Bắt Đầu Lại

Chương 1



1

Ngày Cố Hoài Từ đồng ý ở bên tôi, người anh em của anh ta gần như chỉ vào mũi tôi mà hét lên: “Sao một bông hoa cao lãnh trên núi cao như vậy lại có thể mắc kẹt trong đống phân bò như cô – à không, phân c**hó mới đúng!”

Nhưng khi Cố Hoài Từ lạnh lùng nói: "Em hãy nhớ lấy quy tắc ba không: Không không được chạm vào anh, không được nói cho người khác biết anh đã hứa ở bên cạnh em, không được phép tùy ý can thiệp vào chuyện của anh." thì người anh em tốt của anh ta không còn đủ can đảm để mắng tôi nữa.

Ngón tay hắn run rẩy chuyển từ chỉ tôi sang Cố Hoài Từ.

"Hoài Từ, cậu cũng có chút——"

“Nếu không thể làm được điều đó thì chúng ta có thể chia tay ngay bây giờ.” Cố Hoài Từ phớt lờ ánh mắt trách mắng của người anh em tốt và bình tĩnh nói như vậy, nhưng ánh mắt rơi vào trên người tôi rõ ràng là đang chế giễu.

Tôi nghĩ nghĩ rồi gật đầu cười ngượng ngùng: “Chỉ cần chúng ta không chia tay thì A Từ anh nói gì cũng đúng.”

Anh ta trông giống như một kẻ hèn nhát không ngừng nhượng bộ vì tình yêu.

Thế là anh em tốt anh ta lại chỉ vào tôi và đau lòng mắng tôi: "Kiều Ôn Bạch, cô là con ch**ó li3m, thật vô vọng!"

2

Mọi người đều biết rằng tôi là con c**hó li3m nhất của Cố Hoài Từ. Tất cả những người anh em của Cố Hoài Từ cũng biết rằng anh ta đồng ý ở bên tôi bởi anh ta mệt mỏi vì sự đeo bám của tôi. Anh ta chỉ muốn tìm lý do để danh chính ngôn thuận hạn chế sự tiếp cận của tôi.

Nhưng tôi li3m c**hó quá giỏi, ngay cả người anh em của anh ta cũng không nhịn được mà thuyết phục Cố Hoài Từ với giọng điệu có chút trêu chọc:

"Cậu cũng đừng để cô ấy bám nữa, nếu cậu thật sự không thích cô ấy thì trực tiếp g**iết cô ấy đi. Nếu không làm thế, Kiều Ôn Bạch còn sống ngày nào thì cô ấy nhất định sẽ dính chặt vào cậu như cao da c**hó ngày đó."

Cố Hoài Từ đang đọc sách, đôi bàn tay thật mảnh mai và trắng trẻo lật từng trang, bên cạnh anh ta là bữa sáng mà tôi đã xếp hàng ba tiếng đồng hồ để mua từ sáng sớm, anh ta thậm chí còn chưa chạm vào.

Nghe vậy, anh ta cũng không ngẩng đầu lên mà nói: "Vậy cậu đi nói cho cô ấy biết đi."

Trần Nhiên nghẹn lời, quay lại thì thấy tôi đang cầm bữa sáng mới mua đang nhìn hắn ngoài cửa sổ.

“Được rồi,” hắn sờ sờ mũi mình: “Bỏ đi, tôi sẽ không làm người xấu như vậy!”

Tôi phớt lờ hắn, nhanh c**hóng bước vào lớp, đưa cháo vẫn còn được giữ ấm cho Cố Hoài Từ với nụ cười rạng rỡ trên môi: “Em vừa mua cháo thịt nạc trứng anh thích đây!”

Vì Cố Hoài Từ nói chán không muốn ăn nên tôi lại chạy xuống căng tin mua thêm một bát cháo, nhưng lần này anh ta chỉ ngước lên nhìn tôi, rồi nhanh c**hóng quay đi gọi: "Trần Nhiên!"

"Cái gì?”

"Tôi không ăn sáng."

Lại thêm một câu: "Cậu không muốn ăn thì vứt đi."

Nói xong, anh ta đứng dậy rời đi. Tây Hoa, người đang đợi ở cửa lớp, cũng nhanh c**hóng đi theo, có lẽ họ đang bàn về dự án. Cố Hoài Từ quay đầu nhìn cô ta, vừa nghe vừa gật đầu, vẻ mặt dịu dàng hơn tôi từng thấy trước đây. Có lẽ anh ta đã được cổ vũ bởi biểu hiện dịu dàng này.

Tây Hoa dần dần thu hẹp khoảng cách với Cố Hoài Từ, không rõ vô tình hay cố ý mà trêu chọc anh ta. Cố Hoài Từ chỉ hơi nhíu mày, cũng không phản đối cô ta.

Trước đó, chỉ cần tôi đến gần Cố Hoài Từ một chút, khuôn mặt luôn thờ ơ của anh ta gần như không thể che giấu sự chán ghét.

Tôi vẫn giữ nguyên tư thế giao đồ, không khỏi thở dài, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Cháo thịt nạc trứng hôm nay được bán với số lượng có hạn!”

"Thấy chưa, cậu ta có thể kiên nhẫn với một con c**hó hơn là với cô." Trần Nhiên cũng thở dài, nhận lấy cháo từ tay tôi: "Nếu là tôi, tôi sẽ chia tay với cậu ta! Không chia tay, cô còn tính giữ lại ăn tối à?"

"Tôi đã có rất nhiều kiên nhẫn." Tôi quay lại, nghiêm túc nói với Trần Nhiên: “Những bữa sáng trước đây tôi đưa anh ấy chưa từng chạm vào, nhưng sáng nay Cố Hoài Từ đã chạm vào một lần.”

Trần Nhiên nghẹn lời trước câu nói của tôi. Cuối cùng, hắn không nhịn được mà chỉ vào mũi tôi chửi: "Đúng là hết thuốc chữa!"

3

Trong số các bạn bè của Cố Hoài Từ, Trần Nhiên là người khẩu xà tâm phật nhất. Cho nên sau khi biết Thẩm Ngữ trở về Trung Quốc, anh ta là người đầu tiên đến thuyết phục tôi, vẫn giọng điệu đầy sự khinh miệt:

“A Từ và Thẩm Ngữ là thanh mai trúc mã. Hai nhà suýt chút nữa đã quyết định kết thông gia. Khi Thẩm Ngữ ra nước ngoài, A Từ đã cãi nhau với cô ấy. Dù giận nhưng cậu ta vẫn trân trọng món quà Thẩm Ngữ tặng. Không ai có thể chạm vào chúng.”

"A Từ quả là một người học hành chăm chỉ. Khi biết sáng nay Thẩm Ngữ trở về Trung Quốc, cậu ta thậm chí còn không xin phép mà đi thẳng đến đón cô ấy."

Hắn còn lấy điện thoại ra: “Nhìn xem, đều có trên hot search!”

Cố Hoài Từ là người thừa kế của nhà họ Cố, việc anh ta nằm trên hot search là điều bình thường. Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại trên tay mình.

Trong ảnh, Cố Hoài Từ cầm một bó hoa hồng trắng lớn, lặng lẽ chờ đợi cô gái đi về phía mình. Nụ cười trên khuôn mặt anh ta dịu dàng đến mức gần như nhấn chìm người ta trong đó. Đây là dáng vẻ mà tôi chưa từng thấy trước đây.

Tôi cau mày chợt nhận ra: “Không phải anh ấy bị dị ứng với phấn hoa sao?”

Cách đây rất lâu, tôi đã làm theo chiến lược trong sách và dùng số tiền dành dụm rất lâu để mua một bó hoa hồng đỏ lớn cho Cố Hoài Từ. Anh ta từ chối và chỉ nói: "Tôi bị dị ứng với phấn hoa."

Sau này tôi nhìn thấy bó hoa hồng này trong thùng rác.

“Dị ứng phấn hoa gì cơ?” Trần Nhiên lấy lại điện thoại, thản nhiên trả lời: “Cậy ta hoàn toàn khỏe mạnh, tôi chưa bao giờ thấy bị dị ứng cái gì.”

Tôi dừng lại, xấu hổ không dám nói với Trần Nhiên rằng Cố Hoài Từ cái gì cũng bị dị ứng.

"Vẫn chưa chia tay sao?" Trần Nhiên hỏi tôi.

Có lẽ hắn chỉ hỏi theo thói quen thôi, hắn đã nhiều lần cố gắng thuyết phục tôi chia tay nhưng không lần nào thành công.

Lần này tôi cũng kiên quyết nói với Trần Nhiên: "Dù thế nào đi nữa! Chúng tôi sẽ không bao giờ chia tay!"

Tôi nghĩ đến cô gái trong ảnh rất hợp với Cố Hoài Từ, đột nhiên hỏi Trần Nhiên: “Tôi có nên đi cùng A Từ đến đón cô ấy không?”

Tôi chỉ muốn gặp cô gái đã ở trong trái tim Cố Hoài Từ rất nhiều năm này.

Nhưng hiển nhiên là Trần Nhiên đã hiểu lầm. Thế là hắn còn mắng tôi thậm tệ hơn, gần như tức giận đến mức tắt thở.

4

Tôi bắt đầu mất dấu Cố Hoài Từ nhiều hơn. Trong vài lần gặp nhau, tôi đã thấy Cố Hoài Từ đi cùng Thẩm Ngữ. Anh ta vốn bận rộn như vậy, nhưng lại rất kiên nhẫn cùng Thẩm Ngữ đi mua sắm.

Bởi vì Cố Hoài Từ không cho phép tôi tùy ý nói về mối quan hệ của chúng tôi với bất kỳ ai nên mọi người đều mừng cho Cố Hoài Từ.

Họ nói rằng đồ thật đã trở lại, và cuối cùng anh ta cũng có thể thoát khỏi miếng cao da c**hó của mình.

Để lấy lòng Thẩm Ngữ, có người còn cố tình nói xấu tôi trước mặt cô ấy, rằng tôi đã trơ trẽn bám lấy Cố Hoài Từ như thế nào khi cô ấy đi vắng.

"Không biết lượng sức!"

Cố Hoài Từ nhắm mắt lại và lắng nghe mà không nói một lời.

Thẩm Ngữ nghe xong, mỉm cười nói với Cố Hoài Từ: “Em muốn gặp cô ấy.”

"Không có gì đáng xem."

Cố Hoài Từ lạnh lùng: "Cô ta rất vô lý, gặp cô ta chỉ thêm khó chịu thôi."

Những cuộc trò chuyện này đều do người theo đuổi cũ của Cố Hoài Từ kể cho tôi nghe. Cô ta cười: "Nói thật, Kiều Ôn Bạch, nếu tôi là cô, tôi sẽ xấu hổ khi ra ngoài gặp người khác, tôi đã thu dọn đồ đạc và bỏ đi!"

Sau đó tôi mỉm cười gật đầu: “Ừ, thế Cố Hoài Từ còn nhớ cô là ai không?”

Cô ta đã bị sốc vì sự vô liêm sỉ của tôi.

Nhưng tôi chưa kịp chạy trốn thì Thẩm Ngữ đã lén Cố Hoài Từ chủ động đến gặp tôi.

"Tôi đã muốn gặp cô từ lâu rồi."

Cô ấy cao hơn tôi rất nhiều, thậm chí bàn tay của cô ấy cũng to hơn tôi.

Nhưng Thẩm Ngữ rất đẹp, đẹp kiểu phi giới tính í. Ngoài Cố Hoài Từ, cô ấy là người đẹp trai nhất mà tôi từng thấy. Cô ấy chìa tay ra cho tôi. Tôi do dự một lúc, cuối cùng cũng đưa tay ra và nắm lấy nó.

Nụ cười trên mặt Thẩm Ngữ càng rạng rỡ: "Tôi là Thẩm Ngữ."

Những đầu ngón tay lướt qua lòng bàn tay tôi như thể chẳng có gì ở đó, không có ý nghĩa rõ ràng. Nhưng tôi chưa kịp phản ứng thì cô ấy đã nhanh c**hóng rút tay lại như chưa có chuyện gì xảy ra.

Vì vậy trước tiên tôi chỉ có thể kìm nén những cảm xúc có chút kỳ lạ trong lòng.

"Cô--"

Tôi vô thức lùi lại hai bước, giữ khoảng cách với Thẩm Ngữ, li3m li3m đôi môi khô khốc: “Cô tìm tôi có chuyện gì?”

Cô ấy đẹp hơn trong ảnh rất nhiều và thực sự có khả năng khiến người khác phải xấu hổ. Trần Ngữ nghiêng đầu nhìn chung quanh: “Cô làm việc ở đây à?”

Tôi gật đầu chiếu lệ mà không nói cho Thẩm Ngữ biết đây chỉ là một trong những công việc của tôi.

“Tôi nghe A Từ nói cô đã tặng anh ấy rất nhiều quà.”

Thẩm Ngữ cảm nhận được hành vi chiếu lệ của tôi, vì thế cô ấy cười khúc khích, gõ gõ đầu ngón tay lên bàn rồi dừng lại: “Những món quà đó cộng lại cũng không hề rẻ. Chỉ làm việc ở quán trà sữa hình như cũng không đủ chi phí phải không?”

Người phụ nữ này dường như chỉ tò mò nhưng vẫn tỏ ra trịch thượng nhất định, vẻ mặt thờ ơ giống hệt như Cố Hoài Từ.

Tôi không nghĩ mình bị k1ch thích chút nào. Có lẽ những năm ở bên Cố Hoài Từ, tôi đã quen với việc nghe đủ loại lời giễu cợt.

Nhưng quản lý cửa hàng nghe vậy lại cau mày, dùng giọng cứng cỏi nói với Thẩm Ngữ: “Cô ấy còn đang làm việc, xin đừng ảnh hưởng đến công việc của cô ấy.”

Thẩm Ngữ nói “Xin lỗi” mà nét mặt vẫn không thay đổi: “Lát nữa tôi sẽ đi tìm A Từ, tôi đang nghĩ tới việc mang chút gì đó đến cho mọi người trong công ty anh ấy.”

Cô ấy lại liếc nhìn thực đơn rồi nói: “Hãy làm cho tôi hai mươi tám cốc sữa."

Cố Hoài Từ tự mình mở một công ty nhỏ và ở lại công ty cả ngày vào cuối tuần.

Thẩm Ngữ ngước lên nhìn tôi, vẫn mỉm cười: "Tôi nghĩ cô Kiều cũng muốn A Từ và bạn bè của anh ấy có thể nếm thử tay nghề của cô phải không?"

5

Ngày hôm đó, Thẩm Ngữ kiên nhẫn đợi tôi ở quán trà sữa. Cô ấy có vẻ rất muốn nhìn tôi tự mình pha hai mươi tám cốc trà sữa đó. Người quản lý cửa hàng nhìn thấy điều đó, nhưng anh ta cũng không thể từ chối đơn hàng lớn này mà chỉ lạnh lùng giúp tôi pha trà sữa.

Thẩm Ngữ không nói gì, nhưng khi cô ấy mang trà sữa rời đi, nguyên liệu cửa hàng chuẩn bị ngày hôm nay chỉ còn lại một nửa.

Người quản lý cửa hàng vui vẻ hét lên: “Có tiền thật là tuyệt”.

"Cô ta chắc chắn đến gặp cô để tuyên bố chủ quyền của mình!"

Quản lý cửa hàng nhắc nhở tôi bằng kinh nghiệm nhiều năm đọc ngôn tình. Lúc đầu, tôi cũng cảm thấy như vậy, nhưng đến khi Thẩm Ngữ thường xuyên xuất hiện xung quanh tôi - cô ấy luôn có thể dễ dàng tìm được nơi tôi làm việc và "gửi tiền" cho tôi.

Mặc dù trong mắt người khác, điều này có nghĩa là cô ấy đang dùng tiền để làm nhục tôi.

"Tính tình của cô thật tốt." Thẩm Ngữ ngồi cách không xa, mỉm cười nhìn tôi: “Nếu là người khác, họ đã bảo tôi ra ngoài rồi.”

"Không ai có thể gây khó khăn cho tiền bạc." Tôi cũng cười rạng rỡ với Thẩm Ngữ: "Lúc làm việc, cô là khách hàng đến đưa tiền, không có gì hơn."

“Cô thiếu tiền à?”

"Nếu tôi không thiếu tiền thì tôi đã không cần phải làm việc."

"Như vậy à."

Buổi trưa chỉ có mình tôi trông quán trà sữa. Thẩm Ngữ nói ra ba chữ này rồi trầm mặc. Tôi không chú ý và tiếp tục dọn dẹp. Cho đến khi không biết người này đã đứng cạnh tôi và hơi nghiêng người từ lúc nào.

"Nếu tôi nói tôi có thể cho cô rất nhiều tiền thì sao?"

Cô ấy thì thầm, chăm chú nhìn tôi: “Chỉ cần cô hứa rời xa Cố Hoài Từ là được.”

"Rất nhiều sao?"

“Rất nhiều.” Thẩm Ngữ bị tôi chọc cười nói thêm: “Nhiều tiền hơn cả đời cô từng thấy.”

"Nghe có vẻ rất hấp dẫn."

Tôi xấu hổ cau mày, sau đó nhún vai với Thẩm Ngữ: “Nhưng đáng tiếc, trước sau như một là quy tắc cơ bản của việc li3m c**hó.”

Vẻ mặt Thẩm Ngữ không hề thay đổi, dường như cô ấy đã đoán được kết quả sẽ như vậy.

"Là vậy sao…" cô ấy kéo dài giọng và liếc nhanh về phía sau tôi khi tôi không chú ý, rồi cô ấy chợt đến gần, hơi thở ấm áp phả vào tai tôi khiến tôi rùng mình. Đầu ngón tay cô ấy móc vào ngón tay tôi.

“Vậy cô đã bao giờ nghĩ đến việc để người khác li3m mình chưa?”

Một giọng nói tươi cười vang lên bên tai tôi, giọng nói đó có vẻ trầm hơn trước rất nhiều. Tôi rất ngạc nhiên.

Trước khi tôi kịp phản ứng, người này lại quay đầu lại và lướt môi lên má tôi.

"Cô…"

"Kiều Ôn Bạch!"

Một giọng nói đang kiềm chế cơn thịnh nộ đột nhiên vang lên, là Cố Hoài Từ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.