Bắt Đầu Là Giả, Kết Thúc Là...

Chương 28: 28: Mơ Hồ





Ở nhà mãi cũng chán nên hôm nay Mộc Nhã quyết định sang nhà Ái Vân chơi, nhưng xui thay lại đến trùng lúc cô ấy đang tắm nên Mộc Nhã ngồi trên giường xem tivi
- Bạn yêu ơi, lấy hộ tao quần áo trong tủ với!
- Sao mày có thể đi tắm mà quên đồ được hả?!
- Hahaa già cả rồi nên đãng trí
Miệng thì than trách nhưng Mộc Nhã vẫn làm theo lời nhờ vả.

Mở tủ quần áo của Ái Vân ra, chọn bừa một bộ rồi cầm trên tay, chợt cô nhìn thấy quyển album bị khuất dưới đống vải chồng chất
- Quần áo của mày đây!
- Cảm ơn bạn yêu
Đưa đồ cho Ái Vân xong, Mộc Nhã quay lại tủ đồ, cô với lấy quyển album ra xem
"Kỷ yếu cấp 3? Sao nó lại cất trong đống đồ đạc thế này"
Vì kí ức của tuổi 18 quay lại làm cô thấy bồi hồi, nên quyết định mở ra xem ảnh chụp năm đó.

Ai ai cũng xinh xắn, nụ cười rạng rỡ nhất cuộc đời có lẽ là vào những năm tháng thanh xuân ấy...!
"Gì vậy? Đây là ai? Sao lại giống anh Vũ Thiên đến thế chứ?"
Chưa kịp nhìn rõ Ái Vân đã nhanh tay giật lại cuốn kỷ yếu, cô ôm chặt vào trong lòng mình rồi lớn tiếng
- Sao mày lại xem nó mà không hỏi ý tao?

- Sao phải hỏi ý mày? Tao cũng là học sinh trong lớp mà?!
- À ừ thì...!Tao không muốn mày xem nó!
- Sao cũng được, nhưng có một người giống với Vũ…
Chưa dứt lời, Mộc Nhã lại ngã quỵ xuống giường mà ôm đầu đau đớn rồi nằm vật ra bất tỉnh.

Ái Vân giật mình hoảng sợ gọi điện ngay cho bệnh viện
- ---------
Tống Dương ngay khi nghe báo tin liền tức tốc bỏ công việc trên công ty mà chạy ngay đến bệnh viện.

Anh thở hồng hộc, đầy lo lắng nhìn Mộc Nhã nằm im lìm trên giường bệnh
- Chuyện gì đã xảy ra vậy, Ái Vân?
- Em không rõ, đột nhiên nó ôm đầu kêu đau rồi ngất xỉu
- Thế bác sĩ đã nói gì?
- Ông ấy nói có lẽ là nhức đầu bình thường thôi.

Không có gì đáng lo
Tống Dương thở phào nhẹ nhõm, tay vuốt nhẹ tóc cô mà ngồi xuống ghế bên cạnh.

Còn Ái Vân dường như có điều muốn nói, cô lúng túng tay chân, miệng thì lắp bắp chẳng nói rõ thành lời
- Anh Tống Dương… Em…
- Sao vậy? Có chuyện gì khác hả?
- Chỉ là… Em… Mộc Nhã lỡ nhìn thấy…
- Mộc Nhã nhìn thấy gì?
- Em xin lỗi, Mộc Nhã đã vô tình xem được quyển album kỷ yếu năm cấp 3 mà em đã giấu…
Ái Vân cắn môi cúi gằm mặt mà nói trong áy náy, Tống Dương dù lo sợ chất chứa trong lòng nhưng vẫn cố gắng điềm tĩnh
- Vậy sao…
- Em xin lỗi, bây giờ em sẽ đi gặp cậu ấy.

Anh ở đây với Mộc Nhã nhé?
- ---------
*Cốc cốc cốc*
- Chào cậu Vũ Thiên!

- Ơ? Việc mình quay về đây có vẻ lan rộng quá nhỉ?
- Tất nhiên rồi, vì cậu là lớp trưởng giỏi giang của tụi mình mà.

Phải sang thăm chứ!
Vũ Thiên mời Ái Vân vào nhà ngồi rồi xuống bếp pha trà.

Không khí trở nên gượng ép, có gì đó không được thoải mái lắm
- Trà đây! Thế… cậu đến đây có chuyện gì sao?
- Hiển nhiên là để thăm cậu rồi
- Không sao, mình hiểu mà.

Cậu cứ nói đi!
Bị bắt thóp, Ái Vân ngượng ngùng dập tắt nụ cười, cô siết chặt tách trà trên tay, ủ rũ nói
- Quả nhiên là lớp trưởng, cậu tinh ý thật đấy…
- Haha! Thế lại là chuyện về Mộc Nhã à?
- Nó đã vô tình xem lại quyển album kỷ yếu, mình sợ là…
- Mình hiểu rồi, thế cậu muốn như nào?
- Tại sao cậu lại quay về đây sau nhiều năm như thế chứ?
Ái Vân đột ngột lớn tiếng trách móc Vũ Thiên, anh biết việc làm của bản thân là quá ích kỷ nhưng nỗi nhớ Mộc Nhã, tình yêu dành cho cô quá lớn, anh không thể kiềm nén nữa
- Mình biết cậu yêu Mộc Nhã, nhưng chẳng phải cái thứ tình yêu này vốn dĩ không nên có sao, lớp trưởng?
- Mình chỉ muốn quay về để bảo vệ cậu ấy
- Bảo vệ? Ý cậu là nhìn thấy nó đau khổ khi bị gia đình chia cắt với người mình yêu, và bất lực khi không thể bảo vệ gia đình của người mình yêu à? Cậu quên ông Lý Minh Chương đáng sợ như nào sao?

- Mình sẽ chỉ âm thầm theo dõi cuộc sống của cậu ấy thôi…
- Rồi lỡ nó nhớ lại? Mình không muốn nhìn thấy nó phải đau khổ thêm lần nào nữa.

Thậm chí ngay lúc này nó còn đang nằm trong bệnh viện…
Biết mình vừa lỡ lời, Ái Vân lập tức dùng tay bịt miệng lại.

Vũ Thiên vừa nghe xong liền nhíu mày, đứng bật dậy nắm chặt lấy vai cô mà hét toáng
- Nằm viện? Sao Mộc Nhã lại phải nằm viện chứ? Chỗ đó là ở đâu?
- Cậu bình tĩnh lại trước đi! Nếu cậu khăng khăng muốn đến bệnh viện như thế này thì mình sẽ không nói địa chỉ
Anh buông vai cô ra, thả lỏng người, hít thở từ từ đều đặn để ổn định tâm trạng.

Sau khi Ái Vân nói tên bệnh viện, anh vội vã lái xe chạy đến đó, còn cô thì ghé siêu thị mua chút trái cây mang đến.

Trong lúc đó, ở bệnh viện Mộc Nhã đã tỉnh dậy, nhưng ở cô có điều gì đó rất khác…
- Em chờ ở đây nhé, anh ra ngoài mua gì đó cho em
- Ừm…
“Gì vậy? Sao mình lại có cảm giác lạ thế? Có gì cứ mơ hồ lảng vảng trong đầu mình… Rốt cuộc là gì chứ…”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.