần Thần há mồm nghẹn lời. Tự dưng anh thấy cổ họng khô khốc quá!

“Kia… Kia…”

Kiều quản gia quay hẳn người lại, mặt đối mặt với Trần Thần.

“…Ngươi say xe?”

“…Ừ…” Trần Thần vô lực trả lời. Lớn tồng ngồng đến giờ còn say xe!

“…Ngươi lót thêm hai tầng đệm đi!”

“… Vô dụng thôi.” Xóc nảy như vậy, hai tầng đệm chả có tác dụng gì!!

“… Cưỡi ngựa đi.”

“… Ta không biết cưỡi.”

“…” Kiều quản gia yên lặng xoay người ly khai.

Trần Thần nhìn bóng dáng Kiều quản gia xa dần, nửa ngày không nói ra lời.

Làm thế nào bây giờ! Anh không muốn bẽ mặt trước Tề Xảo đâu! Thể diện tuyệt không thể vứt đi được!!!

—— Nội tâm Trần Thần gào thét phát điên!!

Nghĩ lại nghĩ, cuối cùng Trần Thần hết cách, quyết định tự mình cải tạo xe ngựa!

Tâm động không bằng hành động! Gọi người chăn ngựa tìm xe ngựa tốt nhất đến, Trần Thần dẫn đầu ra khỏi nhà, chạy về phía xưởng mộc.

Tìm được nhà thợ mộc tốt nhất trong thành, Trần Thần giải thích ý đồ tới đây, hy vọng hắn có thể trong mười ngày hỗ trợ sửa sang xe ngựa. Từ giờ đến ngày mười lăm chỉ còn 11 ngày.

Thợ mộc nghe xong rất khó xử, không biết sửa như thế nào. Nhà bọn họ đời đời chưa từng làm khác.

Trần Thần suy nghĩ, thợ mộc chắc cũng không biết sửa ra sao. Hết cách, Trần Thần đành lưu lại hỗ trợ. Sai người chăn ngựa trở về nói với Kiều quản gia, trước ngày mười lăm anh có việc bận, công việc cửa hàng đều giao cho ông! Sau đó đuổi xa phu về, Trần Thần liền vùi đầu đại tu bổ xe ngựa.

Bánh xe bằng gỗ xóc nảy muốn điên, sửa lại thế nào? Tìm cao su? Chỉ có phía nam mới trồng được hay sao ấy? Phải tìm mua của thương nhân từng đi ngang qua phía nam!

Không có bộ phận giảm xóc thì sao? Có rồi! Trần Thần chạy đến lò rèn, dù không rèn được đúng chuẩn lò xo giảm sóc, nhưng rèn một cái dùng tạm thời chắc vẫn được!

Không gian trong xe ngựa nhỏ thì thế nào? Nới rộng ra! Chỗ nào có thể cắt bớt gỗ thì cắt, có thể nâng cao thì nâng, có thể mở rộng thì mở rộng!

Trong xe vẫn xóc thì làm sao? Bất cứ vật nào mềm mại, đàn hồi tốt thì lót thêm vào!

Ngồi trên xe cảm thấy nhàm chán thì sao? Lắp một ngăn tủ nhỏ trên xe! Bên trong có điểm tâm, ấm trà, sách,… Mỗi thứ để một ít!



Tóm lại, chỗ nào có thể sửa liền sửa, chỗ nào để nguyên thì để nguyên! Cuối cùng, cái tính theo đuổi chủ nghĩa hoàn mỹ của Trần Thần phát tác, kiếm vỏ sò làm chuông gió treo lên hai góc trên nóc xe, gió thổi qua kêu leng keng.

Ngày thứ mười, đứng trước cỗ xe ngựa đã được cải tạo, Trần Thần đấm thắt lưng, thở phào nhẹ nhõm—— cuối cùng đã chuẩn bị xong! Không sợ mất mặt nữa!

Mà thợ mộc hỗ trợ nằm nhoài trên càng xe, ánh mắt say đắm vuốt ve thân xe.

“Quá tuyệt vời! Quá đẹp! Quá hoàn mỹ! Cỗ xe này giá trị biết bao!!”

Cuối cùng còn say mê ở trên xe cọ cọ.

Trần Thần khóe mắt co giật, không nhịn được nữa kéo hắn xuống.

“Không tệ lắm nhỉ! Xe này là chúng ta cùng nhau sửa chữa!”

Thợ mộc không biết móc từ đâu ra một cái khăn tay bé tí, yêu thương lau thân xe.

“Thì bởi vì tự tay sửa nên càng kích động hơn! Đây là đứa nhỏ hoàn mĩ nhất của ta! Con thật tuyệt vời! Ta quả thực không muốn gả con ra ngoài chút nào!”

Lần này đến lượt khóe miệng Trần Thần co rút.

“Chiếc xe ngựa này là ta mang đến!”

Thợ mộc thân thể cứng ngắc. Nửa ngày, hắn giống như cỗ máy thiếu dầu, ken két quay đầu qua.

“… Nó là ngươi mang đến?”

Trần Thần nhướn mày, “Ngươi nói xem!”

Thợ mộc hóa đá… Vỡ vụn… Phong hóa…

“Không!!!!”

Trần Thần nhìn thợ mộc hóa thành bạch tuộc bám xe ngựa không buông, vô lực thở dài.

Tại sao ngươi ở thế giới này đều động kinh hết vậy! Nên gọi bọn họ đơn thuần giản dị hay… Thiếu dây thần kinh!

Trần Thần cạn lời, thật khó hiểu!

====================

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Xin lỗi mọi người! Hôm nay đăng chậm! Cúi đầu giải thích!! Hôm nay kẹt ý, gõ 3000+ thống khổ gần chết…

PS: Cảm ơn đã ném mìn và quăng lựu đạn, Mèo Lười mới nhìn thấy! Yêu mọi người quá!! Tụ tập cái nào!!

PPS: Nick cá nhân của mèo lười là QQ234750598, cái phụ là: Mèo Lười. Mọi người có thể nhấn yêu cầu nha!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.